Thiên Hồng Ma Đạo

Quyển 3 - Chương 112: Thiên Kiếp Giáng Xuống

Tiểu Tiểu Vũ

15/04/2013

Nhìn Mâu Đao trước mắt lơ lửng ở không trung lên xuống lay động, Đoan Mộc Khuất Sùng cảm thấy lực sinh mệnh của bản thân đang nhanh chóng trôi qua, cuối cùng, sau khi lúc Bổn Mệnh Nguyên Thần trong cơ thể biến mất, thân thể của Đoan Mộc Khuất Sùng đón gió phiêu tán thành mảnh vụn, hóa thành hư vô.

Lâm Phong không hiểu nhìn lấy Khảm Phổ tâm thần uể oải, Khảm Phổ thấp giọng cười nói:” Ta đem Nguyên Anh của chính mình trốn vào trong Mâu Đao, một kích trí mạng vừa rồi Nguyên Anh của ta cũng gặp lực cắn trả không nhỏ, chiêu này say này vẫn là ít xài vẫn hay hơn.”

Với Bổn Mệnh Nguyên Anh của chính mình thúc dục Ma Thần Khí Mâu Đao, Khảm Phổ vẫn là lá gan đủ lớn, phải biết rằng, nếu như một khi không cẩn thận bị lực cắn trả của Ma Thần Khí cắn nuốt Nguyên Anh, Mâu Đao sẽ biến thành một món Ma Thần Khí có linh hồn, sinh mệnh. Và Nguyên Anh của Khảm Phổ lãi sẽ bị mãi mãi giam cầm trong Mâu Đao.

Người chính thức muốn làm được Ma Thần Khí của bản thân nhân khí hợp lại một thể, cảnh giới bất phân khí nhân, Khảm Phổ vẫn cần phải trải qua Thần Khí mới có thể làm được, hiện giờ vẫn là có chút miễn cưỡng.

Phong Văn bay đến bên cạnh Khảm Phổ, ân cần hỏi:” Khảm Phổ, ngươi không có chuyện gì chứ?”

Khảm Phổ lạnh nhạt cười, trầm mặc không nói, Phong Văn cũng là nhìn chăm chú Khảm Phổ, mọi thứ đều ở trong bất ngôn.

Hai người lặng lẽ cảm nhận, trong vô hình tán phát ra tình bạn nồng hậu, Lâm Phong tiến lên nói:” Các ngươi còn muốn nhìn nhau không nói như thế bao lâu, Đoan Mộc Khuất Sùng đã chết, chúng ta cũng nên thương nghị một lúc sự việc trước khi Độ Kiếp.

Phong Văn ngạc nhiên nói:” Độ Kiếp? Lâm Phong huynh đệ ngươi sắp phải Độ Kiếp sao? Tốc độ tu vị của ngươi đúng là khiến ta cảm thấy xấu hổ đấy! Không nghĩ tới ngươi lại có thiên phú như thế!”

Khảm Phổ trêu chọc nói:” Phong Văn ngươi ở đâu biết Lâm Phong tiểu tử này quả thực là một quái thái! Cho dù nghiên cứu cái gì đều tốc độ kinh người, với tu vị chưa có Độ Kiếp lại có thể tu luyện ra Ma Thần Khí, không nói là không ai có thể đuổi kịp. Cũng là cổ nhân trước đó không có.”

Phong Văn nghe vậy càng thêm khiếp sợ, Phong Văn không nói gì đột nhiên ý thức đến bản thân vừa mới bị Lâm Phong nói tỉnh táo, căn bản hiện giờ không còn chút ghen ghét nào được dấy lên đối với Lâm Phong, chỉ bởi vì chênh lệch quả thật quá lớn, Phong Văn đến cả tâm trạng đi nghĩ cũng không đủ.

Lâm Diệp từ đầu đến cuối chưa nói một lời hiện ra diện mạo vốn có, đi đến trước mặt Phong Văn. Khẽ cười nói:” Phong Văn, ngươi không cần cảm thấy kinh ngạc. Ta làm sư phụ này cũng bị đồ nhi vượt qua, ta cũng không có cảm thấy xấu hổ.Ngươi thì càng không cần để ở trong lòng, đệ tử này của ta là không thể dùng lẽ thường cân nhắc.”

Lâm Phong bất đắc dĩ nói:” Sư phụ, Khảm Phổ, tại sao các ngươi liên hợp với nhau nhắm vào ta? Khảm Phổ lấy thế gạt người thì cũng thôi, tại sao sư phụ ngươi cũng tùy ba trục chảy?”

Sau khi lời của Lâm Phong vừa dứt, bọn người Khảm Phổ ngắn ngủi nhìn nhau dừng lại một chút, đột nhiên đều tự cười lớn lên, Lâm Phong cũng bị lây nhiễm bởi không khí. Túng tình cười lớn lên.

Trải qua một hàng loạt sinh tử bồi hồi, lúc này Lâm Phong mới cảm thấy được cảm giác thoài mái hoàn toàn thả lỏng, không có áp lực, không có uy hiếp. Đồng dạng cũng không có gánh nặng. Có lẽ đây chính là bình yên khi mưa gió đi qua vậy!

Lúc này, đột nhiên Lâm Phong cảm ứng được một luồng cực kì nhanh. Nhưng có ẩn dấu hơi thở hơi yếu rất tốt hướng về phía bản thân chuyển động qua tới, bọn người Khảm Phổ cũng cảm ứng được, ào ào hướng về phía hơi thở nhìn qua đi.

Lúc nhìn thấy người đến, Lâm Phong thở phào một hơi, là Lăng Tiêu.

Phong Văn đi lên đón nhận, thấp giọng nói:” Đại ca, tại sao ngươi tới đây?”

Lăng Tiêu liếc nhìn Phong Văn một cái, sau đó hờ hững quét nhìn Lâm Phong ba người, trầm giọng nói:” tại sao không thấy người thần bí với ngươi cùng nhau đi. Hắn đi đến nơi nào?”



“ Hắn đã chết. Là ta giết chết.” Khảm Phổ nhàn nhạt nói.

Phong Văn vội vàng giới thiệu Lăng Tiêu với Khảm Phổ nói:” Đây là Lăng Tiêu đại ca của phu nhân ta, Phiêu Diêu Thần Điện điện chủ hiện nhậm.”

Khảm Phổ nghe vậy xoa bỏ đi địch ý đối với Lăng Tiêu:” Thì ra ngươi là đại cậu ca của ngươi hả! Ta vẫn tưởng là người đến báo thù cho Đoan Mộc Khuất Sùng chứ?”

Lâm Phong truyền âm nói:” Khảm Phổ. Vị Lăng Tiêu này ở trước mắt ngươi rất không đơn giản, trước đó Huyền Vũ chi trận ở trước Ma Thần Điện thì chính là bị hắn phá bỏ. Tạo nghệ của hắn ở trên trận pháp một đạo vô cùng cao, ta xem tuyệt đối không ở dướu ngươi.”

Nghe được Lâm Phong truyền âm, Khảm Phổ có chút hứng hú nhìn Lăng Tiêu, ung dung nói:” Tên của ta là Khảm Phổ, không biết Lăng tiên sinh có nguyện ý nhận biết một chút trên trận pháp một đạo không, xúc tất trường đàm một phen?”

“ Đương nhiên có thể.” Lăng Tiêu trả lời.

Phiêu Diêu Thần Điện, ở giữa đại điện.

Lúc này ở trên đại điện có đặt một bàn dài rộng lớn, ở trên bàn dài đặt bình trà chén trà, bọn người Lâm Phong ngồi ở bên cạnh thản nhiên uống trà, ngồi ở chính giữa bàn lại là Lăng Tiêu, Phong Văn và Lăng Mộng cũng ngồi ở một bên.

Khảm Phổ và Lăng Tiêu vừa thấy như cố, nói lên các loại chỗ huyền diệu ở trên trận pháp một đạo, có tình cảnh rất lớn gặp lại hận vãn. Mặc dù Lâm Phong nghe không hiểu rõ giải thích của hai người trên trận pháp, nhưng cũng dụng tâm nghe, không chịu bỏ qua bất cứ câu nói nào hai người nói qua.

Phong Văn cũng là một mặt thoải mái, có thể bình an vô sự về đến bên cạnh của Lăng Mộng, Phong Văn không khỏi tự than tạo hóa trêu người, mọi thứ đi qua của hôm qua thì giống như đàm hoa vừa hiện, đã hoàn toàn biến mất. Và hiện giờ bản thân cần làm, thì chính là quý trọng người trước mắt và phần chân tình không dễ có được này.

Ba tháng sau, một nơi cực kỳ trống trải, trong sa mạc thị dã rất là trống trải rộng lớn, Lâm Phong, Mộ Dung Nhược Tuyết, Lâm Diệp lặng lẽ chờ đợi Thiên Kiếp giáng xuống.

Cuối cùng lúc Mộ Dung Nhược Tuyết ở trong ngọc giản tu luyện đến thứ năm trăm năm, thành công đột phá đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ cuối, cũng cảm ứng được Thiên Kiếp của bản thân tới gần. Sau khi từ ngọc giảnra ngoài, liền theo Lâm Phong, Lâm Diệp cùng nhau tìm kiếm đến một nơi sa mạc, khu vực thích hợp Độ Kiếp.

Người ở một bên nhìn còn có Khảm Phổ, Lăng Tiêu, Phong Văn và Lăng Mộng, Khảm Phổ là không cần nói, lúc nào cũng có thể quay về Thiên giới.

Lăng Tiêu, Phong Văn ba người thì không thể, bọn họ vẫn là chưa có cảm ứng được khi nào Thiên Kiếp của chính mình sẽ giáng xuống, chỉ có thể tiếp tục khổ sở chờ đợi. Bọn họ không thể giống như Lâm Phong vậy, ở lúc người khác mạnh mẽ Độ Kiếp đồng thời gia nhập Độ Kiếp, Lâm Phong, Lâm Diệp ba người đều là đột phá đến cảnh giới có thể Độ Kiếp, ba người đồng thời Độ Kiếp là có thể, chỉ là uy lực của Thiên Kiếp sẽ tăng cường mười mấy lần mà thôi.

Lăng Tiêu đã từng đem Tiên Khí gia truyền Khảm Li Tích Hỏa Lồng mượn cho Lâm Phong sử dụng, nhưng bị Lâm Phong cự tuyệt tại nơi, Lâm Phong biết, bản thân ba người là phải đồng thời Độ Kiếp, sẽ có không ít nguy hiểm.

Khảm Li Tích Hỏa Lồng mà Lăng Tiêu muốn mượn cho bản thân sử dụng rất có thể trong Độ Kiếp lần này hư hoại, như vậy sẽ trực tiếp gia tăng trình độ nguy hiểm của Lăng Tiêu sau này Độ Kiếp.

Đương nhiên Lâm Phong sẽ không cho Lăng Tiêu mạo hiểm vì bản thân, hơn nữa, bản thân có Ma Thần Khí Thiên Hồng Nhận ở tay, cho dù ba người cùng nhau Độ Kiếp, Lâm Phong cũng có rất lớn nắm chắc thành công vượt qua. Dẫu sao số lượng của Thiên Lôi Thiên Kiếp giáng xuống là cố định, mà bản thân lại sẽ linh hoạt vận dụng tất cả các thứ có thể dùng để Độ Kiếp.



Lúc này, ở chân trời bay đến một đóa kiếp vân, không , là ba đóa! Ba đóa đều là kiếp vân màu đen nhanh chóng trôi dật qua đây. Lúc bay đến đỉnh đầu của Lâm Phong ba người, kiếp vân lập tức dừng xuống.

Lâm Phong hô ra Thiên Hồng Nhận, thấp giọng nói:” Sư phụ, Nhược Tuyết, các người chờ một chút lúc thiên lôi của kiếp vân bổ xuống, chỉ cần toàn lực vận dụng lực Chân Nguyên phòng ngự công kích của thiên lôi thì được rồi, ta đến cứng kháng!”

Mộ Dung Nhược Tuyết tràn đầy lo lắng nhìn Lâm Phong, Lâm Phong dùng ánh mắt an ủi Mộ Dung Nhược Tuyết yên tâm, bản thân là sẽ không sao cả. Mặc dù Lâm Diệp đồng dạng cũng lo lắng cho an toàn của Lâm Phong, nhưng ra với lòng tin đối với đệ tử của chính mình, Lâm Diệp chỉ là dùng ánh mắt cổ vũ nhìn chăm chú Lâm Phong.

Ở lúc này ba đóa kiếp vân đột nhiên cùng nhau dung hợp thành một thể, biến thành một đóa kiếp vân màu xanh sậm thể tích càng thêm khổng lồ, ở trong kiếp vân không ngừng có dòng điện tư tư tràn ra, vốn vạn dặm không có mây, bầu trời cực kì khốc nhiệt, cũng ở trong một lúc âm u xuống.

Ba người Lăng Tiêu ở một bên cẩn thận quan sát kiếp vân, tình cảnh ba người đồng thời Độ Kiếp, nhưng ba người chưa bao giờ có nhìn thấy qua.

Lâm Phong ngạo nghễ ngẩn đầu nhìn lấy kiếp vân cực lớn ở trên bầu trời nơi hơn ngàn thước của bản thân, trong mắt không chút sợ hãi, ngược lại mà tràn ngập tình hưng phấn, mặc dù chưa biết thứ kinh khủng, nhưng vẫn chưa để khiến cho Lâm Phong cảm thấy đáng sợ.

Kiếp vân không ngừng xoay tròn rất nhanh, linh khí giữa thiên địa, kiếp vân với mắt thường có thể thấy hình thái điên cuồng tuôn hướng. Lâm Phong biết, lúc này kiếp vân đang hấp thu linh khí từ đó chuyển hóa thành năng lượng thiên lôi cần đến, hấp thu linh khí càng nhiều, uy lực của thiên lôi thì sẽ càng lớn. Kiếp vân đã tăng lớn gấp hai lần thể tích vẫn đang hấp thu linh khí, thật là không biết khi nào sẽ dừng lại.

Cuối cùng, lúc vân kiếp lại tăng lớn thể tích gấp mười mấy lần, dừng lại tiếp tục hấp thu linh khí, xoay tròn bắt đầu càng ngày càng chậm lên. Lâm Phong cầm chắc Thiên Hồng Nhận trong tay, thời khắc khẩn trương lập tức thì phải đến, chỉ cần kiếp vân dừng xoay tròn, như vậy thiên lập tức thì sẽ bổ xuống.

“ Khách lạp! Khách lạp! Khách lạp!”

Sau khi gần như trong cùng một thời gian ba tiếng vang lớn, Lâm Phong ba người nhìn thấy kiếp vân ba thiên lôi đầu tiên bổ xuống.

Ba đạo thiên lôi màu xanh sậm trong nháy mắt bổ xuống, Lâm Phong chắp tay đem Thiên Hồng Nhận đeo ở sau lưng, ngang nhiên lấy thân thể của chính mình cứng kháng một trong ba đạo thiên lội bổ xuống nhanh nhất, liên tiếp ba đạo thiên lôi bổ xuống, phân biệt bổ đến trên người Lâm Phong ba người.

Lâm Phong không chút thương tích nhìn lấy sư phụ Lâm Diệp và Mộ Dung Nhược Tuyết đồng dạng không có bị thương, một luồng hào khí đốn sinh xông lên trời, không khỏi ngửa mặt lên trời quát lớn một tiếng:” Cực đã!”

Sau khi ở ba đạo thiên lôi bổ xuống, thể tích của kiếp vân màu xanh sậm hơi rút nhỏ một chút, kiếp vân cũng không có chút dừng lại, thiên lôi ba thứ hai lại bổ xuống.

Ba đạo thiên lôi lần này bổ xuống đơn giản chỉ từ khí thế mà xem, uy lực thì càng mạnh hơn rất nhiều so với thien lôi ba thứ nhất, thiên lôi màu tím đậm ẩn chứa uy áp kinh khủng bố hướng về phía Lâm Phong ba người đang Độ Kiếp.

Lần này Lâm Phong không dùng thân thể cứng kháng nữa, đột nhiên huyễn ra Chí Tôn phân thân, bay nhanh vọt người mà xông lên trời, với thiên lôi ba thứ hai cứng đối cứng, lấy Thiên Hồng Nhận rót đầy Ma Huyết năng lượng chém hướng về phía ba đạo thiên lôi này.

“ Ầm ầm ầm!!!”

Lâm Phong với Chí Tôn phân thân phối hợp công kích tuyệt đẹp, thành công đem thiên lôi ba thứ hai công kích hóa thành vô hình, mặc dù Lâm Phong không có bị thương, có thể lại cảm giác được lực lượng cực lớn của trong thiên lôi có, chỉ là luồng lực áp bức đó thì khiến trong lòng của Lâm Phong cực kỳ khó chịu.

Thiên lôi một ba cuối cùng hẳn là rất nhanh thì sẽ giáng xuống, không biết uy lực của thiên lôi một ba cuối cùng sẽ có bao lớn, Lâm Phong sau khi phiêu nhiên hạ xuống, nhanh chóng bình phục lại tâm trạng có chút xao động, thản nhiên đối mặt với thiên lôi một ba thứ ba sắp phải bổ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hồng Ma Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook