Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 69: Trước nay đồ TỐT KHÔNG BỀN

Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

01/10/2021

Gia đình mở nhà nghỉ, điều kiện giống nhau sẽ không quá tốt. Lâm Lộc vào ở gian này, điều kiện so với nhà nghỉ các gia đình khác càng kém hơn một chút.

Phòng cậu rất nhỏ, cửa sổ ở hướng bắc. Đại khái đã lâu không cọ rửa, mặt kính vốn trong suốt bụi bám lêm một tầng xám xịt. Bởi vì lâu không ai ở lại, trong không khí có một mùi mốc, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh.

Lâm Lộc bất chấp những điều này. Cậu cực kỳ mệt, quần áo cũng không cởi ra, nằm ở trên giường nhỏ hẹp, nhắm hai mắt lại.

Rất mau liền chìm vào trong mộng.

Cậu mơ thấy thật lâu trước kia. Có một lần, Ninh Trí Viễn dẫn cậu đi làm thẻ tiết kiệm.

Khi đó cậu mới lên năm nhất, còn không có một thẻ ngân hàng thuộc về chính mình. Mỗi tháng, mẹ cậu sẽ từ Lâm gia gửi cho cậu 3000 nguyên phí sinh hoạt, giả bỏ trong một phong thư.

Từ lúc cậu còn rất nhỏ, mẹ cho cậu tiền tiêu vặt nhất định sẽ đưa tiền mặt, thói quen này cậu vẫn luôn giữ rất nhiều năm.

Tử Thu Quân nói, đây là đề phòng bị đám đàn ông kia phát hiện. Bọn họ nguyện ý bỏ tiền cho phụ nữ mua quần áo. Nhưng nếu là bỏ tiền cho bà nuôi dưỡng con trai thì không giống nhau. Chẳng sợ tiền còn không đủ người phụ nữ này mua một đôi giày cao gót đắt tiền, chỉ là miễn cưỡng cho đứa con trai này sẽ không chết đói, bọn họ vẫn cực không muốn như cũ.

Thẻ tín dụng hoặc là thẻ ghi nợ sẽ để lại dấu vết. Tiền mặt thì không.

Dấu vết rất quan trọng.

Lâm Lộc được yêu cầu học cách che giấu dấu vết tồn tại của chính mình.

Cậu phải hiểu được, cậu vốn dĩ không nên tồn tại. Mà cho phép cậu tồn tại, đã là "Nhân từ" lớn nhất mà đám đàn ông kia cho cậu.

Cho nên, cậu từ nhỏ học xong, không thể biểu hiện ra mình rất đau, hay rất khổ sở. Cậu phải nhẫn nhục chịu đựng, phải ở thời điểm người khác chán ghét cậu cậu phải biến mất, phải học được thời khắc giấu mình ở bóng tối trong phòng. Cậu phải giả bộ mình chỉ là ngẫu nhiên người qua đường tồn tại với Từ Thu Quân.

Cậu phải học được biểu hiện mình không cần một phân tiền, cũng không cần một chút yêu thương quan tâm, liền có thể tự mình sống sót.

Sau này cậu lại theo Từ Thu Quân tái giá đến Lâm gia, tình huống cũng không có bất luận gì thay đổi. Lâm gia xác thật rất có tiền, thậm chí giúp cậu đóng tiền học ở trường trung học cao quý kia, lại cung cấp cho cậu học ở học viện quốc gia. Nhưng đó chỉ là bởi vì, Lâm Kiến Nghiệp thấy được trên mặt Lâm có một loại khả năng. Một loại bán đứng chính mình, khả năng giúp Lâm gia kiếm lấy lợi ích to lớn hơn.

Hắn cho Lâm Lộc tiêu tiền, là vì về sau đổi lấy càng nhiều tiền. Mà nếu Lâm Lộc tự mình không có năng lực bòn rút được tiền một ngày ba bữa cơm từ đàn ông, sao có thể trông cậy vào cậu sau này thế Lâm gia bòn rút càng nhiều giá trị?

Dù sao chỉ là cái tạp chủng. Nếu chết đói thật, chỉ có thể có ý nghĩa là cậu vô dụng. Tạp chủng vô dụng, không phải chết mới tốt sao?

Chỉ là sau này sự tình phát triển hoàn toàn ngoài kỳ vọng của hắn.

Lâm Lộc thế nhưng leo lên người thừa kế quyền thế ngập trời tập đoàn Ninh thị, Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn lúc ban đầu cho Lâm Lộc một thẻ tín dụng màu đen tuyền. Nhưng là qua một đoạn thời gian, hắn đột nhiên phát hiện, Lâm Lộc vẫn mang theo cái ví có chút cũ nát như cũ, bên trong nhét đầy những tờ tiền lẻ nhỏ.

Vì thế hắn lại tặng Lâm Lộc một cái ví tiền hàng hiệu cao cấp mới, bên trong có mười mấy khe cắm thẻ.

Mà Lâm Lộc chỉ là thật cẩn thận bỏ tiền lẻ vào. Đến nỗi những khe cắm thẻ đó, cậu chỉ dùng một cái. Ở bên trong cậu giấu một tấm ảnh chụp góc nghiêng của Ninh Trí Viễn.

Một lần thân mật qua đi, Ninh Trí Viễn ôm Lâm Lộc vào trong lòng ngực. Hắn ngậm thuốc lá, đánh giá mặt Lâm Lộc. Đôi mắt cậu ướt dầm dề, thật như là một con nai con hàng thật giá thật trong rừng, nhìn bộ dáng có vẻ vô tội như vậy.

* Lộc (鹿) trong tên Lâm Lộc (林鹿) cũng có nghĩa là nai.

Hắn nhịn không được hôn xuống, nụ hôn này mang theo mùi thuốc lá mát lạnh. Lâm Lộc bị sặc đến ho khan lên, mu bàn tay cọ qua khóe môi.

Ngón tay vừa tinh tế vừa dài. Như là cánh chim, trắng tinh mà duỗi thân ra.

"Trí Viễn ca, anh có đói bụng không? Em đi mua chút đồ ăn nhé?"

Nếu là ở khách sạn, Ninh Trí Viễn liền có thể trực tiếp gọi cho phục vụ, nói bọn họ mang lên một bữa ăn phong phú kiểu Pháp như trong bữa tiệc lớn lên. Đáng tiếc hôm nay hắn hoàn toàn chờ không kịp, chỉ là ở ký túc xá Lâm Lộc bồi cậu ôn tập bài tập về nhà một chút, liền khó xá khó phân mà điên cuồng hôn nhau.

Cuối cùng biến thành cục diện như vậy.

Không chỉ có không có phòng phục vụ cho khách, còn chậm trễ quán cơm hắn đặt từ trước.

......Sắc đẹp làm người ta có lỗi.

Ninh Trí Viễn không tiếng động mà thở dài, gật gật đầu với Lâm Lộc.

"Được, cậu đi đi."

"Anh muốn ăn cái gì?"

"Tùy cậu."

Lâm Lộc nhảy xuống giường, cong eo ở cặp sách lấy thứ gì đó. Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm bả vai trắng như tuyết của cậu. Đường cong tuyệt đẹp, xương bả vai theo động tác của cậu phập phồng, như là lúc nào cũng có thể sẽ giương cánh bay cao.

Hắn nhìn thấy Lâm Lộc từ trong bóp tiền rút ra một chồng tiền lẻ, đếm đếm kiểm tra. Hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi to.

"Lâm Lộc, thẻ tôi cho cậu đâu?"

Lâm Lộc ngồi dậy.

"Em đặt ở ở trong ngăn tủ."

"Vì sao không lấy ra dùng?"

"Em dùng không đến.....Tiền của em đủ tiêu."

Ninh Trí Viễn phun ra một ngụm khói, nhìn cậu. Lâm Lộc nhút nhát sợ sệt quay trở về. Mỗi lần bị Ninh Trí Viễn dùng loại ánh mắt này nhìn, cậu đều có chút bất an. Tựa hồ cậu làm sai điều gì, lại hoặc là phạm vào cái gì ngốc.

Kỳ thật rất nhiều thời điểm, cậu sai lầm và ngu ngốc, ở trong mắt người khác cực kỳ đáng yêu.

Đặc biệt đối với Ninh Trí Viễn, càng là như thế.

Ít nhất, đối với khi đó Ninh Trí Viễn nói, càng là như thế.

Nhưng Lâm Lộc không biết.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào khen cậu đáng yêu qua, hoặc là hồn nhiên.

Người duy nhất đã từng khích lệ cậu, là mẹ cậu Từ Thu Quân. Nhưng là bà chỉ biết nói một câu giống vậy. "Tiểu Lộc, con đẹp như vậy, về sau muốn cái dạng nam nhân gì cũng có. Con phải ngoan, phải nghe lời mẹ nói, biết không?"

Vì thế ở trong lòng Lâm Lộc, chính cậu trừ bỏ khuôn mặt, cũng không từng có chỗ nào đáng khen.

Trừ phi cậu ngoan.

Bằng không, tất cả mọi người sẽ ném cậu ở ngoài cửa......Hoặc là càng vô dụng, càng càng vô dụng. Bởi vì cậu không đúng tí nào, bị thương tổn cũng đều là sai lầm của chính cậu. Ai bảo cậu vô dụng như vậy, lại không ngoan ngoãn?

Lúc ấy, tầm mắt Ninh Trí Viễn làm Lâm Lộc có chút khẩn trương. Ninh Trí Viễn lại ấn diệt tàn thuốc, vẫy vẫy tay với cậu.

Cậu thuận theo đi qua, ở mép giường nửa quỳ, đầu gối đè ở trên mặt đất lạnh băng. Ninh Trí Viễn ôm eo cậu, kéo cả người cậu tiến trong lòng ngực. Đầu gối đột nhiên từ trên nền xi măng lạnh lẽo cứng rắn nâng lên, đụng vào một cái đùi rắn chắc khác.

"Lâm Lộc, tôi cho cậu thẻ kia, không phải bởi vì cậu không có tiền dùng. Mà là bởi vì, cậu có thể dùng nó mua bất cứ đồ vật gì cậu muốn, không cần lo lắng sau khi mua về còn tiền dùng hay không."

"......"

"Cho nên lấy nó ra dùng đi. Nghe hiểu không?"

Ninh Trí Viễn một bên nói, một bên bắt lấy cánh tay Lâm Lộc. Hắn không cho cặp tay trắm kia đụng tới hắn, hoặc là chính cơ thể Lâm Lộc.

"Còn có, tiền mặt rất dơ. Tôi rất chán ghét đồ vật dơ, cậu đi rửa tay, sau đó quay lại nơi này."

Lại lần nữa trở lại, trừ bỏ đôi tay ướt dầm dề của Lâm Lộc, còn có tay cậu một tấm thẻ màu đen tuyền. Ninh Trí Viễn vừa lòng mà nhìn đến Lâm Lộc cầm nó ra cửa.

Mà qua mấy ngày, ngay lúc đó trợ lý của hắn đột nhiên tìm được hắn, hỏi hắn có phải bạn trai nhỏ mới của hắn có vấn đề hay không.

"Hắn cư nhiên tới hỏi tôi thẻ tín dụng của Ninh tổng là nhiều hay ít. Mật khẩu là gì. Cậu ta nói cậu ta phải trả tiền."

Trợ lý kia giọng nói khinh miệt.

"Liền không nói thẻ tín dụng căn bản không cần mật mã. Ngài người như vậy, cho hắn cái loại người này một tấm thẻ, sao có thể dùng đến chính tiền cậu ta?"

Ninh Trí Viễn ừ một tiếng, chưa nói cái gì. Hắn chỉ là kêu trợ lý đi mang tới giấy tờ thẻ tín dụng tháng này. Hắn vẫn là lần đầu tiên xem thứ này.

Chính là cậu chi tiêu, vài nét bút hỗn loạn số tiền nhỏ đến cơ hồ như không tiêu phí gì. Lâm Lộc dùng thẻ của hắn, cũng không có mua lớn hơn tiền phí sinh hoạt ít ỏi của cậu, khả năng đồ vật không đủ sức.



Ninh Trí Viễn "A" một tiếng, đem giấy tờ ném về cho trợ lý.

"Đưa tài khoản và mật mã cho cậu ấy. Nếu cậu ấy muốn nói."

"Cái gì? Nhưng mà Ninh tổng......"

"Không có nhưng mà. Cho cậu ấy, sau đó ngươi có thể lăn. Ngày mai, ngươi cũng không cần đến nữa."

Ngày đó, Ninh Trí Viễn mang theo Lâm Lộc đi làm một thẻ tiết kiệm. Hắn dạy cho cậu, làm thế nào để gửi được phí dư sinh hoạt của cậu mỗi tháng vào thẻ này. Sau đó ngay trước mặt cậu, cho cậu xoay một trăm vạn.

"Trí Viễn ca?"

Lâm Lộc bị dọa tới rồi. Đôi tay Ninh Trí Viễn cắm ở túi áo, không có biểu tình gì.

"Cái kia là mẹ cậu cho cậu tiền sinh hoạt. Cái này, là tôi cho cậu tiền tiêu vặt."

"Nhưng mà em dùng không đến......"

"Dùng không đến là chuyện của cậu."

Ninh Trí Viễn đeo kính râm lên, đem hơi tấm thẻ hơi mỏng bằng PVC cắm vào túi áo trước ngực Lâm Lộc.

"Có cho hay không, là chuyện của tôi."

Một ngày kia, mấy ngày mưa to triền miên vừa dừng lại, không trung chợt sáng lên. Ánh mặt trời xuyên thấu qua không khí mát mẻ chiếu vào bụi cỏ. Trên mặt đất từng vũng nước một, mỗi một cái đều chiếu ra ảnh mặt trời ngược.

Ninh Trí Viễn đẩy cửa ngân hàng ra, từ đại sảnh râm mát đi ra nơi sáng sủa bên ngoài. Đi theo sau hắn là một bóng dáng đen đen, ánh mặt trời ở trên tóc hắn nhảy múa, cho cả người hắn mạ lên một tầng ánh sáng.

Lâm Lộc đi theo sau Ninh Trí Viễn.

Cậu rất muốn đi đến nơi nào cũng sóng vai với hắn, rồi lại không dám.

Tấm thẻ ngân hàng cắm ở trong túi trước ngực cậu. Hơi mảnh một mỏng, theo lý thuyết không nên cảm giác được. Lại không biết vì sao, Lâm Lộc cảm thấy nó vẫn luôn tự nói rằng chính mình đang tồn tại.

Đó là Trí Viễn ca giúp cậu làm một tấm thẻ. Bên trong, là tiền tiêu vặt Trí Viễn ca cho cậu.

Lại không phải đứa nhỏ, còn lãnh tiền tiêu vặt. Lâm Lộc có chút ngượng ngùng, trên mặt có hơi nóng. Nhưng đáy lòng lại vui mừng, như là từ bụi bặm nở ra một đóa hoa vui sướng.

Ninh Trí Viễn đi rất mau, Lâm Lộc cơ hồ yêu cầu chạy chậm mới có thể đuổi kịp. Cậu đi theo đến quá nghiêm túc, kết quả Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng lại, cậu lại theo quán tính, đụng vào nơi lưng vững chắc của nam nhân.

"A.....Thật xin lỗi, Trí Viễn ca!"

Lâm Lộc che cái mũi lại, xoang mũi bị đâm nhức mỏi. Nhưng cậu không dám kêu đau, ngược lại rũ đôi mắt xuống, thấp giọng nói xin lỗi với Ninh Trí Viễn.

"......"

Ninh Trí Viễn nhất thời không có mở miệng.

Bị chán ghét sao?

Lâm Lộc có chút uể oải. Ủ rũ cụp đuôi rất chuyên chú, Ninh Trí Viễn liền vươn tay tới cậu, cậu cũng chưa phát hiện.

"Thất thần làm gì?"

Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn mà thúc giục một câu. Lâm Lộc ngẩng đầu, Ninh Trí Viễn ở trên mũi cậu dùng sức nhéo một chút.

"Đâm đau?"

Lại nhéo một chút. Lâm Lộc không biết làm sao mà chớp chớp mắt.

Sau đó bị nâng cằm lên, ở chóp mũi đặt nhẹ nhàng một hôn. Lâm Lộc còn ngây người, Ninh Trí Viễn đã buông cậu ra, bàn tay ở trước mắt cậu quơ quơ.

Ánh mặt trời chiếu lên, hắn không chút cẩu thả áo sơ mi phẳng phiu tay áo cài lại gọn gàng, mặt đồng hồ bóng loáng bên cạnh chợt lóe qua.

"Tới, giữ chặt tay của tôi. Cậu đi quá chậm. Nếu không kịp theo tôi qua các ngã rẽ, tôi sẽ bỏ cậu lại."

Tay Ninh Trí Viễn rất lớn, đốt tay rõ ràng, đường cong lưu loát.

Lâm Lộc do dự mà vươn ngón tay ra, chậm rãi đáp ở trong lòng bàn tay hắn. Mười ngón giao nhau, lòng bàn tay đan lại. Bàn tay Ninh Trí Viễn khô ráo ấm áp bao vây lấy tay cậu, đầu ngón tay ương ngạnh cọ qua mu bàn tay.

Người đi qua đường đều quay đầu nhìn lại, Lâm Lộc có điểm ngượng ngùng mà cúi đầu. Ninh Trí Viễn đã nhận ra, chẳng những không có buông tay, ngược lại cầm thật chặt.

Kia một ngày, Ninh Trí Viễn nắm tay cậu đi trên một con đường.

Ven đường đến tột cùng trải qua những cái đó, lại nói những lời gì, Lâm Lộc hoàn toàn không nhớ rõ.

Nhưng cậu lại nhớ rõ một ngày kia không khí, ẩm ướt mà tươi mát.

Cậu cũng nhớ rõ một ngày kia Ninh Trí Viễn, như là một vòng hành tẩu thái dương. Quyết đoán như vậy, tự tin, cường đại mà loá mắt.

Một ngày kja, Lâm Lộc lần đầu tiên cảm nhận được chân thật lực vạn vật hấp dẫn.

Làm cậu đầu váng mắt hoa, làm cậu khăng khăng một mực. Làm cậu như bay nga phác hỏa, biết rõ không thể may mắn thoát khỏi, lại thân bất do kỷ.

....................

Lâm Lộc nhắm mắt lại.

Một ngày kia dương quang tựa hồ lại lần nữa bao phủ ở trên người, không khí ẩm ướt mà tươi mát, chậm rãi tiến vào xoang mũi.

Ngày mùa hè ướt nóng mà ấm áp sau giờ ngọ, cậu đã từng bị người nắm tay, đi qua vườn trường quốc gia đầu đường.

Nhưng khi cậu mở mắt ra lần nữa, ánh vào tầm mắt chính là phòng nghỉ đơn sơ, trong không khí tản ra mùi mốc nhàn nhạt.

Căn phòng này lạnh mà ẩm ướt. Tầng lầu thấp bé, lại hướng phía bắc. Suốt ngày, đều không có một tia nắng mặt trời có thể từ nhỏ hẹp cửa sổ chiếu vào phòng.

Ninh Trí Viễn đã sớm buông lỏng tay ra.

Lâm Lộc thậm chí không biết mình là khi nào bị ném ở sau người. Một lời cáo biệt đều không có, thời điểm ngẩng đầu, người nọ đã sớm không có bóng dáng.

Lâm Lộc ngồi dậy, hai tay che mặt lại. Cậu hít sâu mấy hơi thở, thay áo dính nước cà chua, lại qua loa sửa sang lại tóc. Sau đó ra cửa.

Quẹo qua hai con phố, mới nhìn thấy một ngân hàng. Thời điểm đi qua đụng tới cô bé ở nhà nghỉ. Cô bé nhún chân, hướng xem một huấn luyện viên trong lớp.

Khi nhìn qua, có thể nhìn thấy mấy cô bé mặc giày ở trong tập múa. Cửa này không lớn, phương tiện cũng ít ỏi. Đại khái là cái loại tiện nghi này đủ làm những cô bé hứng thú.

Lâm Lộc nhìn cô bé vài lần, cô bé lại không nhìn thấy cậu. Cô chuyên chú, chân nhón lên, cổ duỗi đến thật dài. Đầy mặt mong mỏi rõ ràng như thế.

Ngân hàng, Lâm Lộc tra xét số tiền.

84 vạn 9597 nguyên.

Đối với cái này con số, Lâm Lộc trầm mặc một lát.

Trong thẻ này, thời điểm cao nhất đã từng có một ngàn vạn, về sau còn một trăm vạn. Nếu là Ninh Trí Viễn nhớ tới, liền sẽ kêu trợ lý chuyển tiền vào thẻ. Lúc sau, trợ lý liền sẽ nói cho Lâm Lộc "Ninh tổng ngài phát tiền tiêu vặt. Lâm tiên sinh, ngài nếu có nhu cầu gì, có thể nói với tôi, tôi phái xe đưa ngài đi mua sắm."

Nhưng Lâm Lộc chưa bao giờ có yêu cầu hắn phái xe đi mua sắm. Hắn tiêu dùng thật sự rất ít. Thời gian lâu rồi, liền đều tồn xuống dưới.

Cho đến khi Lâm Lộc quỳ gối trước mặt Ninh Trí Viễn, cầu hắn lấy ra một tỷ.

Ninh Trí Viễn đồng ý. Về sau, rất nhiều sự tình đều đã xảy ra biến hóa.

Tỷ như Lâm Lộc không hề đi học, không hề lên đài, không hề liên hệ với thầy và bạn bè.

Tỷ như Ninh Trí Viễn không hề mỗi ngày ở dưới lầu cậu ôn thanh nói chuyện với cậu, trừ bỏ thời điểm lên giường, hắn đều không hề hôn môi cậu. Hắn càng chưa từng lại ôm Lâm Lộc gọi cậu là "Tiểu Lâm Lộc của tôi". Ngay cả lên khi lên giường, cũng sẽ không gọi như vậy nữa.

Hắn trầm mặc, thô bạo, hung hăng tùy tiện ấn Lâm Lộc ở một góc, làm cậu đau đớn cùng cực lạc trong chìm nổi. Biểu tình của hắn càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng ngày càng băng. Lâm Lộc lại vẫn yêu hắn như cũ, lại cũng càng ngày càng sợ hắn.

Hắn cũng không còn phát cho cậu "Tiền tiêu vặt".

Ít nhất, không còn nhắc tới quá chuyện này nữa.

Cho đến vài năm sau.



Nghe nói Tiêu Doanh đứng ra lập một quỹ từ thiện, dùng để trợ giúp bọn nhỏ khó khăn một giấc mơ học vũ đạo. Lâm Lộc nặc danh ký quyên tặng hiệp nghị, mỗi tháng tặn cho quỹ kia mười vạn, hai mươi vạn, có đôi khi là năm mươi vạn. Tiền mắt thường có thể thấy được giảm bớt, rốt cuộc tiêu hao hầu như không còn.

Lâm Lộc nghĩ, chính là như vậy đi. Đã từng là tiền tiêu vặt, hiện tại đã xài hết.

Lại không nghĩ rằng, tiếp theo tháng, cậu đúng hạn nhận được tin nhắn "Đóng góp khấu trừ thành công".

Không biết khi nào, trong thẻ cậu được chuyển năm mươi vạn, lại dựa theo tự động chuyển khoản, đúng hạn quyên tặng ra ngoài.

Về sau, mỗi tháng, trong thẻ cậu đều sẽ có nhiều hơn mấy chục vạn. Không tính là nhiều, nhưng khôn bị đứt đoạn. Mà mỗi một tháng, quyên tiền còn sẽ tiếp tục. Ra ra vào vào, lại luôn có chút có dư, tới hiện tại, lại tích lũy nhiều hơn tám mươi vạn nguyên.

Lâm Lộc từ bên trong rút ra một vạn nguyên.

Cậu lúc trước mở lớp vũ đạo, kỳ thật cơ bản xem như làm không công. Mỗi tháng tiền thu đắp vào tiền thuê, cũng chỉ có thể lợi nhuận năm sáu ngàn. Cho nên, mỗi tháng cậu đều sẽ lấy năm ngàn nguyên ra, tính thành tiền lương của mình.

Sau đó, cậu có thể dùng tiền lương của mình, trộm mua cho Ninh Trí Viễn chút gì đó.

Cậu cẩn thận mà tiêu theo trình tự trên người Ninh Trí Viễn, ở những nhãn hàng hiệu xa xỉ động mấy vạn thậm chí mấy chục vạn, chỉ có thể chọn lựa một ít nho nhỏ, keo kiệt, cậu có khả năng mua được. Một cái cà vạt kẹp, một lọ sữa tắm, thậm chí chỉ là một tập ghi chú nhỏ.

Ninh Trí Viễn chỉ sợ không chú ý qua. Mấy thứ này, đặt ở những thứ quá tốt xung quanh thân hắn, như là giọt nước so với đại dương, một hạt cát trên sa mạc.

Lâm Lộc cũng chưa bao giờ nhắc tới. Cậu có chút thẹn thùng, càng sợ sẽ bị chê cười. Nhưng cậu sẽ trộm đặt cà vạt kẹp đặt ở nơi Ninh Trí Viễn giơ tay có thể với lấy, dùng giấy ghi chú thay cái mà Ninh Trí Viễn vốn có, thậm chí đem bình sữa tắm kia đặt ở chỗ dễ thấy trong phòng tắm, mỗi ngày chà lau sạch sẽ, lại đem bình sữa tắm của mình giấu ở trong. Sau đó Ninh Trí Viễn mỗi khi tắm rửa xong, thấy trên người hắn có mùi hương đó, trong lòng âm thầm vui mừng.

Tuy rằng cậu rất vô dụng, nhưng chung quy cậu có thể mua cho người mình thích chút gì đó. Chẳng sợ đồ vật nhỏ đến buồn cười, chẳng sợ người kia đã có quá nhiều, căn bản không thiếu chút này chút kia.

Nhưng hai tháng này đã xảy ra quá nhiều chuyện. Lâm Lộc còn không kịp rút tiền tiêu ra.

Nhìn chằm chằm chồng tiền giấy trong tay hơi mỏng, Lâm Lộc đột nhiên có chút khổ sở.

Vốn dĩ, cậu đã nhìn trúng một cái khăn tay. Cậu ảo tưởng qua mang chiếc khăn tay dịu dàng thơm tho kia đáp ở trước ngực Ninh Trí Viễn, bộ dáng ngoan ngoãn nằm ở gần sát trái tim hắn trái tim trong túi bộ áo.

Đáng tiếc, vĩnh viễn không tới.

Lâm Lộc nghĩ nghĩ, lại bỏ lại trở về 5000 nguyên.

Tháng trước, kỳ thật phòng vũ đạo của cậu đã đóng cửa. Cậu nếu là muốn lấy, cũng chỉ nên lấy đi một tháng tiền lương.

Vậy như vậy đi.

Từ hôm nay trở đi, sẽ không lại có người cho cậu tiền tiêu vặt.

Mà dư lại số tiền này, cậu cũng không tính toán đụng đến. Qua mấy ngày, số dư còn lại sẽ căn cứ theo cậu đã từng quyên tặng hiệp nghị, chuyển đến tài khoản của Tiêu Doanh.

Trời về trời, đất về đất, hết thảy thanh linh.

Cất tiền vào túi, Lâm Lộc cầm lấy thẻ, dùng sức bẻ gãy, sau đó ném ở trên mặt đất.

Cậu xoay người rời đi. Nhưng là mới đi ra vài bước, rồi lại chạy trở về, từ trên mặt đất nhặt lên từ trong đó một khối mảnh nhỏ, cẩn thận nắm ở lòng bàn tay.

Đã từng có người, nắm tay cậu đi qua năm tháng thanh xuân tốt nhất.

Người kia không thấy. Nhưng cậu vẫn còn muốn, chừa chút đồ vật làm kỷ niệm.

.....................

Thời điểm trở về lại trải qua lớp học múa kia. Lâm Lộc cố ý nhìn thoáng qua, không thấy thân ảnh nhón chân qua cửa nhìn vào trong nữa.

Đi đến cửa nhà nghỉ, cậu lại lần nữa gặp được cô bé.

Cô cúi đầu, ngồi ở cạnh cửa, khuôn mặt nhỏ dơ hề hề. Trong tay cô nhéo một tờ áp phích nhỏ, giống như bị lăn qua lộn lại đọc rất nhiều lần, xoa đến nhăn dúm.

Lâm Lộc nhìn lướt qua, nhìn đến chỗ không bị ngón tay cô bé che mất "Mở lớp vũ đạo cho thiếu nhi".

Cậun rốt cuộc không nhịn xuống được, ngồi xổm người xuốngm

"Em muốn học vũ đạo?"

Cô bé ngước mặt lên, dùng sức gật gật đầu.

"Anh biết múa. Anh có thể dạy em."

Đôi mắt cô bé sáng lên. Nhưng cô do dự một chút, nhìn nhìn mặt người phụ nữ trong quầy.

"Mẹ nói, học phí múa....."

Lâm Lộc lôi kéo cô đứng lên, đẩy cửa ra. Cậu nhìn nhìn trước quầy bên ki. Người phụ nữ cũng nâng mắt nhìn cậu. Lâm Lộc nói với cô.

"Tôi học vũ đạo, con gái cô nếu có ý muốn học, tôi có thể dạy cô bé một chút. Tôi sẽ không thu tiền."

Nghĩ nghĩ, cậu bổ sung một câu..

"Tiền phòng, cũng không thiếu một phân."

Trên mặt cô bé lại sáng lên, tràn đầy chờ mong rồi lại nhút nhát sợ sệt mà nhìn về phía mẹ mình. Người phụ nữ kia nhíu mày lại nhìn chằm chằm Lâm Lộc, lắc lắc đầu.

"Nó không học cái này."

Cô bé lập tức mím môi, nước mắt từ hốc mắt đảo quanh. Lâm Lộc có chút nhìn không được, khuyên nhủ.

"Bà chủ, tôi thật sự là học vũ đạo. Nếu cô bé thật sự thích......"

"Tôi không có tiền."

"Nhưng tôi không thu......"

"Tôi nói nó không học cái này! Mặt to eo thô, học múa cái gì! Kia đều là thú vui của kẻ có tiền, con cũng không nhìn xem con có thuộc về thứ đó không!"

Một tiếng gầm nhẹ, cô bé bị mắng đến oa khóc một tiếng, bụm mặt lao ra ngoài cửa.

Lâm Lộc không đành lòng mà hô một tiếng, nhưng cô bé cũng không quay lại.

Chờ đến khi cậu quay lại, lại phát hiện người phụ nữ kia cũng đang nhìn con gái mình.

Trong ánh mắt cô không có sự khắc nghiệt, nhìn lại giống có chút ngơ ngẩn. Một lát, cô móc trong túi ra một điếu thuốc lá rẻ tiền, ngậm lên môi. Cô nâng mí mắt lên, mấy nếp nhắn hiện lên sự mệt mỏi.

"Cậu nếu là trộm dạy nó......Coi như là một trò chơi đi. Tôi đây đồng ý. Nhưng cậu vĩnh viễn không thể cho nó biết là tôi đồng ý."

Lâm Lộc sửng sốt. Người phụ nữ hiểu lầm vẻ mặt của cậu, rất mau mà bỏ thêm một câu.

"Tôi không đưa ngươi tiền, cũng không dư dả. Nhưng cậu ở nơi này, phí phòng tôi có thể giảm cho cậu phận nửa, coi như học phí. Cậu muốn nhiều hơn, tôi xác thật không có. Nếu cậu tán thành như vậy, chúng ta liền thành giao."

"Vì cái gì......"

"Nó đã khóc với tôi nhiều ngày. Tôi biết nó là thật muốn học. Nó trộm ở trong phòng nhún chân, tôi đã thấy qua."

Người phụ nữ thở dài.

"Nhưng là tôi không thể cho nó nằm mơ. Loại người xuất thân ở nơi quỷ quái này, không nên nằm mơ. Đừng tưởng rằng mình có khả năng thuộc về những thứ đó, mơ mộng không thực tế, như vậy về sau nó sẽ ăn không ít khổ. Chúng ta chính là làm việc nặng nuôi sống mạng mình, không cần nghĩ đến chuyện của người thượng đẳng nhiều như vậy."

Lâm Lộc trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói,

"Bà chủ, kỳ thật tôi cũng là xuất thân từ xóm nghèo. Nhưng sau này tôi vẫn đậu vào khoa vĩ đạo của học viện quốc gia, có lẽ, con gái cô cũng......"

"Cậu là tốt nghiệp trường học viện quốc gia?"

Nữ nhân búng búng khói bụi, biểu tình trên mặt cơ hồ là trào phúng,

"Vậy cậu vì cái gì lại ở chỗ này?"

Tác giả: Kỳ thật Ninh tổng của chúng ta cũng từng cực kỳ ôn nhu săn sóc trong quá khứ......Bằng không Tiểu Lộc sao sẽ đối với hắn khăng khăng một mực như vậy? Tiện đến hoảng sao?

Lão bản nương là người tốt. Chính là miệng độc......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook