Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 14

Quả Độ

03/06/2022

Edit: Toả Toả

Ngay cả khi đối mặt với Pheromone của Hàn Đông, Lâm Miên Lý cũng chưa lùi một bước, nhưng hiện tại hắn vậy mà lại bịt mũi lùi hai bước: “Không thích, cậu thu Pheromone lại đi.”

Hắn không thể hiểu được, tại sao mình lại thích mùi hương này như vậy?

Không phải là hắn đối với Pheromone của Alpha rất bài xích sao?

Mũi của hắn bị cái gì rồi?

Giang Ẩn bật cười: “Không phải chỉ cần bịt mũi là cậu sẽ không cảm nhận được Pheromone đâu, đây cũng không phải là mùi bình thường.”

Lâm Miên Lý bất động, vẫn cứ đứng trừng anh.

“Tôi đã thu hồi nó rồi, không còn việc gì nữa, lại đây.” Giang Ẩn giống như đang dỗ một đứa con nít.

Lâm Miên Lý lúc này mới buông tay ra, cái mũi cẩn thận ngửi ngửi, quả thật không còn mùi, hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng, mặt có hơi đỏ lên: “Pheromone của cậu không giống với những người khác, nếu không lúc này tôi đã kéo cậu đi sân PK rồi.”

Hai người lại tiếp tục đi.

Giang Ẩn có chút đăm chiêu cúi đầu nhìn tay mình, lại nhìn sườn mặt Lâm Miên Lý, nhạy bén phát hiện được cái gì đó.

Lâm Miên Lý thật sự thích Pheromone của anh nha, thật sự là một bất ngờ lớn mà.

Miệng anh cong lên, nhưng bây giờ không phải là lúc để vui vẻ, nếu không thật sự sẽ bị kéo đi PK.

Giang Ẩn hắng hắng giọng, nói sang chuyện khác: “Ừm, những gì hắn ta nói là thật sao?”

Đề tài được dời đi có chút gượng gạo, Lâm Miên Lý liếc mắt nhìn anh: “Cậu nói cái gì?”

“Cái tên ngu kia nói hai người là tình yêu OO, cậu……”

“Tình yêu OO thì sao? Cậu kỳ thị tình yêu OO? Bây giờ là thời đại gì rồi, không có gì là không thể.”

Giang Ẩn cười: “Không, tôi làm sao lại có thể nghĩ như vậy được, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, cậu cảm thấy tình yêu AA thế nào?”

Lâm Miên Lý ngừng một chút, này còn phải hỏi sao? Hắn nói: “Tình yêu AA đương nhiên cũng không có gì, cậu muốn nói gì?”

Giang Ẩn duỗi hai tay một cái, tâm trạng rất tốt quay đầu cười với Lâm Miên Lý: “Không có gì, hỏi chơi thôi, tôi cảm thấy tình yêu AO với AA đều rất tốt.”

Không biết có phải vừa mới bị Pheromone của Giang Ẩn quấy phá hay không, Lâm Miên Lý đột nhiên cảm thấy nụ cười của Giang Ẩn quá mức sáng chói, làm cho mí mắt của hắn nhẹ nhàng run lên.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn không thể hiểu được hít vào một hơi, giống như là ngửi được mùi hương lúc nãy vừa mới biến mất kia.

Sau khi phản ứng lại được, mặt Lâm Miên Lý nháy mắt lạnh đi, ở trong lòng không ngừng mắng chính mình, hắn cảm thấy mình bị thằng ngu Hàn Đông kia lây bệnh rồi, trở nên ngốc nghếch, nhấc chân nhanh chóng bước đi.

Giang Ẩn: “Đột nhiên đi nhanh như vậy làm gì thế?”

“Cứ chậm trễ như vậy sẽ không có thời gian để nghỉ trưa.”

Giang Ẩn ngạc nhiên nói: “Nghỉ trưa cậu không phải cũng không ngủ sao?”

Lâm Miên Lý: “Câm miệng, hôm nay ngủ.”

“Được được được, ngủ ngủ.”

Quả nhiên, chỉ sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, chuyện này đã được lan truyền, mọi người đang ở trên mạng thảo luận vấn đề này.

Còn có người đăng video mà họ đã quay được.

Trong nhóm “Bíp bíp giảm giá, lấy vé lên xe”, buổi trưa cơ bản mọi người đều không ngủ, lướt bảng tin nhanh đến chóng mặt.

【Ah ah ah mấy người nhìn cái ảnh động này nè!! Anh Giang đang kéo anh Miên vào trong lòng mình kìa!!】

【Chắc tui chết chắc tui chết, đây là CP thần tiên gì thế này, cũng quá cmn xứng đi!】

【Yêm cũng muốn được anh Giang ôm một cái! Ảnh A quá đi!】

【Lầu trên ăn nói cẩn thận, nghĩ xem mình có đánh thắng nổi anh Miên không.】

【Này còn phải nói sao, anh Miên chỉ cần một cước đã đá Hàn Đông bay lên cây đấy thấy không? Mi muốn làm Hàn Đông thứ hai sao.】

【Không có ai để ý là sau khi anh Miên đánh Hàn Đông xong hắn ta đã dùng Pheromone rồi anh Giang bước lên che chở anh Miên sao, trời ạ quá cmn ấp áp rồi!】

【Thực lực hộ thê!!!】

Sau đó bốn chữ này đã lên top.

Mà một ít Alpha trong nhóm thì lại thảo luận xem Pheromone của Hàn Đông với Giang Ẩn ai mạnh hơn.

【Tôi nghe nói Alpha có mặt ở đó đều bị Pheromone của Hàn Đông doạ lui.】

【Này mà cũng hỏi? Lầu trên không có chút sức phán đoán nào sao? Giang Ẩn lúc đó căn bản không có phóng Pheromone cũng có thể đem người khống chế, cậu nói nếu cậu ấy phóng Pheromone ra thì thằng nhóc Hàn Đông kia có phải sẽ trực tiếp quỳ xuống luôn không.】

【Nhắc mới nhớ, Giang Ẩn đã lâu rồi không có phóng Pheromone phải không? Tại sao vậy?】

【Không biết, nhưng lần này chắc là vì Lâm Miên Lý, Lâm Miên Lý đang trong giai đoạn phân hoá, nếu hai Alpha mạnh như vậy đồng thời phóng Pheromone, ha ha, ba người bọn họ có thể sẽ đánh nhau luôn.】

Vào buổi chiều, tin tức về gia đình của Hàn Đông đã được tìm ra, gã chính là người thừa kế của đại gia tộc ở Thủ Đô tinh – Hàn gia.

Vệ Gia Du nằm ở trên bàn lướt bảng tin nhóm, thần sắc lúc lại mệt mỏi, lúc lại hưng phấn, giống như tâm thần phân liệt.

Nghiêm Tử Dịch hỏi cậu: “Cậu nói hai gia đình quen nhau? Là quen nhau trong lúc nghỉ hè sao?”

Vệ Gia Du: “Đúng vậy, không phải là tôi đi du lịch trong lúc nghỉ hè sao? Là lúc đi Thủ Đô tinh gặp được, tình cờ là hai gia đình chúng tôi có một chút quan hệ kinh doanh. Đương nhiên nhà của tôi kém xa bọn họ. Tôi ở bên đó nghe nói, Hàn Đông lúc chưa phân hoá đã bắt đầu giở trò với rất nhiều Omega, ỷ vào gia thế của mình mà làm mưa làm gió…….”

Nghiêm Tử Dịch: “Hừ, thế lực của hắn ở Tinh Minh của chúng ta cũng vô dụng, chủ nhân chân chính ở đây còn chưa lên tiếng đâu.”

Cậu ta nói chính là gia tộc của Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, bởi vì chơi thân với họ nên Nghiêm Tử Dịch cũng biết về gia đình của hai đại lão này, nhưng những học sinh khác trong trường học thì không biết.

Mọi người cũng không biết đến hai người bọn họ thông qua gia tộc, những người trong lớp thực nghiệm cơ giáp ở Tinh Minh ít nhiều đều có chút gia thế.

Nói đến gia tộc, Lâm Miên Lý nhớ đến người ba của mình vẫn còn đang ở trong danh sách đen, hắn mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra.

Hôm nay là thứ sáu, học xong buổi chiều là có thể về nhà, hắn nghĩ nghĩ, đem người được gọi là ba ra khỏi danh sách đen.



Mới vừa đem ra không bao lâu một yêu cầu gọi điện đã xuất hiện trên màn hình, vậy mà lại là ba của hắn.

Lâm Miên Lý: “………..”

Hắn quay đầu hỏi Giang Ẩn: “Sau khi đem người ra khỏi danh sách đen thì bên kia sẽ nhận được thông báo sao?”

Giang Ẩn đang đọc sách, chân gác lên phía trước đung đưa, nghe vậy nói: “Không đâu, làm sao lại có sự lắp đặt phản nhân loại như vậy.”

Lâm Miên Lý: “??”

Cho nên làm sao mà ba hắn biết được vậy? Không thể nào là trùng hợp được.

“A, đúng rồi, có một tình huống đặc biệt.” Giang Ẩn thả chân xuống, chân ghế lại trở về với mặt đất: “Nếu quan hệ của hai bên rất thân thuộc, khi được đưa ra khỏi danh sách đen sẽ có thông báo.”

“……………..”

Việc phá vỡ quy tắc này là ai lập ra thế!

Ngay lúc hắn đang nghĩ có nên chấp nhận không, đột nhiên cuộc gọi bị ngắt, Lâm Miên Lý nhận được một tin nhắn từ ba của hắn.

【Xin lỗi con, ba suýt chút nữa quên là con còn đang học, không có ảnh hưởng gì đến con chứ.】

Lâm Miên Lý nhìn tin nhắn này hồi lâu, cuối cùng vẫn cử động ngón tay trả lời: 【Không có, bây giờ đang giải lao.】

Bên kia giống như vẫn luôn ngồi đợi tin nhắn, lập tức trả lời: 【Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thế….. hôm nay con có về không? Ba đã trở về rồi, muốn gặp con một chút, cơ thể của con xảy ra tình huống như vậy, cha con chúng ta lâu rồi cũng không có gặp nhau, có thể…… về nhà nói chuyện được không?】

Giọng điệu của ông rất cẩn thận, sợ lại bị vào danh sách đen.

Tâm tình của Lâm Miên Lý có chút không biết diễn tả như thế nào, người đàn ông này có quan hệ huyết thống với mình, cho dù hắn đã quên rất nhiều chuyện, nhưng từ đối thoại giữa hai người vẫn có thể phát hiện ra cảm tình từ đáy lòng.

Trước khi mẹ hắn qua đời, một nhà ba người bọn họ rõ ràng là rất hạnh phúc……

Thật lâu sau đó -----

Miên: 【Được.】

Giang Ẩn thấy hắn thu hồi màn hình ảo, nói: “Nói chuyện với ba cậu sao?”

Lâm Miên Lý lười hỏi anh làm thế nào mà đoán được, sau mấy ngày ở chung, hắn đã biết rõ ràng Giang Ẩn hiểu hắn còn hơn cả hắn hiểu mình.

“Ừm, hôm nay tôi sẽ về nhà.”

Giang Ẩn: “Vậy thì khi nào tôi có thể tìm cậu?”

Lâm Miên Lý biết anh đang nói về việc đến nhà anh để thao tác với cơ giáp ảo: “Ngày mai đi.”

“OK.”

Mới vừa khai giảng nên buổi tối không có tiết, hầu như tất cả mọi người đều dự định về nhà.

Lâm Miên Lý cố ý thay đổi thời gian rời trường với những học sinh khác, ở trong ký túc xá đến tối mới rời khỏi phòng.

Trước khi ra ngoài, hắn nhẹ nhàng chạm vào lá tai mèo bạc.

Bên ngoài, Giang Ẩn đang ngồi trong phòng khách.

“Cậu vẫn chưa về sao?”

Trước mặt Giang Ẩn là màn hình ảo của Tiểu Bạch, anh giống như đang điều chỉnh dữ liệu.

“Đi liền đây, cậu chuẩn bị về à? Đợi tôi, tôi cũng đi.”

Lâm Miên Lý đi qua ngồi bên cạnh anh: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Giang Ẩn nhìn hắn cười: “Bí mật, sau này cậu sẽ biết.”

Lâm Miên Lý nhướng mày.

Hai phút sau, Giang Ẩn tắt đi màn hình ảo của Tiểu Bạch, hai mắt tròn của Tiểu Bạch sáng rực lên, chớp chớp mắt nhìn bọn họ.

“Đi thôi.” Giang Ẩn cầm cặp sách đã thu dọn từ sớm.

Anh vừa dùng tâm tình tốt mở cửa ký túc xá, liền cùng Tần Huyền mới đến đây mặt đối mặt.

Tần Huyền đang nâng tay muốn gõ cửa.

Giang Ẩn: “?” Nụ cười trên mặt anh như băng tuyết đang tan.

Tần Huyền giống như cái gì cũng không phát hiện, cười chào hỏi anh: “Anh Giang cũng chưa đi à?"

Giang Ẩn thờ ơ nói: “Ừ, cậu đến đây làm gì?”

Tần Huyền: “Chờ anh Miên, chúng tôi hẹn cùng nhau trở về.”

Lâm Miên Lý đóng cửa lại không nói gì, chính là chấp nhận.

Giang Ẩn nhướng mày.

Nhất thời không ai nói chuyện, ba người trầm mặt bước xuống cầu thang.

Cho đến khi rời khỏi ký túc xá, Giang Ẩn mới hỏi: “Hẹn cùng nhau trở về? Hai người quen nhau sao?”

Tần Huyền nhìn Lâm Miên Lý một cái, không biết Lâm Miên Lý sẽ nói ra quan hệ của bọn họ hay không.

Sau đó anh ta chợt nghe Lâm Miên Lý nói: “Ừm, cậu ấy là con trai của……. bạn gái hiện tại của ba tôi.”

Tần Huyền cười nói: “Tôi nghe chú nói anh Miên lớn hơn tôi một tháng, theo lý thuyết tôi phải gọi anh ấy một tiếng anh trai.”

Giang Ẩn: “Ồ.”

Tần Huyền đang muốn tiếp tục nói thêm vài câu, nhưng Giang Ẩn không cho anh ta cơ hội, liền nói: “Tôi biết nhà cậu ở đâu, ngày mai sẽ trực tiếp đến đó.”

Tần Huyền sửng sốt, ngày mai Giang Ẩn sẽ đến Lâm gia?

Lâm Miên Lý gật gật đầu: “Vậy đến lúc đó sẽ liên lạc sau.”



Sau đó, Giang Ẩn lại nói về cơ giáp ở nhà của mình, hai người vừa nói tới cơ giáp sẽ luôn không có điểm dừng, Tần Huyền một câu cũng không thể chen vào.

Cho đến khi bọn họ đi gần đến cổng trường thì nhìn thấy Vệ Gia Du: “A anh Miên, anh Giang, hai người vẫn chưa đi sao, Tần Huyền cũng ở đây à!” Cậu đã nhìn thấy ba người bọn họ từ xa, ba người này đều là những người giỏi nhất trong lớp cơ giáp thực nghiệm 1, hơn nữa mỗi người đều rất đẹp, Tần Huyền cũng là nam thần mới của nhiều người.

Trước khi gọi bọn họ, Vệ Gia Du đã đặc biệt chụp vài tấm ảnh để góp vui cho các chị em trong nhóm.

“Sao cậu về muộn vậy?” Tần Huyền ôn hoà nói.

Vệ Gia Du: “Ừm, người nhà của tôi đến trễ, anh Miên anh định về bằng cách nào vậy, anh Giang muốn đưa anh Miên về sao?”

Lâm Miên Lý dở khóc dở cười: “Đưa cái gì chứ, anh cũng không phải không có địa chỉ nhà, anh về cùng với Tần Huyền.”

“A--------” Vệ Gia Du nhìn Tần Huyền xong lại nhìn hắn: “Tại sao lại về cùng nhau?”

Lâm Miên Lý: “Cậu ấy và mẹ đang sống ở nhà của anh, Tiểu Du Tử, chuyện này không được nói với người khác.”

Tần Huyền: “Ừm, chuyện nhà của bọn tôi, hiện tại trong trường chỉ có bốn người chúng ta biết.”

Vệ Gia Du với Lâm Miên Lý từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đương nhiên biết chuyện của gia đình Lâm Miên Lý, lập tức gật đầu: “Em hiểu, em hiểu mà.”

Chẳng qua, hai người vậy mà lại là bạn học cùng lớp, cái này có chút xấu hổ.

Nhưng cậu vẫn không nói ra.

Nói nói một hồi, bọn họ đã ra khỏi cổng trường.

Đây là lần thứ hai Lâm Miên Lý đứng trước cổng trường kể từ khi bị mất trí nhớ. Trường Tinh Minh rất lớn, cổng trường rất có khí thế.

Bởi vì nằm trong khu vực phồn hoa, ngoài cổng trường có rất nhiều phương tiện giao thông chạy trên mặt đất, nhiều nhất chính là xe huyền phù lơ lửng trên không trung.

Lúc này cổng trường không có nhiều người lắm.

Vệ Gia Du: “Vậy mọi người trở về bằng cách nào?”

Tần Huyền: “Trong nhà có người đến đón, khoảng hai phút nữa sẽ đến.”

Lâm Miên Lý thấy Giang Ẩn vẫn lười biếng đứng một chỗ liền hỏi: “Còn cậu?”

Giang Ẩn lắc lắc cổ tay: “Tôi gọi một xe huyền phù.”

Trong lúc chờ xe, Vệ Gia Du ở bên cạnh hắn ríu rít nói chuyện, chỗ nào có cậu vĩnh viễn sẽ không nhàm chán.

Lâm Miên Lý một bên nghe, một bên suy nghĩ chuyện khác, cả ngày hôm nay, hắn cảm thấy mình đã bỏ qua một chuyện gì đó, nhưng hắn không thể nhớ được.

Một lát sau hắn đột nhiên nhớ ra, quay sang Vệ Gia Du bên cạnh: “À, có chuyện này.”

Vệ Gia Du: “Anh Miên có chuyện gì hả?”

“Trên người anh có mùi hương sao? Cậu ngửi giúp anh xem có không?”

Vệ Gia Du: “A? Anh ngửi được mùi gì sao?”

Lâm Miên Lý cau mày nói: “Buổi trưa hôm nay, tên Hàn Đông đó nói…….”

Hắn nhớ rõ Hàn Đông nói trên người hắn có mùi ngọt? Nói mùi của hắn muốn quyến rũ người khác, vân vân, Lâm Miên Lý nghĩ rằng gã cố ý kiếm chuyện.

Vệ Gia Du nói: “Ừm ừm cũng có thể là mùi Pheromone trên người anh á.”

“Hả, nhưng anh nhớ rõ lúc đó anh không có phóng ra Pheromone.”

“Để em giúp anh ngửi xem.” Nói xong Vệ Gia Du kề sát lại Lâm Miên Lý.

Giang Ẩn đang trầm trồ khen ngợi xe, vừa ngẩng đầu liền một tay kéo Lâm Miên Lý ra: “Hai người làm gì thế?”

Vệ Gia Du: “Thì là Hàn Đông nói trên người anh Miên có mùi Pheromone, bảo em giúp anh ấy ngửi.”

Giang Ẩn nghiêm túc nói: “Cậu là Omega, cậu ấy về sao có thể sẽ phân hoá thành Alpha, khác giới tính, cậu cảm thấy làm vậy thích hợp sao?”

Hai người đều ngơ ngác, Vệ Gia Du: “Ặc, hình như là vậy….”

Lâm Miên Lý: “Vậy……..”

Giang Ẩn: “Cậu nên tìm người cùng giới tính giúp đỡ.”

“Ừm…… cùng giới tính……” Lâm Miên Lý do dự: “Alpha cùng Alpha trong lúc đánh cũng có thể ngửi được mùi của nhau sao?”

Giang Ẩn: “Không thể, Alpha cùng Alpha trong lúc đánh sẽ không ngửi được mùi của nhau, bọn họ thân thiết như vậy, bình thường chỉ biết đánh nhau, nhưng chúng ta là quan hệ gì?”

Lâm Miên Lý có chút không được tự nhiên nói: “Vậy, cậu giúp tôi ngửi đi.”

Giang Ẩn đứng đắn gật đầu: “Được.”

Sau đó cả hai ngừng nói chuyện, cũng không ai động, tương đối yên tĩnh.

Vệ Gia Du: “………”

Cậu yên lặng lùi hai bước, nhìn hai nam thần chân dài đứng đối mặt nhìn nhau, cậu dùng lực nắm chặt tay.

Cậu và Tần Huyền đều không lên tiếng, bên ngoài khuôn viên trường rơi vào yên lặng.

Lâm Miên Lý vẫn có thể cảm thấy được chuyện này, nếu nói thật ra lại có vẻ là hơi cố ý, nhưng mà dường như cũng không có gì sai hết.

Vậy loại không khí kỳ quái giữa hai người bọn họ là đang xảy ra chuyện gì thế?? Ánh mắt Giang Ẩn không biết cố ý hay vô tình rơi xuống trên cổ hắn, khiến làn da nơi đó có chút nóng lên.

Hắn khô khan nói: “Ngửi…. ngửi như thế nào?”

Vấn đề này……..

Giang Ẩn nhịn không được phụt một tiếng bật cười.

Sắc mặt Lâm Miên Lý nháy mắt cứng đờ, che sau gáy nói: “Bỏ đi, không cần ngửi nữa.”

Tuyến thể sau gáy là nơi có Pheromone nồng đậm nhất, cũng là nơi rất mẫn cảm, để Giang Ẩn ngửi sau gáy hắn? Tưởng tượng một chút, hắn cảm giác được lông tơ trên người đều dựng đứng lên.

Giang Ẩn vừa cười vừa nâng một tay của Lâm Miên Lý lên, đem cổ tay của hắn đưa tới trước mũi mình, ngước mắt lên nhìn hắn: “Mỗi ngày đầu óc của cậu đều đang nghĩ cái gì vậy? Hửm?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook