Thái Cổ Thần Vương

Chương 280: Mắt nhìn bảng thiên mệnh

Tịnh Vô Ngân

27/08/2018

Dương Phàm không truy sát, sau này còn có cơ hội giết Tần Vấn Thiên, Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di là bạn thân của Tần Vấn Thiên, bọn họ chạy không thoát, Dương Phàm tin tưởng Tần Vấn Thiên không dám làm gì Thư Nguyễn Ngọc.

Tần Vấn Thiên cũng không lo lắng, hắn ở thành Vọng Châu đã làm xong chuyện của mình, Hoa Tiêu Vân chết, Học viện Bạch Lộc biết mình tồn tại, hắn cũng không lo điện Đan Vương hoặc phủ Trích Tinh đối phó hắn, đối với điện Đan Vương mà nói, người hắn đắc tội chỉ có Trảm Trần, bên phủ Trích Tinh, hắn lại cùng Dương Phàm có ân oán.

Sự tình của hậu bối, những thế lực cấp độ bá chủ này sẽ không tham dự quá nhiều, chân chính mang cho Tần Vấn Thiên nguy hiểm là gia tộc Hoa thị, tuy Hoa Tiêu Vân ở trong Hoa gia không có địa vị, nhưng phụ mẫu cùng với huynh trưởng của hắn Hoa Thái Hư, tất nhiên sẽ không bỏ qua Tần Vấn Thiên.

Thành Vọng Châu này không thể ở lại.

Một đường gào thét rời đi, hôm nay tốc độ của Tiểu Hỗn Đản đã rất nhanh, bọn họ bay thẳng đến nơi đông nhất của thành Vọng Châu, đi ra vùng đất của thành Vọng Châu.

Trên hư không, giữa mây, ánh mắt của Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn cổ thành bao la kia, hoàng triều Đại Hạ nghìn vạn thành trì, Cửu Châu thành đứng sừng sững ở trên đỉnh nghìn vạn thành trì, có lẽ hắn ở nơi này chỉ lưu lại một nét nho nhỏ, việc hắn làm cũng không thể mang cho tòa cổ thành này quá nhiều chấn động, dù sao những cường giả cảnh Thiên Cương kia mới càng làm cho người chú ý.

Nhưng ngày đó Tần Vấn Thiên nói ra một ít lời, như trước dẫn phát ba động, nhất là ở điện Đan Vương, vô số đệ tử điện Đan Vương thảo luận một việc, là sự tình của Trảm Trần.

Chính như Tần Vấn Thiên dự liệu, Trảm Trần đương nhiên là phủ nhận, hắn vẫn nói với sư tôn, Thanh Nguyệt chết, và Tần Vấn Thiên không thoát được mối liên quan này.

Những nghị luận này, rốt cuộc truyền đến tai Mạc Khuynh Thành, rất nhanh, nàng liền nghe được hết thảy về Tần Vấn Thiên, cùng với hắn bỏ ra hết thảy.

Trong điện Đan Vương, Mạc Khuynh Thành dạo bước mà đi, mỗi một bước đều rất trầm trọng, trong con ngươi xinh đẹp của nàng tựa như ngậm lấy nước mắt.

Ngay vừa rồi, nàng biết được Tần Vấn Thiên giết đến thành Vọng Châu, không tiếc bất cứ giá nào, tru sát Hoa Tiêu Vân.

Ta tới thành Vọng Châu, chỉ vì giết ngươi.

Điều này ở trong mắt người khác có lẽ chẳng qua là một câu nói đơn giản, lại làm cho tâm của Mạc Khuynh Thành muốn hoà tan, tiếng lòng bị xúc động thật sâu.

Hắn vì ai, nghìn vạn dặm xa xôi, từ Sở quốc tới thành Vọng Châu, tru diệt Hoa Tiêu Vân.

Vì nàng, Mạc Khuynh Thành.

Trước Mạc Khuynh Thành, sư tôn của hắn Lạc Hà, Trảm Trần cùng với sư tôn của Trảm Trần đều ở đây.

- Sư muội tới.

Trảm Trần nhìn Mạc Khuynh Thành mỉm cười, nhưng hắn thấy ánh mắt của Mạc Khuynh Thành lạnh như băng quét nhìn hắn, ánh mắt kia, lạnh lẽo thấu xương, làm cho trong lòng của Trảm Trần hơi lạnh.

- Sư tôn biết Thần Văn Sư tứ giai trong miệng Trảm Trần là ai không?

Mạc Khuynh Thành nhìn sư tôn của nàng Lạc Hà.

Lạc Hà có chút kinh ngạc nhìn Mạc Khuynh Thành, nghi ngờ nói:

- Khuynh Thành, chẳng lẽ ngươi biết?

- Sư tôn cũng đã gặp, khi đó ta hẳn trọng thương hôn mê.

Mạc Khuynh Thành bình tĩnh nói, nhìn thoáng qua Bạch Phỉ ở bên cạnh Lạc Hà:

- Bạch Phỉ sư tỷ cũng biết.

Ánh mắt của Bạch Phỉ ngưng trọng, nàng lập tức minh bạch, Mạc Khuynh Thành đã biết rồi.

- Bạch Phỉ chuyện gì xảy ra?

Lạc Hà nhìn Bạch Phỉ, chỉ thấy Bạch Phỉ cúi đầu nói:

- Tần Vấn Thiên chính là nam tử Khuynh Thành sư muội thích ở Sở quốc, ta có nói qua một lần với sư tôn.

Đôi mắt của Lạc Hà hiện lên một tia tinh mang, Thần Văn Đại Sư Tứ giai được truyền tụng gần đây, là người yêu trước kia của Mạc Khuynh Thành?

- Trảm Trần nói cái chết của Nguyệt sư tỷ có liên quan tới hắn, mà hắn nói là Trảm Trần làm, bất luận điện Đan Vương có thái độ gì, ta đương nhiên là tin tưởng hắn.

Mạc Khuynh Thành nói làm cho thần sắc của Trảm Trần khó coi, nói:

- Sư muội, ý ngươi nói ta hại Thanh Nguyệt?



- Đừng gọi ta là sư muội, ta và ngươi, không có bất cứ quan hệ gì.

Mạc Khuynh Thành lạnh lùng nói.

- Càn rỡ.

Lạc Hà quát lớn một tiếng, nhưng chỉ thấy Mạc Khuynh Thành như trước bình tĩnh nhìn nàng nói:

- Sư tôn, hắn không tiếc bất cứ giá nào, giết chết Hoa Tiêu Vân, người nên minh bạch, vì sao hắn không tiếc đắc tội Hoa gia, cũng muốn kích sát Hoa Tiêu Vân.

Tinh thần của Lạc Hà khẽ động, nghĩ tới ân oán của Hoa Tiêu Vân và Mạc Khuynh Thành, đôi mắt không khỏi lóe lên:

- Vì ngươi?

- Hắn nói, hắn tới thành Vọng Châu, chỉ vì giết Hoa Tiêu Vân, từ Sở quốc đi tới nơi này, thay ta, tru diệt Hoa Tiêu Vân.

Trên mặt lạnh lùng của Mạc Khuynh Thành tựa như lộ ra một nụ cười hiền hòa:

- Nhưng bây giờ điện Đan Vương mà ta ở, lại muốn giết hắn.

Nói đến đây, lời của Mạc Khuynh Thành lại lạnh vài phần:

- Ta biết sư tôn rất tốt với ta, dạy ta rất nhiều, ta kính trọng sư tôn, nhưng trước khi ta nhận thức sư tôn, đã yêu hắn, hắn có thể vì Khuynh Thành nghìn dặm xa xôi đến thành Vọng Châu, không tiếc bất cứ giá nào tru diệt Hoa Tiêu Vân, nếu như hắn có chuyện gì, Khuynh Thành cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào báo thù cho hắn, nên đệ tử không hy vọng trở thành kẻ phản bội điện Đan Vương, xin sư tôn tha thứ đệ tử bất kính.

Nói xong, Mạc Khuynh Thành nhìn Lạc Hà khẽ khom người, thấp giọng nói:

- Đệ tử xin cáo lui.

Mạc Khuynh Thành xoay người rời đi, Lạc Hà lại tức đến thân thể khẽ run, quát khẽ nói:

- Nghiệt đồ!

Câu nói sau cùng của Mạc Khuynh Thành, nàng không hy vọng trở thành kẻ phản bội điện Đan Vương, không thể nghi ngờ là nói cho Lạc Hà, nếu như điện Đan Vương giết Tần Vấn Thiên, nàng sẽ trở thành kẻ phản bội điện Đan Vương, Lạc Hà làm sao có thể không tức giận, hắn là vì Mạc Khuynh Thành bỏ ra rất nhiều.

Sắc mặt của Trảm Trần càng tái xanh, hắn vốn muốn nói với Lạc Hà sư thúc, hắn thích Mạc Khuynh Thành, lại không nghĩ tới bởi vì Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành coi hắn là kẻ thù.

- Tần Vấn Thiên.

Trong lòng Trảm Trần đối với Tần Vấn Thiên hận đã đến cực hạn, nhưng trên mặt hắn bình tĩnh như trước, vẫn duy trì tư thái hiền lành lịch sự, nói:

- Sư tôn, sư thúc, đệ tử không muốn bao biện cái gì, bây giờ ta tu hành cũng đến bình cảnh, gần đây muốn đi ra ngoài lịch lãm một thời gian, đồng thời muốn chuẩn bị tài nguyên trùng kích cảnh Thiên Cương.

- Ừ, cố gắng nỗ lực, tranh thủ ở trong vòng một năm bước vào cảnh Thiên Cương, không nên vì chuyện này phân tâm.

Sư tôn của Trảm Trần vỗ vỗ bờ vai hắn tỏ vẻ an ủi, cảnh Thiên Cương là đạo khảm lớn thứ nhất của tu sĩ Võ Mệnh, bao nhiêu người cả một đời không thể vượt qua, nhưng lấy thiên phú của Trảm Trần, vượt qua không khó, chỉ là nhìn cần thời gian bao lâu.

...

Sau năm ngày, Tần Vấn Thiên đã cách xa thành Vọng Châu, lúc này hắn cách thành Vọng Châu vạn dặm, ở trong một sơn mạch.

Ở ngoài dãy núi này, có một nước nhỏ, vùng đất hoàng triều Đại Hạ bao la vô tận, có rất nhiều nước nhỏ, sau lưng những nước nhỏ này có thể sẽ có thân ảnh của thành Cửu Châu, giống như cung Cửu Huyền và Sở quốc vậy.

Ở ngoài động phủ, Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, tay cầm Tinh thạch, Tinh Hồn lan tỏa, huyết mạch trong cơ thể quay cuồng, mấy ngày nay tu dưỡng, khí tức của hắn đã từ từ ngừng lại, thương thế khôi phục gần ổn.

- Khi nào ngươi thả ta rời đi?

Trong động phủ có một bóng hình xinh đẹp đi ra, bất ngờ chính là Thư Nguyễn Ngọc, chỉ thấy hôm nay mặc dù Thư Nguyễn Ngọc khôi phục một tia huyết sắc, nhưng như trước có vài phần tiều tụy.

- Gấp cái gì.

Tần Vấn Thiên mở mắt ra, liếc nhìn Thư Nguyễn Ngọc nói:

- Thư cô nương vẫn là tĩnh tâm điều dưỡng đi.



- Ngươi, đồ khốn nạn.

Sắc mặt của Thư Nguyễn Ngọc tái xanh, đã nhiều ngày lưu lại ở trong động phủ, buổi tối cũng nghỉ ngơi ở nơi đây, nàng căn bản không dám nhắm mắt, con ngươi của mập mạp chết bầm kia thỉnh thoảng đảo quanh ở trên người nàng, để cho nàng hận không thể móc mắt đối phương.

Tần Vấn Thiên đứng dậy, đi về phía Thư Nguyễn Ngọc, thấy Tần Vấn Thiên từng bước đi tới, Thư Nguyễn Ngọc lùi lại, trên mặt lộ ra một tia nổi giận, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Tần Vấn Thiên từng bước đi tới trước mặt Thư Nguyễn Ngọc, Thư Nguyễn Ngọc cắn răng, trong con ngươi xinh đẹp có một tia sợ hãi, trên người có một luồng Tinh Thần Chi Lực ba động.

- Nếu ngươi dám đụng đến ta, ta chết, Bạch Lộc Di và Bạch Lộc Cảnh cũng đừng muốn sống.

Thư Nguyễn Ngọc uy hiếp nói.

- Ta nhắc lại một tiếng, thời điểm ta tu hành, ngươi tốt nhất không nên quấy rầy.

Tần Vấn Thiên đạm mạc nói, liếc nhìn thân thể của Thư Nguyễn Ngọc:

- Mặt khác, ta đối với ngươi không có hứng thú gì.

Dứt lời, Tần Vấn Thiên liền xoay người trở lại chỗ cũ ngồi xuống, làm cho Thư Nguyễn Ngọc nắm chặt hai tay, sắc mặt cực kỳ khó coi, tên khốn kiếp đáng chết này.

- Ngươi đã ở chỗ này bày Thần Văn, chí ít nên cho ta khôi phục tu vi chứ?

Thư Nguyễn Ngọc không buông tha nói, Tần Vấn Thiên ở trên người nàng làm một trận pháp, dĩ nhiên làm cho Tinh Nguyên của nàng vận chuyển rất chậm, thương thế cũng một mực không khôi phục.

- Ngươi đối đãi một nữ nhân yếu đuối như thế, có mất phong độ hay không.

Thư Nguyễn Ngọc thấy Tần Vấn Thiên không nói lời nào, tiếp tục nói.

- Mập mạp.

Tần Vấn Thiên hô, tức khắc thân thể Phàm Nhạc từ trên trời giáng xuống, ánh mắt của hắn nhìn Thư Nguyễn Ngọc, trong chớp mắt, Thư Nguyễn Ngọc liền ngậm miệng lại, xoay người đi vào trong động phủ.

- Tiểu Hỗn Đản và Sở Mãng còn chưa trở lại sao?

Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc hỏi.

- Mãng ca khí lực hùng mạnh, trong sơn mạch có không ít Yêu thú cho hắn luyện một chút, ngược lại cũng không tồi.

Phàm Nhạc cười cười, trong mắt mang theo một tia cười nhẹ nói:

- Ta đi ra bên ngoài, nếu chúng ta tiếp tục một đường đi về phía đông, lại vượt qua một vài quốc gia, có thể đến thành Thương Châu.

- Thành Thương Châu.

Tần Vấn Thiên lộ ra một tia suy tư, cung Thương Vương, là ở thành Thương Châu, chẳng qua là cung Thương Vương hôm nay, cũng không phải cung Thương Vương năm đó, mặc dù cũng là thế lực cấp độ bá chủ, nhưng đã không lớn bằng lúc trước.

Ngoại trừ cung Thương Vương, có vẻ như Âu Dương gia tộc cũng ở thành Thương Châu.

- Ngươi muốn đoạt tam giáp trên bảng Thiên Mệnh của hoàng triều Đại Hạ, tất nhiên là phải đi thành Cửu Châu.

Thời khắc này Phàm Nhạc cũng chăm chú vài phần, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Học viện Bạch Lộc, có thể sẽ trở thành thế lực thứ nhất trong tay ngươi.

Tần Vấn Thiên gật đầu, bảng Thiên Mệnh tam giáp nhất định phải đoạt được.

Ngày đó sở dĩ Bạch Lộc Cảnh theo Phàm Nhạc Sở Mãng tới tìm hắn, là bởi vì Học viện Bạch Lộc lệnh Bạch Lộc Cảnh tới tự mình nói với Tần Vấn Thiên.

Học viện Bạch Lộc đã trải qua các nguyên lão nhiều ngày thảo luận nghiên cứu, rốt cuộc đạt thành chung nhận thức, Tần Vấn Thiên ở trên tạo nghệ Thần Văn bọn họ tự nhiên là công nhận, nếu như Tần Vấn Thiên ở trên Võ Đạo, có thể đạt được bảng Thiên Mệnh tam giáp, từ nay về sau, Học viện Bạch Lộc liền hoàn toàn tiếp thu thân phận mới, đi theo Tần Vấn Thiên, nghe theo hắn hiệu lệnh.

Vì đạt được nhận thức này, Học viện Bạch Lộc thậm chí trục xuất chức vị tộc lão của phụ thân Bạch Lộc Động, để hắn chuyên môn đi phụ trách công việc Thần Văn, một vị nguyên lão khác thay thế vị trí của hắn.

Tin tức này đối với Tần Vấn Thiên mà nói không thể phủ nhận là tin tức vô cùng quan trọng, nếu như có được Học viện Bạch Lộc toàn lực ủng hộ, chỉnh đốn Thương Vương ẩn mạch, sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Cổ Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook