Tha Cho Em Được Không?

Chương 36: Say

Knit_naod

12/11/2013

Thật là hết cách với người này, sáng giờ cứ vác cái bộ mặt đưa đám đó suốt. Xe dừng trước cửa công ty rồi tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

- Cũng không phải là lần đầu em hiến máu mà! Có cần nghiêm trọng vậy không anh?

- Em người yếu thế kia, lại sợ máu. Hiến rồi té xỉu ra đó, ai lo đây?

- Sinh viên em có hiến vài lần rồi, đều ok cả anh ạ. – Nếu không tính vài lần xém ngất.

- Anh nói em có nghe không? Anh không cho hiến là không hiến.

- Nhưng công ty ai cũng hiến cả, một năm em hiến có một lần thôi, tốt cho sức khỏe mà.

- Anh nói không.

- Tiện thể, biết đâu xét nghiệm được em có em bé thì sao?

- Muốn biết có em bé hay không cũng không phải dùng cách này. – Anh nghiêm mặt nhìn tôi. – Muốn biết thì anh đưa đi bệnh viện.

Tôi cười trừ. Chắc chắn là không có rồi vì trước giờ tôi vẫn dùng thuốc để tránh. Thực sự tôi vẫn chưa muốn có em bé, hơn nữa chúng tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi vốn vẫn cổ hủ như vậy, việc sống chung với anh bốn năm nay đã ngoại lệ đầu tiên và duy nhất với tôi rồi.

Nếu mà người này biết tôi dùng cách này chắc chắn sẽ mắng tôi không thương tiếc. Tự dưng đem chuyện này ra đàm phán, đúng là không tiếc sống mà. Tôi ho khụ khụ vài tiếng rồi quay sang nói với anh.

- Được rồi, đừng làm mặt giận với em nữa. Em sẽ suy nghĩ lại được không?

- Định lừa anh à? Nghĩ cái gì. Bây giờ vào đó là em đi hiến liền ngay, đúng không?

- Anh nghĩ thoáng hơn một tí đi mà. Công ty anh hằng năm vẫn tổ chức đấy thôi ạ. Nếu nhân viên công ty không hiến thì thế nào?

- ...

- Được rồi, đừng giận, một lần thôi nữa thôi, em hứa đấy. Lần này là lần cuối!

Nói xong, tôi quay đầu hôn lên má của anh rồi ra khỏi xe. Anh nhìn tôi, tôi đưa tay vẫy vẫy. Cứ tưởng lần này cũng dễ dàng như những lần khác, vậy mà nghe anh nói:

- Đừng để anh giận!

Rồi lái xe chạy luôn. Tôi thở dài, tên này cũng thật là. Quá cố chấp, quá quá khó tính. Tôi vui vẻ vào công ty lấy ngay một tờ giấy đăng kí. Chắc anh cũng không giận lâu đâu, cùng lắm là tôi năn nỉ, hối lỗi sau vậy.

Hình như càng lớn, sức khỏe tôi càng yếu thì phải. Vừa hiến xong, tôi đã choáng. Tôi xoa xóa hai bên trán rồi từ từ về bàn làm việc.

- Chị Anh! Chị mệt ạ? – Một cô bạn đồng nghiệp hỏi.

- Không em! Sao mặt chị tái quá vậy.

- Chắc do vừa hiến xong.

- Điện thoại chị nãy giờ gọi rồi kìa chị!

- À, cảm ơn em.

Thực sự là tôi không hề nghe thấy tiếng chuông báo. Thấy tên người gọi đến, tôi liền bắt máy.

- Em nghe đây!

- Em đang ở công ty à?

- Dạ.

- Vậy anh qua tìm em nhé, anh có vài thắc mắc trong bản thiết kế của em.

- Dạ!

Là Quân gọi đến. Có lẽ vì có chút mệt mỏi nên khi nãy tôi không để ý lắm đến những gì anh nói. Anh có thắc mắc gì trong bản vẽ của tôi nhỉ? Đấy đâu phải chuyên môn anh đâu, tôi còn tưởng anh đọc bản vẽ còn không hiểu nữa cơ.

Một tháng trước, sau khi anh về nước đã từ từ tiếp nhận công ty. Như Vi vẫn giữ nguyên chức vụ cũ, anh cũng đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc coi như là hỗ trợ Như Vi. Và tất nhiên, cần phải thiết kế lại văn phòng cho anh.

Tuy công việc chưa phức tạp đến mức phải nhờ đến tôi, nhưng tôi cũng muốn giúp anh phần nào. Nhưng anh lại muốn phức tạp hóa nó lên, sang công ty tôi, rồi kí hợp đồng gì đó. Tôi bảo anh ngốc, chỉ một bản thiết kế, cũng không cần phải bỏ nhiều tiền để kí một bản hợp đồng không cần thiết như vậy. Quân nghe rồi, cũng chỉ cười, bảo không muốn phiền thời gian rỗi của tôi. Thế nên bây giờ dù đang trong giờ làm việc tôi đi gặp anh cũng không sao cả.

Cảm thấy mỗi lúc một mệt hơn, tôi muốn ngồi một lúc để định thần lại rồi đi gặp anh thì Long gọi đến. Chắc chắn anh gọi đến để “thẩm vấn” mà.

- Có nghe lời anh không?

- Hì hì. – Tôi chống đầu trả lời anh.

- Thật là, hết cách với em. Đến bao giờ em mới nghe lời anh đây. – Anh thở dài.

- Hì, em vẫn luôn nghe lời anh mà. Chỉ lần này thôi mà anh, lần sau không thế nữa. - Tôi nhắm mắt, day day thái dương.

- Có mệt không?

- Không ạ! – Lại nói dối nữa rồi.

- Ừ! Trưa anh ...

Đột nhiên không nghe âm thanh gì nữa, tôi mở mắt mới phát hiện điện thoại mình đã rơi xuống đất. Tôi giật mình, nhặt máy lên.

- Alo, anh nói gì?

- Sao vậy em?



- À, em làm rơi điện thoại.

- Sao lại rơi?

- Em bất cẩn tẹo í mà. Thôi em làm việc nhé! Chiều gặp.

- Có thật là không mệt không? Trưa nay anh qua đón đi ăn nhé?!

- Dạ không cần đâu, trưa em hẹn ăn với đồng nghiệp rồi ạ. – Tôi nhanh chóng từ chối anh.

Thở một hơi dài, anh đúng là quá nhạy đi. Nếu trưa nay đến đón, mà phát hiện ra tôi thế này, không giận dữ mới là lạ. Hy vọng chiều về sẽ ổn hơn.

Một lúc sau, nhận được tin nhắn của Quân nói rằng đang ở dưới cửa công ty, tôi dặn dò mọi người một chút, liền cầm túi ra khỏi phòng. Khi thấy anh đứng tựa vào xe đợi tôi, thì tôi vẫy vẫy rồi lập tức chạy về phía anh.

Nhưng chưa kịp tới gần, một cơn choáng váng ập đến, tôi khụy chân, đổ nhào về phía trước. Quân hoảng hốt chạy đến đỡ tôi, cứ như vậy mà ôm chặt lấy tôi. Nhưng lại quá đau đầu nên không để ý, cũng tự nhiên mà tựa vào người anh một lúc.

Lúc cơn đau đầu qua đi, thì tôi mới nhận thức được mình đang ở ngay trước công ty. Tôi vội vàng đẩy anh ra nhưng lại thấy mình có chút thất thố. Tôi cười cười với anh.

- Em sao vậy?

- Không sao ạ! Em hiến máu, có chút choáng.

- Sao lại hiến máu nữa.

- Không sao anh ạ! Em khỏe rồi, thật đấy. Mình đi đâu bàn công việc đây anh?

- Em đã ăn chưa?

- Khi nãy em ăn bánh và uống sữa được phát rồi.

- Đấy mà mà cũng gọi là ăn rồi à. – Anh có chút to tiếng. Tôi nhìn nhìn anh, anh thở dài. – Anh đưa đi ăn, ăn món gì có thịt bò để tái máu!

Vốn định từ chối, nhưng đợt choáng khi nãy làm tôi thực sự sợ hãi, nên tôi cũng đồng ý. May người trước mặt Quân, nếu là Long, tôi chết chắc. Lại tiếp tục hy vọng, ăn vào rồi thì mặt mày có thể hồng hào hơn một chút.

Chúng tôi ăn xong, chọn một tiệm cà phê để bàn bạc công việc. Trong khi anh tập trung nói cho tôi những chỗ mà anh thắc mắc trong công việc thì tôi lại chăm chú nhìn anh.

Quân đã khỏe hơn rất nhiều, một tháng anh về nước tuy không lâu, nhưng bệnh tình chuyển biến rất tốt. Ngoài việc chân đi có chút không bình thường ra, thì mọi thứ đều ổn. Bác sĩ bảo anh chỉ cần trị liệu thì việc này cũng không có gì ái ngại.

Mỗi tuần anh đi dành ra ba buổi để trị liệu, tôi đều cố gắng có mặt, hy vọng phần nào giúp được anh. Còn về việc trí nhớ của anh, tất nhiên, không thể nào mà trong thời gian ngắn như vậy, đã có thể nhớ ra tất cả.

Tôi ở bên anh, cũng không lâu lắm nên cũng chỉ giúp anh những gì mà tôi biết, còn đoạn thời gian bên nhau của chúng tôi, tôi tránh né nhiều nhất có thể.

- Có nghe anh nói không?

- Hì hì. – Tôi có chút xấu hổ. – Em đang nghe đây!

- Nhìn anh như thế, làm anh tưởng bở đấy.

- Tưởng bở gì cơ?

- Em thích anh!

- Khụ khụ. – Tôi sặc nước. – Vậy đúng là anh tưởng bở rồi đấy!

Nhìn anh có chút thất vọng, tôi nhanh chóng đổi chủ đề. Quay lại giải đáp những thắc mắc của anh. Chúng tôi mãi tập trung thảo luận mà đã quên mất thời gian.

- Đi ăn trưa nhé?

- Em ...

- Anh đói lắm rồi, đi thôi.

Nghe anh nói vậy tôi cũng chẳng nỡ từ chối. Dù sao anh cũng đã cất công sang tận đây để thảo luận công việc mà trong khi anh hoàn toàn có thể yêu cầu qua điện thoại. Tôi mỉm cười, hỏi anh muốn ăn ở đâu, tôi mời.

Anh vui vẻ đồng ý, rồi mở cửa xe cho tôi. Chưa kịp vào xe, thì di động tôi đã reo lên. Long gọi đến, thấy Quân nhìn nhìn, tôi có chút ngại ngùng bảo anh lên xe trước.

- Dạ?

- Em đang ở đâu?

- Em đang ... ăn trưa cùng đồng nghiệp. – Đằng nào khi sáng cũng đã nói với anh sẽ ăn cơm cùng đồng nghiệp.

Một lúc sau, anh ừ một tiếng rồi bảo tôi chiều nay anh không qua đón được. Tôi dạ một tiếng rồi lên xe đi ăn cùng Quân.

Không có anh ở nhà. Có lẽ anh bận nên mới bảo không đón được tôi. Nghĩ vậy, tôi nấu sẵn thức ăn, để tối hâm lại cho anh ăn sau vậy.

Có chút mệt, nên tôi ngủ gật trên bàn khi nào mà không biết. Nghe tiếng mở cửa, tôi tỉnh dậy, nhưng đã hơn chín giờ.

Tôi xoa đầu, nhíu mày. Tôi đã ngủ lâu vậy sao, mà anh cũng về nhà cũng trễ vậy. Tôi nhanh chóng chạy ra cửa, chưa kịp mở miệng thì mùi rượu nồng nặc đã sộc vào mũi tôi.

Nhìn người kia loạng choạng mở giày vào nhà, tôi có chút khó chịu. Đã rất lâu rồi anh không có say đến cỡ vậy. Anh làm ăn bên ngoài, tiếp khách là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng mỗi lần trước anh đều cố gắng uống ít. Nhưng hôm nay, rốt cuộc có chuyện gì mà anh lại uống nhiều như thế.

Tôi chạy lại đỡ anh. Có chút hờn dỗi, hỏi anh:

- Sao mà uống nhiều như thế!

- Lam Anh! – Anh gọi tên tôi, ngay sau đó ôm chầm lấy tôi. – Lam Anh! Lam Anh!

- Đây! Em đây! – Tôi đẩy đẩy anh ra. – Để em dìu vào trong nào!



- Không thích! Để anh ôm nào.

- Không được! Người anh toàn mùi rượu. Lên thay áo quần đi, rồi em cho ôm! Nhanh nào!

Anh buông tôi ra, nhìn tôi một lát. Tôi khổ sở dỗ dành.

- Đi! Em dìu lên.

- Vì sao không cho anh ôm? – Anh hỏi tôi.

- Đâu phải không cho, lên thay quần áo đã nào!

- Vì sao không cho? – Anh giận dữ rống lên.

- Anh sao thế? – Tôi cũng bực bội, giọng cũng to hơn. – Tự nhiên lại hét lên như thế?

- Vì sao không cho anh ôm? Hả? Vì sao? Vì sao người khác ôm được mà anh không ôm được? – Anh tiếp tục hét lên, câu sau lớn tiếng hơn câu trước.

Tôi cứ nghĩ là anh say nên mới kiếm chuyện để cãi nhau. Nhưng khi nghe câu nói cuối cùng của anh, người tôi cứng lại. Không phải là say mà là anh đã biết mọi chuyện.

Tôi im lặng. Dù gì thì anh cũng đã biết mọi chuyện, bây giờ anh lại như thế này, thì không nên bất cứ chuyện gì cả. Có lẽ mai khi anh tỉnh táo hơn thì chúng tôi mới có thể đối mặt với nhau được.

- Anh say rồi, có gì mai nói, được không? – Tôi hạ giọng lại hỏi anh.

- Vì sao không phải bây giờ? Anh say ư? Ha ha. Anh say vì ai?

- Chẳng lẽ vì em sao? – Tôi cau mày hỏi anh. Tôi rất không thích thái độ anh lúc này.

- Em nói đi. Em có biết anh cảm thấy thế nào khi thấy người ta ôm em không? Em có hiểu, anh lo lắng thế nào khi người ta đưa em đi, rồi hai người lại ngồi trong tiệm cà phê, nói chuyện rất ăn ý không?

- ...

- Em có biết anh đau đớn thế nào khi biết em nói dối anh không? Em nói đi. – Anh hét lớn lên. – Em nói đi, trưa nay em ăn cơm với ai?

- Việc gì anh phải la lớn như thế? – Tôi hét với anh. – Đúng là em sai khi không nói với anh em đi ăn với anh ấy, nhưng chúng em thực sự bàn về công việc.

- Vì sao cậu ta lại ôm em ngay trước cửa công ty như thế?

- Em chỉ là hơi choáng, nên anh ấy chỉ đỡ em một lát.

Anh không nói nữa, chỉ nhếch môi cười, nhưng nụ cười kia lại làm tôi đau đớn biết chừng nào.

- Vì sao em không nói với anh? Cậu ấy về nước một tháng rồi. Một tháng qua em luôn đưa cậu ta đi tập trị liệu đúng không? Bây giờ em còn thiết kế văn phòng cho cậu ấy nữa đúng không? Lam Anh, em có yêu anh không? Em đã từng lúc nào nghĩ cho anh chưa? Em vì cậu ấy đã từ chối anh ba lần! Ba lần đấy Lam Anh ạ!

Lại là chủ đề này. Tôi mệt mỏi, đã hiến máu khi sáng rồi sao bây giờ vẫn còn chóng mặt thế này.

- Anh điều tra em? – Tôi thất vọng nhếch môi cười. – Bây giờ, đến em anh cũng điều tra rồi sao? Long?

- Thế thì tại sao em lại giấu anh?

- Là em giấu anh? Hay là anh giấu em? Chẳng phải anh là người xếp đặt mọi chuyện sao?

- ...

- Anh hỏi là em có yêu anh không sao? Vậy anh có yêu em không? Anh đã từng lúc nghĩ cho em chưa?

Mắt tôi ươn ướt, đã lâu lắm rồi tôi không khóc. Cũng đã lâu lắm rồi chúng tôi không to tiếng thế này. Cảm giác bây giờ thực sự là giống ... bốn năm trước.

- Vì sao anh một chút cũng không kể cho em là anh ấy còn sống để em ngày nào cũng sống trong hối hận? Em từ chối anh đúng là vì anh ấy, nhưng chỉ là vì anh cảm giác tội lỗi. Vì sao anh nhìn thấy Quân với em lại lo lắng? Là anh không tin bản thân, hay chính xác hơn là anh không hề tin em?

- Không phải anh ...

- Em không nói cho anh biết vì em muốn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, để anh không phải buồn và cũng không làm đau lòng Nguyên Quân. Anh ấy vì em mà thành ra như thế, anh có hiểu cho em một chút nào không?

Tôi cười, nước mắt cũng đã lăn dài trên mặt.

- Căn bản là anh không hề tin em, Long ạ. Anh có biết em đã nói gì với Lan không, ngoài yêu anh ra, em cũng chỉ biết làm một việc là tin tưởng anh. Em đã không tin là anh liên quan đến cái chết của Nguyên Quân.

Mẹ anh và Hải Linh đã bảo lần nói em phải rời bỏ anh, nhưng em đã không bận tâm. Vì em chắc chắn là em yêu anh. Và anh cũng vậy! Anh có biết lần sinh nhật anh em đã định mở lời về việc kết hôn của chúng ta, lần trước em cũng đã muốn đồng ý nhưng anh lại giận dỗi vô cớ.

Còn bây giờ, chuyện Quân còn sống em cũng chỉ tin tưởng rằng một ngày nào đó anh sẽ nói cho em.

- Có lẽ em đã nhầm! Cái chúng ta cần lúc này không phải tình yêu mà là tin tưởng. Nếu muốn anh có thể hoàn toàn hỏi em, nhưng anh đã không làm vậy. Anh đã chọn cách mà em thất vọng nhất, là điều tra em. Em tự hỏi, em là ai mà lại để anh bận tâm điều tra như vậy.

Tôi nặng nề xoay người lên phòng, anh nhanh chóng giữ tôi lại. Anh cầm chặt khủy tay tôi, đó lại là nơi khi sáng tôi rút máu. Tôi đau đớn cắn chặt răng, vùng vẫy khỏi anh, nhưng anh vẫn không chịu buông.

- Buông ra!

Anh vẫn ở dưới bậc thang nắm chặt tay tôi, mà tôi cũng không quay mặt về anh.

- Lam Anh, nghe anh nói được không?

- Anh nghĩ là em không biết đau sao? Anh nghĩ là em không biết ghen, không biết nổi giận sao? Em cũng mong là vậy, nhưng em biết mình không như thế. Từ lúc yêu anh, em đã thay đổi nguyên tắc sống của mình. – Tôi cười một tiếng. – Lan đã nói rằng, nó thà nhìn em vô cảm, còn hơn là nhìn thấy em như bây giờ. Yêu anh khổ vậy sao, Long?

- Anh ...

- Em mệt mỏi lắm. Anh tối nay cứ ngủ ở phòng sách đi. Em nghĩ chúng ta cần phải suy nghĩ về mọi chuyện. À không, chuyện của hai chúng ta thôi!

Rồi anh cũng buông tay để tôi lên phòng. Tôi chạy vào phòng, đóng cửa rồi trượt người, tựa vào cửa ôm gối khóc. Tôi khóc cho lần bị mẹ anh bảo tôi rời xa anh, khóc cho lần nghe tin anh đính hôn, khóc cho những lần Hải Linh làm khó tôi trong công việc, khóc cho lần sinh nhật anh đã để tôi một mình ...Tôi đã khóc đến nỗi ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tha Cho Em Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook