Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 341: Mười Hai Phong Ấn

Muội Nương

23/03/2022

Người đàn ông lạ mặt mỉm cười thích thú khi nhìn thấy thầy Hóa đang đắn đo suy nghĩ có nên giết chết linh hồn của Hữu Lực hay không. Thầy Hóa nghe đến việc giết chết một linh hồn mới cứu được linh hồn con trai thì rất suy tư. Trước đây hai tuần, gã đàn ông này đã đến trước cửa nhà mình nói rằng: Con trai của thầy bị một linh hồn tà ác chiếm lấy thể xác, muốn con trai của thầy tỉnh lại chỉ còn cách bắt lấy linh hồn đang nằm trong cơ thể Hiếu Minh lúc ấy.

Thầy Hóa dĩ nhiên không hề tin một chút nào về cái chuyện tâm linh kì quái đó. Thầy đâu thể nào tưởng tượng có chuyện nhập hồn, mà nạn nhân lại chính là con trai của mình. Nhưng thầy đã bị người kia thuyết phục khi nhớ lại vài chuyện liên quan đến con trai mình.

Thầy Hóa phát hiện kể từ khi Hiếu Minh tỉnh lại khi suýt bị giết chết, nó rất khác. Không những tính cách mà thái độ và hành động cũng trở nên kì lạ. Ban đầu thầy không để tâm lắm, thầy chỉ nghĩ nó vừa thoát chết nên tâm tính có phần thay đổi thôi. Ai mà ngờ nó vốn dĩ không phải Hiếu Minh của thầy.

Người kia đã đưa ra bằng chứng vô cùng thuyết phục. Người kia chờ đợi Hiếu Minh trở về nhà, sau đó gã dùng cách gì đó rút lấy linh hồn của Hữu Lực ra khỏi cơ thể Hiếu Minh. Thân thể thằng bé ngã xuống hiên nhà. Thầy đã phải hoảng sợ thế nào, thầy đã kinh hãi thế nào khi không cảm thấy linh khí của sự sống nào bên trong cơ thể bé nhỏ của nó.

Thầy suy sụp và gào khóc. Thầy không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho thằng con trai bé nhỏ của thầy. Nó chỉ là một người bình thường, chỉ là một thằng nhóc học sinh không tài năng nổi bật nào cả. Vậy thì lý do vì sao linh hồn ác quỷ kia lại nhập vào xác thằng bé, cướp lấy thân phận của nó và khiến linh hồn của nó biến mất.

Người kia vỗ vai thầy Hóa, ra vẻ cảm thông cho sự mất mát lớn lao ấy. Gã dìu thầy đứng dậy, rồi đưa tay nâng Hiếu Minh rời đi. Thầy Hóa nhanh chóng chạy theo sau. Hóa ra người kia đưa thằng bé đến bệnh viện. Người kia trước khi rời đi còn buông một lời hứa:

“Tôi hứa sẽ giúp linh hồn thằng bé quay về. Thú thật, tôi chỉ là một pháp sư trừ yêu diệt ma trên khắp nước, thứ ma quỷ mà tất cả mọi người đều không tin có thật. Tôi phát hiện yêu khí nặng nề từ trong căn nhà nên mới giúp ông một tay. Ông không tin tôi cũng được, nhưng thằng bé buộc phải ở trong bệnh viện để suy trì sự sống của nó. Linh hồn hiện giờ của nó đã không còn, chắc tên này đã bắt nhốt thằng bé ở đâu đó. Tôi sẽ giữ linh hồn của tên Hữu Lực này lại và khiến hắn phải nôn ra địa điểm giấu linh hồn của Hiếu Minh.”

Thầy Hóa van xin người kia:

“Hãy giúp tôi, xin hãy cứu lấy đứa con trai tội nghiệp của tôi.”

Vậy mà bây giờ, khi nghe người kia nói giao cho thầy quyền định đoạt tính mạng của Hữu Lực, thầy lại chần chừ. Thầy làm sao đoạt mạng một ai đó, dù người ấy chỉ là một linh hồn. Huống hồ, Hữu Lực đó khi ở trong thân xác Hiếu Minh không gây hại gì cho thầy cả (trừ việc cướp lấy thân phận của Hiếu Minh ra).

Hữu Lực khác với Hiếu Minh rất nhiều điểm. Nếu Hiếu Minh là một thằng con ít nói, không mấy nói chuyện tâm sự nhiều với thầy và không hay nghe lời càm ràm của thầy; thì Hữu Lực lại là một thằng con tuy điềm đạm, nhưng tâm hồn lại ấm áp. Có đôi lần thầy nhìn thấy ánh mắt lo âu, đắn đo của Hữu Lực, thầy rất muốn biết nó đang mang tâm sự gì.

Thầy Hóa nhớ rất rõ, có một hôm thầy ho khan rất nhiều, ho đến độ thầy tưởng mình đã ngất lịm vì kiệt sức. Hữu Lực đã dìu thầy vào trong phòng, tự tay nấu cháo cho thầy, còn cho thầy uống thứ nước gì đó mà khi thầy uống vào thầy đã không còn bị cơn ho hành hạ.

Thầy còn nhớ có một hôm trời mưa rất to, thầy đi dạy không mang theo ô, thằng bé mặc dù học trái buổi vẫn cầm ô đứng trước cổng đợi thầy. Lúc ấy thầy cảm động lắm, thầy tưởng rằng Hiếu Minh đã trưởng thành, đã biết yêu thương và suy nghĩ cho nỗi khổ tâm của người cha già.

Hữu Lực nói ít, nhưng hành động lại nhiều. Từng điều nhỏ nhặt khiến thầy rất an lòng. Có một lần, Hữu Lực đã nói:

“Tất cả những gì con có thể nói chỉ là lời xin lỗi suông. Sau này ba sẽ biết được một chuyện động trời, có thể ba sẽ không tha thứ được cho con. Đến khi ấy, cho dù ba lựa chọn thế nào, con cũng không oán hận. Nhưng con muốn ba biết rằng con không còn sự lựa chọn nào khác.”

Khi ấy thầy không hiểu những gì Hữu Lực nói. Mà đến giờ thầy vẫn chưa hiểu. Khi ấy nó muốn xin lỗi vì đã chiếm lấy thể xác Hiếu Minh chăng?

Người kia hình như đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nụ cười tắt lịm trên môi gã. Gã nhìn Hiếu Minh, lại nhìn thầy Hóa và chờ đợi sự lựa chọn của thầy. Nhưng xem ra thầy đã phân vân giữa giết Hữu Lực và cứu lấy tính mạng đứa con trai của mình. Vậy thì gã buộc phải ép đối phương chọn lựa một phen. Gã lạnh lùng nói:

“Ta có thể rút lấy linh hồn Hữu Lực ra khỏi cơ thể Hiếu Minh nghĩa là ta cũng có thể giết chết thằng bé Hiếu Minh ấy. Ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất, cứu đứa con trai của ngươi hoặc cả ngươi cũng phải nạp mạng cho ta.”



Người đàn ông rõ ràng đã lộ bản chất xấu xa của gã rồi. Gã còn định ép thầy thiêu chết linh hồn của Hữu Lực, sau đó gã cũng sẽ không để Hiếu Minh sống sót. Nhưng gã luôn thích chứng kiến người khác lâm vào hoàn cảnh bi thương tột độ, như vậy gã mới thỏa mãn nỗi lòng. Chính sự đắn đo của thầy Hóa đã khiến gã phát rồ và muốn lật bài ngửa. Gã nắm cổ áo của thầy nâng lên cao, muốn đoạt lấy mạng của thầy.

Trúc Chi nhìn lên đồng hồ treo tường, còn ba mươi phút nữa mới tới nửa đêm, cô nhìn máu nơi hai tay vẫn còn chưa khô, mồ hôi trên cơ thể mình vẫn còn vương một chút bùn đất, cô quyết định đi lau sạch cơ thể một chút. Đến khi trở lại phòng ngủ, cô đã thấy Huyết Yêu ngồi trên cái ghé mà hắn vẫn hay ngồi, trên tay đang cầm một cuốn sách cũ nát đã được giũ sạch lớp bụi bặm trên đấy.

Huyết Yêu chỉ tay lên bàn và cô nhìn sang bên đó. Cô thấy một ly nước màu đỏ bốc khói nghi ngút. Cô hờ hững ngồi xuống giường, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi. Nói thật, hôm nay cô rất mệt, mệt từ thể xác đến tâm hồn, mà cô lại còn đang bị thương trên tay và bắp chân.

Huyết Yêu không phải không nhìn thấy nỗi phiền muộn trên khuôn mặt của cô. Hắn biết cô đang chờ đợi hắn, chờ đợi khoảnh khắc được biết tất cả mọi chuyện kì lạ đã xảy ra hôm nay. Nhưng hắn biết chuyện đầu tiên cô nên làm chính là uống ly nước ấy, sau đó hắn sẽ giải thích chi tiết mọi chuyện cho cô hiểu.

Huyết Yêu nhẹ nhàng nói:

“Cô cứ uống nó đi. Nó giúp cô đỡ đau bụng hơn, cô biết ta đang nói đến chuyện gì rồi đấy.”

Trúc Chi biết chính xác “chuyện gì rồi đấy” trong câu nói của Huyết Yêu là gì. Cơn đau từ bụng dưới vẫn còn âm ỉ khiến cô rất khó chịu. Cô biết rằng “nó” chính là nguyên nhân khiến tâm trạng của cô nhạy cảm hơn ngày thường, khiến cô để bụng nhiều chuyện mà ngày thường cô không mấy quan tâm.

Huyết Yêu phất tay một cái, ly nước trên bàn dịch chuyển tới trước mặt Trúc Chi. Hắn ra hiệu cho cô uống cạn ly nước nóng hổi ấy. Cô cầm lấy ly nước và không cảm thấy nó nóng gì cả. Thế là cô uống cạn một mạch hết một ly.

Rất nhanh Trúc Chi đã biết ly nước thần thánh ấy có công dụng gì. Nó không những giúp cô đỡ đau hơn rất nhiều mà khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo lạ thường, cả người như được thổi một luồng sinh khí mới giúp cả người cô khoai khoái cực kỳ. Cô tự dưng nở một nụ cười với Huyết Yêu.

Trúc Chi dường như quên bén chuyện sẽ giận dữ với hắn ra sao, sẽ tra hỏi hắn thế nào mà chỉ hỏi:

“Vậy anh tìm ra nguyên nhân vì sao Hắc Ma mất đi quỷ khí chứ? Tôi cố gọi mấy lần, nhưng nó vẫn không phản ứng gì cả.”

Huyết Yêu không trả lời câu hỏi kia, hắn nói chuyện chính:

“Ta tưởng cô muốn biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Người bắt cô đi là ai và tại sao ta lại không muốn để hắn thoát.”

Trúc Chi nhúng vai nói:

“Cái đó anh tự mà nói. Tôi không muốn ép anh gì cả. Chỉ có điều, tôi muốn biết tên nhóc bắn mũi tên suýt giết chết tôi là ai thôi.”

Huyết Yêu thành thật trả lời:

“Thằng bé Hải Du ấy không phải là người của ta. Ta chỉ tình cờ cứu mạng nó khi đang điều tra chuyện thanh kiếm bị mất quỷ khí. Ta sẽ nói về thân thế của nó sau. Chuyện quan trọng nhất chính là kẻ đã bắt cô và những nạn nhân khác hôm nay.”

Trúc Chi đặt ly nước lên trên bàn, rồi trở lại ngồi trên chiếc giường của mình. Cô đang chờ đợi hắn nói tiếp. Huyết Yêu đằng hắng hai cái rồi mới giải thích cho cô nghe:

“Hắn ta là Hàn Hinh, là một tên khét tiếng với khả năng giết chết những cô gái vị thành niên, những cô gái tuổi dậy thì và đang trải qua kì nguyệt sự thứ mười. Kẻ muốn cướp sức mạnh của Hắc Ma đã thu nạp tên này về làm việc với mình. Tên ấy đã cho phép Hàn Hinh thực hiện vụ hiến tế nhiều mạng người cùng một lúc của gã.”



Huyết Yêu nói về tính cách kì quái của Hàn Hinh. Gã ấy chưa bao giờ giết quá nhiều người, một đêm gã chỉ giết đúng một người đang “tới kì”, nhưng lần này gã lại giết nhiều người và đóng cọc trên cơ thể người ta như một kiểu hiến tế kì cục. Rõ ràng gã đang muốn thứ gì đó mà không đơn giản là mạng người như kiểu thông thường mà gã hay làm.

Huyết Yêu và thằng bé Hải Du nhỏ thó ấy đến kịp lúc khi Hàn Hinh định giết chết Trúc Chi. Dĩ nhiên Huyết Yêu muốn gã còn sống, muốn gã khai ra người đứng đằng sau chỉ thị là ai, nhưng Hải Du đã hành động khi không có sự cho phép của hắn, phá vỡ kế hoạch của hắn và suýt nữa giết chết Trúc Chi. Hắn đã tức giận và đuổi thằng bé ấy đi xa.

Trúc Chi vẫn không hiểu Huyết Yêu đang nói gì. Cô hung hăng nói:

“Tôi vẫn không hiểu cái chuyện gã ấy hiến tế tôi và những người khác nhầm mục đích gì.”

“Dĩ nhiên ta vẫn đang điều tra. Nhưng ta đã đoán được tình hình cụ thể ra sao. Việc hiến tế cô và những cô gái đang cô-biết-là-đấy để giải trừ một trong mười hai phong ấn.”

Trúc Chi càng lúc càng không hiểu câu chuyện mà Huyết Yêu đang đề cặp sẽ đi đến đâu. Đây là lần đầu tiên cô nghe lọt bốn từ “mười hai phong ấn” và cô không hiểu chúng là gì. Vậy mà tên Huyết Yêu thay vì giải thích rõ ràng, hắn lại lo lắng nói tiếp:

“Bạch Kê tinh đã được giải trừ phong ấn.”

Trúc Chi bị câu nói này thu hút nên hỏi ngay (mà quên rằng chuyện này lại là một chuyện khác với câu chuyện phía trên của hắn):

“Bạch Kê tinh trong truyền thuyết ư? Nó có thật trên đời này?”

Huyết Yêu gật đầu, giải thích thêm:

“Bạch Kê tinh đã từng bị giết chết. Nó rất tinh ranh, lại mang sức mạnh kỳ dị. Nó có thể xé linh hồn mình ra thành nhiều mảnh linh hồn nhỏ. Nó không chết hoàn toàn nếu phần linh hồn kia còn tồn tại. Kim Quy đã giết chết nó, nhưng linh hồn lại bị ta phong ấn trên núi Thất Diệu. Có kẻ đã giải thoát cho nó. Ta sợ rằng nó sẽ tẩm máu trần gian một lần nữa.”

Trúc Chi thấy Huyết Yêu hiện rõ nét mệt mỏi. Hẳn là mấy ngày nay hắn đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, dò hỏi tin tức, tìm hiểu nguyên nhân. Tiếc là cô chỉ có thể để hắn đơn độc tìm kiếm mà không giúp được gì cả. Ngược lại, cô còn trách cứ hắn khi thấy hắn đi cùng với một tên nhóc thay vì đi cùng cô.

Trúc Chi mơ hồ hỏi:

“Bạch kê tinh bị giết thì liên quan gì đến thanh kiếm, liên quan gì đến mười hai phong ấn gì đấy mà anh nói?”

“Thanh kiếm của Quỷ mang sức mạnh quyền năng, nhưng nó cũng có điểm yếu chí mạng. Bất cứ thứ gì cũng đều có điểm yếu và nó cũng thế. Mười hai phong ấn cấp cao, được phong ấn bởi mười hai vị thần tiên có sức mạnh vượt trội, là điểm yếu của thanh kiếm. Hắc Ma được luyện bởi sức mạnh viên ngọc đen, nhưng viên ngọc đen lại được luyện bởi mười hai thần khí của mười hai vị thần. Nguyệt Nương chưa hề nói cho cô biết thứ gì đã tạo nên viên ngọc đen ư?”

“Tôi vẫn không hiểu ý của anh.”

Huyết Yêu kiên nhẫn giải thích tường tận:

“Mười hai thần khí của mười hai vị thần vẫn còn sót lại trong Tam giới, chỉ cần phá được mười hai phong ấn, kẻ đó sẽ gơm đủ mười hai thần khí của mười vị thần. Và ta nhắc nhở cô rằng, một khi có được mười hai thần khí, kẻ đó nhất định lấy được sức mạnh của thanh kiếm. Mỗi lần một phong ấn được phá giải, thanh kiếm sẽ lập tức yếu đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Kiếm Của Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook