Ta Là Chí Tôn

Chương 88: Thiên La Địa Võng đang chụp xuống

Lăng Phong Thiên Hạ

20/04/2018

Sáng sớm.

Vân Dương tựa người vào hoa thụ, hô hấp thật sâu, ánh bình minh vừa ló rạng trên không trung, linh lực đậm đặc như sương mù bị hắn hút vào thể nội.

Thân thể thư giãn, ngay sau đó toàn thân ba ba rung động không ngừng, thật lâu sau, Vân Dương mở to miệng, một cỗ bạch khí như trường long từ trong miêng hắn bay ra.

Gió thở thổi nhẹ nhàng, vậy mà không thổi tan được đám khí thể, mãi cho đến khi nó bay ra hơn mười trượng, một tiếng phù nhẹ vang lên, trên tường viện bỗng nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ.

- Ta… lão thiên â

Phương Mặc Phi cùng với Lão Mai vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này đều trợn mắt há mồm.

- Xương như Thiên Lôi chấn, đan điền khí như rồngă

Phương Mặc Phi cảm thấy bản thân không còn lời nào để nói.

Bản thân hắn mãi cho đến khi tu luyện đến Thất trọng thiên mới đạt được cảnh giới này. Còn lão mai bây giờ cũng là Lục trọng đỉnh phong mà cũng chưa đạt đến.

Mà Vân Dương… hiện tại hình như mới đột phá Tam trọng thiên không lâu a? Vậy mà…

Rốt cục chuyện quái gì xảy ra?

Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn xung quanh một lượt.

Không có gì thay đổi a, vẫn là thế giới này a…

“Chẳng lẽ là do công pháp?”

Phương Mặc Phi cùng với Lão Mai nhìn nhau, họ đều nhìn thấy câu hỏi này trong mắt đối phương.

Vân Dương thu công, chậm rãi đứng lên, khẽ cảm thụ bầu không khí sớm.

Phương Mặc Phi cùng với Lão Mai đều kinh ngạc phát hiện: sự suy yếu cuốn lấy Vân Dương một thời gian dài, vậy mà vào lúc này biến mất vô tung vô ảnh!

Thần hoàn khí túc, tinh thần sáng láng!

Hai người lại càng thêm kinh ngạc.

Mới hôm qua còn ốm đau bệnh tật, mệt mỏi tới mức không nhấc nổi chân, mà hôm nay liền… long tinh hổ mãnh?

Vân Dương hít một hơi thật sâu, lại thở ra một ngụm trọc khí. Tiêu hao khi trước, đến hôm nay rốt cục cũng bù lại được. Giết địch trên chiến trường, dù có giết bao nhiêu đi nữa, nhưng bất bình chi khí có thể thu được đều cực kỳ bé nhỏ.

Vân Dương tính toán một chút, hẳn thổi ra một hồi gió lửa, đốt rụi ít nhất mười van tướng sĩ Đông Huyền, nhưng bất bình chi khí mà hắn nhận được nhiều nhất chỉ có số lượng tầm hai, ba mười người.

“Số này hẳn là tội ác đặc biệt chồng chất a…”

Vân Dương thầm nghĩ trong lòng.

“Bất quá, có ít còn hơn không. Ít nhất, Lục Lục cũng lớn thêm một chút. Sinh mệnh nguyên khí mà nó cung cấp ra cũng nồng đậm hơn nhiều.”

Nhưng sự nghiền ép trong khoảng thời gian vừa rồi của Vân Dương đối với Lục Lục, khiến cho Lục Lục rất không tình nguyện…

Nó thường xuyên rũ cụp cái lá, tỏ vẻ mặt ủ mày chau, ngay cả dây leo cũng không thèm huy vũ, một bộ hữu khí mà vô lực. Tựa như một đứa trẻ đang phải chịu oan ức thật lớn, mỗi ngày đều mệt mỏi mà bĩu môi, nhưng lại không dám nói một lời…

Vân Dương đau lòng, dứt khoát một lần đem mười khối ngọc lần trước lừa được chuyển cả cho nàng.

Lúc này Lục Lục mới vui vẻ trở lại, dây leo lại vung vẩy không ngừng, vẻ hoạt bát ngày thường cũng hiện hiện, bắt gặp Vân Dương cũng càng thêm thân thiết.

Nhưng Vân Dương bắt đầu sầu muộn.

Mắt thấy 50 khối mỹ ngọc vất vả lừa gạt được mà bây giờ chỉ còn lại 23 khối.

“Đây cũng quá nhanh a!”

Tài nguyên có thể sử dụng cũng sắp hết.

Ngay cả Giao Long châu cũng rỗng hơn nửa. Mặc dù Lục Lục có năng lượng để bổ túc, hơn nữa tựa hồ Lục Lục cũng không muốn để Giao Long châu phải hỏng…

Nhưng dù sao, những tài nguyên có thể dùng, cũng không còn nhiều a.

Huyền thạch huyền tinh mà hắn thắng được, cộng cả thiên tài địa bảo vơ vét trong phủ Triệu Bỉnh Long… cũng tiêu hao không sai biệt lắm!

Phương Mặc Phi cùng với Lão Mai đang định đứng lên chúc mừng Vân Dương đột phá, đột nhiên lại nghe Vân Dương tự lẩm bẩm: “Hẳn là nên lại xét vài cái nhà… mấy bữa nữa mà không xét mấy cái nhà e là không sống qua được… nên xét nhà ai đấy?”

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai vừa đứng dậy liền lảo đảo, suýt nữa té ngã xuống đất.

Ngươi không xét nhà của người khác liền không sống qua nổi? Đây là cái luận điệu rắm chó nào a?



- Lão Phương, ngươi hiện tại có tu vi gì?

Vân Dương hỏi.

- Thất trọng, trung giai. Mặc dù mỗi ngày đều tu luyện tích lũy linh khí, nhưng tiến cảnh cũng không quá rõ ràng.

- Lão Mai, còn ngươi?

- Lục trọng, đỉnh phong. Nhưng ta cảm thất thời cơ đột phá còn quá xa vời…

- Quá chậm!

Vân Dương cau mày:

- Quá yếu! Không đủ để ứng phó đại sự a…

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đều tức đến mặt đen lại.

Vân Dương:

- Còn cần cố gắn không ngừng!

Hắn than thở một câu, lại bước về phòng.

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai chỉ cảm thấy trời bay đầy quạ…

Loại cảm giác này, thực… con mẹ nó kì diệu.

Lục Thất trọng cao thủ lại bị một tên có tu vi tam trọng rác rưởi nói là quá yếu… quả thực không thể thoải mái cho nổi a.

Vân Dương ngồi trong phòng, cau mày suy nghĩ.

Hắn nói hai người không đủ thực lực, cũng không phải là tùy tiện nói chơi.

Mấy ngày trước, chuyện của Vân Túy Nguyệt, nhìn từ ngoài vào thế nào đi nữa cũng chỉ thấy là một hồi nháo kịch. Sau khi Vân Dương nháo đến chỗ phủ Thu Kiếm Hàn, liền coi như ép xuống triệt để.

Nhưng động tĩnh mấy ngày nay làm lông tơ toàn thân Vân Dương đều dựng đứng, khiến hắn không thể không đề cao cảnh giác.

Tình báo Cửu Thiên lệnh bay đến không ngừng.

“Phu nhân Thu Kiếm Hàn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, từ bỏ chuyện Thanh Vân phường, bế quan suy ngẫm.”

“Công tử Thu gia Thu Vân Sơn bị Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn đánh tàn, cấm túc, bế quan suy ngẫm.”“Lão tướng quân Lãnh Đao Ngâm phạt nặng con rể, cấm túc trong nhà. Ra lệnh bất cứ kẻ nào Lãnh phủ cũng không được tham dự chuyện Thanh Vân phường.”

“Phụ tá thái tử Thủy Nguyệt Hàn bị phạt, thái tử điện hạ tạ lỗi với thu Lão nguyên soái.”

“Chưởng quỹ Vạn bảo lâu tự thân đến Thanh Vân phường xin lỗi.”

Nếu chỉ nhìn như vậy thì tựa hồ cũng không sao.

“Phụ tá thái tử Thủy Nguyệt Hàn bắt đầu liên tục ra vào Thanh Vân phường, lấy danh nghĩa xin lỗi, không ngừng thâm nhập vào Thanh Vân phường. Một thân tài đại khí thô, anh tuấn nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, huyền công thâm hậu khó lường.”

“Đại chưởng quỹ Vạn Bảo lâu cũng liên tục ra vào Thanh Vân phường, lý do tương tự Thủy Nguyệt Hàn.”

“Hôm nay Phó Quan Sơn gặp Thủy Nguyệt Hàn ở Thanh Vân phường, hai người đối chọi gay gắt, không ai nhường ai. Càng về sau còn trực tiếp chửi nhau, Thủy Nguyệt Hàn vung tiền như rác, Phó Quan Sơn trực tiếp ném ra trăm vạn bạch ngân! Trong lúc nhất thời, Thanh Vân phường trở thành tiêu điểm của cả Thiên Đường thành.”

“Thủy Nguyệt Hàn mở tiệc mời khách chiêu đãi đồng liêu tại Thanh Vân phường.”

“Phó Quan Sơn mở tiệc chiêu đãi phú thương tại Thanh Vân phường.”



Mỗi tin mỗi tức nhìn qua đều thấy rất bình thường. Nhưng nếu kết hợp với trận nháo kịch thời gian trước lại khiến Vân Dương ngửi thấy mùi vị không thích hợp.

Hắn có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Đó là một loại dự cảm, dự cảm nguy cơ mãnh liệt đang không ngừng áp sát.

Thần sắc Vân Dương nặng nề.

Lần trước khi hắn có loại cảm giác này… là mấy ngày trước sự kiện Thiên Huyền nhai, lúc đó hắn cũng từng nhắc nhở các huynh đệ. Mọi người cũng đều không hẹn mà cùng có cảm giác áp bách.

Vì loại cảm giác này, mấy huynh đệ còn mang theo quân đội tuần tra lượn mấy vòng, lại chi thành cách tốp nhỏ thăm dò, nhưng… cuối cùng vẫn bước bào bẫy rập của địch nhân.

Bây giờ, loại cảm giác này lại xuất hiện.

- Tứ Quý lâu, rốt cục các ngươi cũng xuất hiện!



Lãnh quang trong mắt Vân Dương bắn ra không ngừng.

- Rốt cục cũng ra chiêu sao?!

- Vân Túy Nguyệt nguy hiểmă

Vân Dương lo lắng đi tới đi lui.

Mặc dù hắn làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, nhưng liên tục có hai người của Tứ Quý lâu là Lý Trường Thu cùng Triệu Bỉnh Long đều xảy ra chuyện tại Thanh Vân phường.

- Lý Trường Thu là mất tích sau khi bị đại quân vây quét. Nhưng người Tứ Quý lâu tất sẽ biết Lý Trường Thu thường xuyên xuất hiện tại Thanh Vân phường. Cho nên sau khi Lý Trường Thu mất tích, Thanh Vân phường cũng sẽ nằm trong diện hoài nghi…

Vân Dương nặng nề suy nghĩ tiếp:

- Mà Triệu Bỉnh Long lại bị Thanh Vân phường trực tiếp đánh ra ngoài… sau đó cả nhà đều bị giết.

- Mặc dù là xảy ra chuyện ở trong nhà mình, nhưng Thanh Vân phường cũng dính hiềm nghi.

- Liên tục hai người quan hệ với Thanh Vân phường, lại càng là cùng xảy ra chuyện… với tình huống Tứ Quý lâu không có mục tiêu cụ thể, vậy nắm chặt lấy Thanh Vân phường… cũng là một loại biện pháp…

- Nói như vậy…

Vân Dương sầm mặt lại:

- Thanh Vân Sơn kia, hẳn là con cờ mà người khác đẩy ra. Lợi dụng hắn để tiên phong thăm dò Thanh Vân phường. Nếu sự tình thuận lợi, Vân Túy Nguyệt bị Thu Vân Sơn ép cưới, như vậy Thanh Vân phường cũng coi như hủy, Tứ Quý lâu cũng có thể nhổ được cái gai trong mắt.

- Nếu Vân Túy Nguyệt không chịu ảnh hưởng, như vậy chứng minh có người đứng sau Thanh Vân phường, có điều bí mật.

- Có câu nói chấn nhiếp của Lăng Tiêu Túy năm đó để lại, vấn đề hẳn không lớn. Nhưng bọn hắn lại không ngừng nghĩ biện pháp, thâm nhập vào Thanh Vân phường.

- Đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Có lẽ bọn hắn không biết, sự thăm dò của bọn hắn đã có hiệu quả.

- Bọn hắn nhằm vào Vân Túy Nguyệt, ta tất phải xuất thủ! Đối với hắn mà nói, chuyện này đơn giản chính là dương mưu! Bất kể như thế nào, ta cũng không thể để người yêu của Ngũ ca bị người ta khi dễ…

- Như vậy, rất dễ tra được ta.

- Lần này ta lại nổi trận lôi đình, Thu Lão nguyên soái lại nổi giận đùng đùng, càng làm đối phương xác định sau lưng Thanh Vân phường ngoài Lăng Tiêu Túy kia ra, càng có bối cảnh quân chính hai phương của Ngọc Đường.

- Kể từ đó, Thu Lão nguyên soái vì tỏ thái độ sẽ trở thành mục tiêu của bọn hắn. Có lẽ, ngay cả bên Lãnh Đao Ngâm cũng làm người chú ý…

- Một chiêu này của Tứ Quý lâu, trực tiếp bức ra ba cái nhược điểm của ta a!

- Nếu trận Thiết Cốt quan vừa rồi, ta không có hóa thân thành Phong Hỏa mà xuất thủ, Tứ Quý lâu có lẽ cũng không hành động nhanh đến thế. Nhưng, Phong Hỏa vừa ra, Tứ Quý lâu không thể không cảnh giác. Mà bọn hắn không tìm thấy người, như vậy chỉ có thể ra tay từ những chỗ khác… cho nên mới có chuyện lần này.

Hàn quang lấp lóe trong mắt Vân Dương, nhưng hắn cũng không hối hận về hành động khi trước. Nếu Vân Túy Nguyệt bị khi phụ mà hắn còn không quan tâm, như vậy rất cỏ thể nàng sẽ bị rơi vào tay Thu Vân Sơn kia!

Quân đội trọng áp, liên hợp với phủ thái tử áp bách, càng thêm Thu gia một trong bát đại gia tộc trên giang hồ, cộng cả Vạn Bảo lâu siêu cấp thế lực uy hiếp…

Coi như sau lưng Vân Túy Nguyệt có đỉnh phong cao thủ như Lăng Tiêu Túy tọa trấn, chỉ sợ cũng khó mà chống cự.

Nếu để xảy ra chuyện đó, hắn có hối hận cả đời cũng không đủ! Cho dù chết, cũng làm gì có mặt mũi đi gặp Ngũ ca Hỏa Tôn?



Vân Dương hừ lạnh một tiếng.

Hắn cảm thấy được, tấm thiên la địa võng này đang chậm rãi mở ra trên không trung Thiên Đường thành, nó đang rơi xuống! Mà vị trí của hắn, cũng trong phạm vi tấm lưới này rơi xuống.

- Nhưng, nếu các ngươi đã muốn ra chiêu, tất sẽ bại lộ tung tích bản thân! Hai người Thủy Nguyệt Hàn, Phó Quan Sơn kia, coi như không phải người Tứ Quý lâu, cũng không tránh được có quan hệ.

- Còn có Thu Vân Sơn kia, lại có thể ảnh hướng tới Đinh lão phu nhân cùng Chu Tử Chính, càng khiến hai người ra mặt tạo lực… như vậy, phía sau tất có một lực lượng lớn thúc đẩy. Dù sao, hai người kia cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể bị tác động…

- Các ngươi đang tìm ta, nhưng chẳng phải ta cũng đem các ngươi xem như mục tiêu….

- Như đã biết, một trong những Phụ tá phủ thái tử, chính là người Tứ Quý lâu, như vậy, tên Thủy Nguyệt Hàn này có xác suất lớn bao nhiêu?

Vân Dương yên lặng suy nghĩ.

Hiện tại, đối phương đã ra chiêu. Lúc này chỉ xem hắn có thể đón đỡ được hay không!

Nhưng… nhược điểm lớn nhất của hắn chính là… thực lực chưa đủ! Chỉ với hai người Phương Mặc Phi với Lão Mai, tuyệt không phải đối thủ của đối phương, điểm này tuyệt không nghi ngờ.

- Đối phương mới chỉ xuất động người ngoài sáng, còn vô số người trong bóng tối đang rình mò… một nước vô ý, cả bàn đều thua!

Lòng Vân Dương ngày càng nặng nề.

- Ta nhất định phải, cực kỳ thận trọng! Cực kỳ thận trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook