[ Short Fic ] Từ Bỏ ... Liệu Có Phải Dễ Dàng?

Chương 7: Giả Dối!

Khải Huyền

17/05/2021

Kaito khoác cặp trên vai, thong thả dạo bước trên phố phường nhộn nhịp. Cũng đã sắp hết năm rồi. Hắn bỗng chốc cảm thấy chán nản. Ánh nắng chan hòa tung tăng rọi xuống mọi ngõ ngách. Lướt qua một con ngõ nhỏ, hắn chợt dừng chân khi nghe thấy tiếng cãi cọ.

Đó chẳng phải là Aoko và Yasumoto sao?

Trong lòng hắn cảm thấy rạo rực, bởi lẽ ... Yasumoto Miko chính là hoa khôi trường Teitan, hay nói cách khác là bạn gái cũ của hắn. Và bây giờ thì nhỏ đang mắng xối xả vào mặt Aoko. Hắn tính bước tới kéo Aoko về, nhưng chợt muốn biết lí do hai người họ cãi nhau. Nghĩ vậy, hắn tiến gần hơn về con ngõ, vểnh tai lên nghe ngóng. Nhưng chưa kịp nghe thấy gì, hắn đã thấy Aoko đẩy cô nàng kia ra rồi bỏ đi. Thất vọng, Kaito thở dài về nhà.

Suốt mấy ngày sau đó, Aoko vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, mặc cho sự tò mò của hắn ngày càng lớn. Nhưng mở đầu thế nào, hắn cũng chẳng biết.

Rồi vài ngày sau đó, Yasumoto gọi điện cho hắn. Nhỏ nói là có chuyện cần gặp, rồi gửi hắn địa chỉ. Dù gì cũng đang tò mò, hắn vẫn là nhận lời.

Kaito gõ từng nhịp đều đều lên mặt bàn, ánh mắt chăm chăm nhìn người con gái đang tao nhã uống trà trước mặt. Vốn không phải con người kiên nhẫn, Kaito khó chịu nói:

- Có gì cần nói thì nói nhanh lên!

Yasumoto mở to mắt ngạc nhiên, nhưng rồi khóe môi nhếch lên thành một nụ cười ma mãnh. Khẽ đặt tách trà xuống bàn, nhỏ từ tốn hỏi:

- Kaito còn nhớ vì sao Miko nói muốn chia tay không?

Chợt dừng lại quan sát cái nhíu mày của hắn, nhỏ lại tiếp tục kể, đáy mắt chứa đầy căm phẫn:

-Vốn dĩ lí do để tập trung học hay chúng ta không hợp nhau chỉ là cái cớ thôi. Thực chất ... đều do con nhỏ Nakamori Aoko đó!

Bàn tay đang cầm tách trà khựng lại. Kaito mở to mắt ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Yasumoto. Bởi lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ, hắn và nhỏ chia tay là do có người thứ ba chen vào.

- Con nhỏ đó nói với Miko rằng cậu hẹn hò công khai với Miko nhưng sau lưng thì hẹn hò với rất nhiều người khác. Nhỏ đưa cho tớ mấy tấm ảnh cậu thân mật với những người con gái khác, rồi khuyên Miko nên chia tay, không nên chọn người như vậy làm bạn trai, thái độ rất chân thành. Còn bảo rằng lòng tự trọng của Kaito rất cao, nên chọn một lí do khác để chia tay trong êm đẹp. Kaito không biết Miko yêu Kaito nhiều đến nhường nào đâu! Rốt cuộc ... rốt cuộc phải chia tay, rốt cuộc con nhỏ Nakamori đó làm như vậy chỉ để được làm người yêu của Kaito thôi!

Nhỏ uất ức gào lên, những giọt nước mắt long lanh trào ra khỏi khóe mắt. Bấy giờ Kaito đã co chặt bàn tay thành quyền. Hơi thở của hắn gấp gáp dần. Cố gắng điều khiển nhịp thở ổn định, hắn tức nghẹn nói:

- Đừng lo! Tớ sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ mưu mô xảo quyệt như thế làm người yêu đâu! Mãi mãi cũng chỉ là cô ta ảo tưởng thôi!

- Thế không phải hai người đã thành một cặp rồi sao? Trên mạng đang nói ầm ầm đây nè. Chính Nakamori nói mà!

Nhỏ tức tối giơ điện thoại trước mặt Kaito. Đôi mắt hắn mở to đầy bàng hoàng. Nhanh chóng giật lấy điện thoại của nhỏ, hắn lướt từ trên xuống dưới. Hầu như đều liên quan tới việc hắn và nó đã hẹn hò, và người ta đồn chính nó là người tiết lộ. Hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm không hề nhẹ.

Nó xảo quyệt dùng mưu kế làm cho hắn phải chia tay với Miko, rồi hiển nhiên bị mọi người cho rằng hắn bị cắm sừng. Xong bây giờ ngang nhiên tự nhận mình đang hẹn hò với hắn, không phải là quá khốn nạn rồi sao?

Tối hôm đó, hắn về nhà vẫn thấy bóng lưng đang tất bận quen thuộc. Aoko dọn cơm lên mặt bàn, mặc nhiên không để ý tới khuôn mặt biến dạng của hắn. Đến lúc nó chào để ra về thì một tiếng " Choang " chói tai vang lên.

Kaito ném mạnh cái bát xuống sàn, cốt để gây chú ý. Aoko quay lại, bất ngờ nhìn hắn, gần như là đang nén cơn giận đang sục sôi xuống không được. Khó hiểu nhìn hắn, nó hỏi han, nhưng vẫn chất giọng lạnh lùng. Rốt cuộc, khó hiểu lại càng khó hiểu, nó nhận được câu trả lời lạ lùng kèm theo đó là cách xưng như thời hắn còn đang khinh bỉ nó khiến nó bấn loạn.

- Hôm nay cô có lên Facebook không? Tôi hỏi nghiêm túc đấy! Nói đi!

- Hôm qua điện thoại tôi bị rơi vỡ màn hình, mang đi sửa rồi, chắc mai mới lấy được. Hình như cậu đang rất muốn giết tôi thì phải. Thật sự tôi không biết mình đã làm gì khiến cậu điên như thế này đâu, vậy nên nếu như tôi đã làm điều gì đó khiến cậu tức giận hay bị tổn thương thì cho tôi xin lỗi. Nhưng có gì muốn giải quyết thì cậu nói luôn ra đi, lỡ đâu chỉ là hiểu lầm hay ai đó vu vạ cho tôi?

Trong giọng nói chứa bảy phần bình tĩnh khiến Kaito tức điên. Hắn đứng bật dậy, bóp chặt vai nó khiến nó nhăn mặt vì đau. Hắn gào lên:

- Xàm ngôn! Giả tạo! Cái gì mà " không nhớ mình đã làm gì khiến cậu tức giận, cho tôi xin lỗi " chứ! Tôi cứ tưởng sau đợt đó cô đã thay đổi, rốt cuộc bản chất vẫn chỉ là một con khốn nạn mà thôi.



Trong lòng nó bùng lên ngọn lửa cháy dữ dội. Nó quay cuồng không hiểu rốt cuộc hắn bị gì. Dồn hết sức hất tay hắn ra, nó tức giận quát:

- Đủ rồi! Có gì thì nói thẳng ra đi. Cậu nghĩ cậu chửi mắng tôi thì tôi sẽ xấu hổ vì những việc mình làm trong khi chả biết mình đã làm gì à?

Hắn cười khểnh. Rót một cốc nước thật to, hắn uống ừng ực hết cốc nước. Khẽ gạt giọt nước trên khóe môi, hắn làm một tràng:

- Ngày trước, cô luôn luôn bám lấy tôi, điều đó thực sự khiến tôi cảm thấy cô là một con nhỏ phiền phức. Nhưng từ khi cô quyết tâm trở thành một lớp trưởng gương mẫu nhưng luôn giữ khoảng cách với tôi, tôi đã suy nghĩ lại và đối với cô như một người bạn. Nhưng không ngờ cô lại lươn lẹo, mưu mô tới mức khiến tôi và Miko phải chia tay. Xấu xa quá nhỉ? Cô nhìn xem, trên mạng người ta nói gì này. Cô cũng mặt dày gớm, ngang nhiên nhận làm bạn gái tôi không chút xấu hổ.

Kaito giơ chiếc điện thoại lên trước mặt nó. Hầu hết học sinh đều bàn luận về hắn và nó. Nó cố nuốt trôi cái nghẹn đắng chặn ở cổ họng, cố ngăn dòng nước mắt yếu đuối tràn khỏi khóe mắt, cố ngăn cơn nấc phát ra khỏi cổ họng. Câu nói cay nghiệt của Yasumoto vang bên tai nó:

Tránh xa Kaito ra, nếu không tôi sẽ khiến cô không có chỗ mà chui.

Aoko chợt cảm thấy tức cười. Thế giới rộng lớn, chả lẽ nó lại không tìm được chỗ để chui? Nhỏ đó cũng mưu mô đấy chứ!

Đôi mắt nó đã đỏ hoe và mũi bắt đầu sụt sịt. Nó nhìn hắn hồi lâu rồi khẽ cười. Nhẹ tênh. Đủ để Kaito bần thần với những suy nghĩ ngổn ngang.

- Đúng là trước kia tôi có thích cậu thật, thích tới mức hạ thấp bản thân mình thành một kẻ chẳng ra gì từ lúc nào cũng chẳng hay. Nhưng tôi vẫn còn đường để quay lại. Tôi ghê tởm chính mình của ngày xưa khi thích một kẻ kiêu căng, lăng nhăng như cậu. Và chắc chắc tôi sẽ không lặp lại lần hai. Tôi muốn tìm một người đàn ông ấm áp thấu hiểu mình, chứ không phải cái loại đàn ông lăng nhăng hẹn hò với bao nhiêu cô gái chỉ để khẳng định bản thân mình là người đào hoa, là bạch mã hoàng tử trong mộng của rất nhiều cô nàng. Như cậu. Tôi đã cố giữ khoảng cách với cậu để trách bị phiền phức rồi, vậy mà coi bộ tôi vẫn mềm lòng quá nhỉ?

- Cô ghê tởm chính mình à? Cũng đúng lắm. Cái loại người thần kinh suốt ngày ảo tưởng sức mạnh như cô thật đáng để người đời khinh thường. Cái loại tiểu tam chui vào mối quan hệ đang hạnh phúc, đang tốt đẹp của người khác thật chẳng ra gì. Cô nghĩ mình tốt đẹp, mình thánh thiện lắm chắc? Cái thể loại đi cướp bạn trai của người khác lại còn mong tìm được bạn trai ấm áp, thấu hiểu mình sao? Nó còn chưa đánh đập, hất hủi cho là may lắm rồi. Tôi đã nói rồi, tưởng cô trở lại vẻ hồn nhiên, ngây thơ đúng tính cách của mình, hóa ra chỉ là giả bộ để được yên vị ở cái chức lớp trưởng, để rồi đợi người ta mềm lòng rồi quay ra đâm sau lưng người ta thôi. Tôi nói cho cô biết: Loại người đâm sau lưng mãi mãi chỉ chạy sau lưng thôi, đừng mong người ta quay lại niềm nở với mình.

Aoko mím chặt môi, nhưng rồi lại nở một nụ cười. Khinh bỉ. Thất vọng. Thậm chí có chút thương hại. Bởi lẽ Kaito chẳng bao giờ hành động có suy nghĩ, mà chỉ theo cảm tính. Như một con thú vật. Đến nỗi bị kẻ khác dẫn dắt làm theo kẻ khác mong đợi mà cũng không biết. Một thằng ngu chính hiệu.

- Này! Rõ ràng sau khi chia tay, tôi thấy cậu rất bình thường mà nhỉ? Thậm chí bình thường tới mức sau một tháng cậu chia tay tôi mới biết chuyện đó qua Keiko cơ. Vậy sao bây giờ tức giận thế? Thực chất chẳng có gì đâu nhưng cậu làm ra vẻ mình rất tôn trọng người khác giới, cho dù đó có là người yêu cũ, càng tỏ ra mình rất "công lí" khi khinh thường kẻ tiểu tam phá hoại mối quan hệ nhạt toẹt mà cậu cho rằng rất tốt đẹp, trong khi chính cậu lại ngu muội tới mức không biết kẻ tiểu tam này là thật hay do kẻ khác dựng nên. Cái chuyện tôi tự nhận là bạn gái cậu, tôi không có điên mà "lạy ông tôi ở bụi này". Ai chẳng biết nếu như vậy sẽ bị sỉ nhục nghiêm trọng mà chẳng được ích lợi gì. Bọn họ chỉ truyền nhau rằng "Nakamori Aoko nói với người A, B, C, D gì đấy là mình là bạn gái mới của Kaito", chứ có phải tôi khẳng định trên trang cá nhân của mình đâu. Mà cậu cũng phải đủ thông minh để tính đến trường hợp tôi bị hack nick chứ! Ngu đến mức đấy cơ à? Tôi nhắc lại một lần nữa: Tôi không bao giờ làm ra những việc vô liêm sỉ như vậy, kể cả trước kia hay bây giờ, kể cả tôi có thích cậu hay không. Mà tôi nhắc nhỏ cậu này: Không phải tôi có ý nói xấu Yasumoto hay gì, nhưng cậu nghĩ một người cậu đã quen ba năm ngày nào cũng gặp, thậm chí người ấy là giúp việc của nhà cậu, liệu có đáng tin hơn một người cậu mới quen hơn hai tháng mà đi chơi với nhau có hai ngày thôi không?

Aoko nhìn hắn một cách chế giễu rồi quay gót ra về. Cánh cửa bị đóng sầm lại, để lại người kia cô đơn trong căn nhà to lớn bần thần suy nghĩ.

oOo

Trong quán cà phê sang trọng bên đường, Aoko ngẩn ngơ ngồi uống ly nước cam ấm. Ánh mắt nhìn xa xăm, miệng vô thức uống từng ngụm nước mà không biết mình đang uống gì. Ran chán nản nhìn cô bạn thân. Tên Kaito đáng ghét đó ... vốn dĩ ngay từ đầu cô chưa từng ưa hắn.

- Trong màn đêm tĩnh mịch, giọt lệ yếu đuối của một cô gái lặng lẽ trào khỏi khóe mi.

Ran khẽ buông câu bông đùa. Aoko khẽ lườm cô bạn thân tinh quái, rồi thở dài khuấy đều ly nước cam:

- Lúc Kaito đang thay đổi suy nghĩ và cách đối xử với tớ thì nhỏ Yasumoto chen vào. Thế bây giờ người ta lại nghĩ tớ xấu xa hơn cả trước kia rồi đấy.

Nghe nó nói vậy, Ran khẽ bật cười. Chống cằm nhìn nó, cô nhíu mày hỏi:

- Thật sự ... là cậu nghĩ đã từng nghĩ như vậy sao?

Nhận lấy câu hỏi khó hiểu từ cô, nó bỗng chột dạ. Rốt cuộc là có ý gì?

- Hắn ta nói với Keiko, và cậu ấy nói lại với tớ. Tớ bức xúc thật sự. Thực sự cậu đã nghĩ rằng hắn ta đã thay đổi cách nghĩ về cậu sao? Không đâu, họa chăng chỉ là cách đổi xử thôi. Hắn ta vẫn coi cậu là một con nhỏ đáng ghét, nhưng vì cậu đang là lớp trưởng đáng mến nên hắn ta phải thay đổi để lấy lòng cậu. Hắn ta nói đấy, thậm chí còn tuyên bố ghét cậu là bản chất của hắn rồi cơ mà.

Aoko bần thần. Hụt hẫng. Thất vọng. Ha, nó muốn cười vào cái bản mặt ngu ngốc của nó lắm. Rốt cuộc ... nó đang mong chờ điều gì. Một lời giải thích chân thành của hắn sao ? Không, vẫn là ngay từ đầu do nó ảo vọng. Vốn dĩ cứ nghĩ mối quan hệ giữa hai đứa đã trở nên tốt đẹp, thực chất lại là giả tạo, thực chất là nó bị lôi vào vở hài kịch của hắn mà không hề hay biết. Hay lắm, lại một lần nữa nó trở thành con ngốc bị người ta trêu đùa. Là nó tự vẽ nên một câu chuyện ngôn tình không có thực để rồi hụt hẫng, thất vọng. Tất cả ... chỉ là suy diễn của nó.



Ngay từ đầu vốn biết bỏ được hắn là rất khó, nhưng chỉ một thời gian sau cảm xúc của nó khi ở cạnh hắn chỉ bằng không, nhớ nhung cũng không còn, bởi lẽ hắn và nó có kỉ niệm nào đáng nhớ sao? Chỉ toàn lăng mạ và sỉ vả. Khi đó nó đã nghĩ để quên đi một người không khó như nó nghĩ ban đầu. Nhưng đột nhiên hắn thay đổi cách đối xử, từng chút từng chút lại gần nó, quan tâm lo lắng cho nó, những kỉ niệm đẹp cứ thế được dựng nên. Và lại một lần nữa trái tim nó tan chảy chỉ vì tên đáng ghét kia. Nó vẫn luôn dối lòng, vẫn nghĩ rằng mình không hề rung động lần nữa, chỉ đơn giản là cảm xúc thanh thản khi một người nào đó không còn ghét mình nữa. Nhưng rốt cuộc ... chỉ là một vở kịch. Một vở kịch rất nhỏ trong rất nhiều vở kịch khác của đời hắn.

Ran khuyên nó nên kể rõ sự xấu xa của Yasumoto cho hắn để lấy lại thanh danh, nhưng nó chỉ mỉm cười lắc đầu. Cái gì cần giải thích cũng đã giải thích rồi, không nhất thiết phải quá để tâm vào những vụ hiểu lầm vớ vẩn. Có hay không cũng chẳng có gì quan trọng. Vốn dĩ nó đã muốn giữ khoảng cách với hắn, hắn cũng không phải người quan trọng với nó, thêm mấy vụ hiểu lầm thì đâu có gì khác? Cứ nhất thiết phải giữ mối quan hệ với người mà mình muốn buông sao?

oOo

Mấy ngày rồi, nó và Kaito không nói chuyện với nhau câu nào. Sớm đã quen với sự lạnh lùng của hắn, chỉ là đột ngột thay đổi khiến nó bỗng quên, vẫn là có thể quen được.

Những cánh hoa anh đào màu hồng phớt chao liệng trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc mây bồng bềnh của nó. Hoa anh đào – biểu tượng của một tình yêu đẹp - quả thật khiến con người ta phải rung rinh. Nhưng với nó, thứ tình yêu ấy vẫn là xa xỉ. Có lẽ phải chờ đợi một thời gian. Cũng khá lâu.

Đôi lúc nó vẫn bị nhớ hắn. Nhớ những lần nó bận bịu nấu cơm và hắn thì líu lo đằng sau. Nhớ những lần nó say sưa giảng bài còn hắn thì chăm chú nghe. Nhớ những lần nó ngủ nướng không chịu dậy khiến hắn gọi khản cả cổ. Nhớ những lần cả hai sánh bước đến trường. Nhớ lắm, nhưng đã thành dĩ vãng rồi. Để bây giờ quên cũng đã quên, nhớ cũng đã hết. Tim lại nguội, một chút vấn vương cũng chỉ còn là một hạt cát.

Bỗng chợt, bóng người con gái quen thuộc xuất hiện trước mắt nó. Nụ cười nhếch mép, gương mặt kênh kiệu khiến Aoko khó chịu co chặt nắm đấm. Nhìn nó vẻ thách thức, nhỏ lên giọng:

- Ai da! Đã cảnh cáo biết thân biết phận chút đi rồi, không chịu nghe. Giờ thì nhận kết đắng, nhỉ?

Thả lỏng cơ thể đang căng cứng, nó mỉm cười, lơ đãng nhìn những cánh hoa anh đào uốn mình trong gió, buồn miệng nói :

- Xin lỗi! Đây là con người, không hiểu tiếng chó sủa đâu. Mà ... hoa anh đào đang đẹp thế này, ai còn tâm trí mà nghe chó sủa nữa.

Nó quay sang nhìn nhỏ, nhướn mày mỉm cười khiêu khích. Nhỏ tức điên, đang định gân cổ mắng lại nó nhưng chợt khựng lại. Rồi nhỏ tát nó. Một cái tát như chỉ để làm cảnh nhưng theo phản xạ, nó ôm lấy bên má vừa bị bắt nạt. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, và càng ngạc nhiên hơn khi thấy Yasumoto trân trối nhìn bàn tay của nhỏ.

- Miko?

Nó quay sang khi nghe giọng nói quen thuộc tới bất ngờ. Kaito dừng lại chỗ nó và nhỏ đang đứng, ngạc nhiên hết nhìn nhỏ rồi nhìn nó. Mặc cho nó đứng đơ, nhỏ vội khua tay loạn xạ, đoạn phân bua :

- Kaito! Những gì cậu thấy không phải sự thật đâu! Tớ chỉ muốn hỏi thăm cậu ấy về tin đồn kia rốt cuộc là sao, nhưng nhỏ ta thấy cậu bước đến thì cầm tay tớ rồi tát chính mình, xong rồi ôm má làm như đau lắm ấy. Thực sự tớ chỉ muốn làm rõ mọi chuyện.

Aoko tức giận nhíu mày nhìn nhỏ. Nhưng trái lại chỉ là khuôn mặt tỉnh bơ. Ra chiều tội nghiệp. Nhỏ thật có năng khiếu đóng làm nạn nhân.

Kaito trợn mắt nhìn nó. Tức giận bùng lên trong đôi mắt. Hắn túm lấy cổ tay nó, bóp chặt. Đau không tưởng. Cả thể xác lẫn tinh thần.

- Cô bắt nạt Miko, cô lừa dối tôi như thế là quá đủ rồi. Đừng khiến mình rẻ rách thêm nữa, tôi khuyên chân thành đấy!

Aoko cười nhẹ tênh. Nó nhìn hắn, nhìn sâu vào đôi mắt tức giận đầy nhu nhược, nhấn mạnh :

- Cậu ngu thật, ngu hơn tôi nghĩ. Tôi không muốn giải thích nhiều, nhưng tôi nhắc lại là tôi KHÔNG BAO GIỜ làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy. Tin hay không, mặc cậu. Tôi chỉ cần khẳng định bản thân với những người tôi muốn kết bạn, nhưng không phải cậu, người mà tôi muốn tránh càng xa càng tốt.

Hắn cười khểnh. Aoko không nói với hắn nữa mà hờ hững quay sang đứa con gái bên cạnh. Một cái tát trời đánh giáng xuống khuôn mặt trắng trẻo, in hằn dấu tay trên má.

Yasumoto ngã trên nền đất, ôm mặt hận thù nhìn nó. Nước mắt cá sấu bắt đầu rơi, và Kaito hốt hoảng đỡ lấy nhỏ. Hắn tức giận định quát nó, nhưng giọng nói kiên định đã cắt ngang :

- Đây mới gọi là tát, cô hiểu không? Chứ không phải là cái chạm má nhẹ hều để diễn kịch của cô đâu. Kaito, hẹn gặp lại vào ngày mai tổng kết.

Nó bỏ lại hai ánh mắt đang dõi theo mình, quay bước rời đi. Nó nghe trong tim rạn vỡ, nhói đau. Giọt nước mắt uất ức lăn dài trên gò má của người con gái xinh đẹp mà tiêu điều. Nó khóc ... vì cớ gì ? Vì thanh danh bị bôi bẩn ... hay ... vì bị hắn làm tổn thương ?

Vẫn dặn lòng mình phải điều khiển cảm xúc, vậy mà sao ... vẫn quên ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [ Short Fic ] Từ Bỏ ... Liệu Có Phải Dễ Dàng?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook