Thiên Hạ

Quyển 13 - Chương 576: Tướng soái dị tâm

Cao Nguyệt

20/03/2013



Trận vong thảm khốc cùng sự sợ hãi cực cùng đã khiến các binh sĩ Yến quân dừng xung phong. Sáu ngàn Yến quân đứng ngoài hai trăm dặm nhìn chằm chằm bốn trăm kỵ binh An Tây đang xếp dàn ngang, một ngàn năm trăm tên quân nỏ tiễn đứng phía trên cùng, nửa quỳ dưới đất chờ đợi lệnh phát tiễn. Song phương giờ chỉ còn cách nhau hai trăm bước, ở cự ly này nỏ tiền của Yến quân không thé tạo ra uy hiếp gì cho quân sĩ An Tây được.

Nhưng không có ai dám xông lên trước, cả chủ tướng Lý Khắc Trung của họ cũng đã bất hạnh hi sinh, ai cũng hiểu rõ, nếu xông thăng về phia trước chỉ có con đường chết. Trên chiến trường rất ư tĩnh lặng, xung quanh sặc mùi máu tanh, trong mắt mỗi binh sĩ Yến quân đều nhấp nháy nỗi sợ hãi. Họ chưa bao giờ nhìn thấy đội quân nào mạnh mẽ như thế. Bốn trăm người mà còn hơn cả bốn ngàn người, họ có thể phát huy uy lực của nõ tiễn lên đến mức cực đại có thể.

Ngay tại lúc nảy, cùng với ánh lửa ngất trời của công trường hỏa dược bỗng bùng lên tiếng nổ động trời, kho chứa thiên lôi giấy đã bị nổ tung, hai vạn mấy cái thiên lôi giấy đã nổ, trong sơn cốc hỏa diệm đỏ rực xông lên đến tận ba mươi trượng cao, trong cứ như quả nấm bằng khói khổng lồ. Sức bức phá khổng lồ mà nó mang đến đã san bằng cả sơn cốc, thậm chí cả trạm phong hòa đang bốc cháy hừng hực trên đỉnh núi cũng đã biến mất, tất cả cây cối đều bị cản quét gẫy sạch.

Tất cả binh sĩ Yến quân đều sợ chết khiếp thử người, phần lớn đều hốt hoảng quỳ lãn dưới đất, vạn phần khiếp sợ bịt chặt tai la hét để giải tòa áp lực và sợ hãi đè nặng trong lòng. Họ thấy tim can minh như cũng muốn nổ tung...

Nhưng bốn trăm kỵ sĩ An Tây vẫn án binh bất động, họ cứ như các pho tượng đá, lại cầm nỏ đã được thay tiễn lạnh lùng nhắm thẳng vào binh sĩ Yến quân cách mình hai trăm bước, cứ như tiếng nổ khồng lồ vừa rồi hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ý chí thép đá của mình.

Tần Hải Dương quay đầu lại nhìn, mắt hắn đầy lo âu. Trong bóng tối chỉ thấy gần trăm tên kỵ binh đang phóng ầm đến, Quý Thắng cao giọng bẩm báo: “Bẩm Tần tướng quân, tất cả nhiệm vụ đã hoàn thành, quân ta không ai bị thương.”

Trong lúc cú sốc trận nổ còn chưa tan biến trong Yến quân. Tần Hải Dương lại lạnh lùng hạ lệnh, năm trăm kỵ binh cùng phóng ngựa đào tẩu về hướng tây. Bọn họ cứ như những bóng ma dưới ánh trăng thoáng cái biến mất tại phương trời phía tây.

Trên chiến trường chỉ còn lại thi thể ngổn ngang dưới đất cùng hơn sáu ngàn binh sĩ đã sợ khiếp vía.

Trên quan đạo cách đấy mười mấy dặm. Tôn lão đầu bị tiếng nổ tung làm sợ ngã xuống lưng lừa. Lão vạn phần khiếp đám nhìn chùm khói đen trên không cùng những đám mây đỏ sậm kỳ quái, lão cứ như thấy cửa lớn của địa ngục đã mở ra vì đám người đó.

(*Lời tác giả: Tình tiết có phần hơi khoa trương, nhưng đây là tiểu thuyết, cho phép được dùng nghệ thuật khoa trương)

Vụ nổ ở kho trừ hỏa dược của Linh Vân cốc, ở ngoài mấy chục dặm bèn nhìn thấy ngọn lửa của nó, tiếng nổ lại càng là trăm dặm có thể nghe tiếng, giống như đất rung núi chuyển, cả U Châu thành đều bị làm bừng tỉnh, nhà nhà hộ hộ đều chong đèn sáng lên, hàng mười mấy vạn người đi đến trên phố lớn, nhìn vào luồn khói hình trụ khồng lồ mà xì xầm kháo nhau, binh sĩ mấy đại doanh của An Lộc Sơn cũng đồng loạt bị kinh động, bọn họ cũng đi ra khỏi doanh phòng, hãi hùng mà nhìn vào đám mây hình trái nấm ngùn ngụt dâng lên thật hoành tráng, trong lòng mỗi người đều bị đám mây trái nấm này đè nén đến nặng trịch, linh tính không hay đã bao phủ trong tim mỗi người.

An Lộc Sơn lại không phải là bị kinh động đánh thức, hắn ngủ say như chết, cho dù sấm sét nổ vang sát bên tai hắn, hắn cũng khó mà tinh dậy, hắn là bị các thân binh lay tinh, nghe nói là công trường hỏa dược xảy ra vụ nố, An Lộc Sơn cả giày cũng không mang bèn xông ra khỏi phòng, mây nấm khổng lồ làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm, hắn đột nhiên sực ý thức được sự ảnh hưởng vụ nổ lần này đối với kế hoạch hỏa dược của hắn.

Một cảm giác đau đớn tận xương cốt làm hắn khó mà chịu được, An Lộc Sơn gào rống lên, tức đến sùi bọt mép, hắn hét to nói: “Đi! Tốc đi gọi Sử Tư Minh đến đây cho ta.”

Hét xong, hắn gần như lả hết cả người, đặt mông ngồi xuống dưới đất, dáng vẻ thống soái giờ phút này không còn sót lại chút gì trên người của hắn, hắn lại nhếch nhếch miệng, hét lên khản cả giọng...

Nửa canh giờ sau. Sử Tư Minh toàn thân bận giáp trụ chỉnh tề bị binh sĩ dẫn đến phủ Yên vương. Sử Tư Minh là người tổng phụ trách chế tạo vũ khí hỏa dược, không giống như An Lộc Sơn bị lay tinh, sau khi lửa phong hòa cầu viện đốt lên trên sác núi, hắn bèn lập tức xuất binh đi viện trợ, nhưng cuối cùng hắn lại trễ đi một bước, điều hắn nhìn thấy là sự mất sạch của công trường hỏa dược, nhìn thấy là một bãi tha ma và sáu nghìn quân đội quân tâm tan rã, còn quân xích hầu An Tây đã ung dung rời đi rồi.

Sử Tư Minh lúc này tâm trạng vô cùng phức tạp, trong lòng hắn vừa sợ hãi, lại vừa phẫn nộ, đồng thời còn có một thứ khâm phục, hắn khâm phục dị thường đối với quân xích hầu An Tây, không chỉ là bọn họ chi với binh lực bốn trăm người, bèn đã có thể dựa vào nỏ trận lớn mạnh mà đối kháng với đại quân một vạn người, cũng không chỉ là bọn họ giết địch ba nghìn, tự thân lại không tổn thương một binh nào, quan trọng hơn là sáu nghìn quân đội đã gặp phải đòn giáng nặng, vụ nổ khổng lồ làm cho bọn họ không hề có ý chí tác chiến, quân xích hầu An Tây hoàn toàn có thể đồ sát sáu nghìn người này, tạo ra một kỳ tích năm trăm quân đánh bại một vạn quân, nhưng quân xích hầu An Tây lại biến mất không để lại tăm hơi, đây chính là tố chất của quân xích hầu, tuyệt không vượt qua chức trách một bước, điều này làm cho Sử Tư Minh kính phục khôn xiết, bọn họ thì chăng có lấy quân đội xích hầu như vậy.

Sử Tư Minh bị đưa đến trước mặt An Lộc Sơn, hắn quỳ một sối, ôm quyền thi lễ nói: “Ty chức Sử Tư Minh, tham kiến đại soái!”

An Lộc Sơn đã được các thân binh dìu đến ngồi trên soái vị, hắn trông có vẻ rất uể oải, nhưng sự đi đến của Sử Tư Minh lại làm cho lửa giận của hắn bùng cháy, hắn thoắt cái ườn thẳng người lên, chỉ vào Sử Tư Minh chửi lớn nói: “Tên đồi bại, ngươi còn dám vác mặt đến gặp ta ư?”

“Đại soái, ty chức vô tội!”



Một ngọn lửa giận mảnh liệt bùng cháy trong tim An Lộc Sơn, hắn hung tợn dán mắt vào Sử Tư Minh, hắn lại dám nói rằng minh vô tội, hắn đột nhiên túm lấy quân ấn trên soái áng ném ngay vào đầu Sử Tư Minh, ‘Bác!

5

một tiếng, quân ấn nặng trịch đập vào trên trán của Sử Tư Minh, nhất thời máu chảy ròng ròng.

“Khốn nạn!”

An Lộc Sơn lại thét lên lần nữa: “Ngươi còn dám nói thêm một tiếng rằng ngươi vô tội!”

Thân binh bên cạnh vội vã tiến lên băng bó cho Sử Tư Minh. Sử Tư Minh đầy bọn họ ra thở dài một hơi nói: “Ty chức là có sai lầm, như ty chức cho rằng, nguyên nhân thật sự là đại soái quá cẩn thận rồi.”

“Cái gì!” An Lộc Sơn sắp bị tức đến hồ đồ rồi, lại là trách nhiệm của hắn, hắn giận quá hóa cười nói: “Tốt! Tốt! Ngươi nói thử xem ta cẩn thận ở chỗ nào?”

“Ty chức từng kiến nghị qua đại soái, một vạn quân trú đóng ngoài ba dặm quá xa, nhưng đại soái nói có thể sẽ có nguy hiểm, điều này cũng thôi vậy, nhưng ty chức đã nhiều lần nhấn mạnh ít ra nên có ba nghìn quân trú phòng trong công trường hỏa dược, nhưng đại soái lại kiên trì chi phái ba trăm thân binh, đại soái là sợ bí mật của hỏa dược bị lộ ra ngoài, nhưng điều này lại trở thành lỗ hồng phòng thủ lớn nhất cho việc bị tập kích lần này, đại soái, ty chức sẽ lĩnh tội, nhưng ty chức cho rằng, đại soái cũng có trách nhiệm.”

“Ta thấy là ngươi đã chán sống rồi!”

An Lộc Sơn nhìn chằm chằm Sử Tư Minh, thám hiểm nói: “Nếu ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ cho ngươi toại nguyện, người đâu!”

Hành hình thủ ở hai bên đáp ứng lên một tiếng, lúc này mạc liêu Cao Thượng đã kéo đến, nếu như nói thiên hạ còn có một người có thể khuyên nhũ An Lộc Sơn, vậy người đó chính là Cao Thượng, hắn đã bắt bài hết tính khí của An Lộc Sơn, hắn biết hi vọng mà An Lộc Sơn gửi gấm đối với vũ khí thiên lôi, bỗng dưng gặp phải sự tập kích của quân xích hầu An Tây, An Lộc Sơn làm sao có thể không giận đến công tâm, nhưng cho dù lửa giận có cháy cao đến đâu, cũng không thể tự chặt cánh tay, hắn vội vã khuyên An Lộc Sơn nói: “Đại soái, bây giờ vẫn chưa phải là lúc truy cửu trách nhiệm của Sử Tư Minh, xích hầu An Tây vẫn còn ở U Châu chúng ta, còn có thiên lôi sẽ làm thế nào? Đại soái, hãy để hắn xử lý xong những việc này trước đã!”

An Lộc Sơn cũng không đến nỗi phải đến nước giết Sử Tư Minh, hắn chỉ là không thể bỏ qua sự mất mật này dễ dàng như vậy. Cao Thượng đã cho hắn một đường lui, hắn bèn hừ mạnh lên một tiếng nói: “Thôi được! Nợ lại cái đầu chó của ngươi trước, sau này hẵng tìm ngươi tính sổ luôn một thể, cút!”

Sử Tư Minh ôm hận mà lui ra, An Lộc Sơn lúc này mới thở dài một tiếng, nói với Cao Thượng: “Tiên sinh, đến nước này ta phải làm thế nào đây, hỏa dược khó khăn lắm mới có được toàn bộ đã hủy đi, mắt thấy đã sắp khởi binh rồi, một đòn nặng vào ta a!”

“Đại soái không cần lo lắng, tuy rằng nhất thời thất lợi, nhưng công thức chế tạo chúng ta đã có được trong tay, điều này đã tốt hơn nhiều so với trước kia điều gì cũng chẳng biết, đại soái, ta bắt đầu lại từ đầu là được rồi.”

“Đâu có dễ dàng như vậy a!” An Lộc Sơn lắc lắc đầu nói: “Nguyên liệu toàn bộ đều hủy cả, bột tiêu (*KN03 - Kali Nitrat, dùng làm chất oxy hóa với chất khử là lưu huỳnh S) ta còn có thể chờ đợi tìm kiếm thêm, than gỗ (*là một chất màu đen, rất nhẹ, được chế từ gỗ qua quá trinh chưng khô gỗ tách nguyên tố Carbon ra khỏi các thành phần khác mà chủ yếu là Oxy, được dùng làm phụ gia của than hoạt tính và thuốc súng đen) cũng không thành vấn đề, mấu chốt là lưu huỳnh, bản thân Hà Bắc không sản xuất lưu huỳnh, lưu huỳnh của các châu huyện Hà Bắc đạo đều bị ta nạo vét sạch, bây giờ bị hủy cả, bào ta phải làm sao đây?”

“Đại soái, đi nơi khác mua, đại soái không phải là phái người đi Thanh Châu rồi sao? Vậy thì đi tiếp Giang Hoài, đi Hà Nam đạo, tóm lại là hãy tìm về một số, sau đó chúng ta hãy từ từ tìm mó lưu huỳnh.”

An Lộc Sơn trầm tư trong chốc lát, quả thật cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, hắn bèn gật gật đầu nói: “Ta sẽ tăng cường phái người đi tìm mỏ, ngoài ra, còn có một việc nữa, ta muốn tiên sinh đích thân đi làm.”

“Xin đại soái giao phó!” An Lộc Sơn cười lạnh một tiếng bèn nói: “Lần này năm trăm xích hầu An Tây lại dám xâm nhập vào U Châu, hơn nữa hạ thủ lại vừa ác vừa chuẩn, nếu như chủng ta không có nội ửng, đánh chết ta cũng không tin, phiền tiên sinh đích thân đi lục soát điều tra, nhất định phải lôi cổ tên nội ứng này ra băm dằm ra thành vạn mảnh!”

Cao Thượng mừng rỡ khôn xiết, như vậy thì An Lộc Sơn đã đem bộ môn tình báo giao cho hắn rồi, hắn vội vàng khom người nói: “Thuộc hạ nhất định không để cho điện hạ thất vọng!”



“Tiên sinh chậm đã!”

Hắn vừa định đi, An Lộc Sơn đã gọi hắn trở lại, An Lộc Sơn nghiến rãng khèn khẹt nói: “Có qua không có lại, không phải là lễ! Ta cũng muốn đề Lý Khánh An nếm thử mùi lợi hại của ta.”

Sau khi trời vừa sáng chưa bao lâu, không khí thành U Châu đột ngột trở nên căng thẳng, bốn cánh cửa thành ầm ầm đóng lại, bất kỳ ai không được phép ra ngoài, từng đội từng đội binh sĩ toàn thân vũ trang chạy nhanh trên phố lớn hẻm nhỏ, tất cả mọi khu vực giải trí như khách sạn, tửu tứ, thanh lâu v.v.., đều nhất loạt đóng cửa, binh sĩ tiến hành lục soát từng nhà, phàm là người từ chỗ khác đến nhất loạt đăng ký, có chút khả nghi thì lập tức bắt lấy, nhưng trọng điểm thanh tra của Cao Thượng là mười đại hộ cho phép nuôi bồ câu trong nội thành U Châu, đây là điêm xâm nhập của hắn, hắn từ mặt thời gian tiến hành phân tích mà có được một kết luận rằng, tình báo xây công trường hỏa dược ở U Châu không phải là người đi Trường An, về mặt thời gian là không kịp, vậy ắt hẳn là dùng bồ câu đưa thư đi, vậy mười nhà đại hộ được phê chuẩn có thể nuôi bồ câu, rất có thể một trong số này chính là cứ điểm tình báo ở U Châu của Lý Khánh An.

Đương nhiên, cử điểm này cũng có thể ở các châu ngoài, đưa tình báo đến châu ngoài trước, rồi dùng cáp thư đưa đi Trường An, nhưng Cao Thượng cho rằng, với khí phách của Lý Khánh An, hắn nhất định sẽ đem tổng bộ tình báo Hà Bắc thiết lập ở U Châu, đó mới là tính cách của hắn.

Đối tượng lục soát thứ nhất là Bắc Yến mã điếm, đây là một cửa tiệm bán ngựa, là do một nhà người Đột Quyết mờ, đồng thời cũng cung ứng chiến mã cho quân phương, bọn họ được An Lộc Sơn đặc chuẩn nuôi bồ câu, dùng để liên lạc với phân tiệm của phương bắc. Cao Thượng dẫn người tỉ mỉ lục soát một lượt, không hề phát hiện dị thường nào, hơn nữa chủ tiệm này có quan hệ rất mật thiết với Sử Tư Minh, bèn bỏ qua cho tiệm ngựa này.

Đổi chân. Cao Thượng bèn dẫn người đến đại hộ thứ hai có tư cách nuôi bồ câu, chính là Diệu Thú Hồi Xuân đường.

Lúc Cao Thượng điều tra đến Diệu Thủ Hồi Xuân đường, thì đã là lúc giữa trưa, ngoài cửa tiệm vẫn xếp hàng dài những bệnh nhân, các người giúp việc bận rộn tới lui, đem từng người bệnh dẫn vào trong đại đường, lúc này, mấy trăm Yến quân xông đến trước Diệu Thủ Hồi Xuân đường, bao vây chặt kín lấy toàn cửa tiệm thuốc, các bệnh nhân vô cùng hoảng sợ, đồng loạt tránh dạt sang hai bên.

Cao Thượng dưới sự hộ tống của mười mấy binh sĩ, đi đến trước Diệu Thú Hồi Xuân đường, nhìn vào tấm bàng hiệu cửa tiệm do Bùi Khoan đặt bút đề lên năm xưa: ‘Nhân tâm từ tràng, diệu thú hồi xuân’, hắn gật gật đầu bèn mệnh nói: “Đừng kinh nhiễu đến tiệm thuốc, quân đội chưa được mệnh lệnh của ta không được vào trong.”

Diệu Thủ Hồi Xuân đường ở U Châu mấy chục năm, có một uy danh rất cao trong dân chúng. Cao Thượng là người đọc sách, hắn biết đối với tiệm thuốc sở hữu dân vọng cao như vậy không thể quá cứng rắn mạnh tay, nhưng tra thì vẫn phải tra, chỉ có thể dùng thủ đoạn mềm móng.

Nghĩ vậy, hắn quay đầu hỏi đạo sĩ Trừ Trần Tử bị hai binh sĩ áp giải: “Nơi này ngươi có đến qua không?”

Trừ Trần Tử bởi vì không dính dán chút gì đến việc hỏa dược mà không có đi công trường hỏa dược, cũng vì thế mà thoát được một nạn, nhưng lúc hắn chạy trốn bị quân đội của An Lộc Sơn bắt giữ, bị Cao Thượng thâm vấn lâm thời, hắn bèn đem mọi tình báo đều giao phó hết. Cao Thượng lập tức ý thức được, tên đạo sĩ này rất có thể chính là nhân vật mấu chốt của việc lộ tin mật, mà tên tử đệ ăn choi lêu lông của đại hộ họ Triệu, rất có thể chính là thám tử của quân An Tây ở U Châu, để mờ toan lỗ hở này ra, hắn bèn mang theo cả Trừ Trần Tử bên người.

Trừ Trần Từ sợ sệt mà nhìn Diệu Thủ Hồi Xuân đường một cái, lắc đầu nói: “Nơi này ta chưa từng đi qua.”

“Dẫn đi!”

Lúc này, người chấp sự của tiệm thuốc vội vã chạy lên, khom người thi lễ nói: “Cao sứ quân cần Diệu Thủ Hồi Xuân đường làm gì?”

Cao Thượng ở U Châu rất nổi tiếng, rất nhiều người cũng đều quen biết hắn, biết được hắn là quân sự của An Lộc Sơn, người của Diệu Thủ Hồi Xuân đường cũng không ngoại lệ. Cao Thượng cười nhạt một cái, chắp tay nói: “Phụng mệnh của An soái điều tra, mời đại chưởng quỹ nhà các ngươi đến gặp ta!”

Trong nội thất của Diệu Thủ Hồi Xuân đường, đại chưởng quỹ Trương Việt đương bố trí nhiệm vụ tiếp theo cho Triệu Gia Câu, nhưng bỗng nghe tiếng bước chân vội vã vọng đến. Ngay sau đó chấp sự phòng dược chạy như bay vào, hồi hộp nói: “Đại chưởng quỹ. Cao Thượng dẫn binh đến rà soát, giờ tiệm thuốc đã bị binh sĩ trùng trùng bao vây lại rồi.”

Trương Việt nghe mà giật thót cả tim, sao Cao Thượng lại biết được đến chỗ này chứ? Hắn chưa kịp nghĩ ngợi gì lập tức rút chìa khóa ra đưa cho chấp sự và Triệu Gia Câu nói: “Hai người các ngươi lập tức đi tiêu hủy tất cả vãn thư quan trọng ở trong nội thất của phòng ta, hãy dời tủ sách ra, dưới sản nhà có một cái hộp nhỏ, hủy thiêu hủy toàn bộ hai cuốn sổ nhỏ trong đó, đi nhanh!”

Trương Việt chẳng bao giờ cho phép ai vào phònghắn, và lại càng không phải nói là mật thất của hắn? Nhưng tình thế cấp bách, hai người cũng chưa kịp suy nghĩ gì bèn nhận lấy chìa khóa phóng nhanh lên lầu hai.

Trương Việt chinh chinh y quan, hắn hơi bình ồn lại tâm trạng một chút rồi mới nhanh chân bước nước đại về phía đại môn. Lúc này ngoài cửa lớn đã có gần bốn ngàn binh sĩ đến đây, vây kín Diệu Thủ Hồi Xuân đường đến cả một giọt nước cũng khó mà lọt qua nổi. Đó là do An Lộc Sơn nghe nói hai vạn cây thiên lôi giấy của hắn đã toàn bộ bị hủy sạch, lòng đau như cắt, hắn thề nhất định phải bắt mật thám của Lý Khánh An cho kỳ được, lại cho thêm mười vạn binh rà soát trong thành, phàm những nhà có chút can hệ với phía Trường An đều sẽ bị rà soát triệt để, thậm chí cả quan viên của hắn cũng đều nhất luật không được tha.

Rà soát của Cao Thượng tất nhân là trọng điểm quan tâm của An Lộc Sơn, hắn sợ Cao Thượng không đủ người lại cho phái thêm hai vạn quân đội cho Cao Thượng. Cao Thượng lập tức hạ lệnh cho vây toàn bộ mười hộ nhà có nuôi bồ câu lại, không để một ai có thể chạy thoát. Cao Thượng đã nhận định trạm tình báo của Lý Khánh An chắc chắn nằm trong mười hộ người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook