Sát Tinh Tướng Công

Quyển 4 - Chương 7

Quất Hoàng Bảo Bảo

06/08/2014

Editor: Quân

Thấy Sở Hoa Phong ngồi trong đại sảnh sắc mặt đã biến thành màu đen, ta lặng lẽ xoay người định trở về phòng.

“Tiểu muội.”

“À … đại ca? Ha ha …” Cười giả lả chào hỏi hắn, ta bất động thanh sắc kẽo dãn khoảng cách giữa ta và hắn. “Ờ … có việc gì sao?”

Biểu tình của hắn lại càng âm trầm. “Muội nói xem?”

“… Huynh biết rồi sao?” Mắt thấy khuôn mặt kia sắp cháy thành than rồi, ta vội vàng cười gượng giải thích. “Thật ra muội chỉ nói đùa với nàng ấy thôi, không có ý gì khác …”

“Đùa à?” – Hắn cũng cười cười – “Có vui không?”

“Cũng … vui …” Ta nhanh chóng trốn sau lưng người vừa đi tới, nhô đầu ra oán giận với đại ca. “Huynh cũng đâu có vừa, sao lại thừa dịp ta không chuẩn bị mà đánh lén chứ?”

“Muội muội hư thì huynh trưởng phải có trách nhiệm dạy bảo. Muội phu mau tránh ra, hôm nay ta mà không dạy dỗ lại tiểu muội này một phen thì không xứng làm đại ca.” Vừa dứt lời, Sở Hoa Phong đã lại vươn tay ra định bắt ta.

Vì thế một hồi trò ‘mèo vờn chuột’ đuổi nhau chạy xung quanh Diêm Sâm cứ thế oanh oanh liệt liệt diễn ra, kẻ truy người trốn.

“Muội … đừng có chạy …”

“Nói đùa, huynh muốn đánh ta nha. Chẳng lẽ ta phải đứng tại chỗ ngoan ngoãn để huynh đánh sao?” Làm mặt quỷ với hắn, ta cười khanh khách chạy lại chỗ Diêm Sâm. Lại nói, người này cũng thật khéo, nếu không phải hắn cố ý vô tình che chở ta thì cây quạt của Sở Hoa Phong đã sớm ‘tiếp xúc thân mật’ với đầu ta mấy lần rồi.

“Nha đầu lém lỉnh kia … nhanh như vậy đã ỷ có tưởng công bảo hộ nên khi dễ đại ca ta có phải không?” Sở Hoa Phong ra vẻ bất mãn lầm bầm một câu: “Đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi …”

“Ta mới không có …”

“Đại ca quá lo rồi.” Người nọ làm cây cột suốt nửa ngày, rốt cuộc cũng mỉm cười mở miệng: “Huyền nhi chỉ là tính tình ngay thẳng một chút thôi, cũng không phải có ý bất kính với đại ca.”

Ta không khỏi chao đảo một hồi. Huyền nhi? Hắn gọi ta như vậy không khỏi cũng quá thân mật đi?



“Muội phu không cần nói tốt cho nó. Tiểu muội này của ta thế nào ta biết rõ, trừ bỏ giết người phóng hỏa, trên cơ bản thì nó cái gì cũng dám làm …” Vỗ vai Diêm Sâm, đại ca ra vẻ thấm thía nói: “Cho nên muội phu trăm ngàn lần phải cẩn thận, lúc nào có thể phản kháng thì trăm ngàn lần đừng trầm mặc, lúc nào có thể áp chế thì trăm ngàn lần không được dung túng, lúc nào có thể giáo huấn thì trăm ngàn lần không được nương tay, có thể …”

“Tạ ý tốt của đại ca, nhưng …” Quay đầu lại, Diêm Sâm mỉm cười với ta lúc này đang trừng mắt nhìn Sở Hoa Phong, cười thật dịu dàng, ôn tồn nói: “ Ta lấy Huyền nhi vào cửa là vì có thể chăm sóc cho nàng thật tốt, dù nàng có giết người phóng hỏa ta cũng không để ý.”

“…” Tim ta đột nhiên tăng tốc. Ta kinh ngạc giương mắt lên nhìn thẳng vào hắn, đôi con ngươi trong suốt như thủy tinh không chút tỳ vết giờ phút này đang sáng bừng lên, tinh thuần mà cũng thật mê người, khiến ta không tự chủ được mà xem đến ngây người, xem đến mất hồn …

Cúi đầu dịu dàng nỉ non bên tai, “Dù nàng thích nhìn ta đến chảy nước miếng nhưng chẳng lẽ không thể để đến nơi khác sao?”

“… A!” Luống cuống tay chân buông bàn tay đang kéo áo hắn ra, ta theo bản năng lau khóe miệng, đồng thời quay ra giải thích với người đứng xem từ nãy đến giờ. “Đại ca …”

“Tử viết ‘phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói …” Sở Hoa Phong quay mặt sang một bên lẩm bẩm thì thầm, ta nhìn mà muốn phát điên, thiếu chút nữa nghẹn tức đến chết.

“Sở, Hoa, Phong!!”

“A, tiểu muội …” – Hắn quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nói – “Ta không quấy rầy hai người nữa, cứ tiếp tục đi, xem như ta chưa nhìn thấy gì …”

“Tiếp tục cái đầu quỷ nhà ngươi!” Ngươi nghĩ muội muội của ngươi là loại người nào hả?

“Khụ khụ …” Người phía sau giả vờ ho hai tiếng, tỏ vẻ có điều muốn nói. “Hình như đã lạc đề mất rồi … Đại ca, không biết huynh vừa rồi vì sao lại tức giận đến thế?”

“Ta … Phải rồi, thiếu chút nữa đã quên …” Ánh mắt như muốn giết người ngay lập tức phóng về phía ta. “Tiểu muội, thành thật giải thích cho ta, Sở Phong rốt cuộc là ai? Vì sao vị tiểu thư lại tìm tới ta?”

“À …” Nhìn Diêm Sâm đang đứng một bên cười trộm, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể biện bạch cho mình. “Về Sở Phong, nói đến cũng dài … nhưng ta chỉ là đồng phạm thôi, hắn mới là chủ mưu …”

Thật vất vả mới đuổi được Sở Hoa Phong đi, ta thở phào một hơi, ngồi phịch xuống ghế .

“Sao vậy?” Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần rạng lên ý cười, nhã nhặn và rất thanh tao. “Mệt lắm à?”

Chẳng còn hơi sức đâu mà phát giận, ta chỉ nhẹ nhàng nhếch nhếch mối: “Không ngờ đã bị ngươi đùa giỡn giờ lại còn phải biện hộ thay ngươi, sao ta lại xui xẻo thế này?”

Bàn tay thon dài vuốt vuốt đầu ta, như là chiều chuộng khôn cùng, khóe môi Diêm Sâm không giấu nổi ý cười. “Không còn cách nào khác, ai bảo nàng là nô lệ của ta?”

“Còn lâu!!” Chụp lấy bàn tay đang vuốt ve của hắn, “Ngươi quên rồi? Khế ước bán mình sớm đã bị ta xé nát rồi.”



Hắn nheo lại đôi mắt đẹp như là trầm tư, lát sau mới chậm rãi gật đầu. “À phải … ta nhớ rồi. Nhưng hình như hôm ấy còn có người nào đó khóc lóc lao ra khỏi thư phòng, nói là sẽ không bao giờ quan tâm đến ta nữa … Nàng nói xem, người đó có phải là đang ghen không?”

“…” Cái tên đáng ghét này! “Khụ, gia à, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, phiền ngươi đừng nói sang chuyện khác.”

“Ừ, chuyện đứng đắn … Không sao cả, dù có khế ước bán mình hay không, nàng đều phải gả cho ta, đúng chứ?” Hai tay chống ở tay vịn của ghế dựa, Diêm Sâm hạ thấp người xuống, vây ta giữa lưng ghế và hắn, chẳng thèm để ý ta đang trố mắt ra nhìn, tiếp tục tiến sát lại. “Dù sao chúng ta cũng thời gian cả một đời để ở chung với nhau …”

“…” Bị hành động vô cùng thân thiết này của hắn làm cho đầu óc có chút trì độn, ta giật mình nhìn gương mặt tuấn tú đang dần dần sát lại gần ta, hàng mi thật dài lay động như cây quạt, đôi mắt đen sâu thẳm, thâm trầm nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, còn có … bờ môi sáng bóng trông mới mê người làm sao …

“Ngừng!!” Không cần nghĩ ngợi gì, ta hét lên, thừa dịp hắn chưa kịp phản ứng hai tay nhanh chóng bắt lấy khuôn mặt hắn, nhìn trái rồi lại nhìn phải, mở to hai mắt nhìn mặt hắn băn khoăn một hồi, rồi sau đó cắn răng trừng mắt hắn: “Vì sao?”

“Cái gì vì sao?” Diêm Sâm biểu tình nghi hoặc khó hiểu.

“Vì sao … da ngươi lại đẹp như vậy? Còn đẹp hơn cả ta …” Nghiến răng trừng mắt nhìn nước da trắng nõn mịn màng của hắn, ta quả thực tức muốn thổ huyết. “Đáng giận, ông trời thật là bất công! Ngưoi rõ ràng là nam nhân, vì sao lại có gương mặt yêu mị còn hơn cả nữ nhân?! Đây quả thật là sự sỉ nhục đối với chị em phụ nữ chúng ta …”

“…”

“Còn nữa, ngươi lại gần ta như vậy để làm gì? Định khoe khoang làm ta tức chết có phải không?”

“…”

“Sao không trả lời? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? … Ngươi bĩu môi là có ý gì, chê ta lắm lời phải không? Ta còn chưa nói hết đâu … Này, không được thở dài, ta làm gì mà khiến ngươi phải than thở hả?”

“… Nhóc con Sở Huyền.”

“Làm sao?!”

“Nàng … thật biết cách phá hoại bầu không khí.”

“…”

Có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Tinh Tướng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook