Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 421: SUY NGHĨ LẠI

Vân Chi Uyển Trứ

06/06/2017

Đàm lão gia dặn dò xong, để lại lương thực và nước liền rời đi. Hiên Viên nhị thiếu mặt mày đau khổ ngồi trong hang đá, hắn bị Bùi Nhược Thần kéo áo không cho đi, bảo là phải ở lại giám sát bốn người bọn họ luyện công! Hứ, rõ ràng là muốn lợi dụng mình!

Về phần Ngự Thiên Dung, nàng rất vừa lòng Địa Hoang Kiếm. Đàm lão gia đã nói, nếu lần này làm việc thuận lợi, như vậy Địa Hoang Kiếm sẽ đưa cho nàng làm tạ lễ.

“Uy, nữ nhân, cẩn thận coi chừng nó cắn nuốt linh hồn của ngươi a!”

Ngự Thiên Dung bĩu môi nhìn Hiên Viên nhị thiếu, “Yên tâm, ta a, cho dù là một linh hồn hoang vu, cũng chỉ sẽ biến mất cùng với sinh mệnh, chứ không bị cắn nuốt!”

Nam Cung Tẫn liếc nhìn bọn họ một cái, “Được rồi, chúng ta mau chóng bắt đầu luyện tập kiếm pháp đi!” Bọn họ ở cùng nhau rất thân thiết đến mức chói mắt, mà hắn lại không thể tiến vào vòng tròn của bọn họ.

Ngự Thiên Dung liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái, ngoài ý muốn dùng ngữ khí ôn hòa đáp lại, “Cũng tốt, vậy cùng nhau nỗ lực lên thôi!”

Thoáng thấy chút thương hại trong mắt Ngự Thiên Dung, ánh mắt Bùi Nhược Thần tức thì lạnh xuống vài phần, nàng hiện tại đã có kí ức của bản tôn Ngự Thiên Dung, chẳng lẽ đã bị cảm động?

Phượng Hoa cũng phát hiện điểm này, ánh mắt cũng có điểm nghi hoặc, bất quá Ngự Thiên Dung không nhìn thấy ánh mắt bọn họ.

Khu vực luyện tập Song Ma Kiếm Pháp là một khoảng không rất rộng ngay bên trong hang đá, trên vách đá đều có khắc các chiêu thức. Ngự Thiên Dung rất nhanh liền cùng Nam Cung Tẫn luyện tập. Đối với Nam Cung Tẫn, nàng đã không còn cảm giác chán ghét như trước, dù sao hắn quả thực từng phấn đấu quên mình cứu bản tôn Ngự Thiên Dung, như vậy ít nhất chứng minh hắn không phải một kẻ rất lãnh tình.

Nam Cung Tẫn mặc dù có lời muốn nói, nhưng cũng không biết phải nói từ đâu, nên đành dồn hết tinh lực đi luyện kiếm.

Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa thường thường chú ý quan sát tình huống bên này. Sau vài lần quan sát, thấy Nam Cung Tẫn không có hành động gì dị thường, hai người cũng tự đi luyện tập.

Bất quá, Bùi Nhược Thần ngoại trừ ngẫu nhiên một lần nhìn thấy ánh mắt Ngự Thiên Dung thoáng hiện một tia thương hại, ánh mắt có chút khác thường, hắn cũng không có hành động gì.

Thẳng đến ngày hôm sau, Nam Cung Tẫn ra ngoài đi tắm, Bùi Nhược Thần mới kéo Ngự Thiên Dung sang một góc nói chuyện phiếm.

“Làm sao vậy? Ngươi có chuyện gì muốn nói?” Ngự Thiên Dung kỳ quái nhìn Bùi Nhược Thần, nếu không có việc gì, người này sẽ không công khai kéo mình đi nói chuyện phiếm.

Bùi Nhược Thần vui vẻ cười, “Nàng cũng không ngốc. Nếu đã đoán được đến tầng này, sao không thử đoán xem ta tìm nàng vì chuyện gì?”

“Hứ, người đa mưu túc trí như ngươi, ai mà đoán được a!”

“Khụ khụ, đa mưu túc trí? Nàng nghĩ về ta như vậy?”

Ngự Thiên Dung thực thành thật gật gật đầu, “Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy không phải?”

Ách, thì ta cũng nghĩ như vậy, bất quá, nàng vì sao không nói là mưu tính sâu xa? Ít nhất nói thế dễ nghe hơn a! Bùi Nhược Thần có chút bất đắc dĩ, “Quên đi, ta không so đo với tiểu nữ tử. Ta hỏi nàng, nàng có phải muốn nói cho Nam Cung Tẫn về chuyện của mình?”



Ngự Thiên Dung sửng sốt, “Làm sao ngươi biết?”

“Đương nhiên là nhìn bằng mắt.” Bùi Nhược Thần nói hết sức nhẹ nhàng, nhưng Ngự Thiên Dung nghe vào tai lại thấy lạnh cả người: thằng nhãi này đúng là có hỏa nhãn kim tinh, vậy sau này mình có động tác nhỏ gì, chẳng phải là đều không thể tránh được ánh mắt hắn? Quá sức buồn bực a!

Bùi Nhược Thần cười nhìn nàng, rất là ôn hòa nói: “Sao không nói chuyện?”

“Ha ha, không có gì, chỉ là có chút cảm thán mà thôi, cảm thấy dùng từ đa mưu túc trí đến hình dung ngươi cũng quá không đủ! Ai…”

“Hừ, đừng đem trí tuệ của người khác hạ xuống cùng cấp bậc với nàng. Ta tìm nàng là hy vọng nàng cân nhắc kỹ càng, cho dù muốn nói, cũng phải lựa chọn thời cơ thích hợp!”

Ngự Thiên Dung có chút lĩnh ngộ nhìn hắn, “Ý ngươi là hiện tại không thể nói, phải đợi chuyện ở Hàn Băng Cốc chấm dứt xong mới nói?”

“Xem ra nàng cũng không ngốc lắm!”

Ngự Thiên Dung thở dài, “Ta cũng biết hiện tại nói ra thì không tốt lắm, nhưng tối hôm qua ta nhìn thấy hắn… Ai… cứ cảm thấy nói ra cho hắn thì tốt hơn một chút!”

Bùi Nhược Thần khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Hắn như vậy mà đáng thương? Nàng sao không nghĩ tới lúc trước, Ngự gia Nhị tiểu thư đêm đêm bị hắn bỏ mặc, phải một mình cô đơn trong phòng, hoặc là, ngẫm lại đêm tân hôn, hắn bỏ lại chính thê, chạy tới chơi trò thân ái với tiểu thiếp, Ngự gia Nhị tiểu thư đã đáng thương như thế nào?”

“Cũng phải. Ai… Bất quá, bản tôn người ta cũng không trách hắn, ta chỉ là phu nhân giả, còn trách cái gì!”

Bùi Nhược Thần lạnh lùng cười, âm trầm nói, “Đơn giản thôi. Nàng cứ nhớ cảm giác lúc nàng vừa mới tỉnh lại, phát hiện mười ngón tay quý giá của mình thiếu chút nữa bị phế đi thì được rồi!”

Lúc đó sao? Ngự Thiên Dung dựa theo lời nói của Bùi Nhược Thần, hồi tưởng lại đoạn thời gian bị chịu tội kia, trong lòng quả nhiên liền dâng lên oán khí. Tên Nam Cung Tẫn chết tiệt, vạn vạn không nên làm tay nàng bị thương a! Sau này tuy rằng gặp được Tịch Băng Toàn, ngón tay đã chữa khỏi, nhưng lại bởi vì Tịch Băng Toàn mà trái tim bị tổn thương…

Tính ra, tên Nam Cung Tẫn kia cũng thiếu nàng không ít món nợ đâu! Đúng là đáng giận! Tên chết tiệt đó, tuyệt đố không thể dễ dàng tha thứ! Hừ!

Bùi Nhược Thần thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung chậm rãi trầm xuống, khóe môi hắn liền cong lên, vừa lòng mỉm cười. Đúng vậy, phải như vậy!

Phượng Hoa vốn là đi theo nghe lén, nhưng càng nghe, trong lòng càng phát run. Tên Bùi Nhược Thần này, lòng dạ tuyệt đối là đen tối trùng trùng! Thật hiểm ác a, ngay cả biểu đệ nhà mình cũng có thể đả kích như thế, quả thực chính là ác ma. Tên Nam Cung Tẫn kia bình thường tựa hồ rất tôn kính vị biểu ca này, không thể tưởng được tên này cư nhiên tuyệt không niệm tình huynh đệ! Quá thật thất vọng a!

Về sau, tuyệt đối không nên chọc giận hắn, miễn cho bản thân chịu tội còn không biết là chuyện gì xảy ra!

Trong lòng phát run, vẫy vẫy đầu, Phượng Hoa cẩn thận chuồn đi, không muốn nghe tiếp nữa, miễn cho bản thân càng thêm hận hắn đến nghiến răng! Dù sao chỉ cần bọn họ không phải đang bàn chuyện đá hắn văng ra là được rồi, trận đánh với Thú Giới lần này, hắn tuyệt đối không muốn giấu ở sau lưng bọn họ! Một người nếu ngay cả nữ nhân mình thích cũng bảo hộ không được, vậy còn coi là nam nhân được sao?

Thình lình, bả vai bị vỗ một cái, Phượng Hoa bị dọa hết cả hồn, trừng mắt nhìn sang người vỗ vai mình, “Hiên Viên nhị thiếu? Ngươi tìm ta làm cái gì?”

Hiên Viên nhị thiếu hì hì cười, “Đương nhiên là nhàm chán nên tìm công tử tâm sự a!”

Phượng Hoa nhìn kiểu cười phúc hắc trên mặt Hiên Viên nhị thiếu, cảm thấy rất giống Bùi Nhược Thần, trong lòng liền nhịn không được rùng mình: người này chẳng lẽ cũng là cùng một loại người với Bùi Nhược Thần?



“Ai… Phượng công tử, ánh mắt này của công tử rất đả thương trái tim của ta a. Phải biết rằng, ta và Bùi Nhược Thần cũng kẻ địch a, ta từ nhỏ đã bị hắn ức hiếp, đến nay còn không có dịp xoay người đâu. Công tử xem, chuyện lần này vốn chẳng liên quan gì đến ta, hắn cư nhiên dùng sức mạnh kéo ta đến nơi trời băng đất tuyết này! Ai… Ta thật sự là bị oan a!”

A? Bị Bùi Nhược Thần ức hiếp? Không thể nào, Hiên Viên thế gia là một gia tộc danh giá có tiếng của Mạnh quốc, thế lực cường đại. Tên Bùi Nhược Thần kia cho dù lòng dạ đen tối đến cỡ nào cũng không có khả năng chạy tới Mạnh quốc gây bão nổi nha? Phượng Hoa rất là hoài nghi nhìn Hiên Viên nhị thiếu, khiến Hiên Viên nhị thiếu rất là bất mãn, “Phượng công tử, ánh mắt của công tử có phải là không tin lời nói của bản công tử a?”

“Không dám, không dám, chỉ là rất ngạc nhiên mà thôi, nhưng Bùi Nhược Thần vẫn luôn ở trong Ly Quốc, làm sao lại chạy đến Mạnh quốc…”

Hiên Viên nhị thiếu hừ nhẹ một tiếng, “Đó là chuyện gièm pha trước đây, ta cũng không ngại nói cho công tử biết. Lúc đó, cái tên kia ngẫu nhiên đi ngang qua, vừa vặn người dẫn hắn đi và lão nhân nhà ta rất quen thuộc, nên hắn liền ở lại nhà của ta. Vốn dĩ a, bổn thiếu gia đãi khách nhiệt tình, đối xử với hắn cũng bình đẳng, nhưng hắn cư nhiên xui khiến mấy huynh đệ nhà chúng ta gây sự với nhau. Gây sự cũng không có gì, nhưng hắn không nên đem bán món đồ cổ mà ông nội ta thích nhất. Mà bán cũng đã đành, hắn còn đem bạc đẩy lên đầu đại ca ta, còn nói là đại ca của ta đến thanh lâu, thiếu tiền rượu của một cô nương ở đó, còn ở trước mặt ông nội ta nói là ta cố ý giúp đại ca giấu diếm…”

“Khụ khụ, khoan khoan, từ từ, Hiên Viên nhị thiếu a, ta muốn hỏi một chút, lúc đó, mọi người bao nhiêu tuổi a?”

“À, lúc đó, đại ca của ta đã mười tám, còn ta mười hai tuổi, hắn mười tuổi.”

Trời, mười tám, cũng may, đi dạo lâu ở tuổi đó cũng không tính quá sớm! Ai… thế gia công tử đúng là thanh nhàn a!

Hiên Viên nhị thiếu lại tiếp tục nói: “Công tử không biết đâu, bởi vì chuyện đó, ta và đại ca bị ông nội phạt cấm túc trong từ đường, tự vấn lỗi lầm một tháng, còn phải ăn chay. Ta còn phải đi theo đại ca đến thanh lâu, xin lỗi nữ nhân kia, quả thực chính là khiến đại ca không còn mặt mũi về nhà! Cô nương kia vốn chính là hồng nhan tri kỷ của đại ca a, đại ca không biết đã lén tích góp cho nàng bao nhiêu bạc đâu, lại bị tên kia huyên náo làm cho mọi người đều biết!”

Khụ khụ, thế gia công tử và cô nương thanh lâu có quan hệ thân mật? Chuyện này thật sự là không tốt nghe lắm a! Bất quá, khi đó Bùi Nhược Thần mới mười tuổi? Mới mười tuổi, chạy tới nhà người ta làm khách còn chơi xấu? Thế này cũng quá bưu hãn a, mà với tính tình của hắn, không có khả năng chủ động công kích a. Phượng Hoa hoài nghi nhìn Hiên Viên nhị thiếu, “Nhị thiếu, ta đã quen biết Bùi Nhược Thần rất nhiều năm, ngươi có phải đã kể thiếu vài đoạn mở đầu rồi không?”

Hiên Viên nhị thiếu sửng sốt, vẻ mặt có chút lúng túng, “Khụ khụ, ta chỉ là không cẩn thận đẩy hắn xuống nước thôi, ai kêu hắn luôn lạnh mặt nhìn người khác, hừ, mới có tí tuổi, ở nhà của ta còn làm dáng cái gì?”

Không cẩn thận? Đó là thập phần cố ý đi! Phượng Hoa âm thầm lắc đầu, người này a, chính là tự làm tự chịu, hắn không có đẩy ngươi xuống nước mười lần, vậy là đã nhẹ tay rồi.

“Nhưng ngươi nói thử xem, hắn cần gì trả thù ác như vậy, chuyện đó còn chưa xong đâu, hắn còn cố ý dụ dỗ ta ra khỏi từ đường, làm hại ta lại bị ông nội trừng phạt thêm một tháng!”

Ách… Phượng Hoa rốt cục có chút đồng tình vị nhị thiếu gia này, “Ha ha, chuyện đó thật đúng là đáng giận, Nhị thiếu a, ngươi thật xui xẻo!”

“Ai… còn phải nói. Không ngờ được, mười mấy năm sau, ông nội lại bảo ta tới tìm hắn, nhắn tin truyền lời. Ngươi nói, ông nội làm thế chẳng phải là cố ý cho ta khó chịu sao!”

Ha ha, chuyện đã mười mấy năm, ngươi còn nhớ a, đúng là nhỏ nhen! Xem ra vị Nhị thiếu này cũng không thể đắc tội. Phượng Hoa âm thầm nhắc nhở bản thân.

“Đúng rồi, Phượng công tử, ta đã nhìn ra, công tử là thực thích Ngự Thiên Dung kia. Vậy còn tên Bùi Nhược Thần kia thì sao? Hắn là thích nàng một chút, thực thích nàng, hay là đang cố ý che dấu tâm ý của mình?”

Phượng Hoa nghi hoặc nhìn Hiên Viên nhị thiếu, “Nhị thiếu sao lại rảnh rỗi quan tâm chuyện này?”

“Hắc hắc, ta chỉ là muốn giúp công tử thôi. Nếu hắn cũng thích Ngự Thiên Dung, như vậy ta giúp công tử, tuyệt đối đứng về phía công tử, làm cho hắn không chiếm được trái tim giai nhân!”

Ồ, nguyên lai mục đích của hắn là như vậy? Đúng là quá mức nhỏ nhen mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook