Tam Thế Duyên

Chương 78: Đây Là Tác Thành Sao?

Luna Wong

02/06/2022

CHƯƠNG 78: ĐÂY LÀ TÁC THÀNH SAO?

Tác giả: Luna Huang

Bên ngoài viện của Trưởng Tôn Tề Duyệt, có một bà tử vẫn chưa rời đi, đại nàng ta được dặn dò phải nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt bước vào phòng mới được ly khai, thế nên vẫn lấp ló ở nơi này. Mà viện này, Trưởng Tôn Tề Duyệt sớm phân phó hạ nhân không được thắp đăng lung nên lúc này tối đến không nhìn được vật. Bà tử kia cũng không dám cầm hoa đăng sợ bị phát hiện, chỉ lẳng lặng núp ở một bên bụi hoa đối diện nguyệt môn.

Khi thấy được một thân ảnh cao to bước đến, nàng mới mở to mắt ra nhìn người đến. Chỉ là không thể nào thấy rõ được dung mạo, bởi hôm nay không hề có trăng. Nhưng bước đi của người đó oai vệ, rồi rẽ vào trong viện, bước đến phòng, đẩy cửa bước vào. Bà tử ở thêm một lúc không thấy có người bước ra mới hàm tiếu chạy về báo tin tức tốt.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên trong phòng, trong rối loạn Nhữ Dao liên tục bức mình suy nghĩ biện pháp đột nhiên cửa mở ra, một thân hắc ảnh bước vào khiến não nàng lập tức ngưng hoạt động. Tay che miệng không dám phát ra âm thanh, nàng vẫn còn chưa nghĩ xong hắn đã đến rồi?

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Thân ảnh hắc sắc kia tiến đến bên giường, Nhữ Dao trong im lặng nghe được tiếng bước chân khiến tim nàng đập đến loạn. Không nghĩ gì nhiều nàng nhào đến từ sau lưng ôm lấy thân ảnh kia, hai tay đan chặt đặt trước bụng hắn.

Người đến kinh hách cả người cứng lại, còn chưa kịp nói gì đã nghe âm thanh êm tai từ sau vang đến: “Biểu ca. . .”

Nghe giọng liền biết là người nào nên An Lam Ca vốn là mang tâm tình muốn trở mình đá người ôm mình một cước liền đè nén lại. Lúc này hắn loạn đến thân thể như tượng vậy, đã bao lâu rồi hắn không gặp nàng a.

Y phục của hắn tuy là vài lớp, nhưng vẫn cảm nhận được ôn độ cùng đường cong từ trên cơ thể Nhữ Dao truyền đến chỗ mình. Cả gò má lạnh của nàng áp trên lưng hắn từ từ ấm dần lên hắn cũng nhất nhất cảm nhận được nữa.

Là nàng? Nàng làm sao? Đột nhiên thế nào lại ở chỗ này? Lại vận y phục mỏng manh như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

“Tứ biểu muội?” Không kiềm chế được buộc miệng hỏi lại.

Hai mắt của Nhữ Dao lại chảy lệ nóng, nước mắt thấm qua y phục nhập đến da của An Lam Ca. Nàng thổn thức lại gọi: “Biểu ca. . .” Lâu rồi hắn không trở về, nàng không có gặp được hắn, hiện lại gặp nhau ở tình trạng nàng, nàng vừa nhớ nhung vừa sợ, nên mới bạo gan như vậy.



Tuy không biết hắn vì sao lại đến đây vào lúc này nhưng nếu thượng thiên đã an bài như vậy, nàng sẽ không buông tay nữa, muốn tự cho mình một cơ hội. Nàng muốn cùng hắn nói thật rõ ràng, nếu hắn cự tuyệt nàng cũng đành theo ý của đại di nương cùng phụ mẫu gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt.

An Lam Ca hít khí lạnh thật sâu trấn an bản thân rằng đây không phải sự thật. Nơi này rõ ràng là viện của Trưởng Tôn Tề Duyệt cơ mà, Như Dao làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này, nhưng âm thanh quá chân thật, xúc cảm truyền đến lại càng chân thật hơn bảo hắn không tin làm sao được.

Lúc nãy Trưởng Tôn Tề Duyệt bảo hắn đến đây, còn dặn hắn lúc đến không cần gõ cửa cũng không cần nói gì, chỉ cần bước đến giường là được. Lúc đầu hắn còn nghĩ rằng Nhữ Hinh nói đúng, Trưởng Tôn Tề Duyệt là đoạn tụ, khiến cho hắn nãy giờ vẫn có chút cảm giác nổi da gà.

Cũng không thể trách hắn nghĩ linh tinh được, trong vòng mấy tháng nay, Nhữ Hinh liên tục ở quân doanh bám lấy Nhữ Tuân nói Trưởng Tôn Tề Duyệt là đoạn tụ, bảo là trên chiết phiến hắn(TTTD) thường cầm có bài thơ, đó là chứng cứ hắn đoạn tụ, nhưng bọn hắn đâu có tin.

Nghe được bị gọi đến đây lại dặn dò như vậy, khiến hắn tin tưởng, nhưng đã bị chỉ đích danh không đến thì không được, nên hắn sớm chuẩn bị sẵn để đối phó. Không ngờ tự nhiên lại đụng phải trường hợp này, bảo hắn phải xử lý thế nào a!!!

Nhưng tinh tế nghĩ kỹ, Trưởng Tôn Tề Duyệt làm gì cũng suy tĩnh kỹ càng, không lý do lại gọi hắn đến đây còn bày lung tung điều kiện như vậy. Hắn cũng không dám xoay người, chỉ giơ hai tay lên đầu như là bộ dáng quy hàng, nói: “Tứ biểu muội bình tĩnh, trước buông tay đã.” Đây là phòng chuẩn bị cho Trưởng Tôn Tề Duyệt, lỡ hắn bước vào nhìn thấy thê tử tương lai của mình ôm nam nhân khác thì sẽ không hay. Đó còn chưa kể đến chuyện này là ảnh hưởng thanh danh của nàng nữa.

“Không buông.” Vừa khóc Nhữ Dao vừa lắc đầu cứng rắn nói. Nàng buông tay hắn chạy mất thì phải thế nào? Nàng không muốn!!!

Trán của An Lam Ca chảy xuống vài vạch đen, nhưng lúng túng vẫn là nhiều hơn, lúc này hắn khẩn trương hỏi: “Tứ biểu muội không sao chứ? Mau buông tay để ta đi gọi đại phu.” Trong lòng hắn Nhữ Dao, không thiên chân như Nhữ Hinh, nhưng nàng sẽ không động chút là ôm người khác, càng sẽ không cùng nam nhân thân cận như vậy. Nhất định là bị trúng xuân dược rồi.

Kỳ thực lúc này Nhữ Dao cảm thấy hắn mới là người có sao, hắn mới là người cần khám đại phu. Nàng là nữ tử nàng đã biểu đạt như vậy hắn còn chưa hiểu rõ, đầu hắn đến cùng chứa gì bên trong? Hay là hắn biết rõ lại vờ như không biết, bởi hắn không thích nàng?

“Muội không cần đại phu, muội cần huynh, đừng đi!” Âm thanh nghẹn ngào nức nỡ khiến người khó lòng chối từ lại lần nữa vang lên.

An Lam Ca cũng không biết nên làm thế nào cho phải nữa. Trong lòng càng chắc chắn nàng là thập phần là trúng xuân dược rồi. Thở dài một hơi, hắn lại mở miệng khuyên: “Ngoan, nói ta biết, là kẻ nào hạ dược biểu muội?”

“Không có!” Nàng chỉ là suýt bị hạ dược thôi, hiện tại vẫn còn bình thường cơ mà.

An Lam Ca có chút không giải thích được, không bị hạ dược vậy vì sao ở nơi này? Vì sao lai ôm hắn không buông? Vì sao lại khóc? Hắn thực sự thích nàng nếu không muốn gọi đó là yêu, chỉ là hắn không thể ích kỷ được, hắn muốn nàng hạnh phúc. So với hắn, nàng gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn tốt hơn rất nhiều, mà nàng cũng đâu có tình cảm với hắn, hẳn là thụ quá hách gì nên mới như vậy đi?

“Biểu muội nên biết ta là biểu ca của muội, ta. . .”

Không để hắn nói hết câu Nhữ Dao lại gọi một tiếng cắt ngang: “Lam Ca!”



Hai từ này đến An Lam Ca triệt để nuốt hết những từ sắp nói xuống bụng. Nàng vừa gọi hắn là gì? Không phải hắn huyễn tưởng, không phải hắn nghe nhầm chứ? Đã vô số lần nằm mơ cũng nghe được nàng gọi hắn như vậy, nhưng hiện giờ. . .

Không để hắn nghĩ nhiều, Nhữ Dao lấy hết can đảm của mình dùng một khẩu khí nói hết lời trong lòng ra miệng: “Muội chưa từng xem huynh là biểu ca của mình, kể từ ngày huynh ra biên cương muội luôn nhớ đến huynh, từ lúc đó muội đã nhận định huynh là người trong lòng mình. Muội biết huynh xem muội giống như ngũ muội chỉ là biểu muội mà thôi, nhưng. . .”

Lại cũng chưa nói hết câu, đã thấy An Lam Ca mạnh xoay người, ôm hồi nàng, để nàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, “Ta cũng không xem nàng giống ngũ biểu muội, là biểu muội của ta.”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Một câu phủ nhận đã nói lên tâm tư của hắn dành cho nàng bao lâu nay. Nhữ Dao cũng rất kinh hỉ nhưng lại rất nhanh thút thít trong ngực hắn, hóa ra hắn cũng âm thầm yêu nàng như nàng yêu hắn vậy.

Trên đỉnh đầu nàng, giọng khàn khàn mang theo chút khổ sáp của An Lam Ca lại truyền đến: “Nhưng chuyện này không phải là ta có thể thay đổi được. Vốn nghĩ rằng thái tử điện hạ toàn tâm toàn ý với ngũ biểu muội sẽ xin được chiếu chỉ tứ hôn, không ngờ ngũ biểu muội không đáp ứng, toàn Nhữ gia cùng hoàng thất cũng không đáp ứng.” Hắn luôn nghĩ nếu hôn sự của Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Hinh thành, hắn sẽ nói rõ cho Nhữ Dao biết tình cảm của mình, không nghĩ đến mọi chuyện không nằm trong dự liệu.

Nhữ Dao đem gương mặt lê hoa đái vũ của mình ngẩng lên nhìn hắn, âm thanh có chút vui vẻ nói: “Hôm ở Linh Lung tự, thái tử điện từng đáp ứng muội, hắn nói nếu muội giúp hắn, hắn sẽ giúp muội.”

Nói đến đây cả hai đều như bừng tỉnh đại ngộ, tròn xoe mắt nhìn nhau trong giây lát. Đây là chính Trưởng Tôn Tề Duyệt biết trước nên mới cố ý an bài. Là hắn đang thực hiện lời hứa, còn thành hay không là do hai người cả thôi.

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân của rất nhiều người truyền đến khiến cả hai ôm lấy nhau chặt hơn, cảnh giác nhìn ra cửa. Nhữ Dao có chút lo lắng, áp mặt vào lồng ngực của An Lam Ca nói: “Là di nương, chúng ta phải làm sao bây giờ.”

An Lam Ca vốn còn muốn hỏi nguyên nhân nàng ở đây thì nghe được câu này liền hiểu rõ mọi chuyện. Ánh mắt của hắn tối sầm lại, khom người bế nàng trên tay đi về phía giường nói: “Nàng nằm ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được mở mắt, cứ như đang ngủ là được.”

“Thế còn huynh?” Tay Nhữ Dao ôm lấy cổ hắn không buông dù hiện lưng nàng đã nằm trên giường rồi. Nếu là Trưởng Tôn Tề Duyệt cố ý, hắn nhất định sẽ không lưu ý nàng có nằm ở đây hay không.

An Lam Ca hạ xuống trán nàng một nụ hôn, trấn an: “Ngoan, nếu để người khác thấy thanh danh của nàng sẽ không còn, ta không muốn như thế. Tin tưởng ta, ta không để nàng thụ khi dễ.” Thấy Nhữ Dao buông tay, hắn mở chăn thay nàng đắp kín rồi nói: “Nhắm mắt lại ngủ đi!”

“Ân!”

Ngoan ngoãn nghe lời Nhữ Dao vừa nhắm mắt hắn đã dùng khinh công phi thân lên xà nhà chờ đón đám người sắp đến. Hắn tin chắc Trưởng Tôn Tề Duyệt đã chuẩn bị kỹ như vậy nhất định là không muốn phá hỏng danh tiết của Nhữ Dao, nếu không cũng sẽ không cố ý trong phòng không cho thắp đèn lại đốt huân hương, mà huân hương này ngửi kỹ có chút lạ, có lẽ sợ đại di nương hạ dược nên bỏ giải dược vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thế Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook