Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 227: Hỏa Ảnh lão

Mạc Trung Chi Thủy

12/10/2019

Ta tên thật là Đô Diên Phú, người Nhân Địa, thuộc Hồng Khê quốc, quận Gia Chính, phủ Thời An, trần Hòa Dương. Trước kia gia đình cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ta có thiên phú cao lên được các môn phái trong nước chú ý.

Ta 10 tuổi gia nhập Vu Liên Kiếm phái, 11 tuổi được tuyển trọn thành hạch tâm đệ tử, năm 13 tuổi trong một trận sô sát ta đã giết con trai của tông chủ nên đành bỏ trốn. Sau mấy năm chạy chốn cuối cùng ta bị dồn vào đường cùng ở chân núi Lỗ Cao. Khi tưởng trừng chắc chắn phải chết thì tạo ngộ thế nào gặp được một cao nhân, người này đã cứu và thu ta làm đồ đệ rồi dẫn ta về Hỏa Long đảo. Ta ở đó 12 năm thì gặp một biến cố lớn.

Đêm hôm đó trong lúc ngồi thiền ta bỗng nghe thấy một tiếng thét kinh thiên động địa rồi trời đất như đảo điên quay cuồng, căn phòng như bị lật ngược, ta như rơi ra khỏi đại địa mà lơ lửng trên không, đồ đạc trong phòng cũng như vậy đều bị đông cứng lơ lửng trên không. Thế rồi “Đinh” một tiếng khiến đôi tai của ta tê dại, lồng ngực như muốn nổ tung. Ta phun ra một ngụm máu rồi theo những đồ vật trong phòng rơi xuống.”

Lão giả kia từ từ kể lại những ký ức xa xưa, trong áy mắt của lão khi này hiện nên một chút sợ hãi cùng không cam lòng.

“Tiếp theo thế nào, người có thấy ai ra tay không?” Liễu Thiên tò mò hỏi, với hắn thì luôn rất muốn biết những người mạnh mẽ kia ra tay sẽ thế nào.

“Sau đó ta đã ngất đi, khi tỉnh dậy thì cả đảo đã hoang tàn. Nhất là sự phụ người cũng bị những kẻ kia sát hại. Mấy vị sư huynh đệ đa phần đều bị giết hết, số còn lại thì không còn tung tích. Từ ngày đó ta thề sẽ mạnh mẽ, mạnh mẽ để không bị kẻ khác quyết định sự sống chết của mình.

Sau đó, ta rời đảo hành tẩu một mình và đổi tên thành Hỏa Ảnh. Sau nhiều lần kỳ ngộ, tu vi của ta ngày một tiến nhanh, nhưng do đặc thù công pháp cùng với việc sống cô độc khiến bản tính của ta dần thay đổi, ta trở lên tàn bạo và khát máu vô cùng. Ta khi đó bất chấp mọi thứ để đạt được thứ mình cần, kể cả giết hàng ngàn người, hay san phẳng cả tòa thành, diệt tông, diệt quốc,… đủ các loại việc ác trên đời. Vậy là chưa đầy hai mươi năm hành tẩu khắp tám nước ở Đông Nam phiến Sinh Địa ta đã xóa sổ 32 tòa thành, 11 tông môn cùng 4 quốc qua, giết hơn 300 dị giả ngoài Hoành Không cảnh, hơn 5 ngàn dị giả cấp thấp, thường nhân chết oan không biết bao nhiêu. Tất nhiên ta không thể lộng hành mà không ai quản, cuối cùng vì ta đồ sát quá nhiều nên bị các thế lực lớn vây bắt.

Đáng tiếc cho đám người vây bắt vẫn coi thường tốc độ tu luyện của ta. Bọn hắn cử người đuổi kịp ta thì tu vi ta đã ở một cảnh giới khác. Một điều nữa là công pháp của ta càng giết người thì tu vi theo đó cũng tăng tiến càng nhanh. Các đại thế lực cử bao nhiêu người đến thì ta giết bấy nhiêu, trong số đó có rất nhiều Tiên giả và Thượng Tiên giả. Thế là ta nổi danh ở Sinh Địa, bọn họ đều gọi ta là Ma Đế.”

Vị lão giả kia thao thao bất tuyệt thuật lại một thời hào hùng của mình cứ như thể mọi thứ mới chỉ diễn ra ngày hôm qua vậy.

“Vậy tại sao người lại ở đây?” Liễu Thiên tò mò hỏi.

“Nhưng Ma Đế không phải là không có đối thủ. Năm đó trên đường trở về Hỏa Long đảo ta gặp một trung niên tên là Tinh Thư Dật. Người này tự nhận mình là Thiên Nhân rồi còn nói muốn thống nhất cả phiến Sinh địa và muốn ta đi theo y, y sẽ giúp ta cải tà quy chính.

Ngươi nghĩ xem với bản tính của ta thì tất nhiên không có để ý đến đề nghị kia. Ta thấy người đó khá mạnh nên chỉ khách sáo vài câu rồi bỏ đi nhưng người đó liền đuổi theo không bỏ. Kết quả cuối cùng không tránh được một trận chiến.”

“Ài! Nói là chiến nhưng thực chất ta vừa giao thủ vài chiêu với người đó đã bại. Chỉ hơn ba chiêu mà thôi!” Hỏa Ảnh lão giả vẻ mặt hồi tưởng trong đôi mắt mờ ảo của gã vẫn toát lên một chút sợ hãi, dù rất nhỏ nhưng như vậy cũng đủ biết khi đó lão đã chứng kiến những gì.

“Ba chiêu ư? Vậy ngài quá cùi rồi!” Liễu Thiên khi này bĩu môi chê bai.

“Hừ! Tiểu tử này thật ngông cuồng, ngươi phải biết rằng khi đó ta cũng có tu vi Vũ Linh cảnh đệ tam trọng. Nói ra không phải thiên hạ vô địch nhưng trên đời đánh bại được ta vốn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!” Vị kia nghe Liễu Thiên chê thì thở phì phò nói lớn.

“À ha! Vị tiền bối cao thâm mình gặp năm trước trên hồ đâu rồi? Người này quá nóng tính đi, vừa đùa chút đã không chịu được rồi!” Liễu Thiên thấy phản ứng kịch liệt của vị tiền bối trước mặt thì lắc lắc đầu thầm than.

“Khi đó không phải từ đâu xuất hiện thập tam thiên nhân thì ta đâu bị thế này!” Hỏa Ảnh lão giả lại tỏ vẻ không cam lòng nói.

“Rồi! Rồi! Không phải là người yếu mà người kia quá mạnh. Vậy sau đó thế nào?” Liễu Thiên lúc này lại tỏ vẻ thông cảm hỏi.

“Ta khi đó tội ác tày trời, đúng ra chết ngàn vạn lần không hết tội. Thế nhưng người kia cũng không có giết ta. Gã cho ta một cơ hội. Gã sẽ giam ta lại và biến ta thành trận hồn của trận pháp khai mở linh khí để sáng lập tông phái. Ta không có lựa chọn nào khác đành để gã phong ấn lại. Khi mới phong ấn thì ta vẫn bình thường nhưng dần dần qua năm tháng thì thân thể ta cũng biết mất chỉ còn linh hồn và một phần ý trí được trọng dụng.

Linh hồn ta đã ở đây hơn một vạn năm rồi, ngày ngày điều hành trận pháp ở đây khiến ta quên hầu hết mọi thứ mình học được nhưng lại ngộ ra được một số thứ. Ta nhìn thấy đủ thứ xảy đến với Kỳ Nhân các, từng thế hệ đệ tử, trưởng lão ở đây, những lời thỉnh cầu, hẹn ước, ta chứng kiến tất cả. Ngay cả việc người bái lạy ta, ta cũng biết!”

Hỏa Ảnh lão nhân bày ra vẻ mặt đau khổ từ từ kể lại.



“Người nói vậy thì người sống từ thời Hoàng Chiến, thời phiến Sinh địa vẫn chưa bị phân ra ư?” Liễu Thiên khi này không mấy quan tâm đến tâm trạng của Hỏa Ảnh tiên sinh trước mặt, hắn chỉ quan tâm đến câu nói một vạn năm kia thôi.

“Đúng vây! Ta chính bị Kỳ Nhân Thủy tổ nhà các ngươi đánh bại và giam giữ ở đây.” Hỏa Ảnh không giấu giếm.

“Thủy tổ đại nhân, ngài đã quy tiên lâu rồi vậy mà ngài vẫn sống ư!” Liễu Thiên lại cảm thán.

“Thế này mà là sống ư? Ngươi thử bị giam cầm một vạn năm xem có cảm nhận thế nào?” Hỏa Ảnh tức giận trừng mắt hỏi lớn.

“Bớt giận! Vậy ngài muốn ta làm gì thì cứ phân phó!” Liễu Thiên khi này mỉm cười rồi lại trở lên nghiêm túc nói.

“Gần một vạn năm thì người thân của ta chắc chắn không còn, có còn thì qua bao nhiêu đời rồi, cũng không phải người thân của ta nữa. Chỉ là ngươi cần đến Hỏa Long đảo ở phía Đông Nam của Đông Cơ quốc. Ở đó hay tìm mộ phần của sư phụ ta, rồi thay ta trả ngài một vật là được.”

Hỏa Ảnh nhìn Liễu Thiên từ từ đưa ra đề nghị của mình.

“Được ta chấp nhận. Mai sau ta nhất định sẽ đến đó một lần.” Nghe xong Liễu Thiên không nhiều lời liền gật đầu chấp thuận. Với hắn thì việc đó không có gì to tát, với lại mai sau hắn cũng có dự định sẽ đi ra ngoài nên qua Đông Cơ quốc một chuyến cũng không mất gì. Lại nói thì người trước mặt cũng từng giúp hắn nên trả ơn là điều hắn phải làm.

“Tiểu tử rất khá, quyết định mọi việc đều rất dứt khoát!” Hỏa Ảnh lão giả nhìn Liễu Thiên thật lâu rồi nói.

“Có gì đâu ạ! Việc đó có gì khó, ai cũng sẽ nhận lời thôi!” Liễu Thiên lắc đầu nói.

“Cái đó thì chưa chắc!” Hỏa Ảnh lão giả lắc đầu nói rồi trợt quay ra hướng xa rồi quay lại nói:

“Tâm Tông Kinh là pháp môn ta ngộ ra nhưng bản thân ta cũng chưa luyện thành, nó có liên hệ với một môn công pháp khác. Mai sau nếu ngươi đi đến Đông Cơ quốc thì sẽ nhận được liên hệ còn bây giờ chúng ta phải đi bắt mấy tên ăn trộm kia đã. Với ba động vừa rồi thì lần này phải mượn lực ngươi một chút!”

“Ăn trộm, trộm gì?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Cái này nói ra cũng rất dài, ngươi cứ đi theo ta rồi sẽ hiểu!” Hỏa Ảnh lão giả lắc lắc đầu rồi đi đến đứng cạnh Liễu Thiên.

Ngay khi này, đồ án loằng ngoằng dưới chân kia bỗng sáng hẳn lên, ánh sáng đó che phủ hai người Liễu Thiên vào trong.

Rất nhanh hai người biến mất trong màn sáng đó, màn sáng biến mất, nơi đây chỉ còn lại một quang cảnh tối đen như mực.

...

Ở một khu rừng thấp, phía trên cao khi này đang có mấy người bay qua bay lại, bọn họ vừa bay vừa dùng những dị thuật tạo thành một tràng cảnh loạn xà bằng với đủ thứ ánh sáng khác nhau, cùng với đó là những âm thanh nổ, vỡ, tiếng rít gió vô cùng ầm ĩ.

Trong đám loạn ảnh kia nếu cố nhìn thì có thể thấy năm người đang quây đánh một người. Mà nhìn kỹ thì thấy cả năm người khi này ra tay liên tục dánh về phía một hắc y nhân nhưng dù bọn họ có dùng dị thuật mạnh mẽ ra sao thì hắc y nhân kia vẫn thong dong đón đỡ mà không hề tổn thương dù chỉ một chút.

Khoảng rừng rất nhanh bị đánh cho tan hoang, cháy đổ khắp nơi, nhưng hắc y nhân kia vẫn đang kết ấn đồng thời thoải mái

Sau một quãng thời gian, năm người kia dừng lại không ra tay nữa mà tạo thành thế bao vây quanh một hắc y nhân.

Khi này có thể nhìn rõ năm người này toàn thân hào quang đủ màu khiến cho bộ đồ trưởng lão của họ hiện lên rõ ràng. Gương mặt thì mỗi người một khác nhưng đa phần đều toát lên vẻ chính khí bừng bừng. Nhất là một trung niên trưởng lão râu dài với vẻ mặt đầy uy nghiêm đang nhìn về phía hắc y nhân kia từ từ hỏi:



“Các hạ là ai, tại sao xâm nhập bản tông, xin hãy báo danh!”

“Năm tên chuột nhắt cũng muốn hỏi danh tính của bản Quân. Kết giới đã bố trí xong, các ngươi chết hết cho ta!” Hắc y nhân kia lúc này dừng kết ấn lại gằn giọng nói rồi hai tay vỗ ra hai trưởng. Theo hai trưởng kia khoảng không rạn vỡ, từng đợt sóng khí lan ra khiến không trung rung lên từng hồi, trong khoảng không kia có thể thấy những vệt ba động mờ bảo nhìn rất sắc bén.

“Nguyên Vực! Thượng Tiên giả! Chạy mau!” Vị trung liên trưởng lão cầm đầu bỗng quát lớn rồi quay người phóng đi. Những người còn lại nghe thấy 2 từ “Thượng Tiên giả” như bị sét đánh vậy, cả đám giật mình rồi rất nhanh theo nhiều hướng phóng đi.

“Gặp bản tôn còn muốn chạy? Không Ngục Toái!” Hắc y nhân nhàn nhạt nói rồi tay phải nắm lại. Theo một nắm kia, khoảng không chỗ năm vị trưởng lão như co lại, những mảnh nứt xuất hiện trằng trịt trên không, ngay sau đó năm người ở trong khoảng không đang vỡ nát kia như bị đông cứng lại không thể di chuyển, cơ thể họ rất nhanh bị ép cho tan nát, ngay cả Hồn Thể cũng không kịp chạy ra.

“Tuy có kết giới ngăn cách ba động nhưng khi đám này vừa chết thì đám khó nhằn sẽ vào. Cũng nên chuẩn bị chút!” Hắc y nhân nhìn về phía Kỳ Nhân các nhàn nhạt nói rồi thân hình từ từ tan biến trong trời đêm.



Cùng lúc này tại một tòa nhà cổ kính phía sâu trong Chính Đường một vị trung niên đang ngồi thiền trợt mở mắt. Vẻ mặt đang thờ ở lạnh nhạt của gã bỗng chuyển thành hằm hằm sát khí. Tiếp đến gã đứng dậy, thân hình nhoáng cái đi ra khỏi phòng, rất nhanh gã đứng trên lóc tòa nhà. Gã đứng đó miệng lẩm bẩm vài tiếng rồi ném ra một tấm phù bay về phía một khu nhà khác còn gã thì như thiểm điện bắn đi, biến mất trong đêm đen.

Chỉ một lúc sau, từ trong khu nhà có lá phù kia bay vào, bay ra hai nhân ảnh với tốc độ cực nhanh, hướng đi của 2 nhân ảnh kia chính là Vạn Mộc Lâm.



“Ha ha! Đã phá bỏ phong ấn, ta có thể thoát khỏi nơi đây rồi!” Trong một hang động tối tắm một tiếng cười khàn đặc vang lên, theo đó một điểm sáng xuất hiện rồi di chuyển soi sáng khắp nơi hơi động này.

Điểm sáng kia di chuyển đồng thời cũng hút theo một lượng bùn đất, mỗi lúc bùn đất một nhiều. Đám bùn đất bám lấy điểm sáng kia rồi rất nhanh đã ngưng tụ lại thành một đống lớn. Đống lớn bùn đất kia dừng lại trên một cái đài đá rồi từ từ chuyển động. Chỉ sau vài nhịp vặn vẹo, một cánh tay từ từ hình thành, rồi một cánh tay nữa, cái đầu chứa điểm sáng kia nhô lên và cuối cùng cả đám bùn vùng lên thì đôi chân được nhìn thấy rõ ràng. Lúc này, một thổ nhân cao hơn mười mét xuất hiện.

Thổ nhân kia vừa hình thành liền đảo đảo cái đầu với điểm sáng kia, nó đảo cái đầu sáng lóa của mình như đang nhìn quanh một lượt hang động rồi lại nhìn lên phía trên của hang động nơi có ánh sáng mờ mờ đang chiếu xuống.

“Ha ha! Thủy Tổ, ngươi dùng ta để cắn nuốt thứ kia, được lắm một ngày ta sẽ quay lại thả nó ra!” Thổ nhân không hề có miệng nhưng lại có một tiếng cười nói vang vọng của mật thất, sau đó thổ nhân kia cả người nhún xuống nhảy lên không.

Thế nhưng nó vừa nhảy lên chưa đầy 5 mét thì phía trên bỗng xuất hiện một trận đồ đỏ như máu, trần đồ này gồm vô số ký tự cùng hình họa kỳ dị đang xoay chuyển, từng tầng của trận đồ mỗi lúc quay tròn một nhanh, nó tỏa ra một luồng năng lượng khiến thổ nhân ở phía dưới không thế nhúc nhíc được.

“Nhằng! Dẹt!” Ngay khi này, lại có vô số đường lôi điện màu đỏ từ tứ phương tám hướng mật động bắn đến. Tất cả những đường lôi điện kia đều không chút lưu tình đánh lên thân thể bùn nhão của thổ nhân tạo thành những vết cháy đỏ rực.

Sau vài lượt đòn, thổ nhân như không chịu được nữa mà vùng vẫy vài cái đồ án đỏ phía trên cũng tan biến, cuối cùng thổ nhân ngã xuống nằm sõng soài trên mặt đài.

“Không! Tại sao lại có Hoàng Đồ và Linh Liên, tên kia hắn chưa đi?” Thổ nhân vừa ngã xuống đã vội đứng lên nhưng lúc này dưới đài đá lại bắn lên mấy dây xích lớn đỏ rực như sắt lung, chúng vừa xuất hiện đã liên tục quấn quanh thân thể của thổ nhân kéo xuống khiến nó không thể vùng vẫy.

“Đúng như ta đoán! Phá Không châu! Toái Trận phù!” Trong khoảng không tối đen một tiếng nam tử vang lên. Theo đó khoảng không phía trên mật động bỗng thủng ra một lỗ đen ngòm. Từ trong đó phóng ra một lá phù vàng. Lá phù vừa xuất hiến đã nổ tùng tạo thành một màn sáng màu vàng với toàn cổ tự và hoa văn kỳ dị.

Ngay sau đó màn sáng màu vàng với nhiều hoa văn cổ tự kia từ trên không áp xuống. Khi màng sáng tràn qua thổ nhân thì thổ nhân đang vùng vẫy bỗng đứng đờ ra. Điểm sáng trên đầu nó cũng biến mất để hở ra trên đầu nó một viên ngọc lớn bằng nắm tay. Một điều đặc biệt là cả cơ thể như bùn nhão kia giờ lại biến thành một bức tượng đá vô cùng rắn chắc.

Tiếp đến cả đài đá phía dưới thổ nhân cũng bị tác động mà quay tròn, khoảng không phía trên hang động này cũng chuyển động, cả không gian ù ù rung chuyển, những phiến đá nhô ra thụt vào theo một quy luật nhất định. Cuối cùng khi chúng dừng lại thì nơi đây đã biến thành một gian mật thất rộng mấy chục trượng. Xung quanh vách tường mật thất có nhiều ngọn nến nhỏ đang soi sáng không gian của mật thất.

Nhìn lại gian mật thất này thì thấy trên vách đá xung quanh đều khắc nhiều đồ án kỳ dị, phía trên đỉnh mật thất thì lỗ đen kia đã biến mất chỉ để lại có một đồ án nhìn như vẽ các chòm sao, trên mỗi điểm tương ứng với một ngôi sao kia đều được khảm một việc ngọc, mỗi viên ngọc lại có màu sắc khác nhau. Nhìn xuống dưới thì thấy phiến đá dưới chân thổ nhân khi này đã biến thành một tế đàn rộng hơn mười mét vuông, trên tế đàn có nhiều đường rãnh đang phát sáng, thổ nhân đứng trên đó lúc này tất nhiên đã thành một bức tượng đá với nhiều sợi xích đen óng quấn quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook