Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 134

Phi Dực

12/10/2018

“Tẩu tử nhìn gì vậy?”

Hôm nay Trịnh thị là vai chính, khó khăn mới sinh được nhi tử, cảm thấy rốt cuộc đã hồi đáp được hậu đãi của phu quân mấy năm nay, Trịnh thị đang vui mừng, lại thấy vẻ mặt đường tẩu đến thăm mình hiện tiếc nuối nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại phía đám nữ nhi đang đùa giỡn với nhau, bèn tò mò hỏi.

Phụ nhân trung niên này thấy đến Tưởng Phu nhân cũng quan tâm nhìn lại, do dự trong chốc lát rồi mỉm cười lắc đầu nói: “Chỉ là nhìn giao tình giữa mấy vị cô nương tốt nên cảm khái chút thôi.”

“Mấy đứa trẻ này đều là biểu tỷ muội, chơi với nhau từ nhỏ rồi.” Trịnh thị cả cười, lúc sau nhìn thăm dò trên mặt bàn, ánh mắt cẩn thận xem xét từng đĩa điểm tâm trên bàn một chút, nghiêm túc nói với nha đầu bên cạnh: “Điểm tâm lạnh rồi, đưa xuống bếp đi, mang lên chút món nóng hổi để các tỷ tỷ tẩu tử ăn.” Nói xong khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giải thích với Tưởng phu nhân: “Điểm tâm này bày ra đã nửa ngày, sao có thể để Lục tỷ khó lắm mới trở về phải ăn cái này đây? Lại còn chậm trễ…” thấy nha đầu ở bên bê điểm tâm đã lạnh định lui xuống, vội vàng ngăn lại, miệng nói: “Đặt vào trong buồng trước, sau hẵng cho chim sáo bên ngoài ăn.”

Khóe mắt nha đầu kia giật giật, rồi lĩnh mệnh rời đi.

Tưởng Phu nhân thấy dáng vẻ chột dạ của Trịnh thị, lại chỉ cười bất đắc dĩ, cũng không vạch trần nàng.

Một năm này, nhân việc Trịnh thị có thai, toàn phủ đều coi trọng chuyện ẩm thực, cố ý mở một phòng bếp nhỏ để nấu cho Trịnh thị bồi bổ thân mình, một tên tham ăn, Tề Kiên, cũng trong một năm này như chuột tìm được kho, Trịnh thị ăn ngon Tề Kiên cũng ăn uống cẩu thản miệng bóng nhãy. Vì thế chỉ ngắn ngủi một năm, khi nói chuyện với Tề Kiên, huynh trưởng tốt Anh Quốc công hoảng sợ phát hiện rằng mình mẩy Lục đệ có thêm không ít thịt, đến gương mặt tuấn tú cũng to lên nhiều, lúc cười ohias dưới cổ hai tầng nếp gấp.

Người làm cha mà còn không quản được cái miệng ăn của mình!

Anh quốc công giận dữ!

Lục lão gia phủ Anh Quốc công số khổ hạnh phúc được một năm, “Lục ca” nổi danh kinh thành lại rơi vào ác mộng rau xanh thời thơ ấu, đặc biệt bi thảm.

Trong phủ có lệnh của Anh Quốc công, không ai dám cho vị Lục lão gia đói đến làm loạn cả phủ này được ăn ngon, chỉ có điều Trịnh thị mỗi đêm nhìn phu quân ghé vào trong chăn khóc lóc bi thảm thì đau lòng cực kỳ, muốn tìm đồ ăn cho phu quân, chỉ là cho dù đói đến hoa cả mắt nhưng Tề Kiên kiên quyết không chịu ăn thức ăn bồi bổ mỗi ngày của nàng, mấy ngày nay Trịnh thị bèn bắt đầu tính toán biện pháp khác, hôm nay mắt thấy điểm tâm trên bàn nhiều như vậy, liền có tâm giữ lại một ít, buổi tối đưa cho Tề Kiên.

Tưởng phu nhân nhìn ra được tính toán nhỏ này của nàng, chỉ là làm một tỷ tỷ tốt yêu thương đệ đệ, Tưởng phu nhân cũng làm như không biết, còn phân phó với nha đầu kia: “Lúc trở lại mang theo một ấm trà bát bảo, ngọt quá.”

“Lục tỷ ~” Trịnh thị biết là lòng dạ mình bị Tưởng phu nhân nhìn ra rồi, nhỏ giọng kéo góc áo Tưởng phu nhân.

“Ăn nhiều điểm tâm khó tránh khỏi bị nghẹn.” Anh Quốc công không phải người dễ qua mặt, Tưởng phu nhân kiên quyết không thể thừa nhậnđây là để đệ đệ đỡ khát, bởi vậy liền mỉm cười nói: “Ta ngày ngày nhớ nhung trà bát bảo phủ ta, hiện giờ trở về đương nhiên muốn thử chút.” Quả nhiên đợi nha đầu bưng điểm tâm nước trà lên, Tưởng phu nhân uống vài ngụm, lúc sau liền giống như lơ đãng mà đặt ở một bên.

Trong chốc lát, trà bát bảo “nguội lạnh” cũng bị Trịnh thị lệnh đưa vào buồng trong.

Mấy nữ quyến Trịnh gia đến thăm Trịnh thị nhìn Trịnh thị ở phủ Quốc công sống rất thích ý tự tại, thái thái tiểu thư quý phủ cũng hòa khí, liền cảm thấy hôn sự Trịnh các lão an bài thực không tồi, nhân tiện thân cận với Trịnh thị, chỉ nhìn Tưởng phu nhân trò chuyện Trịnh thị nói chuyện. Phụ nhân trung niên vừa rồi vì về hướng A Nguyên sợ người ta nhìn ra cái gì, bởi vậy nuốt lời định nói xuống.

A Nguyên nào biết rằng mình được người khác nhớ nhung đâu? Lúc này đang nói giỡn với Tưởng Thư Ninh.

Lần này, nàng đã biết nữ nhi ôn nhu có điểm gì tốt rồi.

Cô nương Tưởng Thư Lan này nhìn tính tình mềm như bông, có chút không cởi mở, chính là vì có một loại ôn nhu hiền lành, vì bản thân biết ít, không thể nói quá nhiều với hai nữ nhi, nàng cũng hòa toàn không bực dọc, chỉ ngồi bên tò mò mỉm cười nghiêng tai nghe, thập phần chuyên chú, nghe thấy A Nguyên nói chút chuyện thú vị, trên mặt cũng lộ cảm thán kinh ngạc, cũng không vì không chen được vào mà có gì bất bình, thấy trà trước mặt A Nguyên và Tưởng Thư Ninh sắp cạn liền yên lặng rót thêm, lại tạo cảm giác nhuận vật tế vô thanh*, nhân nàng tâm tình dịu dàng, A Nguyên cũng cảm thấy ngượng ngùng, lúc này liền quay đầu cười, nói với nàng: “Việc đó đâu cần biểu tỷ phải làm đâu?”

*Trích Xuân Dạ Hỉ Vũ của Đỗ Phủ:



Dịch thơ:

Hảo vũ tri thì tiết,

Đương xuân nãi phát sinh.

Tuỳ phong tiềm nhập dạ,

Nhuận vật tế vô thanh.

Dã kính vân câu hắc,

Giang thuyền hoả độc minh.

Hiểu khan hồng thấp xứ,

Hoa trọng Cẩm Quan thành.

Dịch nghĩa:

Mưa lành biết được tiết trời

Đang lúc xuân về mà phát sinh ra

Theo gió hây hẩy vào đêm tối

Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng

Đường quê đầy mây âm u

Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng

Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm

Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan.

“Ta thích nghe Công chúa nói chuyện.” Lời này của Tưởng Thư Lan là thật lòng.

Nàng lớn lên ở nội trạch, kiến thức không nhiều lắm, mẫu thân cũng không phải là người quyết đoán, cảm ngày tâm trí chỉ đặt trên người phụ thân, bởi vậy ngày thường Tưởng Thư Lan không hay ra ngoài, A Nguyên lăn lộn trong kinh thành, nơi nơi gây sóng gió, nói ra nói lại thú vị hoạt bát, khiến Tưởng Thư Lan cảm thấy được mở rộng tầm mắt, huống chi A Nguyên hoạt bát phóng khoáng, chưa từng được thấy qua ở chốn trạch viện như nước lặng thường ngày, Tưởng Thư Lan thích không khí nữ nhi vui vẻ như vậy, thấy A Nguyên cười hì hì nhìn qua, chỉ cảm thấy trong lòng đều rộng thoáng, nhưng mà nàng là người không biết ăn nói, lấy hết can đảm mở lời rồi lại không biết nên nói gì tiếp cho phải.



Chỉ cần không phải bạch liên hoa, A Nguyên thực thích thân cận với tiểu cô nương chân thành ôn nhu nũng nịu, thấy khóe mắt đuôi lông mày của Tưởng Thư Lan đều mang ý thân thiện với mình, lòng dạ đen như mực của A Nguyên mềm nhũn, kéo tay Tưởng Thư Lan cười nói: “Ngày sau tỷ tỷ ở trong kinh, chúng ta cứ qua lại, chơi một chỗ với nhau, đến lúc đó nếu tỷ tỷ không cảm thấy ta lưu manh, thì thường thường tới trò chuyện với ta.”

Tưởng Thư Lan vội vàng gật đầu nói: “Ta thích.”

“Biểu muội kể cuộc sống thú vị của muội ở Dương Châu đi.” Nhị lão gia Tưởng gia là một kẻ vô dụng, Tưởng Ngự sử thực sự không chịu được việc để ca ca này ở lại trong kinh dùng sự ngu xuẩn ấy đắc tội với hàng loạt thế gia kinh thành, bởi vậy dùng quan hệ đưa ông ta đến Dương Châu làm quan.

Dương Châu là nơi cao lương phồn hoa có tiếng, nhân trong kinh có người, huống chí tri phủ Dương Châu năm đó là môn sinh của Tưởng gia, mọi bề quan tâm, bởi vậy tuy rằng chức quan của nhị lão gia Tưởng gia không quan trọng, ở Dương Châu lại cũng ngày ngày có người tới nịnh hót như cá gặp nước, có chút khoản thu nhập thêm, thật sự rất khá, lúc này đây hồi kinh làm quan cũng bởi vì kiếm bạc không tồi, huống chi hôn sự của nữ nhi thì ở kinh thành vẫn có tiền đồ hơn, bởi vậy cầu đệ đệ hồi kinh.

Tưởng Thư Lan nghĩ nghĩ, liền tả chút phong cảnh Dương Châu ít ỏi trong vài lần ra ngoài, A Nguyên ở bên nghe, thấy thời điểm nàng nói, ánh mắt ánh lên vẻ chờ mong, liền nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Thư Lan nói nhiều như vậy trước mặt người ngoài, bản thân cũng cảm thấy không tưởng tượng được, nhưng thấy Tưởng Thư Ninh và A Nguyên không tỏ ra phiền chán vì mình nói chuyện lộn xộn một chút nào, trong lòng liền sinh cảm kích.

Ở nhà, đến mẫu thân cũng không kiên nhẫn nghe mình nói đến vậy.

Mẫu thân chỉ vây quanh phụ thân, mà trong lòng phụ thân chỉ cókẻ di nương sinh ra mới tốt. Còn ca ca có thể nói mấy câu với mình, nhưng phần lớn nam nhân đều vì tiền đồ mà bôn ba bên ngoài, nào có nhiều thời giờ nghe một tiểu cô nương nói chuyện chuyện chứ?

“Tuy thời tiết kinh thành không bằng Dương Châu, nhưng rốt cuộc cũng có bất đồng.” Không biết vì sao ánh mắt Tưởng Thư Lan nhìn mình càng thân cận hơn, A Nguyên thật sự không nghĩ ra chính mình đã làm gì, lại vẫn cười tủm tỉm trả lời.

“Về sau, ta có thể tới chơi với điện hạ sao?” Tưởng Thư Lan liền sợ hãi hỏi.

“Đương nhiên, đều là tỷ muội nhà mình mà.” A Nguyên liền cười nói.

“Chúng ta ra bên ngoài đi dạo?” Tưởng Thư Ninh ở trong phòng cảm thấy bí, thấy các trưởng bối nhóm đang nói chuyện, liền thấp giọng cười hỏi.

“Thế thì tốt.” A Nguyên cười đáp, liền thấy bên ngoài lại có người tiến vào, nhận ra là Tô Dung, liền mỉm cười hô: “Sao lại chỉ có tỷ tới đây?” Nàng tựa hồ vừa thấy, liền hỏi nói, “Dì đâu?”

“Mẫu thân ở trong phòng thái phu nhân, lát nữasẽ lại đây.” Tô Dung thỉnh an các trưởng bối trước, lại sờ sờ em bé mềm mại, rồi ngồi xuống bên cạnh A Nguyên, vừa cười vừa nói: “Khó khăn lắm ta mới đến đây được.” Trước đó vài ngày, A Nguyên xử Từ gia, Tô Dung cũng đi theo hóng, phu nhân Thành Dương bá không để ý, nhưng Trần Lưu quận quân lại chỉ sợ nàng liên lụy tới phủ Thành Dương bá, bởi vậy bắt nàng trong phủ không cho tác quái, lần này vẫn là nhờ phu nhân Thành Dương bá cầu tình mới để nàng ra ngoài, thấy tỷ muội Tưởng Thư Ninh, Tô Dung liền cười thở dài: “Mỗi lần gặp các muội lại cảm thấy trên đời này thật vô vàn mỹ nhân.”

“Ta đi gặp dì một cái.” Tưởng Thư Ninh bóp miệng Tô Dung, cười đùa một chỗ với nhau, A Nguyên nói một câu với các tỷ muội, lúc này mới đi ra ngoài.

Đi qua rất nhiều sân, A Nguyên liền tới gian ngoài viện củaThái phu nhân, kêu nha đầu không cần thông truyền, A Nguyên tự mình vào phòng, liền thấy bên trong đang có mấy nha đầu yên lặng mà hầu hạ, buồng trong truyền đến tiếng nói chuyện, thò đầu vào liền thấy thái phu nhân đang nghiêng nghiêng lệch về phía đầu giường, phu nhân Thành Dương bá kêu nha đầu lui xuống tự mình đỡ thái phu nhân dựa vào một bên, trên tay cầm một chén thuốc, chậm rãi thổi nguội, rồi đưa đến bên miệng thái phu nhân, tự mình bón thuốc cho bà xong, lúc này đâu phu nhân Thành Dương bá mới đặt chén sang một bên, bất đắc dĩ mà nói: “Nếu không phải con qua nhìn, bồn mẫu đơn trên cửa sổ phòng người cũng sắp héo rồi.”

“Khổ quá.” Thái phu nhân tươi cười, ăn mứt quả trong tay phu nhân Thành Dương bá, lại tựa như đứa trẻ oán giận nói.

“Hiện giờ sao người lại giống Lục gia ngày trước thế, không chịu uống thuốc, sức khỏe còn có thể tốt được không?” Phu nhân Thành Dương bá cầm khăn lau miệng cho thái phu nhân, thấy lão phụ nhân trước mặt đang dùng ánh mắt ôn hòa từ ái nhìn mình, cũng không nháy mắt tựa như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, thì trong lòng xót xa, lại chỉ lộ ra nụ cười oán trách nói: “Làm người khác không yên lòng.”

“Trình lão đại phu lại đây, nói chỉ là trong lòng tích tụ từ trước, ảnh hưởng sức khỏe mà thôi.” Thái phu nhân sờ sờ mặt phu nhân Thành Dương Bá, ấm giọng nói: “Nào muốn các con lo lắng đâu? Hôm kia tiểu Thất cũng trở về, ở trước mặt ta khóc bao nhiêu, ta liền nói với nó là không ngại gì cả, không cần lo lắng. Huống chi sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ta sống đời này có con cháuhiếu thuận đầy phủ, thực sự thỏa mãn, hà tất ngày ngày vướng bận, khiến các con cũng không an ổn chứ?”

“Lại nói lung tung rồi…” Phu nhân Thành Dương Bá nghe ra điềm xấu, vẻ mặt liền khó coi, chỉ nhẹ nhàng nói: “Người nuôi chúng con lớn lên, còn chưa phụng dưỡng được người, sao có thể nói lời làm chúng con đau lòng thế này?” Dứt lời, A Nguyên đứng ở cửa liền thấy người dì vẫn luôn cười khanh khách kề mặt lên bày tay già nua của thái phu nhân, vẻ mặt bi thương nồng đậm, ánh mắt khổ sở như vậy trước nay A Nguyên chưa từng thấy qua, nhất thời ngơ ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Vinh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook