Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 134: Đại mộ sụp đổ

Vô Tội

27/08/2015

Con đường tu tiên rất tàn khốc. Nơi nào cũng có chuyện vì một kiện linh khí, một ít tài nguyên mà đánh đập tàn nhẫn, thậm chí chém giết đến nỗi máu chảy thành sông.

Có lẽ một năm trước La Văn Thành đã có được Hồng Vân Nghê Thường, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không dám mang bảo vật này đi xử lý. Loại bảo vật này rất khó xử lý, đặc biệt chỉ cần xuất hiện bóng dáng Hồng Vân Nghê Thường trên lãnh thổ Tấn quốc, thì e rằng ngay lập tức Thiên Kiếm Tông sẽ tới. Không cần biết là ai, sẽ tra xét nguồn gốc đến cùng, bắt cho bằng được người lấy được Hồng Vân Nghê Thường là hắn.

La Văn Thành không dám xử lý, đám người Diệp Vân cũng không thể tùy tiện nộp lên.

Với địa vị cùng tu vi của bọn hắn thì một khi nộp lên, chỉ sợ ngoại trừ ban thưởng phong phú, còn có vô số dòm ngó và sát ý.

Cho nên ý tứ của Diệp Vân và Đoạn Thần Phong cực kỳ rõ ràng, chính là đưa Hồng Vân Nghê Thường cho Tô Linh mang về giao cho Tô Hạo. Với thân phận phong chủ Vô Ảnh Phong của Tô Hạo thì khi nộp lên tông môn, chắc chắn là một đại công, cũng không ai dám ngấp nghé dòm ngó. Tông môn khen thưởng phong phú, chỉ cần rơi vào trong tay bọn Diệp Vân vài thành cũng đủ để tu luyện trong thời gian dài, thậm chí trong vòng mười năm cũng không cần lo lắng không đủ tài nguyên để tu luyện.

Tô Linh cực kỳ thông minh nên rất nhanh đã nghĩ ra mấu chốt trong đó, liền nhận lấy Hồng Vân Nghê Thường, cẩn thận cất đi.

Diệp Vân nhìn Thủy Vân thần điện sừng sững trên không trung, chân mày hơi nhíu lại.

Hắn từ tầng thứ bảy Hoa Vận đại điện nhảy vào trong tinh không, sau đó liền bị truyền tống đến phía trên đại dương này, gặp được Khúc Nhất Bình, đám người Tô Linh, bọn hắn đem La Văn Thành và Khúc Nhất Bình giết, hết thảy hao tốn khoảng chừng một canh giờ. Theo lý thuyết, nếu Hoa Vận đại điện bắt đầu sụp đổ, như vậy tầng thứ bảy hẳn đã sớm bị hủy diệt hoàn toàn, vì sao đến giờ vẫn không thấy sự xuất hiện của đám người Âu Dương Vấn Thiên?

Diệp Vân không tin với tu vi của đám người Âu Dương Vấn Thiên, lại bị chôn xương toàn bộ trong Hoa Vận đại điện.

“Tô Linh, chúng ta ly khai tầng thứ ba này bằng cách nào?” Diệp Vân quay đầu hỏi.

Tô Linh khẽ giật mình, hai con ngươi nhìn về bốn phía, sau đó lắc đầu.

Bên trong tầng thứ ba cũng không tìm được bất cứ thông đạo nào rời đi, hẳn là cất giấu không gian pháp trận, nên muốn rời khỏi thì phải tìm được phương pháp phá giải.

“Trong không gian này không có bất kỳ trận pháp chấn động, ta tìm không thấy mắt trận.” Tô Linh thử một phen, thấp giọng nói ra.

“Vậy chúng ta chỉ có thể ngồi chờ ở cái địa phương chết tiệt này sao?” Bỗng nhiên Dư Minh Hồng có phần gấp gáp nói.

“Tiểu Dư, ngươi gấp cái gì, có phải một mình ngươi bị vây ở chỗ này đâu.” Lông mày Đoạn Thần Phong nhíu lại, nhìn hắn nói.

Dư Minh Hồng biến sắc, gật đầu, bình tĩnh lại.

Diệp Vân nhìn ra phía xa, không biết đang suy nghĩ gì. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, cười nói: “Không cần phải gấp gáp, có lẽ sẽ tìm được.”

“Có ý tứ gì?” Dư Minh Hồng cùng Tô Linh đồng thanh hỏi.

“Ngươi có thể tìm được thông đạo?” Đoạn Thần Phong kinh ngạc.

Diệp Vân lắc đầu, nói: “Ta không cần tìm, bởi vì đại mộ sắp sụp đổ rồi.”

Ba người khẽ giật mình, trên mặt đều mang vẻ không thể tin.

Vào thời khắc này, một tiếng ầm ầm từ đại dương đằng xa truyền đến, lập tức toàn bộ đại địa chấn động.

Phía xa, trên biển bỗng xuất hiện một đạo sáng trắng, ngày càng phát ra rõ ràng.

Trong mắt Diệp Vân hiện lên kinh hãi, nói: “Chạy mau.”

Tô Linh sửng sốt một chút, hỏi: “Chạy đi đâu? Không phải đại mô sắp sụp đổ sao? Chúng ta chỉ cần chờ là được.”

“Không thể đợi, ngươi thấy đạo sáng trắng không, đó chính là sóng lớn đấy, đủ để chúng ta chết mất xác trong đó.” Đột nhiên Đoạn Thần Phong kinh hô lên khi thấy đạo sáng trắng đang vọt tới từ xa.

Dòng nước trắng xóa ngày càng mạnh mẽ, từ nhỏ như sợi tóc đã nhanh biến thành kích thước như cánh tay, nửa ngày sau đã mơ hồ nghe được tiếng nước ào ào.

Tô Linh và Dư Minh Hồng kinh hãi nhìn sang Diệp Vân.

Diệp Vân quyết đoán nói: “Đi, chỉ cần kéo dài thời gian đến khi đại mộ sụp đổ, và ly khai trước khi con sóng lớn kịp bao phủ chúng ta.”



“Đúng vậy, tuy rằng con sóng này vô cùng mạnh mẽ, đủ để làm cho chúng ta thân tử linh tiêu, nhưng đây cũng chỉ là không gian ảo cảnh, trong đại mộ sao có thể ngăn chặn sóng lớn thời gian dài như vậy.” Đoạn Thần Phong gật đầu, nói ra.

Bốn người không do dự nữa, chạy như điên theo chiều ngược lại với cơn sóng.

Sau đó, khi bọn hắn vừa mới chạy được mấy trăm trượng thì chợt dừng lại, bởi vì bốn phía đều xuất hiện sóng lớn, điên cuồng xông lại phía bọn hắn.

“Làm sao bây giờ?” Đoạn Thần Phong cũng đã mất tập trung, nhìn về phía Diệp Vân.

Sắc mặt Diệp Vân ngưng trọng, lạnh lùng quan sát sóng lớn từ bốn phương tám hướng tuôn ra, giờ khắc này hắn cố ép mình bình tĩnh lại.

“Đợi!”

“Đợi?” Ba người đồng thanh hỏi.

“Đúng vậy, cứ đợi là được.” Diệp Vân gật đầu, chỉ vào không trung nói: “Các ngươi nhìn đi, Thủy Vân thần điện muốn sụp đổ rồi.”

Đám người Tô Linh ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Thủy Vân thần điện bị mười tám đạo cột nước nhô lên từ đáy biển tràn vào làm chấn động kịch kiệt, sau đó đột nhiên lao ra rơi vào trong đại dương.

Oanh!

Truyền đến một tiếng vang thật lớn, Thủy Vân thần điện vô cùng to lớn đã bị sụp đổ ầm ầm, bắn ra thủy tiễn đầy trời, bay ra ước chừng mấy trăm trượng, sau đó mới rơi xuống.

Răng rắc!

Trên bầu trời bỗng xuất hiện vô số những mãnh rạn nứt nhỏ, không đợi bọn Diệp Vân kịp phản ứng, những mãnh rạn nứt này đã kịch liệt khuếch tán ra, nhìn trên bầu trời giống như một cái mạng nhện.

Oanh!

Trên bầu trời truyền đến một tiếng vang thật lớn, thình lình xuất hiện một cái lỗ thủng thật to, ánh mặt trời truyền từ trong lỗ thủng chiếu thẳng xuống mặt biển đang sôi trào lên.

Trong khoảnh khắc, vốn dĩ mặt biển đang sôi trào lại trở nên yên bình. Ánh mặt trời bắn xuống giống như một cơn sóng lăn tăn, bay nhanh về phía những con sóng lớn đang dũng mãnh lao tới từ bốn phương tám hướng.

Những nơi ánh mặt trời đi qua thì mặt biển đang cuồn cuộn lập tức trở nên bình tĩnh như gương, chỉ một lát thời gian ánh mặt trời đã chiếm cứ phạm vi mấy ngàn trượng.

“Chuyện gì đây?” Đoạn Thần Phong trầm giọng hỏi.

“Trên bầu trời vếch rách vẫn còn khuếch tán, chắc hẳn đại mộ sắp sụp đổ rồi.” Diệp vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như vết rách mạng nhện che kín không gian, thậm chí không gian trước người bọn hắn cũng xuất hiện rạn nứt.

“Để ta dùng một kiếm phá vỡ không gian này.” Lông mày Đoàn Thần Phong nhíu lại, ngay sau đó thấp giọng nói.

Chỉ thấy trong tay hắn hiện lên quang ảnh, thình lình xuất hiện một thanh trường kiếm tản ra lam quang lạnh lẽo, hung hăng chém đến vết rách không gian phía trước.

“Không nên!”

Tô Linh chợt quát lên, trong tiếng nói tràn đầy hoảng sợ.

Trong lòng Diệp Vân thoáng lộp bộp, dùng một tay ôm lấy Tô Linh vào trong ngực, thân hình nhanh chóng lùi lại.

Ầm!

Một kiếm của Đoàn Thần Phong chém vào phía trên vết rách, chỉ thấy một đoàn hào quang đột nhiên muốn nổ tung ra, một đợt sóng khí cường đại quét ngang đến, làm cho trường kiếm băng lam của Đoạn Thần Phong bị chấn vỡ thành mảnh vụn, bay ra ngoài.

Mấy đạo quang ảnh băng lam xuyên thủng thân thể Đoạn Thần Phong, bắn vào trong đại dương yên tĩnh như gương.

Cả người Đoạn Thần Phong bay ngược ra ngoài, máu tươi trong miệng trào ra, tách ra thành nhiều đóa huyết hoa trên không trung, nhìn thấy mà giật mình.

Dư Minh Hồng đứng bên cạnh bị sóng khí mạnh mẽ cuốn lên ném trực tiếp ra ngoài mười trượng, nửa quỳ nửa nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.



“Ánh sáng bên trong không gian đó ẩn chứa năng lượng cường đại cỡ nào mà tên này lại dám chủ động công kích.” Sắc mặt Tô Linh tái nhợt, nhìn Đoạn Thần Phong bị đánh rớt ra ngoài, sợ hãi nói.

Diệp Vân cũng âm thầm cảm thấy may mắn, đúng là cỗ lực phản chấn vừa rồi vô cùng mạnh mẽ, nếu trường hợp là hắn thì so với Đoạn Thần Phong cũng không tốt hơn chỗ nào.

Thân hình Diệp Vân lóe lên, rơi vào bên cạnh Đoạn Thần Phong, nâng hắn dậy, tay phải vừa lật liền nhét một viên thuốc vào trong miệng hắn.

“Nín hơi ngưng thần, vận công chữa thương.”

Mặt mũi Đoạn Thần Phong toàn là máu, nhẹ gật đầu, trong mắt đều là sợ hãi.

Diệp Vân đứng lên, nhìn về phía vết rách không gian bị Đoạn Thần Phong chém trúng, ánh mắt lộ ra một tia vui mừng.

Chỗ kia vốn chỉ có vài đạo vết rách không gian nhỏ, bây giờ đã đầy rạn nứt giống như mạng nhện rậm rạp chằng chịt.

Diệp Vân đi đến một bước, nhẹ nhàng dùng tay phải đẩy ra.

“Diệp Vân, dừng tay lại.” Tô Linh kinh hô lên, nàng sợ không gian ánh sáng lại phát tán ra lực lượng đem Diệp Vân nghiền nát thành mảnh vụn.

Bàn tay Diệp Vân hơi ngừng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục đẩy ra.

Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ, không gian ánh sáng giống như tinh phiến bị vỡ vụn ra. Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ linh khí kỳ dị từ không gian ánh sáng bị đổ vỡ bắn ra, phóng tới thân thể hắn.

Tốc độ đạo linh khí này vô cùng nhanh, dù tu vi Diệp Vân cao hơn gấp đôi cũng không có khả năng tránh né.

Tuy nhiên, Diệp Vân cũng không nghĩ đến tránh né, ý nghĩ hắn vừa chuyển thì quang ảnh đen trắng nơi ngực lóe lên, thình lình xuất hiện Tiên Ma Chi Tâm.

“Thu cho ta!”

Diệp Vân khẽ quát một tiếng, lập tức thi triển Tiểu Hấp Tinh Quyết, chủ động tiếp xúc với đạo linh khí kỳ dị này.

Trong nháy mắt, đạo linh khí kỳ dị từ sâu bên trong không gian ánh sáng nhanh chóng bắn tới trước người Diệp Vân, lồng ngực Diệp Vân hơi động, cứ vậy tiếp lấy.

Tức thì đạo linh khí vọt vào đâm rách da hắn, chui vào trong thân thể.

Cỗ linh khí kỳ dị này bị Tiên Ma Chi Tâm ngưng tụ thành vòng xoáy chờ sẵn hút trực tiếp vào trong.

Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ linh khí tràn đầy tiến nhập vào cơ thể, sau đó bị Tiên Ma Chi Tâm điên cuồng hấp thu. Trong chớp mắt, cỗ linh khí kỳ dị đã bị hấp thu sạch sẽ, một giọt nước cũng không dư thừa.

“Đã thành công!”

Diệp Vân quay đầu lại cười cười, vẫy tay với Tô Linh.

Tô Linh ngây người tại chỗ, khuôn mặt đẹp tràn đầy nét sợ hãi. Nàng vốn cho là thời điểm không gian ánh sáng bị đổ vỡ sẽ bộc phát ra lực lượng cường đại, nếu Diệp Vân bị đánh trúng thì dù không chết thì cũng giống kết cục của Đoạn Thần Phong. Thế nhưng không ngờ Diệp Vân bị cỗ lực lượng cường đại đánh trúng mà không có bất luận tổn thương nào.

Tô Linh đại hỉ, vội vàng chạy tới.

Trên mặt Dư Minh Hồng cũng hết sức mừng rỡ, bay thẳng tới.

“Dư sư đệ, ngươi cõng Đoạn sư huynh, chúng ta đi tiếp.” Diệp Vân kéo Tô Linh đến bên người hắn, sau đó quay đầu nói ra.

Dư Minh Hồng gật đầu, cũng không nói nhiều, đem Đoạn Thần Phong đang miễn cưỡng điều tức chữa thương cõng lên, hưng phấn nhìn chỗ không gian ánh sáng bị đổ vỡ.

Chỗ không gian ánh sáng bị đổ vỡ, xuất hiện một cửa động tối đen, không biết đi đến nơi nào.

Diệp Vân hít sâu, nhìn cửa động tối đen, dứt khoát kéo Tô Linh bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Tiên Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook