Thần Chiến Triều Trần

Chương 22: Chuột tinh

Vũ Phiên

26/12/2019

Hương chức áo xám trông thấy cảnh bát nháo thì vội quay đầu lại, quát lớn:

- Tất cả trật tự!

Dân làng đang ầm ĩ nghe thấy thế liền im bặt. Vẫn còn một vài người ôm bụng rên la nhưng tiếng mắng chửi nhau thì đã tắt hẳn. Hương chức áo xám quay lại về phía đình làng. Lão kính cẩn quỳ rồi dập đầu xuống trước hương án:

- Thỉnh đức ngài ban cho chúng con thêm thuốc thần để trị bệnh!

Hương chức áo xám vừa dứt lời, đằng sau cả làng đã đồng thanh hô theo:

- Thỉnh đức ngài ban cho chúng con thêm thuốc thần để trị bệnh!

-U u u…

Gió nổi lên ầm ầm, khói hương mờ mịt lan tỏa khắp nơi. Từ phía trong đình bỗng vang ra một giọng the thé chói tai.

- Cống vật đâuuu???

Hương chức áo xám vai run lên, lũ người xung quanh lão cũng lẩy bẩy theo.

- Bẩm… bẩm đức ngài, mâm cao cỗ đầy đã dọn sẵn ra để dâng lên đức ngài.

- CỐNG VẬT!!! - Tiếng rít cất lên sắc nhọn, chói thé. Ngay cả bọn Nhật Duật có huyền thuật bảo vệ mà vẫn thấy đinh tai nhức óc.

Tất cả tụi hương chức nghe tiếng rít đều tỏ ra sợ hãi, vội vã quỳ mọp xuống:

- Bẩm…

- É é é… CÁC NGƯƠI ĐỪNG TRÁCH TA ĐỘC ÁC!

Khói ở đâu bỗng bốc lên mù mịt, lẫn trong đám trắng đục còn có mùi tanh tưởi. Khói và mùi tanh tràn tới các gốc cây. Ngay lập tức hoa đỏ trên cây tàn héo, rụng những bông màu nâu xỉn xuống dưới sân gạch.

- Thuốc thần, thuốc thần biến mất rồi! - Tiếng kêu hoảng hốt cất lên như cơn gió thổi đống tro tàn âm ỉ bùng lên thành đám cháy lớn.

Không gian xung quanh như nổ tung với tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng gào thét điên cuồng. Dân làng từng người một lần lượt đổ gập xuống, ôm bụng rên rỉ. Quang cảnh trên sân đình lại trở thành hỗn loạn.

- BẨM XIN ĐỨC NGÀI ĐẠI XÁ! - Hương chức áo xám lấy hết sức lực hô to. Hô xong lão vội vàng quỳ mọp xuống, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Dân làng nghe tiếng hô của tay hương chức như đám thủy thủ trong cơn giông tố thấy ánh đèn hải đăng le lói đằng xa, tất thảy đều nhịn đau, quỳ xuống đồng thanh hô theo.

- XIN ĐỨC NGÀI ĐẠI XÁ!

- XIN ĐỨC NGÀI ĐẠI XÁ!

Tiếng hô đồng đều, vang vọng khắp nơi như từng đợt sóng âm thanh tràn qua ngôi làng. Thần Mộc Miên mặc kệ đám người đang quỳ mọp cầu xin, tiếng rít của y cất lên như mũi dao sắc nhọn đâm thủng toác tiếng hô của dân làng.

- CỐNG VẬT!!!

Tiếng hô lập tức chấm dứt, cả làng trở nên yên lặng như tờ. Hương chức áo xám run rẩy đứng dậy rồi khoát tay:

- Mau… mang cống vật ra. Mau lên!

Bốn gã trai ăn mặc chỉnh tề quỳ ở đằng xa thấy hiệu lệnh thì vội vã bật dậy, chạy như bay về phía ngôi nhà gần đấy. Tiếng cửa gỗ kêu cót két vang lên, loáng chốc sau bốn gã trai từ trong nhà đi ra khiêng thêm một chiếc kiệu. Khi bọn trai tráng tiến vào trong sân gạch, Nhật Duật nhìn thấy rõ chiếc kiệu được sơn son thiếp vàng có cả lọng che gắn cùng. Trên kiệu có một người mặc trang phục như công chúa, đầu che kín bằng khăn phượng hoàng đỏ chói. Người ngồi trên kiệu cứ lắc lư xoay tròn trông rất buồn cười.

Bốn gã trai khiêng kiệu đi về phía gian chính của đình, mất hút vào trong đám khói trắng. Bỗng có tiếng rơi vỡ loảng xoảng, rồi ngay sau đó bốn gã ba chân bốn cẳng chạy ra, mặt cắt không còn hột máu. Tiếng xột xoạt xen lẫn kẽo kẹt vang lên liên hồi.



- ÉÉÉCCC!!!

Tiếng kêu chọc thấu tầng không, kèm theo đó là một vòi máu tươi phun ra từ phía trong đám khói. Mấy tay hương chức đầu làng không kịp tránh, trúng ngay vòi tanh tưởi đầy người. Bọn họ mồm miệng méo xệch, định cất tiếng chửi đổng thì chợt nhớ ra đang ở trước mặt đấng thần linh. Cả lũ đành im lặng tiếp tục quỳ dưới sân, mặc cho cái mùi lợm giọng bốc lên xộc thẳng vào mũi.

Tiếng xé, tiếng nuốt, tiếng nhai xương rau ráu vang lên ầm ĩ. Sau thời gian độ tàn nén hương, dường như thần Mộc Miên đã no nê, tiếng nhai nuốt nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Hương chức áo xám quần áo, mặt mũi lấm đầy vết máu, thu hết can đảm lên tiếng:

- Bẩm… bẩm đức ngài, xin đức ngài ban cho chúng con thuốc thần.

Cả làng nghe lão nói thì như nghe thấy tiếng pháo hiệu, đều đồng thanh hô theo:

- Bẩm, xin đức ngài ban cho chúng con thuốc thần!

Từ trong đám khói lại nổi lên tràng cười e é chói tai:

- Các ngươi muốn xin thuốc thần hả?

Cả làng nghe thế thì quỳ mọp xuống, đồng thanh hô:

- Cầu xin đức ngài rủ lòng thương!

- HÉ HÉ, ĐƯỢC, ĐƯỢC… - Thần Mộc Miên lại cười lớn, tiếng cười sắc lạnh làm cho đám dân làng run lẩy bẩy. - Này thì thuốc thần này!

Chiếc móng vuốt đen xì, phủ đầy lông lá bất chợt thò ra từ trong đám khói, chộp lấy một gã trai rước kiệu lúc trước. Gã trai không kịp phản ứng, trong phút chốc đã bị lôi mất hút vào phía sau màn khói.

- KHÔNG, KHÔNG, Á Á Á!!!

Kèm theo tiếng hét của gã trai là tiếng “bựt” lớn vang lên. Mùi tanh tưởi xộc ra khắp bốn phía. Bọn dân làng thấy thế đều khiếp đảm, rụng rời chân tay.

- Ta bảo các ngươi cống người, các ngươi lại dám đem lợn để thay thế. Đã thế ta sẽ thỏa chí giết chóc, chén một bữa cho thỏa thích!

Câu nói vừa dứt, có chiếc miệng nhọn khổng lồ thò ra từ phía sau cái màn trắng đục mờ mịt, ngoạm luôn một tên hương chức đang quỳ trên thềm gạch mà nhai rau ráu. Đám dân làng thấy vậy liền trở nên bát nháo. Người khóc, kẻ chạy ầm ĩ một vùng.

- Định chạy à? - Giọng the thé lại từ trong đám khói vang lên.- Các ngươi chạy đâu cho thoát, hé hé!!!

Từng tràng cười sắc lạnh cất lên liên hồi. Tiếng cười như mũi kim đâm vào màng nhĩ, xuyên thấu lên tận óc. Đám dân làng hết người này đến người khác lần lượt bị tiếng cười làm cho ngã gục tại chỗ, tiếng kêu rên tràn ngập khắp nơi.

Chiếc chân lông lá lại thò ra từ đám khói, chộp vào một người đang lăn lộn gần đấy:

- Ha ha, các ngươi dám lừa cho ta ăn thịt lợn bao nhiêu lần rồi. Hôm nay ta phải chén bữa thịt người thỏa thuê mới được.

- Yêu quái dám cả gan hoành hành ngang ngược! – Cây bút lông cán bạc nhằm hướng bàn chân lông lá phóng tới, ngay phía sau là thân hình vạm vỡ của Ngô Soạn.

Tiếng nổ lớn như sấm động vang lên, gạch đá văng tung tóe trên sân đình. Đầu bút lông được tiếp thêm huyền lực của Ngô Soạn đâm xuống sàn gạch làm thủng một lỗ toang hoác. Đám khói trắng bị sức gió từ vụ nổ thổi bay sang một bên. Khói vừa tan mất, chính giữa cửa đình hiện ra một thân hình ục ịch, xấu xí. Mũi nhọn và to như chiếc cối xay lúa, chân đầy vuốt sắc như liềm gặt, chiếc đuôi trần cuốn quanh thân như dây thừng thắt cổ, chuột tinh bị lộ nguyên hình thì rít lên từng tràng the thé.

Ngô Soạn nhìn thấy chuột tinh thì quát to:

- Yêu quái, mau chịu tội!

Tiếng quát vừa dứt, chiếc bút lông đang cắm dưới sân liền bay trở lại trên tay vị phán sự. Ngô Soạn vung bút lên, vạch một đường sáng màu lục trên không bắn thẳng về hướng chuột tinh.

Chuột tinh vội vã nhảy sang một bên né tránh. Thân hình nó trông nặng nề mà di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn. Đường sáng màu lục bay tới rất mau mà nó vẫn tránh được dễ dàng. Ngô Soạn đánh hụt thì trở nên thận trọng hơn. Một thần, một tinh gườm gườm nhìn nhau. Trên sân đình ngổn ngang gạch vỡ ngói tan.

- Hé hé, nhà ngươi phép thuật cũng không tệ. Kể ra cũng có chút thực lực so với cái gã hạ đẳng thần trấn giữ đình làng này ngày trước. – Chuột tinh cất tiếng, nói với giọng đểu giả.

Ngô Soạn nghe thế thì cau mày, mắng:



- Yêu quái, ngươi đã làm gì thành hoàng làng rồi?

Chuột tinh cười ré lên:

- Vào bụng ta rồi.

Vừa dứt tràng cười, con tinh liền khạc ra một luồng khói đen. Luồng khói xoay vòng trên không trung rồi bay thẳng tới trước mặt Ngô Soạn. Vị phán sự núi Tản nhảy lên cao, tránh khỏi luồng khói dễ dàng. Tuy nhiên khi chân ông chưa kịp chạm đất, đã thấy ba bốn luồng khói khác phóng tới. Ngô Soạn vẫn bình tĩnh như không, thân hình vạm vỡ đột nhiên trở nên nhẹ nhàng. Ông không cần điểm tựa, rướn mình bay cao hơn dễ dàng tránh được tất cả các làn khói độc. Sau đó vị phán sự đáp xuống sân đình, cười khẩy nói:

- Yêu quái nhà ngươi phép ma chỉ có thế thôi à?

Chuột tinh nghe vậy thì lại cười ré lên tràng dài, giọng đầy vẻ đắc ý.

- Tên thần tép riu nhà ngươi thật ngu ngốc. GIẾT HẮN CHO TA!!!

Từ phía đằng sau, một cây sào gỗ bỗng bay thẳng vào người Ngô Soạn. Vị phán sự vung chưởng lên dễ dàng đánh nát vụn cây sào. Rồi lại có bóng đen phía bên hông chợt chụp tới, Ngô Soạn bị bất ngờ nhưng vẫn kịp phản ứng. Ông hạ thấp trụ, nhún vai vật bóng đen về đằng trước. Chỉ nghe rầm một tiếng, bóng đen đổ ập xuống nền gạch. Ngô Soạn nhìn lại thì thấy hóa ra là một hương chức trong làng.

Cục diện đột nhiên thay đổi kỳ lạ, khói đen tỏa ra khắp nơi mù mịt. Dân làng nửa nằm dưới đất la hét đau đớn, nửa còn lại đứng lên theo kiểu tập tễnh, mắt trợn tròng, đầu lắc lư. Trên trán bọn họ người nào cũng có vệt đen như quệt nhọ nồi lên.

Chuột tinh chĩa cái mõm nhọn về phía dân làng, gào lớn:

- Xé xác lũ hỗn xược này cho ta!

Lũ dân làng trán đen đột nhiên trở nên hung dữ, nhằm bọn Nhật Duật lao tới như lũ thú điên. Ngô Soạn thấy vậy thì hô to:

- Trong khí có chất thôi miên, mọi người cẩn thận!

Nói đoạn ông dùng cán bút lông đánh văng một tay hương chức đang hùng hổ lao tới. Vi Mai đứng gần đấy cũng vung chân ra đá hai gã dân làng đang nhảy bổ vào. Sau đó nàng rút gươm đâm thẳng tới cổ họng gã thứ ba. Nhật Duật thấy nàng ta ra chiêu không chút nương tay thì vội vã chạy lại, hô to:

- Dám động tới người đẹp này!

Nói đoạn chàng vung chưởng lên đánh vào người gã dân làng. Gươm của Mai chưa chạm vào họng của gã này, thì chưởng của Duật đã đánh tới. Gã dân làng trúng chưởng ngã lăn đùng ra sân rồi nằm im bất động. Duật đánh xong liền tiếp tục vung tay lên, chọc vào giữa ngực một kẻ khác đứng gần đấy. Tên này chân tay mềm nhũn, ngã ngồi xuống sân.

- Bọn họ đều bị thôi miên hết, không biết đau đớn gì đâu. Đừng nên dùng gươm, điểm huyệt có hiệu quả hơn.

Vi Mai không đáp chỉ lạnh lùng gật đầu với Nhật Duật. Nàng vung gươm lên nhằm các huyệt đạo của mấy gã dân làng mà đâm tới. Trong chốc lát đã có hơn chục người nằm giẫy giụa dưới đất.

Tình hình không hề bớt căng thẳng hơn, số dân làng bị trúng khí đen ngày càng nhiều. Bọn họ trở nên hung hãn và dũng mãnh hơn hẳn lúc trước.

- Hé hé, chỉ có một tên trung đẳng thần và ba tên người phàm nhãi nhép. Bọn dân làng hôm nay ta tạm tha làm phúc, dành sức đánh chén lũ láo xược này trước vậy. Bay đâu, xé xác bọn chúng cho ta!

Đám dân làng nghe lệnh của chuột tinh thì như phát cuồng, nhảy xổ vào bọn Nhật Duật.

- Súc sinh chớ vội ngông cuồng, Dây Mây Trói Quỷ! - Ngô Soạn hô lớn đoạn cắm mạnh cây bút lông xuống đất.

Chỉ thấy từ đầu bút lông phát ra luồng sáng màu lục tỏa đi bốn phía. Luồng sáng này khi chạm vào thân thể của những kẻ bị nhiễm khí đen thì biến thành một dây mây xanh trói chặt kẻ địch như bó giò. Trong chốc lát bọn dân làng nhiễm khí đã bị trói dồn thành đống.

- Bây giờ tới lượt ta phản công, Bút Nhanh Vẽ Báo! - Ngô Soạn hét lớn, đoạn rút bút lông từ dưới đất ném về phía trước.

Cây bút bay lên cao, tự động vẽ những nét ngang dọc khắp một khoảnh sân đình. Bút lông vẽ rất nhanh, bụi đất trên sân bị hút lên cuốn theo đầu bút. Đám bụi cuộn lại, mờ mịt, biến thành cơn bão cát nhỏ. Lát sau bão cát tan đi, một tràng gầm gừ nổi lên, trên sân đình đã xuất hiện thêm bốn con báo vàng từ lúc nào. Ngô Soạn giơ tay ra, thu bút lông trở về. Bọn báo chạy theo cây bút lại đứng xung quanh viên phán sự. Ngô Soạn giơ bút lên, chỉ vào người chuột tinh quát to:

- Phạt!

* * * * *

(Để tri ân tác giả, mời các bạn vào facebook gõ "Thần Chiến triều Trần" và like fanpage của truyện. Xin chân thành cảm ơn!)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Chiến Triều Trần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook