Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1062: Thiên địa chi tử (Con của trời đất)

Tâm Mộng Vô Ngân

05/08/2014

Liệt Thiên hừ giọng nói:

- Coi như nể nàng, bổn hoàng không so đo với bà ta nữa. Bây giờ, Nạp Tuyết Thiên Hoa ngươi nghe cho rõ, điều ta muốn hỏi chính là, đối với ta, Như Sương và thiên hạ, ta có phải chỉ có thể có một mà không thể có được cả hai chăng?

Nạp Tuyết Thiên Hoa không đáp lại liền, mà chỉ trầm ngâm một lúc lâu mới có thể mở miệng nói:

- Yêu Hoàng nếu như đã rõ rồi sau còn phải hỏi thêm nhiều làm gì?

Liệt Thiên vẻ mặt biến hắn, quát to:

- Nói bậy, chuyện như vậy nhất định có biện pháp có được cả hai!

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Trên đời không có việc khó, chỉ sợ lòng người. Nếu như Yêu Hoàng cố chấp mà làm, cũng chưa chắc không thể có cả hai. Nhưng …

Thấy bà đột nhiên không nói, Liệt Thiên hỏi:

- Nhưng cái gì?

Nạp Tuyết Thiên Hoa than nhẹ đáp:

- Nhưng ông có thể có được bao lâu?

Liệt Thiên đáp:

- Tự nhiên là càng lâu càng tốt.

Nạp Tuyết Thiên Hoa than thở:

- Người quân tử có năm bảy đường, thiên hạ có phải là phúc lâu dài không?

Liệt Thiên đáp:

- Ta mặc kệ, thiên hạ và nàng ấy ta đều phải có!

Dường như nghe được sự kiên định trong lời nói của Liệt Thiên, Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:

- Yêu Hoàng đã cố chấp như vậy, lão thân chỉ còn cách thở dài, mời quay về thôi, ta không giúp được gì!

Liệt Thiên hừ lạnh nói:

- Ngươi là không muốn nói hay là không biết được?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Ngày đó lão thân đã nói qua với ông, muốn cầu được dài lâu, một lời thề! Nhưng hôm nay ông muốn thiên hạ, ta cũng không cách gì khác.

Liệt Thiên ánh mắt hơi động đậy, mơ hồ hiểu được gì đó, hỏi trở lại:

- Ý ngươi nói là, nếu muốn ở cùng Như Sương có thể làm được, nhưng muốn đạt thêm cả thiên hạ lại khó thành hiện thực?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Đúng thế, muốn được dài lâu thật ra không khó, nhưng muốn thiên hạ lại đã quá muộn rồi.

Mày kiếm cau lại, Liệt Thiên hỏi:

- Quá muộn? Có ý gì đây?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Trước đây, thiên hạ đối với ông dễ như trở bàn tay, nhưng ông lại bỏ đi. Bây giờ, khi ông muốn lấy lại, thì thời gian không gian đã chuyển biến, không giống như trước đây.

Liệt Thiên không nói, một chút thất vọng mờ hiện trong đáy mắt hắn. Bạch Như Sương vuốt ve ngực hắn, nhẹ giọng nói:

- Đừng quá đau lòng, nơi này còn chưa nghĩ ra, chúng ta đổi sang nơi khác.

Liệt Thiên cúi đầu nhìn nàng, yêu thương nói:

- Như Sương, nàng không trách ta chứ?

Bạch Như Sương lắc đầu đáp:

- Chàng chính là ông hoàng của Yêu vực, chàng có trách nhiệm đoạt lấy thiên hạ, suy nghĩ vì con dân Yêu vực.

Liệt Thiên đầy cảm động, trầm giọng nói:

- Như Sương, kiếp này ta muốn nàng phải hạnh phúc cười vui vĩnh viễn.

Bạch Như Sương trả lời:

- Tâm nguyện của ta thật ra rất nhỏ, chỉ cầu cả đời ở bên cạnh chàng mà thôi.

Liệt Thiên ôm chặt lấy nàng, kích động nói:

- Nàng yênt âm, đời này ai cũng không cách gì phân chia chúng ta.

Bạch Như Sương nghe vậy bật cười, một cảm giác hạnh phúc lúc này tràn lồng ngực, khiến nàng không khỏi nhắm mắt lại, nép chặt vào trong lòng Liệt Thiên.

Giữa không trung, gió nhẹ thổi qua, âm thanh của Nạp Tuyết Thiên Hoa lại vang lên:

- Yêu Hoàng, thời gian không còn sớm nữa.

Liệt Thiên lạnh lùng đáp:

- Không còn sớm thì sao? Ngươi có lời nào hà tất không nói rõ ra?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Có một số câu thật ra không nên nói với ông. Nhưng nói hay không cũng vậy, kết quả ai cũng không thể thay đổi được.

Liệt Thiên nói:

- Nếu vậy ngươi hà tất phải giấu diếm.

Nạp Tuyết Thiên Hoa than thở:

- Ta cho ông biết cũng chỉ sẽ thêm phiền não cho ông mà thôi.



Liệt Thiên ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:

- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta sẽ vì thế mà phiền não?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Còn nhớ đến tình hình ông sinh ra chăng?

Liệt Thiên đáp:

- Lần trước đã thấy qua tự nhiên quên không được. Nhưng vậy thì thế nào?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Không thế nào cả, chỉ toát ra lai lịch của ông mà thôi, đáng tiếc ông lại không biết.

Liệt Thiên kinh ngạc hỏi:

- Ngươi biết được?

Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:

- Ta biết nhưng như vậy thì làm sao?

Liệt Thiên nói:

- Nếu như ngươi biết hãy cho ta biết, che giấu vì chuyện gì đây.

Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:

- Cho ông biết cũng được, nhưng ông nghe rồi phải lập tức đi ngay.

Liệt Thiên hỏi:

- Vì sao lại như vậy?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Ông ở đây càng lâu, càng nguy hiểm cho ta.

Liệt Thiên hừ giọng nói:

- Ngươi sợ ta chăng?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Không phải sợ ông, nhưng ông lại mang đến tai nạn cho ta.

Liệt Thiên hồ nghi nói:

- Tai nạn? Ngươi ám chỉ điều gì?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Ám chỉ điều gì không quan trọng, chủ yếu là ông có đáp ứng không?

Liệt Thiên trầm ngâm một lúc mở miệng nói:

- Được, ta đáp ứng với ngươi, nói đi.

Giữa không trung, Nạp Tuyết Thiên Hoa thở dài nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:

- Bảy màu tạo hình hài, trời đất sinh ra, có sức mạnh vô cùng, có khả năng ngàn năm không chết, chính là con của trời!

Liệt Thiên sửng sờ, lặp lại:

- Con của trời? Ngươi nói ta là con của trời?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Đúng thế, ông chính là sức mạnh cực dương cực cứng, có nguồn gốc từ trời đất, cùng loại với sức mạnh của Vu Thần, nhưng lại đối lập hẳn.

Liệt Thiên vẻ mặt biến đổi hoài, thân phận này khiến hắn bất ngờ, nhất thời không biết nói thế nào mới được.

Bạch Như Sương nép vào người hắn, nhẹ giọng nói:

- Chàng là con của trời, chẳng phải vừa hay đối lập với Lục Vân chính là kẻ nghịch trời sao?

Liệt Thiên nghe vậy thất kinh, ngửng đầu nhìn lên không trung hỏi:

- Phải như vậy sao?

Nạp Tuyết Thiên Hoa từ chối trả lời nói:

- Yêu Hoàng nghĩ sao?

Liệt Thiên giận dữ nói:

- Ta đang hỏi ngươi.

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp trả:

- Lão thân không phải là người cái gì cũng biết, lại để cho ông phải thất vọng rồi.

Thấy bà ta không nói, Liệt Thiên hừ giận một tiếng, kéo Bạch Như Sương bay đi, để lại giữa không trung một câu ngắn vang vọng.

- Lần sau tới đây hẳn phải là ngày ta đoạt được thiên hạ, ngươi hãy chờ mà coi cho rõ.

Nạp Tuyết Thiên Hoa không đáp, chỉ có tiếng thở dài vang mãi trong sơn cốc không tan.

Rất lâu, sơn cốc đã trở lại như trước, nhưng một vị khách không mời lại đột nhiên đến.

Nhìn khắp bốn phía, người đến tự nói: “Có ý tứ, té ra bà ta núp ở đây.” Nói rồi bóng hình loáng lên đã đến trước cửa động dưới vách đá, lớn giọng nói:

- Người tộc Thiên Hoa, bổn thần đã đến, còn không nhanh chóng ra nghênh tiếp.

Giữa không trung, Nạp Tuyết Thiên Hoa lạnh lẽo đáp:



- Nơi luân hồi, người lạ không đến gần. Vu Thần từ đâu đến, xin mời về lại nơi cũ.

Té ra người này chính là Vu Thần, nhưng vì sao lão lại xuất hiện ở đây?

Bật cười âm hiểm lạnh lùng, Vu Thần lên tiếng:

- Bổn thần vốn nghe Đại Luân Hồi bàn thần bí khó lường, hôm nay nếu đã gặp được, tự nhiên muốn biết qua.

Nạp Tuyết Thiên Hoa trả lời:

- Sức mạnh của Vu Thần có nguồn từ Cửu U, vượt khỏi sự luân hồi, còn cố chấp làm gì.

Vu Thần âm hiểm nói:

- Bổn thần thông hiểu vạn sự thiên hạ, nhưng lại chưa từng bước vào luân hồi. Hôm nay nói thế nào cũng phải thử một phen.

Nạp Tuyết Thiên Hoa thở dài nhẹ đáp lời:

- Ý của Vu Thần ngươi biết ta biết, hà tất phải che giấu làm gì.

Vu Thần ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:

- Không hổ là hậu nhân của tộc Thiên Hoa, quả thật có mấy phần bản lãnh. Bây giờ bổn thần đến rồi, ngươi nói xem phải tiếp đãi như thế nào đây?

Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:

- Điều Vu Thần nghĩ trong lòng, lão thân đành chịu bó tay, xin mời về thôi!

Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Vu Thần nói:

- Ngươi đã không nể mặt bổn thần, thế đừng trách ta ra tay vô tình.

Nạp Tuyết Thiên Hoa trầm giọng nói:

- Vật luân hồi không xuống phàm trần, nếu như Vu Thần muốn cố đoạt lấy, tất nhiên cũng vô công mà thôi.

Vu Thần khinh bỉ nói:

- Bổn thần muốn vật gì, có khi nào không đoạt được đây? Bây giờ ngươi tốt nhất là chủ động đưa Đại Luân Hồi bàn cho ta, bổn thần sẽ tha cho ngươi, nếu không ta sẽ tiêu diệt ngươi!

Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:

- Tộc Thiên Hoa, nhiều đời truyền nhau, vật luân hồi không vào phàm trần được. Nếu Vu Thần cố chấp muốn đoạt, lão thân cũng đành liều mình tới cùng.

Dứt lời không nói gì nữa, không khí trong sơn cốc trở nên âm hiểm lạnh lùng.

Hừ giận một tiếng, Vu Thần bước lên, loáng đã tiến vào trong động. Sau đó, tiếng sấm sét rung trời thỉnh thoảng vang lên, sơn cốc yên tĩnh rung chuyển không ngừng.

Tình hình này cứ kéo dài mãi, khoảng chừng hơn nửa canh giờ, đỉnh núi lân cận rung chuyển kịch liệt, cuối cùng trong tiếng sấm điếc tai, phương viên vài chục dặm đất rung núi lở, bụi đất đầy trời bao phủ lấy mọi thứ.

Thời khắc đó, một cột sáng xông đến tận trời, chỉ trong chớp mắt đã biến mất về phía chân trời.

Sau đó, một bóng đen nhanh chóng bay ra, bắn thẳng lên bầu trời như muốn đuổi theo cột sáng đã bay đi, nhưng lại chậm một chút.

Giữa bầu trời, Vu Thần gào thét không ngừng, vẻ mặt giận dữ, đang lớn tiếng quát tháo:

- Lão già đáng ghét kia, lần này xem như ngươi may mắn, bất quá trúng phải một chưởng của bổn thần ngươi cũng khó mà thoát chết được!

Bốn bề, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, dòng khí gào thét thổi tan tầng mây, để lộ cảnh tượng dưới chân, chỉ thấy một vùng đất hoang lương, khe rảnh tung hoành, cát vàng ngập đầy, không một chút cỏ cây.

Giây lát, Vu Thần đang phẫn nộ bình tĩnh trở lại, hơi bất cam hậm hực bỏ đi, nhanh chóng đến một vùng sơn cốc âm u cách đó vài trăm dặm, gặp lại Đại Vu sư Hách Triết đang chờ.

- Chủ nhân, chuyến này thu hoạch thế nào?

Hách Triết bước lên đón Vu Thần mở miệng hỏi han.

Vu Thần lạnh lẽo đáp:

- Đi theo Liệt Thiên, tìm được tung tích của Đại Luân Hồi bàn, đáng tiếc bị lão quái vật kia trốn thoát. Tình hình ở đây thế nào rồi, tâm tình Bạch Quang ra sao?

Hách Triết vừa đi theo lão, vừa trả lời:

- Mọi thứ nơi đây vẫn vậy, không chút biến hóa, Bạch Quang đã tỉnh lại, nhưng tâm tình rất kích động, lòng phản kháng rất kiên quyết.

Bật cười khinh bỉ, Vu Thần nói:

- Mặc kệ hắn, phía Nam Cương có tin tức cụ thể nào không?

Hách Triết đáp:

- Bẩm chủ nhân, Âm Vệ được phái đi đã trở về, nhận được tin tức, tộc ta tổn thất cực nặng, năm Vu sư không người nào may mắn trốn thoát, cao thủ trong tộc cũng đã chết toàn bộ.

Vu Thần vẻ mặt giận dữ, rống lên:

- Trừ Ma liên minh đáng ghét, bổn thần sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Hách Triết đáp:

- Chủ nhân bớt giận, hiện nay chúng ta phải làm thế nào?

Vu Thần trầm ngâm giây lát, hỏi lại:

- Phía Yêu vực thế nào rồi?

Hách Triết đáp:

- Thuộc hạ đã phái Thiết Vệ thám thính qua, đại quân Yêu vực đang phân hai đường, vòng qua phòng tuyến của Trừ Ma liên minh, bắt đầu quét qua thiên hạ, tiến độ vô cùng kinh người.

Vu Thần âm hiểm nói:

- Kiếm Vô Trần hiện nay đã chết, Lý Trường Xuân cũng không còn, cả thiên hạ hiện nay nằm trong tay Địa Âm, Thiên Sát, Yêu Hoàng, Lục Vân và bổn thần. Muốn đối phó Địa Âm Thiên Sát, chúng ta có thể dựa vào tay Lục Vân, nhưng đối phó Yêu Hoàng lại phải tự mình động thủ mà thôi.

Hách Triết nói:

- Chủ nhân đã từng tính đợi sau khi Lục Vân tiêu diệt Địa Âm Thiên Sát rồi người mới lợi dụng thời cơ loại trừ. Đến lúc đó, thiên hạ chính là của chủ nhân.

Vu Thần cười nói:

- Không đơn giản như vậy, Yêu vực thực lực kinh người, thế cần phải dựa vào sức mạnh của Trừ Ma liên minh mới loại trừ được. Còn về Yêu Hoàng, bổn thần tự có đối sách. Bây giờ chúng ta chỉ cần lưu ý hành tung của Yêu Hoàng Liệt Thiên, từ từ chờ cơ hội là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook