Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 102

Lai Tự Viễn Phương

23/08/2022

Sau khi bắt đầu xét xử, chính giữa đại sảnh hiện lên bốn màn hình ảo. Những hình ảnh được ghi lại ở tinh cầu nguyên thủy của thành Đá, lần lượt lần lượt hiện lên.

Tảng lớn rừng hồng mộc, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, thành hàng sừng sững trong rừng rậm, trên nền cảnh vật bốn phía, bắt mắt vô cùng.

Đất đai cạnh rừng rất ít, trải rộng các loại hố lớn hố nhỏ. Hoặc do khoét rỗng cả tảng nham thạch tạo thành, hoặc là đào sâu thêm địa hình kẽ nứt tự nhiên, thuận tiện cư trú.

Mặt đất gần cửa hang, phủ đầy dịch dính kỳ lạ.

Dịch thể màu xanh lục, làm người sinh lòng chán ghét. Xuyên qua màn hình, gần như có thể ngửi thấy mùi gay mũi. Nhìn tình trạng không có một ngọn cỏ, trên chín phần mười là một loại chất độc.

Tốc độ phát hình cũng không nhanh, phơi bày rõ ràng tất cả chi tiết trong rừng.

Bốn phía hang đá giống như một mảnh đất chết, thậm chí không có một con dị thú, đủ thấy mức độ khủng bố.

Hình ảnh đột nhiên xuất hiện rung động, sau một hồi vặn vẹo, tiếng kêu kỳ quái vang lên.

Vài con đạo long toàn thân đen kịt, lưng phủ vảy sừng, bên rìa xanh đậm sáng bóng, liên tiếp từ trong hang đá thò đầu ra.

Phát hiện kẻ xâm nhập, đạo long rõ ràng bị chọc giận.

Móng vuốt sắc nhọn cào qua mặt đất, đá vụn tung bay, để lại ba vết thật sâu. Miệng khổng lồ mở, có thể nhìn thấy máu thịt sót lại giữa kẽ răng, cùng với chất độc rơi tí tách.

“Đạo long!”

“Thành Đá thật sự có đạo long!”

Hình ảnh vô cùng rõ ràng, trong đại sảnh xôn xao lên.

Chuyện hồng mộc và đạo long, đa số tinh thành chỉ là nghe nói, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chứng cứ.

Hiện tại, ghi chép chân thật xuất hiện trước mắt, ngay cả có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy cảnh này, lực chấn động vẫn là không tầm thường.

“Những hình ảnh này đều có được từ tinh cầu nguyên thủy của thành Đá.”

Làm nhân chứng, Xích Quân đứng dậy, tóc dài rũ xuống thắt lưng, khuôn mặt diễm lệ vô cùng nghiêm túc.

“Theo số liệu thăm dò, rừng hồng mộc tồn tại ít nhất hơn mười vạn năm.”

“Đạo long còn có gen của tộc đàn thời thái cổ, nhưng bởi nguyên nhân không rõ, đã sinh ra biến dị, trở thành một loài khác.”

“Chúng nó không thể tiếp tục gọi là tộc khủng long, chỉ là một đám thú dữ mang theo nọc độc không có lý trí.”

“Theo điều tra, rừng hồng mộc do đạo long trông coi, thức ăn của đạo long do dực long cung cấp.”

“Thành Đá có xây dựng trạm không gian bên ngoài tinh cầu nguyên thủy, theo dõi tất cả tình huống trên tinh cầu. Cũng phái long điểu và khủng điểu trú đóng trên tinh cầu, đề phòng bất trắc.”

“Tất cả những việc này, thân là chủ tinh thành, tuyệt đối không thể mảy may không biết chuyện.”

Xích Quân nói vẫn tương đối lịch sự.

Mọi người có mặt đều rất rõ ràng, những chứng cứ trước đó đã đủ chứng minh, khủng điểu là kẻ bày ra và là thủ phạm của tất cả mọi việc.

Không có khủng điểu che chở, đạo long không có khả năng tiếp tục tồn tại, càng không thể trốn trên tinh cầu mà không có tin tức truyền ra, cũng không bị bất cứ ai phát hiện.

Trồng hồng mộc, nuôi đạo long.

Bằng hai chuyện này, nói khủng điểu không liên quan đến chuyện phượng hoàng diệt tộc, cũng không ôm tâm tư với tinh thành khác, hoàn toàn không có khả năng.

“Trục xuất hắn, không cho hắn lại bước vào vực Lam nửa bước!”

Trên ghế thẩm phán, một trưởng lão tộc điêu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt giận dữ.

“Trục xuất toàn bộ khủng điểu!”

Đề nghị này được đại đa số người tán thành, tiếng “tán thành” nổi lên bốn phía.

Vũ hoàng không nói gì, Bạch Hử cũng không.

Trong hội trường vang lên tiếng gào thét điếc tai, toàn bộ đều là yêu cầu trục xuất khủng điểu, không cho tộc đàn này trở lại vực Lam.

Hắc ưng dời tộc, dù sao vẫn sinh sống bên trong vực Lam, không bị tách khỏi chủng tộc.

Một khi đề nghị của trưởng lão tộc điêu được thông qua, khủng điểu sẽ bị đuổi ra khỏi vực Lam, không nhà để về, trở thành người lưu lạc trong vũ trụ.

Trừng phạt như vậy, còn kinh khủng hơn cái chết.

Tử vong chỉ liên quan đến một đời, nhiều nhất hai đến ba đời. Bị trục xuất khỏi vực Lam, hậu duệ của tộc đàn trở thành kẻ phiêu bạt trong vũ trụ, không có nơi đặt chân.

Tội nhân tộc lông vũ trục xuất, tinh vực nào dám chứa chấp?

Tộc thú vực Đỏ, tộc rắn vực Tím, đều không ngoại lệ.

Âm thanh tức giận quanh quẩn trong phòng, làm người màng tai vang ong ong.

Vẻ mặt Ô Đàn trước sau không thay đổi, thậm chí không có nửa điểm sợ hãi.

Lúc tiếng hô hào đạt đến lớn nhất, hắn đột nhiên cười lên.

Tiếng cười lạnh lẽo, ánh mắt đen tối, giống như một con rắn độc, phun ra lưỡi rắn, chậm rãi liếm qua mọi người có mặt.

Trong tiếng cười to, tiếng phán xét tức giận từ từ yếu đi.

Cuối cùng, mọi người vẻ mặt ngạc nhiên, không còn tức giận cuộn trào, trong đại sảnh rộng lớn có thể chứa vạn người, chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng của khủng điểu.

“Ô Đàn.” Nhìn xuống khủng điểu trên ghế bị cáo, Bạch Hử hỏi, “Ngươi có nhận tội không?”

“Đương nhiên, ta nhận.”

Ô Đàn gần như cười ra nước mắt, một tay cọ qua khóe mắt, nhìn vòng tay sáng trên cổ tay, lại cười nhạo một tiếng.



“Ta thừa nhận, đạo long là tổ tiên ta chứa chấp, chuyện trồng hồng mộc, cũng là do tổ tiên ta bày ra, đời sau kéo dài tiến hành.”

“Các đời chủ thành thành Đá, con cháu trực hệ của tộc trưởng khủng điểu, thêm số ít long điểu, đều biết chuyện này.”

Nói đến đây, Ô Đàn dừng một chút. Quay đầu, nhìn về phía săn hầu điểu trong màn hình, không có ý tốt nói: “Bao gồm săn hầu điểu, cũng đều biết.”

“Mày nói bậy!”

Trong màn hình ảo, săn hầu điểu phẫn nộ rít gào. Sợ phượng hoàng tin lời Ô Đàn.

Ô Đàn cười nhạt mấy tiếng, tiếp tục nói: “Nếu lục soát ghi chép của tộc đàn săn hầu điểu, có thể dễ dàng tìm thấy chứng cứ.”

Lời vừa nói ra, trong phòng ồ lên.

Tiếng hét giận dữ của săn hầu điểu rất nhanh bị tiếng thảo luận của mọi người bao phủ.

“Ngoài ra, thành Rừng cũng không vô tội.”

Trong lòng Ô Đàn biết nhất định phải chết, căn bản không kiêng nể gì.

Chỉ cần có thể nói, đều nói ra không sót một chữ, tung toàn bộ ra trước mặt mọi người.

Kết cục tốt nhất của tộc đàn, không ngoài là bị trục xuất. Cùng với ôm túi uất ức, không bằng tùy ý một lần.

Nói trắng ra chính là, sắp chết kéo thêm mấy đệm lưng, thuận tiện buồn nôn phượng hoàng một phát.

“Hồng mộc tặng cho chu tước năm đó, là do hắc tư đặc ưng tìm ra. Có điều, hợp tác với đạo long đầu tiên lại là hắc ưng.”

“Đạo long và dực long tặng cho thành Đá, thậm chí kế hoạch sau đó, phần lớn là do hắc ưng.”

“Trồng hồng mộc trên phạm vi lớn, là tổ tiên ta tham lam. Nhưng đạo long biến dị không liên quan đến tổ tiên ta, đều phải hỏi hắc ưng.”

Không để ý ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Ô Đàn thao thao bất tuyệt, không ngừng một chút.

“Thành Rừng vô tội? Thật sự là buồn cười!”

“So với thành Đá, tội ác của bọn họ càng nặng!”

“So với ta, Ưng Kiền càng phải đứng ở nơi này!”

Ô Đàn quay đầu, tìm thấy Tần Ninh trên ghế bàng thính, đối diện ánh mắt cậu, nụ cười lộ ra vẻ quỷ dị.

“Vạn năm trước, tộc lông vũ xảy ra nội chiến, mục đích chính là để diệt sạch hai chi phượng hoàng cuối cùng. Đáng tiếc, kế hoạch cuối cùng không thể thành công.”

Tần Ninh nhìn Ô Đàn, ánh mắt đột nhiên lạnh.

“Tặng hồng mộc chính là hắc ưng, mai phục tấn công là hắc tư đặc ưng, ngoài ra còn có khôi ưng và vài chi hải điêu.”

“Nhạc trạc bị bao vây, thiên nga lại không rơi vào bẫy.”

“Để tránh tiết lộ kế hoạch, tộc ưng quyết định, đẩy hắc tư đặc ưng đi làm kẻ chết thay.”

“Cho nên,” Ô Đàn thu ánh mắt, nhìn về phía khôi ưng trong màn hình ảo, nói, “Là tay đẩy diệt chủng cùng tộc, tộc ưng thành Rừng, không có một chi nào có thể nói là vô tội, rửa sạch tội danh.”

Sắc mặt khôi ưng đỏ lên, tức giận không kém săn hầu điểu.

Hắn muốn cãi lại, nhưng lời đến khóe miệng, lại làm sao cũng không nói nên lời. Chuyện Ô Đàn nói, trong tộc đều có ghi chép, muốn chống chế cũng không được.

Lúc này, hắn bắt đầu hận trưởng lão trong tộc.

Nếu không phải truyền thống như vậy, căn bản sẽ không bị nắm thóp.

Muốn hủy diệt chứng cứ?

Chuyện đã đâm ra, sớm muộn sẽ tìm được chứng cứ.

Nghĩ đến hắc ưng phong cảnh nhiều năm, so với u ám sau một đêm suy tàn, khôi ưng đột nhiên toàn thân lạnh run.

Cộng thêm phượng hoàng tin lời khủng điểu, tính toán truy cứu tộc ưng, sau thu tính sổ, Ưng Kiền chết vô ích không nói, toàn bộ thành Rừng đều phải gặp họa!

Ô Đàn bất chấp, không dự định kết thúc ở đây.

Vạch trần tội ác của khôi ưng, lại lần lượt chỉ đầu mâu vào tộc điêu và tộc chuẩn, thậm chí một phần tộc diên.

Nội chiến năm đó vì sao có thể đánh?

Chỉ dựa vào ba tộc đàn bày ra thúc đẩy, căn bản không làm được!

Xét đến cùng, các tinh thành ôm ấp tư tâm, khó nói không có tâm tư giống như ba tộc.

Phủ định phượng hoàng, trở thành người thống trị vực Lam, thật sự là vô cùng mê hoặc.

“Theo ta được biết, thành Hồ cũng từng trồng hồng mộc.”

Ô Đàn cười nhạt.

“Chẳng qua, tộc trưởng lật diên nhát gan sợ phiền, muốn nói rõ tình huống cho thiên nga. Cho nên, tộc ta và hắc ưng kế hoạch, trước một bước tấn công thành Hồ, làm cho bọn họ câm miệng.”

“Cái gì?!”

Nghe lời này, tộc diên trên ghế thẩm phán tức giận không thôi, hận không thể cắn chết Ô Đàn tại chỗ.

“Nếu không, chư vị cho rằng, vì sao sau khi vũ hoàng dẫn binh đánh hạ thành Đá, tộc ta vẫn có thể kế nhiệm vị trí chủ thành?”

Ô Đàn mặt đầy mỉa mai, khiêu khích tộc diên, một phát chọc trúng thần kinh nhạy cảm nhất của đối phương, chỉ để kéo hắc ưng xuống nước.

Cho rằng dùng khủng điểu làm đá kê chân, nhận được sự tha thứ từ thiên nga, là có thể bảo vệ tộc đàn?

Mơ đẹp!



Qua ngày hôm nay, cái chết của Ưng Kiền sẽ không còn liên quan đến anh dũng. Ngược lại sẽ trở thành phản bội làm người khinh thường, rơi xuống số phận tương tự như khủng điểu.

Phản bội phượng hoàng, phản bội hắc tư đặc ưng, phản bội khủng điểu, hoàn toàn chối bỏ tất cả đồng minh!

Không có tộc đàn sẽ đồng tình với bọn họ.

Bọn họ sẽ vĩnh viễn gánh chịu dấu vết này.

Vạch trần săn hầu điểu và khôi ưng, làm cho nỗ lực của hắc ưng đổ sông đổ biển, Ô Đàn vẫn chưa hài lòng.

“Thành Hoang cũng trồng thực vật tương tự hồng mộc, thành Nhai tồn tại hậu duệ của tộc khủng long, thành Băng có giấu xương cốt hoàn chỉnh của hắc giáp long, có thể thông qua kỹ thuật tương quan ‘sống lại’ bất cứ lúc nào.”

Nhìn những tộc đàn bị nhắc đến hoặc hoảng hốt, hoặc tức giận, Ô Đàn càng lớn tiếng.

“Bạch Hử, ngươi thật sự cho rằng, những người này sẽ cam tâm tình nguyện nằm dưới chân phượng hoàng, trở thành phụ thuộc của các ngươi?

“Buồn cười, thật đúng là buồn cười vô cùng!”

“Năm đó, tộc đàn bất mãn với phượng hoàng, tuyệt đối không chỉ có ba tộc.”

“Hiện tại, phượng hoàng tỉnh lại, ôm tâm tư như chúng ta, tuyệt đối không ít.”

“Thậm chí giác điêu nhường ngôi vị, thật sự là cam tâm tình nguyện?”

Ô Đàn thao thao bất tuyệt, vẻ mặt Bạch Hử trước sau bình tĩnh, ngay cả lông mi cũng không động lấy một cái.

Ngược lại vũ hoàng nổi giận trước.

Con khủng điểu này quả nhiên là không muốn sống, dám lấy cô nói chuyện!

Để nhanh chóng thoái vị, thuận tiện ỷ lại thành Vũ, cô làm ra bao nhiêu nỗ lực?

Nếu bị vài ba câu làm loạn kế hoạch, có tin cô quạt bay toàn bộ khủng điểu không!

Ngồi trên ghế thẩm phán, vũ hoàng hoàn toàn không khống chế được lửa giận.

Thấy Ô Đàn nói không xong, căn bản không định ngừng miệng, đồng thời ngày càng quá đáng, rốt cuộc tại chỗ biến thành một con giác điêu mái trắng như tuyết, hai cánh mở ra, chớp mắt bay về phía ghế bị cáo, một cánh quạt bay Ô Đàn.

“Cho ngươi nói bậy!”

“Có tin ta lột sạch lông toàn thân ngươi không!”

Biến cố quá đột nhiên, quan an toàn chưa kịp phản ứng, Ô Đàn đã bay ra ngoài.

Vũ hoàng quạt một cánh, tỉnh táo lại một chút, vô thức rụt rụt cổ, quay đầu nhìn về phía ghế thẩm phán.

Xong phim!

Nếu Bạch Hử tức giận, không cho cô ở lại thành Vũ thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, đối với Ô Đàn càng một bụng lửa giận.

Tuyệt đối không thể để con khủng điểu này dễ dàng chết đi, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày quạt tám lần, giải mối hận trong lòng!

Ô Đàn bay ngược ra một khoảng, ra khỏi khoảng cách khống chế của quan an toàn, ở giữa không trung đột nhiên đổi hướng, lao về phía ghế bàng thính.

Mục tiêu của hắn rõ ràng là phượng hoàng nhỏ!

Trong quá trình bay ngược, không biết dùng phương pháp gì, một chiếc vòng tay bị hắn cởi ra, giải tỏa sức mạnh bị áp chế.

Lúc này, Ô Đàn hai mắt đỏ rực, đồ đằng đỏ nâu bao phủ nửa người. Cánh ánh sáng mở ra sau lưng, không thể bay lên, vẫn cứ có thể cuộn lên dòng khí kinh khủng.

“Tiếu ——”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng kêu dài vang lên.

Nhạc trạc màu đen lao nhanh đến, chặn trước mặt Ô Đàn.

Cánh ánh sáng xòe ra, tên sáng màu đen nhắm thẳng mục tiêu.

Không ai sẽ nghi ngờ, chỉ cần cậu muốn, Ô Đàn lập tức sẽ bị bắn thành cái sàng.

Tần Ninh thật sự nổi giận.

Bất kể là bắt giữ con tin hay là bất chấp phá quán tử phá suất, có giỏi thì nhằm vào chim trưởng thành!

Tìm đến một đám trẻ con là sao?!

Trong cơn tức giận, tên ánh sáng ngưng tụ thành gậy nanh sói màu đen, nhắm thẳng vào Ô Đàn không nén được vẻ sợ hãi, tại chỗ quét ngang.

Vù một tiếng, khủng điểu không tránh thoát, lần thứ hai bay ra ngoài.

So với giác điêu, uy lực của gậy nanh sói rõ ràng mạnh hơn.

Trong quá trình bay, Ô Đàn đập ngã hai hàng ghế dài, đập thẳng vào tường, để lại một hố lõm hình người.

Trong ánh mắt lấp lánh của phượng hoàng nhỏ, Tần Ninh vác gậy nanh sói, nâng cằm, vẻ mặt đắc ý.

Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, kim rơi có thể nghe.

Bạch Hử ngồi trên ghế thẩm phán, một tay chống chằm, đáy mắt hiện lên ý cười.

Xích Quân liếc mắt nhìn thiên nga, lại liếc mắt nhìn nhạc trạc, qua lại mấy lần, bất chợt hiểu ra, Bạch Hử theo đuổi Tần Ninh, đại khái không chỉ là do huyết mạch phản tổ.

Tính cách “ngay thẳng” như vậy, cùng với thiên nga nổi tiếng “hung bạo”, quả nhiên là tuyệt phối.

Lật diên

tan-ninh-phan-dau-102-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tần Ninh Phấn Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook