Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 104: Thế giới hiện thực 26

Lục Y

14/05/2020

Du Hành ngủ hai giờ thì tỉnh lại, ở bên ngoài nhàn đến hoảng. Người phía nên này có vẻ rất nhiều, trên mặt mỗi người cũng không có kinh hoảng, không giống với Lệ Cảnh Uyển, bộ dáng chim sợ cành cong.

Cậu đứng trên cầu vượt, bên cạnh là một cái cây lớn cao ngất tận mây xanh, cậu thậm chí còn không nhìn thấy tán cây.

Thiên nhiên luôn kỳ diệu như vậy không thể giải thích được, ai cũng không biết cái cây cao như vậy lớn lên như thế nào, nhưng nó lại thật sự tồn tại. Cho dù tàn lụi chỉ còn cành khô, cũng vô cùng đồ sộ.

Một lúc sau, bọn họ bị yêu cầu kiểm tra sức khỏe.

“Vấn đề này hy vọng mọi người có thể hiểu cho, bởi vì hiện tại người bị động vật tấn công sau đó xảy ra biến dị rất nhiều, thường khi lơ đãng tấn công người khác, khiến gánh nặng chữa bệnh gia tăng. Cho nên hiện tại, người muốn vào đều cần kiểm tra sức khoẻ.”

Ngày hôm sau, người phụ trách tiểu khu đi đến cửa, đưa đoàn người bọn họ đến bệnh viên kiểm tra.

Du Hành và một nhà Thôi Nam đầu tiên thử máu đủ tư cách, bởi vậy có thể rời đi luôn. Mấy người Chung Hoa bị yêu cầu kiểm tra thêm, người nhà bọn họ cũng ở nơi đó chờ bọn họ.

Bời vậy, mấy người Du Hành rời khỏi bệnh viện trước.

“Chúng ta sẽ ở đây sao?” Thôi Nam hỏi, “Tôi cảm thấy không có cảm giác an toàn.”

Anh hỏi ý kiến Du Hành, đi trên đường lâu như vậy, người nào cũng có thể nhìn thấy Du gia lấy Du Hành làm chủ.

Từ chỗ ở đến nơi này, Du Hành không quá thả lỏng, nghe vậy nói, “Tôi không biết, nhưng tôi cũng cảm thấy không yên.”

Cậu nhìn về phía Bắc, trong lòng cũng có chút do dự, không biết có nên từ bỏ cuộc sống an ổn ở nơi này hay không, có nên tiếp tục đi về phía Bắc không.

Phía Bắc, tận cùng phía Bắc rốt cuộc là cái gì?

Những loài động vật đó còn tiếp tục đi về phía Bắc hay bọn chúng đi đâu?

Nhưng rất nhanh cậu đã có quyết định, cậu xoay người, nhìn về phía cha mẹ, lại nhìn về phía Thôi Nam, “Tôi cảm thấy nên tiếp tục đi tiếp.”

Cha mẹ gật đầu nằm ngoài dự kiến của Du Hành, trong lòng vừa cảm động vừa đầy áp lực. Nhưng Thôi Nam cũng không cần nghĩ ngợi mà đồng ý với hành động đó khiến cậu kinh ngạc.

“Anh Thôi?”

Thôi Nam nói, “Tôi tin tưởng sự quý trọng của cậu với cậu dì.”

Những lời này làm Du Hành cười khổ, “Tôi cũng hy vọng chính mình không làm sai.” Đó không phải nhiệm vụ. Cậu không sợ chính mình chết trong nhiệm vụ này, không sợ đau khổ, nhưng đây là thế giới thực, cậu lo lắng chỉ một quyết định sai của mình ảnh hưởng đến tính mạng cha mẹ.

Mẹ Du sờ đầu cậu, “Đừng sợ, mẹ và cha sẽ luôn bên con.”

Mặc kệ con trai gặp phải kì ngộ rồi trở nên thành thục, chung quy vẫn là con trai của mình. Cũng sẽ biết sợ, cần người bên cạnh, cần người an tủi.

Du Hành hưởng thụ sự an ủi của mẹ, các quyết định không ngừng xoay vòng trong đầu.

Cậu cần biết tin tức mới nhất từ nơi này, sau đó lấy thuốc đuổi dã thú.

Trải qua dò hỏi, biết thuốc đuổi dã thú sẽ được phun định kỳ, cũng phát một ít cho người dân.

“Cậu muốn sao? Rất dễ, năm ngày sẽ có một lần phát, một người một lọ, miễn phí!”

Vừa vặn ngày hôm qua vừa phát, Du Hành liền thương lượng lấy đồ vật của mình ra, đổi với người đó vài bình.

“Có trái cây không?”

“Trái cây đóng hộp được không?”

Ngày hôm sau, bọn họ rời đi.

Ngày thứ ba bọn họ rời đi, quả nhiên lại gặp phải một trận gió lạnh, lúc này, nhiệt độ không khí đã thấp dưới không độ, mặt đất, thân cây đều kết một tầng băng mỏng.

Mấy người Du Hành đã sớm có chuẩn bị, không bị thương.

Sau khi đến một khu an toàn, không khí trầm trọng.

“… Với số liệu thu thập được, năng lượng kì lạ ở Tân Khả ngày càng lớn, đám động vật đó vẫn luôn vây quanh nơi đó, không rời đi.”

Bời vì những vệ tinh gần đó mất tác dụng, hiện tại, dụng cụ quan trắc cần cải tiến, cho nên đến bây giờ mới thật sự có thể kiểm tra được tình huống ở Tân Khả cách đó hai nghìn km.

“Dụng cụ đo lường thật sự không kiểm tra ra cỗ năng lượng kì quái kia là gì sao?”

“Không có cách nào, cỗ năng lực kia quá khổng lồ, thiết bị vừa tới gần đã bị đốt cháy.”

Có người cảm thán, “Nếu chúng ta có thể nói chuyện với động vật thì tốt quá rồi!”

Như vậy, có thể biết được vì sao đám động vật lại ở đó, không cần để ý tới hình thể, không cần để ý tới chủng tộc.

Nơi đó rốt cuộc đã xuất hiện cái gì? Rốt cuộc là phát hiện ra cái gì?

“Người được phái đi trờ về chưa?”

“Còn chưa về, có thể là bị gió lạnh cản đường.”

Trong quá trình thảo luận, có một người nói, “Tôi cảm thấy, động vật đều gần lợi xa hại. Chúng ta đều biết là, sau khi động vật đến gần chỗ Tân Khả, thì trận gió lạnh đầu tiên xuất hiện. Sau đó, mỗi trận gió lại càng mạnh hơn, trong thời gian ngắn đã qua bốn mươi ba ngày, từ mùa hè nóng bức trở thành mùa động giá lạnh. Đám động vật đó nhất định tránh gió ở đó.”

“Anh nói có đạo lý, dụng cụ giám sát đã xác định ra, gió lạnh không thể đến gần luồng năng lượng kia, cũng không tạo ra tổn thương cho Tân Khả.”

Tân Khả cũng không lớn, thật ra là một trấn nhỏ phía Bắc nước bọn họ, giao với nước láng giềng. Trước kia là một trấn du lịch, mùa đông, người đến xem tuyết rơi rất nhiều.

Cỗ năng lượng thần bí kia ở nơi cao của trấn Tân Khả, đi ngang qua cả nước, thậm chí là nước khác. Trấn Tân Khả ở trong đó, bởi vậy khi gọi, những người trong nước đều gọi là năng lượng Tân Khả.

Từ khi bọn họ bắt đầu thăm dò phương Bắc có gì đã hấp dẫn đám động vật, liền phát hiện quanh Tân Khả có một cỗ lực lượng bao vây. Nhưng đoàn lực lượng đó vô cùng hung tàn, mặc kệ là thiết bị gì, chỉ cần đến gần khoảng 500m, sẽ không còn tác dụng.

Không có biện pháp gì, bọn họ chỉ có thể ở đó theo dõi, thấy cỗ năng lượng kia ngày càng lớn mạnh. Cuối cùng chỉ có thể phái người đi kiểm tra lần nữa, nhưng bên ngoài, tầng tầng lớp lớp động vật ---- còn có rất nhiều động vật lớn bọn họ chưa từng gặp qua! Đám dã thú đó lực công kích vô cùng mạnh, quân đội không có khả năng xuyên qua để vào dò xét tình hình bên trong.

Mặc kệ đám động vật đó ở nơi đó làm gì, “Nếu không đi, chẳng phải là đợi chết hay sao?”

“Chờ một chút đi.”

“Tôi muốn ra quyết định sớm một chút. Ngoại trừ Tân Khả, những nơi khác không an toàn, chúng ta cũng nên rời đi!”

“Làm vậy quá qua loa, khu vực an toàn này có đến hai mươi mấy vạn người lận.”

Quyết định của phía trên tác động đến sống chết của người phía dưới, bởi vậy cần vô cùng cẩn thận, dời đi? Sau khi rời đi thì sao? Ở cùng đám động vật nguy hiểm đó sao? Không có khả năng!

Đây không phải là quyết định dễ dàng.

Bên này khẩn trương thảo luận, bên kia, tốc độ Du Hành rất nhanh. Bời vì trên mặt đất đã kết băng, bọn họ lấy nhánh cây làm ván trượt, sau mấy phen đau đớn, rốt cuộc mỗi người đều có thể ở trên tấm ván đơn giản trượt đi.

Còn chưa đến gần trấn Tân Khả, Thôi Nam cùng cha Du đã cảm thấy một lực hấp dẫn lớn.

Bọn họ nấp ở một nơi, quan sát chăm chú đám động vật vội vã chạy vào chỗ mông lung phía xa.

“Xem ra nơi đó chính là nơi chúng nó muốn đến.”

“Chúng ta đi xem thử không?”

Bốn người bọn họ đi đến nơi đó, thời khắc đều cảnh giác xung quanh. Con đường này vô cùng khó đi, gồ ghề lồi lõm, đi vài bước là có một cái hố sâu, chắc hẳn do động vật đi qua đi lại nhiều tạo thành. Cho nên, bọn họ thu lại ván trượt, từng bước từng bước đi vào.

Nhưng cho dù cẩn thận, đi khoảng mấy chục mét thì không có cách nào đi tiếp.

Mẹ Du che miệng cẩn thận nói, “Nhiều quá!”

Hình như quá nhiều thì phải? Phóng tầm mắt ra xa, đều là dã thú chen thúc, có cả con cao đến bảy tám tầng, khiến người xem bên ngoài đều run rẩy.

Động tác đám động vật đó tùy ý, khiến mặt đất ầm ầm chấn động, mặt khác làm đám động vật nhỏ sợ hãi chạy tán loạn.

“Không thể đến gần hơn nữa.”

“Xem ra là nơi này.”

Du Hành thở dài nhẹ nhõm, chỉ một hướng khác, “Chúng ta sang bên kia đi, đảm bảo an toàn.”

Rốt cuộc đến nơi này rồi, ngược lại cậu không biết làm gì bây giờ.

Nếu có thể gặp con chim kia thì tốt rồi, không biết hiện tại nó ở nơi nào. Dọc đường này, cậu không phải không thí nghiệm động vật nơi này, mà còn thí nghiệm không ít --- đám động vật đó anh chỉ chọn ra vài loài nhỏ, nếu không không khống chế được.

Nhưng nội tâm đám động vật đó vô cùng ồn ào, hoàn toàn không giao lưu lăn khớp như con chim kia.

Cho nên, cho dù hiện tại nhìn thấy nhiều động vật như vậy, cậu cũng không nói chuyện với chúng được, “Anh em, đang làm gì vậy?”

Còn có một phiền não: Ba mươi ngày nghỉ chỉ còn lại ba ngày.

Nếu như vậy, ba ngày này hẳn cũng không có tiến triển gì.

“Không sao.” Du Hành nói với chính mình, “Coi nhiệm vụ này như nạp điện là được, gần đây quá mệt mỏi rồi.”

Cẩn thận nghĩ lại, ai có vận khí tốt như cậu đâu chứ? Bị hiện thực khiêu chiến làm cho mệt mỏi, còn có cơ hội đến nơi khác, bình thường hẳn không có chuyện tốt như vậy.



Nghĩ vậy, tâm tình bình ổn lại.

Nhưng mà trong ba ngày này, lại thật sự xảy ra chuyện lớn, đủ để lật đổ nhận thức của mọi người.

Ngay ngày hôm sau khi bọn họ đi vào trấn nhỏ, một trận gió lạnh trong khi bọn họ không hề phòng bị xuất hiện.

Du Hành lần đầu tiên thấy lực lượng khổng lồ như vậy, lực lượng như có thể hủy diệt cả thiên địa ở Tân Khả, từ khí thế tràn đầy bị hủy diệt chỉ trong vài phút.

“Trời ơi, đã không còn, lập tức sẽ không còn!”

Mẹ Du mấy ngày nay nhìn cảnh đó, cảm giác nhận thức hoàn toàn thay đổi, sức mạnh khổng lồ như vậy, bà lo lắng nơi chú ẩn này không chịu nổi. Kết quả trận gió đó hùng hổ xuất hiện, nhưng lại không nhấc lên chút gợn sóng nào, trong chớp mắt biến mất.

“Đồ vật ở đây là gì? Sao đáng sợ như vậy?” Không cần tốn nhiều sức lực đã tạo ra trận gió đáng sợ như vậy. Dường như có một bức tường vô hình, bên này yên lặng bất động, phía nam không địch lại lập tức bị ăn luôn.

Thôi Nam nói, “Có lẽ vì như vậy, đám động vật đó mới không hẹn mà cùng đến đây. Chỉ cần bước vào nơi này, không cần lo lắng gió lạnh gì cả!” Lại nói, “Chỉ là ở nơi này thì bao giờ mới đến mùa xuân?”

Du Hành, “Nếu nói như vậy, toàn bộ động vật ở trong này, thức ăn nhất định không đủ.” Vừa phái né tránh gió lạnh uy hiếp tới sinh mạng, vừa phải cẩn thận nguy cơ thiếu thức ăn.

Nơi này tuy rằng không chịu ảnh hưởng của gió lạnh, nhưng thảm thực vật trên mặt đất đã bị đạp hư rồi. Ở nơi này mấy ngày, đủ loại đánh nhau không dừng.

Cá lớn nuốt cá bé, từ trước đễn nay, chuỗi thức ăn đều như thế.

Bọn họ thảo luận, đám động vật ở nơi sâu nhất phát sinh rối loạn.

Kỳ thật trên phương diện cảnh quan, con người còn chưa có biện pháp đến gần thăm dò.

Chỉ thấy đại khái, từ phía Bắc trấn Tân Khả, sương mù xuất hiện bao quanh. Sương mù này vô cùng khó lường, ở bên trong sương mù, rất dễ bị nhưng cơn gió lạnh hung mãnh cắt nuốt.

Ở chỗ sâu nhất, đám sương mù ngày càng nồng đậm, màu trắng đục không vô hại như sữa bò, chuyển động xung quanh, có tiếng va chạm leng keng vang lên.

Lúc này hấp thu gió lạnh, dường như làm đoàn sương mù tích góp đủ năng lượng, bên trong nó không ngừng quay cuồng, phát ra âm thanh rợn người.

Nửa giờ sau, sương mù cuối cùng cũng tản, lộ ra khung cảnh thật.

Bờ biển mênh mông, từng ngọn sóng xanh lam như tơ lụa mượt mà, hơi nước mát lạnh tràn ngập không khí.

Sâu không thấy đáy, rộng lớn vô ngần.

Giây tiếp theo, động vật đều tru lên, phảng phất như thấy được đồ ăn yêu thích nhất, không quan tâm mà nhảy xuống.

Thần kỳ nhất là mặt biển lại nâng đám động vật lên, không để chúng chìm xuống, từng con dù nhỏ dù lớn đều như đi trên nước, biến mất nơi xa.

Cùng thời gian đó, nơi khác cũng xảy ra biến hóa. Lớp băng trên mặt đất nháy mắt bị hòa tan, vài giây sau hoàn toàn thấm xuống mặt đất. Hơi nước trong không khí như bị cái gì đó cướp đi, hô hấp tiến vào cơ thể lại tăng lên, làm ngũ tạng lục phủ đều có cảm giác như ở sa mạc.

“Có chuyện gì vậy?”

“A a a a a nước của nhà ta sao lại không thấy nữa?”

“Nóng quá, khô quá!”

Không khí nháy mắt thay đổi, Du Hành cũng cảm giác được.

Cha mẹ và Thôi Nam đang chú ý động vật gây rối ở phương xa, cậu nói bản thân ra ngoài xem tình hình.

Càng rời xa nơi đó, cậu càng cảm giác rõ làn da khô ráo, mũi miệng đều khô khốc khó chịu, yết hầu cũng phát ngứa.

Cậu móc ra chai nước, uống vào nhuận yết hầu, kết quả vừa mới mở ra lại phát hiện một cỗ nhiệt khí phun thẳng vào mặt, cúi đầu nhìn, bình nước còn chưa uống lúc này trống rỗng.”

Du Hành ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó cũi đầu vân vê đất dưới chân, sàn sạt, không có chút nước nào.

Cậu cau mày lấy công cụ đào chút đất, vẫn như thế.

“Mùa khô thật sự tới rồi sao?”

“Du Hành! Cậu đến đây xem đi!”

Nghe giọng nói Thôi Nam, Du Hành nhanh chóng đi về phía anh.

“Sao sắc mặt cậu kém như vậy, môi đều nứt nẻ cả rồi? Uống nước đi.”

Du Hành gật đầu, uống ngụm nước, “Có phát hiện gì sao?”

“Đến! Anh đến đây xem, thiếu rất nhiều động vật, từ góc này, có thể nhìn tận sâu bên trong…”

Du Hành nhìn kỹ, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, “Đây là, thay đổi?”

Trên sách địa lý viết rất rõ, nơi này này là lục địa! Lại nói, đám động vật đó nhảy xuống như là hiến tế, rồi còn nổi trên mặt nước, chạy trên mặt nước như giẫm lên đất bằng, càng khiến người ta giật mình.

“Biển có vấn đề.” Cha Du nói, “Chúng ta có nên đi qua không?”

Đột nhiên trên biển xuất hiện hình ảnh, chính là đường đến nơi khác.

“Nhưng chúng ta là người.” Mẹ Du thường khá bảo thủ, cầu ổn nói, “Lúc này mới xuất hiện biến động, mà chúng ta không thiếu nước, đến đó làm gì, rất nguy hiểm.”

Thôi Nam nhìn Du Hành thất thần, hỏi cậu, “Cậu phát hiện điều gì ở ngoài sao?” Nói đến trọng điểm rất chuẩn.

Du Hành gật đầu, “Đúng vậy.” Nói cho mọi người phát hiện của mình.

“Bên ngoài không thích hợp để sống.” Cậu siết chạy chai nước trong tay.

Cha mẹ Du cùng Thôi Nam ra ngoài xem, lúc về, môi đều khô nứt, âm thanh trở nên khàn khàn.

“Thật là đáng sợ, thế này sao có thể sống được?”

Cứ như vậy không lâu sau, đám động vật vốn đông đúc ít đi một nửa, bên kia không ngừng truyền đến tiếng nhảy xuống nước.

Đối lập hoàn cảnh khô ráo bên này, nghe tiếng nước khiến con người không nhịn được làm lòng người sục sôi.

“Không sao không sao, nơi này sao có biển lớn như vậy!”

Mẹ Du thở ra một hơi.

“Cũng không biết biển này có thể tồn tại bao lâu.” Du Hành nói, “Nếu tồn tại rất lâu, thì bên ngoài nóng như thế nào cũng không sợ! Nhưng mọi người xem…”

Cậu chỉ vào đám động vật, “Lần lượt lần lượt giống như không chờ nổi mà nhảy xuống, cứ như vậy, biển này cũng không sống nổi.”

Thôi Nam nói, “Du Hành lo lắng không sai, nếu biển biến mất, chúng ta nhất định ở đây chờ chết.”

Thiếu nước mà chết.

Thảo luận một lúc ra kết luận: Bọn họ cũng đi theo. Bên kia nhất định có bờ.

Cha Du nhẹ giọng hỏi, “Vậy chúng ta cứ thế mà đi sao, những người khác thì làm thế nào?”

Ông còn nhớ rõ, ở khu an toàn có nhiều người như vậy. Không có người, lại khô hạn như thế, những người đó có thể sống sót sao?

Ý nghĩ của cha Du rất bình thường, Du Hành cũng nghĩ tới việc đó, nhưng cậu coi trọng tính mạng cha mẹ mình hơn nhiều.

Cho nên, anh nói, “Cha mẹ, con không để lấy tính mạng hai người đánh cược.” Cậu có thể tự về khu an toàn báo tin đó, nhưng cậu không có cách nào đám bảo khi mình trở lại, biển này còn tổn tại.

Nếu biển không còn, vậy tiếp theo bọn họ nên làm thế nào? Nếu để cha mẹ đi trước, sau khi cậu trở về không tìm thấy họ thì sao, cậu phải đi đâu để tìm người? Nếu khi cậu không ở bên cạnh, cha mẹ bị thương, thậm chí chết đi. Vậy cậu nên làm thế nào? Nhớ tới nỗ lực ngần ấy năm, nhẫn nại, cuối cùng mới đoạt lại được cha mẹ đã đánh mất, cậu không dám nghĩ tới việc… cái gì mà nhiệm vụ, cái gì mà mạt thế? Cậu không quan tâm cái gì cả.

Nhìn biểu tình con trai vặn vẹo, mẹ Du bị hù nhảy dựng, chạy nhanh đến ôm lấy cậu, “Sao vậy, sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao?”

Du Hành chậm rãi lắc đầu, áp xuống bạo ngược trong lòng, chậm rãi nói, “Bây giờ chúng ta đi.”

“Được được, đi đi đi, thật sự không có nơi nào không thoải mái sao?”

“Vâng.”

Thôi Nam kinh ngạc lùi về sau hai bước lai nhìn vợ chồng Du gia không cảm giác được thị huyết cúng sát khí trong khoảnh khắc đó, vây quanh hàng xóm đáng sợ của anh ta hỏi han ân cần.

Trong nháy mắt đó, anh ta cảm thấy người hàng xóm kia đã không còn tính người, giống như dã thú dã thú chết chóc!

Trong lòng anh ta sợ hãi nghĩ, “Một con người sao lại có khí thế đáng sợ như vậy? Ngoại trừ túi không gian, chẳng lẽ còn có gen bạo ngược đáng sợ ẩn nấp?”

Cũng may trong sự quan tâm của cha mẹ, Du Hành khôi phục bình thường, làm Thôi Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ bắt đầu đi đến gần biển, trì hoãn một chút, xác nhận trên bờ biển không có động vật, bọn họ mới tìm cách xuống nước. Quả nhiên sau khi xuống nước, liền cảm giác được sức nổi.

Cha Du nói, “Hàm lượng muối trong nước này chắc chắn rất cao.”

Trong bốn người, chỉ có mẹ Du không biết bơi, Du Hành cùng cha Du bao quanh bà, cẩn thận chăm sóc bà. Bọn họ bơi rất nhanh, chỉ khoảng nữa giờ sau, làn da đã nhăn nheo, trắng trắng.

Điều khiến Du Hành hoang mang hơn là đám động vật đó, sau khi xuống nước vô cùng hài hòa, mặc kệ là lớn hay bé, nhìn thấy bọn họ, đều coi như không nhìn thấy.

Giống như trong nước có quy tắc không được ẩu đả.



Điều đó làm cho Du Hành nảy ra một ý niệm.

Cậu nhờ Thôi Nam đỡ một tay của mẹ Du, chính mình đi xa hơn thăm dò.

Mẹ Du lo lắng nhìn cậu đi xa, “Lão Du à, nếu không thì ông cũng đi theo đi, tôi sợ hãi.”

“Bà đừng lo, thằng nhóc ấy lớn rồi.”

Mười phút sau, Du Hành trở lại, ngồi trên động vật như ngọn núi nhỏ.

Gương mặt nó vô cùng hung tàn, lông tóc ướt dầm dề, đặc biệt là bộ lông ướt đẫm lộ ra ngũ quan của nó, ánh mắt càng thêm sắc bén, hàm răng như cưa, cả người tản ra hơi thở “Muốn đánh nhau không”.

“Cha đến, đỡ mẹ lên trước đi.”

Cái đầu thứ đó rất lớn, bốn người ngồi xuống còn dư dả.

“Đi thôi.”

Cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, nó tru lên, điên cuồng đấm ngực cho hả giận, bơi về phía trước.

Bộ dáng nó cực kỳ lớn, tứ chi cường tráng hữu lực, chuyển động rất nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp bộ phận lớn phía trước.

Cha Du nói, “Sao nó lại làm vậy?”

“Nó không dám đánh với con, hình như là rất sợ máu, nên bị con uy hiếp đến đây.”

Du Hành cường ngạnh ngồi trên lưng nó, giơ đao cưỡng bức phương tiện giao thông mới có được.

Bên này, bốn người Du Hành rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, kia một đám người ở khu an toàn phát hiện dị thường bên này, phái người đến xem xét.

Bốn giờ trôi qua, người được phái đi mang tin tức trở lại, báo cáo xong liền run rẩy té xỉu.

“Nhanh gọi bác sĩ đến. Cần giữ mạng sống cho bọn họ.”

Lúc sau, bọn họn nhanh chóng tổ chức hội nghị khẩn cấp, đối mặt với vấn đề nan giải, cấp trên cũng khó đưa ra quyết định.

“Chúng ta là người. Mà bên kia là thiên đường của động vật, chúng ta đến đó có đường sống sao?”

“Không đi cũng chờ chết!”

Lúc này thảo luận, tiếng nói phần lớn đều khàn khàn.

Trong đó có một người giơ tay, run nhè nhẹ, “Mọi người nhìn tôi đi, lại nhìn lại chính mính… Nếu cứ như thế này, chúng ta đều sẽ biến thành xác khô.”

Vỗn dĩ cho rằng chỉ là gió lạnh, cũng không có chuyện gì.

Bọn họ có nhiều kỹ thuật như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp gieo trồng sao? Khu vực an toàn có thể đào rất nhiều giếng nước, cho nên không thiếu nước.

Chỉ là sống gian nan hơn một chút, trình độ sinh hoạt thấp một chút. Vẫn có thể sống được.

Nhưng bây giờ hoàn cảnh sinh hoạt quá ác liệt, nước ở trong không khí nháy mắt biến mất, toàn bộ cây gieo trồng đều khô khốc.

Nước!

Khẳng định có ma quỷ nấp trong không khí, cướp đi nước của bọn họ. Không ngừng cướp đi vật tư của bọn họ, ngay cả nước trong thân thể bọn họ cũng muốn cướp đi.

“Ở đây là chờ chết, khu an toàn đã rối loạn, vùng biển không biết kia là đường sống duy nhất của chúng ta.”

Chỉ huy quân khu hạ quyết định, “Tất cả di chuyển đến trấn Tân Khả, đến biển. Tôi cho mọi người nửa giờ, nửa giờ sau tất cả nhân viên của khu an toàn đúng hạn xuất phát!”

“Nơi này có nhiều vật tư của chúng ta như vậy….” Mặc kệ là thiết bị nghiên cứu khoa học hay thiết bị sinh sản, chẳng lẽ nói bỏ thì bỏ?

“Phong tỏa lại, nếu chúng ta có thể trở về thì nói sau… mang quần áo nhẹ nhàng ra trận, mới có thể chịu được.”

Khu an toàn náo động, chạy theo hướng đến trấn Tân Khả. May mắn đến tối ngày thứ ba, biển vẫn còn, xa xa có thể nhìn thấy dải ánh sáng màu lam.

“Mẹ xem, nơi đó còn sáng lên.”

Đám người xôn xao.

“Nghỉ ngơi tại chỗ năm phút. Năm phút sau lập tức xuống nước.”

Giọng nói một vị trên cao vang lên, có người bất mãn nói, “Cũng đã đuổi tới rồi, sao còn phải làm trâu cày như vậy!”

“Nhịn một chút đi, sớm sang đó thì sớm an tâm mà!”

Chung Hoa nhịn không được uống nước, thoải mái thở dài.

Năm người bọn họ đều có chút hối hận, Từ Ngọc Mạn nhìn mặt biển thật xa, thấp giọng nói, “Không biết bọn Du Hành đã đến nơi tốt hay chưa?”

Ai biết sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Sớm biết thế này, bọn họ sẽ không vì hai ngày an nhàn, cũng không ôm tâm lý may mắn, đi theo bọn họ cùng về phía Bắc.

Mấy ngày nay lên đường vô cùng mệt, đội ngũ không hề ngừng lại. Trước khi đi, khu an toàn đã mở kho, phát tất cả vật tự cho mọi người, ngoại trừ nước. Trên đường mệt mỏi khát nước chỉ có thể tự giải quyết, tụt lại phía sau cũng không có ai chờ.

Không biết bao nhiêu người bị tụt lại phía sau, bây giờ vẫn chưa đuổi kịp.

Nếu không phải bọn họ đi từ quê nhà ngàn dặm xa xôi, hiện tại thân thể đã có thói quen với cường độ hoạt động cao, năm người bọn họ khó mà thuận lợi tới được nơi này.

Trương Bân cũng thở dài, “Đúng vậy, ai có thể nghĩ được… Nhưng chúng ta tới nơi này cũng là may mắn, mấy người Du Hành đến trước cũng không xấu. Chúng ta là đồng hương, cùng chịu hoạn nạn, lúc đó chúng ta nhập vào bọn họ, nhất định bọn họ không từ chối.”

“Cô xác định biển này có điểm cuối sao?”

“Biển, không có điểm cuối sao đám động vật đó như sủi cảo không ngừng nhảy xuống?”

Lý Sầm rất ít nói chuyện, lúc này cũng thấp giọng nói, “Không có cũng phải đi, chỉ cần có thể sống.”

Chỉ ngồi xuống nói mấy câu, đã hết năm phút.

Nhìn quân nhân trong quân khu từng người nhảy xuống, không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người mới dám lần lượt nhảy xuống theo. Ở trên biển ngày thứ mười, lại một đợt gió lạnh xuất hiện, lúc này, gió lạnh tiến vào trấn Tân Khả không còn bị ngăn cản, gió mạnh, làm mặt nước cuộn sóng.

Sau gió lạnh, mặt nước kịch liệt giảm xuống.

Mà nó như một tín hiệu, mắt thường có thể nhìn thấy nước biển không ngừng hạ xuống, sắc mặt mọi người nặng nề.

Mấy người Du Hành đã trên biển ngây người mười hai ngày.

Kỳ hạn ngày tới gần, Du Hành càng bình tĩnh, nửa giờ trước khi thông báo, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nửa giờ sau, bắt đầu truyền tống, cậu nói.

Lúc sau, cậu vẫn dựa vào cha mẹ, mỗi tay ôm một người, đầu dựa vào vai mẹ Du.

Mẹ Du cho rằng cậu làm nũng, cười nắm chặt tay cậu, an ủi, “Đừng sợ, mệt mỏi thì ngủ một lát, có cha con ở đây.”

“Vâng, con ngủ một một lát.”

“Ngủ đi.”

Du Hành cảm giác được mẹ điều chỉnh dáng ngồi, để đầu cậu đặt lên đùi, còn lấy khăn lông che mặt cậu lại, ngăn không cho nước biến bắn lên mặt cậu.

Cậu nhắm mắt lại.

“Thân ái, ký chủ tốt, ba mươi ngày nghỉ sắp kết thúc, hy vọng ký chủ có thể hấp thu năng lượng trong thời gian đó, tinh thần đầy đủ đón nhiệm vụ tiếp theo. Sau hai mươi giây đếm ngược, sẽ truyền tống. Mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”

“Đếm ngược bắt đầu… Hai mươi, mười chí, mười tám… Ba, hai, một.”

Du Hành cảm nhận được trời đất quay cuồng, không phải cậu rơi xuống biển, mà là linh hồn bị truyền thống đến nơi quen thuộc.

Cậu mở to mắt, ngốc nghếch trong chốc lát, rất nhanh điều tiết xong tâm tình. Lúc này cậu mới phát hiện, từ khi đến đây, rt9009 vẫn không thúc giục cậu.

“Ngươi không thúc giục ta làm nhiệm vụ sao?”

“Ta là hệ thống đứng đắn, sẽ không làm trái với luật lao động.đương nhiên coi trọng sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần ký chủ, sẽ không bức ký chủ làm nhiệm vụ. Ký chủ bây giờ mới từ nhà về, tâm tình không yên là bình thường, đương nhiên ta muốn ưu tiên chiếu cố tình cảm của ký chủ trước, phát ngốc thêm chút nữa cũng được.”

Nghe xong lời nói nghiêm trang đó, Du Hành nhịn không được bật cười, “Đúng vậy, ngươi là một hệ thống đứng đắn.”

“Nếu ký chủ điều tiết tốt, vậy tự chọn một nhiệm vụ đi.”

Nhiều năm nhẫn nại chịu đựng cô đơn như vậy, cảm xúc xao động trong nội tâm đều đã tiêu tán.

Có thể về nhà một chuyến, cậu cảm thấy chính mình hiện tại tràn ngập sức sống.

Không có gì không thể chờ, hiện tại cậu có rất nhiều kiên nhẫn, càng thêm chậm rãi vì người nhà và chính mình đúc tạo hàng rào sinh sống thêm kiên cố.

Cậu đứng lên, ở trong sông vớt lên mảnh nhỏ, mảnh nhỏ như cũ hóa thành ánh sáng chui vào trán cậu, sau cảm giác mát lạnh liền thấy được nhắc nhở của nhiệm vụ.

(P/s: Thế giới tiếp hẹn giữa tháng 5 up hết vậy. Thế giới này chưa hoàn vì là thế giới thực nên sẽ chia thành nhiều phần. Xong 1 thế giới nữa Du Hành sẽ tiếp tục quay lại hiện thực tiếp.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook