Thí Thiền

Chương 134: Thử nhau

Tiêu Sắt Lãng

13/03/2013

Xuân Mai hướng về phía Trác Tri Viễn thè lưỡi rồi nhanh chóng chạy chuồn ra ngoài, thế nhưng Trác Tri Viễn trong lòng lúc này lại đang âm thầm suy tính, mấy chục này đến tột cùng là mấy mươi ngày hay mấy chục năm đây? Không khéo là vài chục năm mới hợp lý? Còn nếu không thì cũng không cần phải nói gì vì nàng cũng không biết gì. Hơn nữa, từ lời nói của tiểu nha hoàn gọi là Xuân Mai này, Trác Tri Viễn vẫn là thu được một tin tức rất khó phát hiện, đó chính là nha hoàn này hỏi hắn có phải là người tu tiên hay không thì chữ "người" được nhấn mạnh, tựa hồ là hữu ý vô ý, Xuân Mai ở trên chữ "người" này hơi nhấn mạnh một chút. Hơn nữa trước lúc tiến vào, Trác Tri Viễn cảm thấy trong trạch viện này không có mùi vị của con người, cùng với việc ở hậu viện bay tới một ít xú khí, cũng là làm cho Trác Tri Viễn rất là hoài nghi, Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ này rất có thể không phải là nhân loại. Nếu như hai người bọn họ đều không phải là nhân loại, e rằng nơi đây cũng không có ai là nhân lại, đều là dã thú tu luyện thành hình người.

" Tiểu huynh đệ đừng trách, vợ chồng chúng ta ngày thường đối với hạ nhân quản giáo không nghiêm, cho nên bọn chúng cũng thường xuyên không biết trên dưới chẳng phân biệt được tôn ti." Văn Vân Cơ cười đi đến chiếc ghế bên cạnh Trác Tri Viễn ngồi xuống, từ trên người nhẹ nhàng toát ra mùi hương quyến rũ động lòng người.

Trác Tri Viễn cũng cười cười nói :"Không sao không sao, nha hoàn kia đại khái là ta thấy tuổi tác cùng nàng xấp xỉ, cho nên không khỏi cũng có cảm giác thân cận."

Văn Vân Cơ cũng cười, xích thân mình lại gần :" Tiểu huynh đệ ngươi uống trà đi. Ta thấy, đệ đệ ngươi cũng là người nhân hậu, bất quá các ngươi đi tới Tây Kinh vì sao không đi đường lớn mà lại đi vòng qua sơn đạo hẻo lánh này?"

Trác Tri Viễn cầm lấy chén trà, nhưng lại cảm thấy được có chỗ nào đấy bất thường, chầm chậm nhấp một ngụm rồi chậm rãi trả lời :"Nói vậy xem ra tỷ tỷ cũng nhìn ra được, ta cũng tính là người tu thiền, tuy rằng tu trì không cao mấy, nhưng mà cước trình cũng có chút hơi nhanh. Nếu mà ở trên quan đạo (đường lớn) chạy như điên, chỉ sợ sẽ làm kinh hãi phàm nhân. Còn vị sư huynh kia của ta thì chỉ tiếc ta chưa biết ngự kiếm, chứ không thì đã có thể cùng sư huynh bay đến Tây Kinh."

Văn Vân Cơ gật đầu cười, thân mình xích lại ngày càng gần, ngồi nghiêng ngả trên ghế, kỳ thạt của chỉ ngồi dựa vào chiếc sừng nhỏ ở tay ghế, nếu không dùng đến lực ở hai chân, sợ là căn bản ngồi không vững.

"Lấy tuổi đệ đệ như vậy, có được một thân tu trì như vậy hẳn là phi phàm. Ta và đại ca ngươi tuổi đã lớn như thế này, mà so với người còn kém xa lắc. Đệ đệ nếu như là người của Trần gia thôn, vậy làm như thế nào lại có được một thân tu trì thế này?" Văn Vân Cơ từng chút một dẫn dụ Trác Tri Viễn nói ra hết.

Trác Tri Viễn từ chóp mũi ngửi được dị hương ngày càng nồng, trong lòng càng hoài nghi, đột nhiên cảm thấy trong đầu hơi có chút tán loạn, thanh tâm minh niệm chú theo đấy nhanh chóng tự động phát động, đem những mê man trong đầu trục xuất ra bên ngoài. Trác Tri Viễn âm thầm rùng mình, biết mình thiếu chút nữa là rơi vào bẫy của Văn Vân Cơ, dị hương kia hiển nhiên là từ trên người nàng phát ra, e là có tác dụng mê hồn, có thể làm cho người trúng phải độc hương này vô ý thứ nói ra lời thật, thế nhưng lại sẽ không làm cho người ta cảm thấy được có chỗ nào không ổn, hoàn toàn là một loại mê hương khống chế tâm trí.

"Trước khi ta xuất môn, sư phụ đã dặn dò ta rất nhiều lần không thể nói cho người khác biết tục danh của lão nhân gia, cho nên... Xin lỗi!" Trác Tri Viễn rất muốn nói thật, nhưng lai không muốn đem chuyện tình của Thanh Nguyên Sơn nói ra, đủ loại bất diệu đã làm cho hắn càng ngày càng thận trọng. Đây cũng là Trác Tri Viễn không biết thân quần áo mình đang mặc đã bán đứng chính mình, chứ không khẳng định hắn đã nguyện ý nói thật.

Văn Vân Cơ tựa hồ cũng không quá để ý, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là đám lão quỷ trên Thanh Nguyên Sơn kia đang làm việc bí mật gì đó, trên mặt lại cười cười nói :"Đệ đệ không tiên nói cũng không sao." Nói tới đây, Xuân Mai vừa mới rời đi lại trở vào, nói là bên kia rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, Văn Vân Cơ liền đứng dậy, cười khanh khách nói :"Rượu và thức ăn đã có, đệ đệ chúng ta mau đi nào, đại ca ngươi khẳng định là đang chờ đó."

Trác Tri Viễn cũng đứng dậy, cũng không khiêm nhượng gì mà lập tức đi ra trước.

Bên kia quả nhiên đã bày đầy một bàn thức ăn và rượu, nhìn thấ Trác Tri Viễn và Văn Vân Cơ đã tới, Vũ Thiên Luật cười nói :"Tiểu huynh đệ, mau tới nếm thử rượu ngon ta tự ủ nào!"

Sau khi ngồi xuống, Vũ Thiên Luật liền ân cần rót cho Trác Tri Viễn một chén rượu. Thế nhưng khi mùi rượu xông vào mũi, Trác Tri Viễn liền phát hiện ra lẫn ở trong đó chính là mùi hương cổ quái lúc nãy, nếu không phải Trác Tri Viễn đã đạt đến cảnh giới tầng thứ ba tị thức, chỉ sợ căn bản là nhận không ra.

Sắc mặt không đổi bưng chén rượu lên, Trác Tri Viễn thật ra là cũng không sợ trong rượu và đồ ăn có vẫn đề gì, lấy tình hình của hắn hiện tại, mặc dù không dám nói bách độc bất xâm, nhưng mà độc dược tầm thường, hơn nữa hắn lại sớm đề phòng, cho nên căn bản hắn cầm lấy chén rượu không chút do dự.



Uống cạn một hơi, Trác Tri Viễn liền đem chén rượu đặt xuống trên bàn, kêu một tiếng :"Rượu ngon!" Nhưng mà liền lập tức day day cái trán, nghi hoặc nói một câu :"Như thế nào trong đầu lại có chút choáng?" Lúc nói chuyện, hắn tuy rằng cúi đầu, nhưng lại liếc mắt quan sát phản ứng của Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ, đối với cái đánh mắt trao đổi của hai vợ chồng này, tuy rằng rất khó phát hiện, chỉ là tiếc rằng Trác Tri Viễn luôn luôn lưu tâm quan sát.

"Ha ha, tiểu huynh đệ tửu lực mà chỉ có thế thôi ư, vừa mới uống một chén mà đã váng đầu, chẳng lẽ rượu này không đúng khẩu vị, cho nên mới giả say đúng không?" Vũ Thiên Luật cũng bưng lên chén rượu, ực một cái uống cạn.

Trác Tri Viễn cười lớn nói :"Rượu rất là ngon, đại khái là mấy ngày chạy đi, có chút mệt mỏi. Vừa lúc, hôm nay phải cùng với đại ca ngươi say một trận, rồi sẽ xin mượn trang viện này ngủ một giấc." Hắn cũng làm ra vẻ không khách khí, ra vẻ hào sảng.

Vũ Thiên Luật tự nhiên vui vẻ, xách vò rượu lên đổ đầy một chén cho Trác Tri Viễn, sau đó nói :"Phải như thế chứ, vi huynh sẽ cùng với tiểu huynh đệ uống say một trận." Dứt lời, lại nốc cạn một chén.

Trác Tri Viễn cũng tự mình uống cạn, đợi cho đến chén rượu thứ ba, Văn Vân Cơ mới lại nói chuyện :" Hai người nam nhân các ngươi cũng thiệt là, uống rượu chay vậy thức ăn thì làm sao? Trần huynh đệ vốn là đi đường mệt nhọc, bụng rỗng uống rượu như vậy, rất là dễ say. Trước ăn một chút rồi uống sau cũng không muộn!"

"Ha ha, vẫn là tỷ tỷ của ngươi nói có lý, dùng bữa dùng bữa thôi, thử nêm qua món thịt thỏ ta làm nào, không dám nói là nhân gian chí mỹ, nhưng cũng tuyệt đối là đặc sắc." Dứt lời, Vũ Thiên Luật còn gắp một khối thịt thỏ đặt ở trong bát Trác Tri Viễn.

Khi Trác Tri Viễn gắp thịt thỏ lên, cũng đã phát hiện trên thịt thỏ, có mấy lỗ nhỏ rất kỳ quái, tựa hồ là bị dã thú cắn đi một miếng. Trong lòng thật là có chút do dự, thịt thỏ này rốt cuộc có ăn được hay không.

Đúng lúc này, đại môn ầm một cái trực tiếp được mở ra, ngoài cửa đột nhiên chạy vào một gã cách ăn mặc như một gia đinh, Vũ Thiên Luật vừa thấy liền nhíu mày :"Như thế nào lại không biết quy củ? Không thấy ta đang chiêu đãi khách nhân sao?"

Gia đinh kia sợ hãi vội vàng trả lời :"Bẩm cô gia, tiểu nhân sai rồi, nhưng mà..."

Vũ Thiên Luật cau mày :"Rốt cuộc là có chuyện gì? Cứ nói đừng ngại!"

Thế nhưng gia đinh kia vẫn rất là do dự, Vũ Thiên Luật liền đứng lên, hướng Trác Tri Viễn xin lỗi nói :" Trần huynh đệ thật xin lỗi, hạ nhân có việc gấp nên không có quy củ!"

Trác Tri Viễn cười cười tỏ vẻ không ngại, đồng thời một lần nữa day day trán, ánh mắt rõ ràng có chút mê mang, tựa vào bên cạnh bàn, mí mắt cũng bắt đầu không ngừng cụp xuống.

Vũ Thiên Luật sau khi ra ngoài, Trác Tri Viễn cũng đem ánh mắt đóng lại, hắn chú ý tới Văn Vân Cơ bên cạnh trong mắt hiện lên vài phần đắc ý, Trác Tri Viễn liền lập tức lặng lẽ vận khởi một chút chân khí, rót vào hai tai, lắng nghe cuộc đối thoại ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thí Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook