Sủng Vật Thiên Vương

Chương 11: Chuẩn Bị Khai Trương

Giai Phá

07/08/2023

“Meo … Tinh Hải … Meo … Tinh Hải …”

Con mèo may mắn đuổi theo quanh đuôi, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Tuy nó đã chấp nhận cái tên “Tinh Hải” này, nhưng Trương Tử An liếc nhìn di động lai lịch cùng tên thật của nó vẫn ở trạng thái “Chưa mở khóa” như cũ. Xem ra chờ mong con mèo này tăng độ thiện cảm rồi lấy thân báo đã thất bại….

Ít nhất, nó không còn sợ hắn nữa.

Hắn rất muốn phun tào cái trò chơi này, vì sao lại thiết lập độ thiện cảm bắt đầu từ giá trị âm chứ……

Mặt trời đã lặn từ lâu, đèn năng lượng mặt trời bên đường tự động bật lên, mùi hương đồ ăn bay ra từ các gia đình. Bụng Trương Tử An cũng rất phối hợp mà reo lên.

Hắn hắng giọng nói, “Khụ! Mày có muốn ăn gì không? Hay là tao làm cho mày một ổ mèo thoải mái để nghỉ ngơi một chút?”

Tinh Linh hướng dẫn nói nó không cần ăn uống gì, nhưng nếu nó muốn ăn thì sao? Cho ăn chính là một lối tắt để tăng độ thiện cảm nha!

Phần lớn nhà ở của thành phố Tân Hải không có máy sưởi, mùa đông khá lạnh. Vì vậy các cửa hàng thú cưng đều bán ổ mèo nửa kín để giữ ấm cho mèo.

“Meow … Không ăn … Meow … Tinh Hải ghét ổ … tối và nhỏ …” Nó lập tức mạnh liệt từ chối.

“Được rồi, được rồi! Không cần ổ, chúng ta không cần ổ!” Trương Tử An bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đây là lần đầu nó nói rõ ràng nó ghét thứ gì…… Ổ mèo với nó có thù oán sao?

Hắn cắn răng một cái, “Vậy, nếu không mày ngủ ở giường tao, tao đi ngủ ở chỗ khác.”

“Meow … Tinh Hải ở đây là được rồi …”

Tinh Hải có vẻ rất vừa lòng với việc bày trí hơi trống trải của tầng một cửa hàng, nó rời khỏi chậu cây tử đàn mà nó xem là căn cứ, đem bán kính hoạt động từ 15 centimet mở rộng ra 50 centimet……

“Ừ, không vấn đề gì, mày có thể ở bất cứ đâu trong căn phòng này. Đúng rồi, tao tên là Trương Tử An. Xin chào mày, Tinh Hải!”

“Meow … Ngươi…… xin chào….” Nó như đang thẹn thùng, giấu đi khuôn mặt nhỏ.



“Tao sẽ nấu ăn trên lầu, sau đó tắm rửa giặt quần áo, một mình mày ở lại đây không có vấn đề gì chứ?”

Nó nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trương Tử An nhẹ bước chân, chẳng khác ăn trộm đi lên lầu, vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, lúc này mới tê liệt ngã xuống giường, cả người không còn sức lực.

Đối xử với con mèo may mắn này giống như cầm một mảnh sứ vô giá, phải dùng hết toàn bộ tinh lực, không thể nói sai một chữ, không thể làm động tác gì khiến nó sợ hãi, thật sự rất mệt.

Đồng thời, Trương Tử An tin tưởng 100% rằng trước đó nó đã phải chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng, và tổn thương này 100% là đến từ con người.

Hắn hiện tại không cần quá để ý đến nó vì sao lại gọi là mèo may mắn, lai lịch nó có bao nhiêu thần bí, hắn chỉ nghĩ làm sao để nó có thể giống như những con mèo bình thường vui vẻ mà chơi đùa…… Nếu tăng độ thiện cảm có thể cải thiện cái này, hắn chắc chắn phải tăng độ thiện cảm! Bằng mọi giá phải tăng độ thiện cảm lên!

Giống như những thanh niên khác đồng trang lứa, Trương Tử An cũng rất đau đầu đối với việc nấu cơm, món chính sở trường là mì gói, đồ ăn sở trường là rán trứng gà, kỹ thuật sở trường là thái xúc xích…… Bởi vậy hắn thường xuyên đi tiệm cơm để giải quyết vấn đề ăn uống, nhưng để con mèo may mắn một mình trong cửa hàng khiến hắn không thể yên tâm được, cho nên cuối cùng vẫn là mì gói thêm xúc xích.

Mèo may mắn ở lầu một cực kỳ an tĩnh, rất nhiều lần hắn nghĩ nó đã trốn, biến mất như một giấc mơ hoặc như ảo ảnh. Hắn lặng lẽ đi xuống cầu thang và nhìn thấy nó ngồi sau cánh cửa kính từ sàn đến trần trước cửa hàng, nhìn lên bầu trời đêm bên ngoài, phản chiếu trong đôi mắt nó là một biển sao.

Ánh trăng sáng chiếu trên người nó, để lại một bóng đen trắng rõ ràng trên mặt đất. Nó vẫn không nhúc nhích, vô cùng hư ảo, tựa như giây tiếp theo sẽ tan vào ánh trăng, nhưng rồi lại vô cùng chân thực, như thể nó đại diện cho sự vĩnh hằng.

  Yếu ớt mà mạnh mẽ, không thể nói rõ được tâm tình, khiến người ta đau lòng.

Quấy rầy sự yên tĩnh này dường như là một sự khinh nhờn.

Đêm đã lạnh.

Trương Tử An nhẹ nhàng đem một miếng lót đặt ở trên sàn gạch, hơi chút dùng sức, trượt về phía nó, sau đó giống như lúc tới rón ra rón rén mà đi lên lầu.

Nửa đêm bị cơn buồn tiểu làm tỉnh, hắn đi WC giải quyết xong, mơ mơ màng màng nhớ tới con mèo, liền thanh tỉnh không ít. Hắn nhẹ bước chân đi xuống dưới, nhìn thấy nó cuộn tròn ở trên miếng lót , được ánh sáng của trăng sao bao bọc, đang ngủ say.

Sau nửa đêm hắn không ngủ tiếp, mở máy tính, xem website mua sắm, tìm kiếm xưởng sản xuất giường trẻ em theo yêu cầu……



Ngày hôm sau, hắn mang đôi mắt gấu trúc đi xuống lầu.

Bây giờ trời mới tờ mờ sáng, nhưng hôm nay là ngày khai trương chính thức, cho nên hắn muốn chuẩn bị tốt một chút.

“Buổi sáng tốt lành, Tinh Hải!”

Mèo may mắn đã tỉnh, nhưng vẫn nằm trên miếng lót. Ánh mắt tò mò mà nhìn chăm chú những người đi trên đường bên ngoài cửa kính sát đất, có người chuẩn bị đi làm, có người vừa mới tan tầm, còn có một số lão nhân mặc đồ lụa luyện công cầm trường kiếm, tốp năm tốp ba đi ra công viên rèn luyện. Nói nghiêm túc, bởi vì nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần của những người già này còn hơn cả những người trẻ …

Đêm qua Trương Tử An không kéo cửa cuốn xuống, chỉ khóa cửa kính sát đất từ bên trong, dù sao trong tiệm cũng không có gì để trộm —— nhưng thật ra cũng chưa từng thấy tên trộm nào trộm cắp thú cưng.

Có lẽ mèo may mắn cảm thấy an toàn sau cửa kính. Khi có người đi qua cửa hàng, nó sẽ nằm trên mặt đất, như thể nói: Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta!

Nghe được Trương Tử An chào hỏi, nó vẫy vẫy cái đuôi, “Meo, chào buổi sáng … chào buổi sáng …”

“Được rồi! Đến giờ bắt đầu công việc rồi!” Trương Tử An xắn tay áo lên, tràn đầy tin tưởng nói.

Mèo may mắn dời sự chú ý từ người đi đường bên ngoài lên người hắn.

Ngày hôm qua vì tránh cho các thú cưng mới bị sợ hãi, nên sau khi trở về hắn liền đem chúng bỏ vào tủ trưng bày, không làm gì khác. Hôm nay muốn cho chúng nó gặp khách hàng, thì ít nhất phải tắm rửa sạch sẽ cho chúng, sửa sang lại lông, loại bỏ mùi hỗn hợp của các động vật khác trong trại nuôi dưỡng.

Mỗi cửa hàng thú cưng đều có bồn cho thú cưng tắm, thường nằm trong một phòng nhỏ. Để mở hoàn toàn không tốt lắm, nhiệt độ trong khi tắm không thể được đảm bảo, đặc biệt là vào mùa đông. Ngoài ra, còn có tiếng ồn từ máy sấy hoặc máy thổi nước, cũng có thể làm phiền khách.

Trương Tử An không có kinh nghiệm trong việc tắm cho thú cưng, vì vậy hắn đã chọn hai chú mèo con và một chú chó con. So với một con mèo trưởng thành nặng mười cân và một con chó trưởng thành nặng hai mươi cân, chó con và mèo con dễ phục vụ hơn nhiều, hơn nữa lông của chúng nó hiện tại cũng tương đối ngắn, dễ chải vuốt.

Mèo và chó lông dài trưởng thành rất khó tắm, lông của chúng sẽ không khô trong một hoặc hai giờ. Trước kia cha mẹ kinh doanh cửa hàng, buổi sáng đều là mẹ tắm rửa cho thú cưng, ba quét tước sửa sang lại mặt tiền cửa hàng. Mỗi buổi sáng trước khi mở cửa chỉ đủ thời gian tắm rửa cho một con, nhưng dù sao thú cưng cũng không cần tắm mỗi ngày.

Nếu lông dày của thú cưng không được làm khô, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, nấm, bệnh mẩn ngứa, bọ chét sẽ từ dưới đáy của lớp lông ấm ẩm này sinh sản. Thú cưng cũng không thể nói với người rằng nó ngứa, chỉ biết không ngừng cọ cọ……

Trương Tử An không tùy tiện khiêu chiến nhiệm vụ tắm rửa này, chỉ dùng lược chấm nước đem những đoạn lông rối gỡ ra, dùng miếng bông rửa sạch tuyến lệ cùng lỗ tai của chúng, lại dùng khăn giấy ướt lau khuôn mặt nhỏ của chúng, chỉ cần thổi một chút, và phơi dưới ánh mặt trời là có thể khô.

Hắn lại gọi một cửa hàng hoa gần đó, yêu cầu họ mang tới cửa hàng hai lẵng hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Vật Thiên Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook