Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 559: Yêu Cầm Bậc Ba (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Triệu Chính dù sao cũng là tán tu, lòng đề phòng người không thể không có, Vương Thanh Thiến không có khả năng dễ dàng đi săn giết yêu thú với Triệu Chính.

Triệu Chính nghe xong lời này, có chút thất vọng, cười gật gật đầu.

Đúng lúc này, một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

“Cô cô, có việc gấp, người mau mở cửa.”

Vương Thanh Thiến mở cửa phòng, Vương Thu Hồng đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.

“Cô cô, tam bá công sắp không được rồi, gia chủ phái người truyền tin tới, bảo người quay về gia tộc nhanh một chút.”

Vương Thu Hồng truyền âm nói.

Tam bá công trong miệng Vương Thu Hồng là Vương Trường Tinh, Vương Trường Tinh là ngũ linh căn, từ rất sớm đã ra ngoài làm việc, cả đời cẩn trọng, tuổi thọ sắp hết, Vương Thanh Trạch sớm trở về chiếu cố Vương Trường Tinh, tửu lâu tạm thời giao cho Vương Thu Hồng quản lý.

“Ta biết rồi, cháu trước đi xuống đi!”

Vương Thanh Thiến gật gật đầu, nói với đám người Triệu Chính: “Các vị đạo hữu, tiểu muội có chút việc gấp cần xử lý, cáo từ trước, các ngươi tiếp tục tán gẫu, xin lỗi.”

Vương Thanh Thiến giải thích đơn giản hai câu, vội vàng rời khỏi Tứ Hải tửu lâu.

Ra khỏi phường thị, nàng lấy ra pháp khí phi hành, bay về phía bầu trời.

Nàng rời khỏi không bao lâu, Triệu Chính sau lưng đi theo ra.

Hắn do dự một lát, lấy ra một món linh khí phi hành, chậm rãi đi theo.

Thanh Liên sơn trang, căn nhà yên tĩnh nào đó.

Vương Trường Tinh nằm ở trên giường, đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn.

Vương Trường Tuyết, Vương Trường Hoán, Vương Trường Vũ, Vương Trường Cảnh đám tộc nhân bối phận chữ Trường tụ tập ở trong phòng, vẻ mặt ảm đạm. Vương Thu Hâm tựa vào trước giường, Vương Trường Tinh nắm cái tay béo của Vương Thu Hâm.

Vương Thanh Trạch, Vương Thanh Khải và Vương Thanh Chí đứng ở một bên, vẻ mặt ảm đạm.

“Tam bá, cửu thúc cửu thẩm còn chưa xuất quan, cháu đã phái người thông báo bát muội, muội ấy hẳn là sắp trở về rồi.”

“Tam đệ, đệ có cái gì cứ nói đi! Chúng ta là người một nhà, có thể giúp tuyệt đối không hàm hồ.”



Vương Trường Tuyết mở miệng nói, nàng nhìn ra được, Vương Trường Tinh không chống đỡ được bao lâu nữa.

Trên mặt Vương Trường Tinh nặn ra một nụ cười, nói: “Nhị tỷ, lục đệ, thất muội, bát đệ, mọi người đều đến rồi, đáng tiếc cửu đệ còn đang bế quan tu luyện, ta chỉ sợ không đợi được cửu đệ xuất quan. Có mấy lời, nói với mọi người.

Tất cả đều biết, linh căn của ta không tốt, ta chỉ ngóng trông Thanh Trạch có thể có tiền đồ, nghiêm khắc với nó một chút, nào ngờ hoàn toàn ngược lại, đứa nhỏ này đối với tu luyện không có hứng thú gì, cũng không hiểu kỹ nghệ gì, chỉ là ở đối nhân xử thế tốt một chút. Con trai không có tiền đồ, ta liền ngóng trông cháu nội có tiền đồ, ngóng đi ngóng lại, rốt cuộc có được Thu Hâm. Thu Hâm đứa nhỏ này ham ăn uống, không có lòng dạ xấu xa gì, ta không còn nữa, hy vọng mọi người xem ở trên phần ta lão già này, chiếu cố Thu Hâm nhiều hơn. Thu Hâm, ông nội không yên lòng nhất chính là cháu, cháu nhất định phải không chịu thua kém, nhất định phải tiến vào Trúc Cơ kỳ, một nhánh này của ông, chỉ cháu xuất sắc nhất.”

Nói xong lời cuối cùng, Vương Trường Tinh ho khan vài tiếng, giọng điệu uể oải.

“Ông nội, cháu nhớ rồi, người bớt nói vài câu đi!”

Vương Thu Hâm mắt đỏ bừng nức nở, vẻ mặt đầy đau thương.

“Tam ca, huynh yên tâm đi! Đệ cùng Thanh Thiến sẽ dạy Thu Hâm luyện khí, về phần Trúc Cơ, phải xem bản thân nó.”

“Tam bá công, ngài yên tâm đi! Chúng cháu sẽ chiếu cố tốt Thu Hâm.”

Người khác cũng đều tỏ vẻ, sẽ chiếu cố tốt Thu Hâm.

Vương Trường Tinh lắc lắc đầu, mặt đầy chờ mong nhìn Vương Trường Tuyết. Vương Trường Tinh cùng Vương Thanh Trạch cha con hai người tích góp điểm công đức, cũng đủ đổi được một viên Trúc Cơ Đan, nhưng chỉ có một viên Trúc Cơ Đan, Vương Trường Tinh lo lắng Vương Thu Hâm không thể Trúc Cơ.

Vương Trường Tuyết là phu nhân chưởng môn Bách Linh môn, nàng hẳn là có cách kiếm được Trúc Cơ Đan.

“Tam đệ, nếu là điều kiện cho phép, tỷ sẽ giúp Thu Hâm một phen, có thể Trúc Cơ hay không, phải xem bản thân nó.”

Vương Trường Tuyết trầm ngâm một lát, nói như vậy.

Vương Trường Tinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, có lời này của Vương Trường Tuyết, lão yên tâm rồi.

“Thu Hâm, cháu nếu Trúc Cơ, nhớ rõ đi mộ phần nói cho ông nội.”

Vương Trường Tinh nắm chặt hai tay Vương Thu Hâm, dặn dò.

Nước mắt Vương Thu Hâm không chịu cố gắng chảy xuống gò má, nhỏ xuống ở trên tay Vương Trường Tinh.

“Ông nội, cháu nhất định sẽ cố gắng tu luyện, nhất định sẽ Trúc Cơ...”

Hắn còn chưa nói xong, Vương Trường Tinh đã tắt thở.

“Cha, ông nội.”



Vương Trường Tinh qua đời, đau thương nhất không ai hơn được con cháu của lão.

Vương Trường Tuyết thở dài một hơi, đi ra ngoài, đám người Vương Trường Hoán đi theo ra ngoài, để lại con cháu Vương Trường Tinh.

“Thanh Thiến sao còn chă trở lại? Thanh Khải, ngươi phái người thông báo Thanh Thiến chưa?”

Vương Thanh Khải gật gật đầu, nói: “Ta đã phái người thông báo bát muội, tính toán thời gian, muội ấy hẳn là sắp trở lại rồi.”

“Lễ tang của tam đệ, xử lý cho tốt, để đệ ấy được hạ táng thật vẻ vang.”

“Vâng, nhị cô.”

Một luồng hào quang màu xanh từ chân trời xa xa bay tới, đáp ở bên ngoài Thanh Liên sơn trang. Hào quang chính là Vương Thanh Thiến, dưới chân nàng giẫm một chiếc phi toa màu xanh, pháp khí phi hành thượng phẩm.

Nàng có tu vi Trúc Cơ tầng ba, sử dụng pháp khí phi hành thượng phẩm có chút cố sức.

Nhìn cổng chào chân núi, Vương Thanh Thiến thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu cẩn thận quan sát, trên tay nàng vẫn luôn cầm một tấm Mộc Độn Phù bậc hai.

Nàng nhíu mày, nhìn về phía sau, lạnh lùng nói: “Theo ta lâu như vậy, các hạ nên hiện thân rồi nhỉ!”

Nàng đã sớm phát hiện có người theo dõi nàng, nhưng đối phương luôn giữ khoảng cách nhất định, bộ dáng không giống như có ác ý, nàng mới không so đo.

Đến cửa nhà, nàng tự nhiên không sợ.

Vừa dứt lời, một luồng hào quang màu trắng từ mặt đất nơi xa bay ra, chính là Triệu Chính.

“Triệu đạo hữu, ngươi đây là ý tứ gì?”

Vương Thanh Thiến nhíu mày nói.

“Vương tiên tử, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý, ta nghe nói gần đây có tu sĩ tà đạo thường lui tới, nhìn thấy ngươi lẻ loi một mình rời khỏi phường thị, lo lắng an toàn của ngươi, lúc này mới đi theo phía sau ngươi.”

Triệu Chính vội vàng giải thích, vẻ mặt khẩn trương.

Nghe xong sự giải thích này, sắc mặt Vương Thanh Thiến giãn ra, tò mò hỏi: “Nói như vậy, lần trước ta về nhà, cũng là ngươi đi theo phía sau chúng ta?”

Triệu Chính đỏ mặt gật gật đầu, hai tay cầm lấy góc áo, có chút khẩn trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook