Tha Cho Em Được Không?

Chương 47: Bỏ trốn

Knit_naod

12/11/2013

Alex vội vàng đánh xe đưa tôi đến bệnh viện gần nhất mà Long được đưa đến. Trên đường đến đó, tôi đã vô cùng hoảng sợ. Vì sao lại thế? Vì sao cứ lúc chúng tôi hạnh phúc nhất thì lại luôn có gì đó chia rẽ chúng tôi? Tại nạn giao thông, lại là tai nạn giao thông! Lần đầu đã khiến chúng tôi chia cắt ba năm khi đó tôi còn chưa được nhìn mặt anh, lần tiếp theo là bốn tháng tôi trốn đến St Kilda, lần này lại là bao lâu?

Xe vừa dừng bánh, tôi đã bật cửa chạy vào bên trong. Nhìn Jade và Susan đi tới đi lui ở cửa phòng bệnh tôi lại càng lo lắng. Thấy tôi chạy đến, Susan đến bên tôi cầm tay tôi. Tôi lấy giấy viết viết cho chị.

“Pete đâu ạ?”

Ở nhà em. Em … không sao chứ? – Susan lo lắng nhìn tôi.

Tốt, Peter không nên nhìn thấy những chuyện đáng sợ như thế này.

“Em không sao!” – Nói rồi, tôi nhìn nhìn vào bên trong.

Cậu ấy đang được cấp cứu! Em bình tĩnh chắc cậu ấy không sao đâu.

Tôi không khóc, không loạn như thế này phải nói là vô cùng bình tĩnh rồi. Jade đến ôm rồi vỗ vỗ nhẹ lưng tôi.

Cậu ấy muốn đến bệnh viện đón em, nhưng không biết taxi chạy kiểu gì mà lại như thế. – Anh thở dài. – Em đợi ở đây nhé, anh có việc phải đưa Susan đi, lát anh lại về. Có tin tức gì phải nhắn tin cho anh nhé. Alex đâu?

Tôi lắc đầu, bảo không biết. Khi nãy anh đưa tôi đến, bây giờ vẫn chưa thấy lên. Tôi vẫy vẫy tay bảo hai người đi đi. Nhiều người ở đây cũng không làm được gì, vả lại lúc này, tôi muốn một mình hơn.

Đèn cấp cứu vẫn sang như vậy. Có lẽ đây là bóng đèn khó coi nhất, xấu xí nhất và chói mắt nhất tôi từng thấy. Thì ra cảm giác đợi một người nằm trong bệnh viện là thế, vậy lần trước đợi tôi cấp cứu, anh đã cảm thấy thế nào? Chắc chắn anh lo lắng hơn tôi bây giờ rất nhiều lần. Đột nhiên cảm thấy lúc chiều rất may mắn vì đã không một lần nữa từ chối anh. Chỉ cần anh tỉnh dậy, anh nói gì tôi cũng đều đồng ý. Kết hôn với anh, càng tốt. Tôi cũng đã đợi chuyện này bảy năm rồi, không phải sao.

Thấy cửa phòng bệnh mở ra, tim tôi độp một tiếng, tôi chạy đến ngay chỗ bác sĩ, khẩn thiết đưa mắt nhìn ông. Thấy ông nhìn nhìn tôi khó hiểu, tôi cầm bút chuẩn bị viết, lại nghe ông nói.

Cậu ấy đã bị thương rất nặng. Xin lỗi! chúng tôi đã cố gắng hết sức. Gia đình có thể vào nhà gặp bệnh nhân lần cuối.

Tôi ngẩn người. Câu nói thường nghe trong phim, thường thấy trong truyện kia bây giờ khi chính thức được nghe lại cảm thấy buồn cười vô cùng. Bác sĩ, ông không cần đọc nguyên văn kịch bản vậy đâu, diễn xuất của ông đạt lắm rồi.

Tôi thẩn thờ bước vào bệnh viện, tôi không dám nhìn anh. Cố nhìn không để hình ảnh anh vào mắt, tôi bắt đầu nhìn quanh. Bệnh viện này… thật tốt! Theo hiểu biết thì, cái máy đằng kia có lẽ là máy đo nhịp tim. Tôi nhìn không hiểu lắm, nhưng những đường xanh đỏ lên lên, xuống xuống đó trông vô cùng yếu ớt. Nhìn đến giường bệnh tôi lại run run, vết máu loang rất nhiều. Tôi chậm chạp đến bên giường anh, khuôn mặt đẹp nhưng lại nhợt nhạt đến đáng thương. Tôi rời anh ba năm, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt này nữa. Mặt anh nhem nhuốc máu, có lẽ y tá đã vệ sinh qua nhưng cũng không sạch được. Tôi đưa tay vuốt vuốt má anh, mỉm cười. Đời đúng là ngang trái, để chúng tôi gặp nhau, yêu nhau, xa nhau và bây giờ mất nhau. Một giọt nước mắt lăn trên má, tôi cầm tay anh lau cho mình.

Sao anh lại im lặng thế này? Khi nãy ở nhà tôi, không phải anh nói nhiều lắm sao? Anh còn trêu cả con trai mình cơ mà. Bảy năm qua, đây có lẽ lần đầu tôi thấy anh nằm bệnh viện. Khẽ áp tay anh lên má, lạnh quá. Đôi tay này, đã nắm tay tôi bao nhiêu lần? đã ôm tôi bao nhiêu lần? Cánh tay này đã vì tôi mà trị liệu một năm không phải sao?

Tôi đã từng nghĩ, vì tôi, anh đã hỏng tay trái. Ba năm trước vì anh, tôi lại mất đi tay phải của mình. Phải chăng tôi đã trả hết nợ cho anh? Nhưng bây giờ, tôi biết, không phải. Vì những gì tôi nợ anh, tôi không bao giờ trả hết được.



Tôi hôn lên mắt anh, lên mũi rồi tiến gần đến môi anh. Chiều nay, người làm những hành động này là anh, mà sao giờ anh nằm đó bất động, không hôn trả lại tôi?

Bỗng sau lưng tôi vang lên vài tiếng bíp bíp, tôi hoảng hốt quay đầu, những đường xanh đỏ khi nãy còn nhấp nhô lên xuống lúc này chỉ còn là những đường nằm ngang thẳng tắp. Tôi hiểu rõ ý nghĩ cũng những đường nằm ngang này, quay lại nhìn anh. Tôi nắm chặt tay anh.

Long! – Tôi hét lên, cổ họng đau đớn không chịu được. – Long, anh tỉnh dậy được không? Em sợ, Long nếu anh không tỉnh dậy, em sẽ bỏ đi nơi khác, anh sẽ không giờ tìm thấy anh và Pete đâu! Đừng bỏ rơi em được không? Nếu lần này em lại nợ anh, thì em sẽ lấy gì mà trả đây? Không có anh, em cũng chẳng có gì cả.

Tôi liên tục hôn khắp mặt anh, lại cảm thấy nhiệt độ người anh càng ngày càng thấp. Tôi liền nằm lên giường, ôm chặt anh mà khóc.

Ba năm qua, anh có biết đêm nào em cũng mơ thấy anh không? Năm đầu tiên, em khi mang thai, em đã nhớ anh đến nổi bị trầm cảm. Em đã nghĩ, có nên trở về với anh không? Xa anh vài tháng mà em đã không chịu được, vậy em có thể xa anh cả đời không? Tuy bên ngoài em nói với mọi người là có thể, nhưng trong long em đã tính. Nếu Pete 5 tuổi, em sẽ đưa con về Việt Nam, sẽ cho con gặp anh. Nếu anh còn yêu em, thì em sẽ ở bên anh, mãi mãi đi. Nhưng nếu anh đã yêu người khác, em sẽ mang con đi, dù anh có làm gì em cũng sẽ mang con đi. Long ơi, nếu anh không tỉnh dậy, em sẽ yêu Pete đấy. Tỉnh lại được không anh? Em mệt mỏi, em cần anh. Anh có cần nữa em không?Mẹ Anh ơi! – Nghe giọng Peter, tôi xuống giường đón con vào lòng. Peter, mẹ xin lỗi. Mẹ đã không nói dối con. Chú Long chính là bố của con. Chú ấy rất yêu con, chỉ là do mẹ ích kỉ đã giấu con đi mà không cho bố biết. Ba năm qua, bố vẫn luôn tìm mẹ con mình chỉ là không tìm thấy. Con đừng giận bố nữa.Mẹ Anh …Bây giờ con sẽ chẳng phải ganh tị với bạn nào nữa cả. Con có bố, bố con lại rất đẹp trai, lại rất tài giỏi. Dù con không đồng ý, nhưng mẹ yêu bố.

Tôi chẳng để ý gì đến con trai, cứ xúc động nói liền một hơi. Bỗng thằng bé lên tiếng:

Chú khát à? Để cháu lấy giúp cho. – Thằng bé nhìn hướng giường bệnh rồi quay lại đợi tôi. – Mẹ đợi con một lát nhé!

Tôi hóa đá, tức giận nắm chặt tay.

Chú làm gì thế? Không uống nữa ạ? – Con trai ngây thơ hỏi.

Sau đó, nó chạy về ôm chân tôi.

Mẹ Anh, mẹ Anh, mẹ nói được rồi ạ?

Tôi giật mình. Chính tôi cũng không phát hiện được chuyện này. Vô thức đưa tay sờ cổ họng, tôi gọi một tiếng “Peter”. Thằng bé vỗ tay kêu lên:

Giọng mẹ Anh hay quá! Hay quá! Mẹ Anh nói được rồi. Cậu mợ ơi, chú Alex vào xem mẹ con này!

Ba người nhe răng cười cười đi vào. Tôi đưa mắt, quét một lượt ba đồng phạm. Được lắm, các người dám lừa tôi. Tôi ngồi xổm xuống, ôm mặt con trai, nhẹ nhàng hỏi nó:

Peter thương mẹ Anh không? – Thằng bé lập tức gật đầu. – Vậy mẹ con mình đi nơi khác ở nhé?Vâng ạ! Con không thích ở lâu với cậu Jade đâu. – Thằng bé vỗ tay. – Mợ Susan thì cứ khóc mãi, chuyện gì cũng khóc. Còn nữa, phòng riêng của con mà chú Alex cứ hay vào ngủ nhờ thế, con càng không thích.

Thằng bé ngây thơ, vừa nghe đi nơi khác đã mừng đến mức nói xấu người ta mà không để ý đến những ánh mắt muốn giết nó đằng sau lưng. Tôi cúi người, bế con lên, đi một mạch ra cửa.

Vừa được vài bước, đã có người kéo lại, ôm chầm hai mẹ con. Chưa bao giờ tôi ghét mùi nước hoa tự tay mình chiết như thế này.

Cho anh đi nữa, anh cũng không muốn ở nhà đó. Jade thì nóng tính, Susan hay khóc với Alex hay giành phòng con, anh cũng không thích. Chú buông ra, khó thở quá. Chú nói gì cháu không hiểu.



Thằng bé không hiểu là chuyện hiển nhiên vì nó không biết tiếng Việt, còn ba người sau lưng chỉ có hai người hiểu, cũng hậm hực mà liếc mắt về đây.

Em nhìn kìa, họ ghê quá. Em mà bỏ đi, mình anh ở đây bị thịt mất! – Anh ra vẻ tội nghiệp. Đồng lõa với nhau chắc không giết nhau đâu. – Tôi nhếch môi, hất tay anh, ôm con ra ngoài. Anh xin lỗi mà! – Anh ôm tôi lại, vì tôi đang bế Peter, hơi khó, nên anh chỉ cầm chặt tay tôi. – Bọn anh chỉ muốn em … sớm nói lại được thôi. Alex bảo em nên gặp một cú sốc, một chấn động nào đó mới có thể đột ngột mà có lại tiếng nói được. Anh cũng muốn thử… Em đừng giận nữa. Thực sự, cách này nó hiệu quả mà.Anh gọi đây là hiệu quả sao? Anh có biết cảm giác của em không? Em thà không nói được cũng không muốn mất anh. Anh đùa giỡn với tình cảm của em như thế sao? Nếu thế này anh nói là giúp em, thì cảm ơn, em không cần.

Anh giành bế thằng bé từ tay tôi, rồi đặt thằng bé xuống đất.

Con lớn thế này rồi, em còn bế gì nữa. Tay đã yếu lắm rồi! Anh chỉ …Không cần anh nhắc. – Tôi cắt ngang. – Con tôi, tôi bế. –Tôi kéo con lại phía mình, nắm tay con. – Pete, mẹ con mình đi!Anh đi nữa, con anh, anh cũng nắm. – Anh lì lợm đi theo.

Tôi đứng lại nhìn chằm anh.

Anh muốn gì? Chẳng phải em đã nói được rồi sao? Vậy em đi. Đừng giận nữa mà. – Anh nhảy về phía tôi, lại ôm. – Anh cũng không nghĩ là lừa được em đâu. Anh cũng lo lắm, tại em thông minh thế kia, nếu để ý một chút sẽ phát hiện ngay. Chẳng phải bác sĩ đã bảo hết cách rồi sao, nhưng sao em vào máy đo điện tim vẫn còn chạy mà không nghi ngờ gì vậy. Haha, cũng không trách em được. – Anh hôn lên trán tôi. – Em yêu anh, rất yêu anh mà. Đừng giận nữa mà, anh năn nỉ đấy được không? Anh buông ra. Anh dám lên kế hoạch này thì chắc tính đến chuyện em thế này đúng không. – Tôi nhìn anh lắc đầu, rồi nhìn ba người sau lưng. – Kế hoạch của anh có bốn người, vậy mà giờ không một đứng ra nói giúp anh.Hì hì, Cenci, thực ra bọn anh chỉ muốn tốt cho em. – Alex gãi gãi đầu. – Anh đã bảo hôm khác nhưng cậu ấy lại nóng vội, muốn hôm nay cho được. Em đừng giận chị, chị chỉ hùa theo Alex thôi! – Susan le lưỡi cười.Không liên quan đến anh, Susan bảo nếu anh đồng ý, sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh. Anh không thể bỏ qua cơ hội tốt lần này được. – Jade nói xong đưa tay kéo Susan qua bên mình ôm ngang.

Tôi nhìn Long nhún vai.

Chẳng ai giúp anh cả. Anh tự cầu phúc cho mình đi! Từ từ đã. – Anh cầm chặt tay tôi. – Các người giỏi lắm. Bây giờ, thấy Lam Anh thế này, nên quay sang bán tôi phải không. – Anh chỉ điểm từng người. – Alex! Anh được lắm, tôi sẽ chả kí hợp đồng khám tổng quát với bệnh viện cậu. Còn Susan, cô giỏi lắm, túi xách mới nhất của Hermes? Nằm mơ! Còn Jade … Cái gì? Tôi làm sao? Tôi đã nói rồi, tôi làm như vậy không phải vì cậu mà là vì em gái tôi và vợ tương lai của tôi. – Jade ngắt lời anh, thong thả nói. Lam Anh, đừng nghe mấy người kia. Thật sự là anh nóng vội, nhưng anh lo cho em. Anh nghĩ, nên chọn lúc em đang cảm thấy hạnh phúc nhất thì đột ngột đau khổ nhất như vậy mới hiệu quả. Đừng giận anh nữa, anh xin lỗi được không? Những lời em nói khi nãy, nếu không như vậy, đến khi nào em mới nói với anh? Anh cảm động lắm, anh hạnh phúc nữa. Em hề nợ anh gì cả! một chút cũng không. Nếu có thì là anh đã nợ mẹ con em rất nhiều. Anh đã để Pete ba năm sống không có cha, em ba năm qua thì bị người ta xem như người câm. Anh không chấp nhận được, và sẽ không để nó diễn ra nữa. – Anh hôn nhẹ lên môi tôi. – Đừng giận nữa nhé?

Tôi mỉm cười thật tươi với anh rồi gật đầu. Anh xoa xoa tay tôi rồi nói với mọi người.

Alex cậu thu dọn tàn cuộc đi! Tôi không quen bác sĩ ở đây! Aaaaaaaaaaaa! – Đột nhiên một tiếng hét vang lên, mọi người giật mình. – Hu hu, mọi người không ai để ý tới con cả. – Peter mếu máo. – Nãy giờ con đứng đây mà không ai nói với con câu nào cả. Còn chú nữa! – Nó chỉ Long. – chú nói với cậu mợ cháu hiểu, nhưng chú nói gì với mẹ thế? Hu hu, con ghét cả nhà. Thằng oắt này! – Anh búng lên trán con. – Còn giả vờ, bố đánh đấy!Mẹ Anh, chú Long đánh con! – Nó ôm chân tôi hét ầm lên. Chú Long cái gì! Gọi bố mau! – Anh nói với con. Không gọi, cháu không thích chú, chú đi đi! Không cho làm bố cháu đâu!Con ngốc à? Khi nãy có nghe mẹ nói gì không? Dù con không muốn bố thì mẹ cũng cần bố. – Anh le lưỡi với con. – Đi về nhà!

Anh đứng thẳng người, nhớ gì đó lại nói với con

Không bế! Con nặng thế gãy tay mẹ mất thôi.

Anh cười rồi cầm tay tôi đi trước, bỏ lại đứa con trai tội nghiệp đằng sau. Con trai à, đừng lo, mẹ sẽ trả thù giúp con.

----

Ăn tối xong anh cứ nằng nặc đòi ở lại nhưng tôi không đồng ý. Jade và Susan vì thấy có lỗi với tôi nên cũng ra sức đuổi anh về.

Tôi im lặng ở phòng mình xếp xếp quần áo. Con trai bé bỏng mở cửa đi vào nhìn thấy liền hỏi.

Mẹ Anh làm gì vậy? Mẹ xếp hành lí. - Sờ sờ má con, tôi trả lời.Mẹ muốn đi đâu?Mẹ con ta sẽ bỏ trốn. – Tôi nháy mắt.Bỏ trốn á? – Thằng bé ngạc nhiên che mồm. – Còn bố Long thì sao? Đã chịu gọi bố rồi đấy à? – Tôi nhướn mắt, chọc con.Thì bố Long là bố con mà. Mẹ cũng bảo phải gọi bố là bố Long mà.Vậy con có thương bố không?Dạ có ạ! Chỉ là con không thích chú ấy những lúc không nói tiếng Anh. Được rồi, con đã thương bố thì chúng ta càng nên bỏ trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tha Cho Em Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook