Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 138

Phi Dực

12/10/2018

Lần này Phượng Ngọc thật sự động tâm.

Sao lại có một cô nương dịu dàng như vậy chứ? Phượng Ngọc vốn thích thẹn thùng, vào thời điểm chế ngự ngựa điên đã đối diện với một đôi mắt ngập nước, liền thấy tiểu cô nương xinh đẹp kia sợ hãi núp sau biểu muội nhà mình, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi lại vẫn nén nước mắt quay ra mình lúc đó đã ngây dại, nhỏ giọng hỏi: “Huynh không sao chứ?” Cỡ nào thiện lương cỡ nào yểu điệu, hoàn toàn không giống muội muội nhanh nhảy nhà mình, khiến tim Phượng Ngọc đột nhiên đập thình thịch, không nói nên lời.

Cô nương kia là tiểu thư Tưởng gia, huống chi đằng trước còn có không ít phu nhân tiểu thư, Phượng Ngọc ngại hỏi, mắt thấy A Nguyên lén đi vào vườn, Phượng Ngọc nghĩ nghĩ, liền đi theo.

Xưa nay A Nguyên qua lại không tồi giữa các tiểu thư trong kinh, hỏi con bé là tuyệt đối không có vấn đề gì.

Nhới tới tiểu cô nương làm mình lần đầu tiên đỏ mặt đó, Phượng Ngọc liền nở nụ cười hàm hậu với muội muội mình.

“Tam ca à?” A Nguyên biết ca ca định tới hỏi mình cái gì đó, trên mặt hiện lên nét bất đắc dĩ, lại chỉ vẫy vẫy tay, gọi ca ca này tới trước mặt, thấy ánh mắt chờ mong của hắn, lại cảm thấy không đành lòng.

Nhận được sự dạy dỗ của Túc vương, Phượng Ngọc xưa nay giữ mình trong sạch, chưa từng động tâm với nữ nhi nào, lần đầu tiên thích một cô nương, lại không thể thành đôi, bi kịch bậc nào chứ?

“Đằng trước rất náo nhiệt, ta định lại đây nói chuyện với muội.” Phượng Ngọc dừng một chút, thấy A Loan rất có ý mà đi rồi, lúc này mới vô cùng lo lắng mà lôi kéo muội muội ra một bên nhỏ giọng hỏi: “Phía trước, vị Tưởng tiểu thư kia, lai lịch như thế nào thế?” Đối với muội muội, hắn cũng không có gì phải giấu diếm, trực tiếp hỏi.

A Nguyên thầm thở dài, không muốn làm ra vẻ mơ hồ trước sự việc này, liền nói thẳng: “Đó là đích nữ nhà Tưởng nhị lão gia, mẫu thân là tôn thất Quảng An Huyện chủ, luận bối phận, chúng ta cũng có thể gọi Huyện chủ một tiếng ‘dì’.” Thấy mắt Phượng Ngọc sáng lên, A Nguyên nén lại khó xử trong lòng, chậm rãi nói: “Chỉ là, biểu tỷ này đã đính thân, con vợ cả nhà Phần Dương hầu, chỉ chờ sang năm ngày lành tháng tốt việc hôn nhân, phần dương hầu gia con vợ cả, thân đều đính, liền chờ sang năm ngày lành tháng tốt.” Nói đến đây, nàng liền không chịu nói thêm gì nữa, nghiêng đầu đi.

Phượng Ngọc lòng tràn đầy vui mừng hỏi chuyện muội muội đã bị đổ một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới, lạnh từ trong ra ngoài.

“Đính hôn?” Những lời này, đi từ cổ họng lên mặt Phượng Ngọc cũng trắng bệch.

Một lời biến háo hức thành hư không, đương nhiên chấn động tinh thần. A Nguyên cũng không dễ chịu, lại chỉ có thể khuyên nhủ: “Biểu tỷ Tưởng gia là người dễ mến, chỉ là đã đính hôn, Tam ca không cần dây dưa quá nhiều. Bằng không nếu sinh ra chuyện gì đó, không chỉ hủy danh tiết của biểu tỷ, mà sau này tỷ ấy sẽ sống thế nào đây?” Thấy Phượng Ngọc giống như đang mộng du mà gật gật đầu, A Nguyên liền thấp giọng nói: “Nếu muội là Tam ca, thì sẽ không đi gặp biểu tỷ, cũng không thể đi lay động tâm trí tỷ ấy, bằng không trên thế gian này, mặc kệ có phải là tin đồn vô căn cứ hay không, về phía nam nhân cùng lắm cũng không đau khổ gì, đối với nữ nhân, lại là việc đòi mạng.”

Phượng Ngọc tuấn lãng cao lớn, lại là Quốc công, niên thiếu oai hùng, A Nguyên dù chưa từng gặp thiếu gia nhà Phần dương hầu kia cũng biết so ra tất kém. Tưởng Thư Lan là cô nương tính tình ngay thẳng, hẳn sẽ không coi trọng nếu Phượng Ngọc không nhịn được mà tiếp cận nàng, A Nguyên chỉ sợ biểu tỷ này có thể đi tìm chết.

Nếu



cũng biết tất nhiên so ra kém hắn. Bất quá Tưởng Thư Lan là cái thật sự tính tình, hẳn là sẽ không coi trọng cái này nếu là Phượng Ngọc nhịn không được cùng nàng tiếp cận, A Nguyên chỉ sợ này biểu tỷ một đầu chạm vào chết đều có.

Bảo rằng chẳng có duyên đâu, thì sao lại được gặp nhau kiếp này. Bảo rằng sẵn có duyên may, thì sao ai lại đổi thay lời nguyền.

Không biết vì sao, A Nguyên lại bỗng dưng cảm khái trong lòng như vậy.

“Ta hiểu, sẽ không để muội muội lo lắng đâu.” A Nguyên đã nói rõ ràng như vậy, Phượng Ngọc miễn cưỡng cười cười, chỉ dừng một chút lại thấp giọng nói: “Ta sẽ không làm mọi người khó xử.” Nói xong, tấm lưng thẳng tắp mềm xuống, khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng không nói lời nào, cũng không đi đến tiền viện mà gục đầu xuống về viện của mình.

Thấy hắn bị đả kích lớn như vậy, A Nguyên liền biết, dáng vẻ Phượng Ngọc giấu được người khác, chỉ sợ không giấu được phụ thân và huynh trưởng khôn khéo trong nhà, lần này, hôn sự với Thẩm gia hẳn sẽ định với Phượng Khuyết tứ ca nàng. Chỉ có điều tuy Phượng Ngọc là ca ca của mình, A Nguyên cũng không muốn vì việc này mà hủy nhân duyên trước mắt của Tưởng Thư Lan.

Nhỡ Tưởng Thư Lan người ta và công tử Phần Dương hầu cũng là lương duyên thì sao?

Nhìn theo bóng dáng Phượng Ngọc rời đi, A Nguyên cũng cảm thấy không thú vị, định thần lại rồi đi lên phía trước, liền thấy đằng trước đã vô cùng náo nhiệt.

Tuy rằng khuôn mặt kia của Thẩm phu nhân thật sự khiến người ta nghi ngờ, cảm thấy vị này tại sao lại đặc biệt quen mắt như thế, nhưng quý phụ có thể qua lại hòa đồng trong kinh thành đều không phải người thường, tự nhiên hiểu rõ Hoàng thượng và Túc vương đều không thèm để ý hàm nghĩa, bởi vậy tuy không thập phần thân thiện, lại đều khách khí có lễ, lại thấy đến Phu nhân Thành Dương bá mới nổi cũng thân cận với Thẩm phu nhân, thì cũng đều có phỏng đoán trong lòng.

A Nguyên đi lên phía trước thỉnh an mọi người rồi lui ra sau, ánh mắt dừng lại phía Tưởng Thư Lan chỉ quy củ ngồi một bên nghe các tiểu thư cười đùa với nhau một chút, lúc sau liền ngồi vào giữa nghe mọi người nói cười, ở đây, Thẩm Trân không phải xinh đẹp nhất, nhưng nói năng khí chất lại là số một số hai, tuy có một vài tiểu thư ghen ghét, đại để nhìn A Nguyên cười dài ngồi ở bên người Thẩm Trân thì liền không dám bừa bãi.

Huống chi, chống lưng cho vị này là toàn gia võ tướng, chọn một người cũng không đều không dễ chọc.

“Ta nghe A Loan nói biên quan lạnh khủng khiếp, tỷ tỷ Thẩm gia lại cũng ở biên quan lặn lội gió tuyết mang cơm nóng canh nóng cho các tướng sĩ, ta nghe xong thực cực kỳ khâm phục.” A Nguyên liền cầm lấy tay Thẩm Trân cười nói.

“Trong nhà chỉ có ta là người rảnh rỗi, cũng muốn làm chút gì đó cho mọi người, tính là gì đâu?” Thẩm Trân liền thấp giọng thở dài: “Cuộc sống của t còn tính là tốt, trừ lạnh giá ra còn khổ gì nữa đâu? Điện hạ chưa từng ra biên quan, không nhìn thấy sinh hoạt của bá tánh, bần hàn khác xa trong kinh lại vẫn dốc hết sức ủng hộ triều đình.” Ánh mắt Thẩm Trân chứa vài phần thương cảm mà nói: “Ta có biết đến một bà lão, con trai cả ra chiến trường, đến thi thể đều không tìm về được. Bà khóc một hồi rồi đưa con trai thứ hai nhập quân, qua ba năm lại chết trận, cuối cùng chỉ còn một nhi tử, phụ thân nói thế nào cũng không để bà đưa vào nữa, bà lại chỉ nói với phụ thân: “biên quan không vững chắc, nhà của chúng ta sao có thể vững chắc đây?” khuyên thế nào cũng đưa nhi tử nhỏ nhất nhập ngũ, còn mình ở lại một thân một mình.”

“Bà lão như vậy, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng mà lại khiến ta tự thấy không bằng.” A Nguyên liền thở dài nói.

Trên bàn tiệc, tiểu thư các nhà cũng là lần đầu tiên biết được chiến sự biên quan lại thảm thiết thiết, trên mặt đều lộ ra vẻ buồn bã.

Trong kinh ca vũ thăng bình, nào biết đâu những chuyện này?



“Nhi tử cuối cùng này, hiện tại đang là thân vệ bên cạnh phụ thân, phụ thân thật sự không đành lòng để hắn ra chiến trường.” Thẩm Trân cười cười, lại chỉ là thấp giọng nói: “Bà lão này vận khí còn tốt. Biên quan chiến sự thường xuyên, tướng sĩ bỏ mình mỗi năm không biết bao nhiêu, bao nhiêu là cô nhi quả phụ, người già, phụ nữ và trẻ em. Có một năm người man tiến công lợi hại, trong biên quan mười nhà thì chín nhà treo cờ trắng, thời điểm căng thẳng biên quan bên trong mười trong nhà cửu gia trước cửa treo lên cờ trắng, căng thẳng thời điểm, các nữ nhân đều ở phía sau cầm dầu hỏa vũ khí, chờ cùng người chém giết.” Nàng nói này đó, lại cố nén trụ không có nói ra chính mình trong lòng lời nói.

Thiên hạ thái bình, là nhờ tướng sĩ trong quân dùng máu đánh đổi.

“Lời của tỷ tỷ Thẩm gia, tuy rằng không được chứng kiến nhưng lại cảm thấy hình ảnh ở ngay trước mắt.” A Nguyên nguyên túc nói: “Các tướng sĩ đổ máu bảo hộ ta một đời phồn hoa, ta không biết tới những anh hùng vô danh đó, cũng không biết…” nàng thấp giọng thở dài: “Người nhà mà những tướng sĩ đó lưu lại sẽ sống thế nào.”

“Các tỷ muội, tuy rằng không làm được gì cho tổ quốc, nhưng lại nguyện ý lấy ra những vật tùy thân của mình, thể hiện chút tâm ý của bản thân.” Tưởng Thư Ninh là người lanh lẹ nhất, liền cao giọng nói: “Tuy không thể kêu gọi được tất cả mọi người, nhưng cũng là chút tấm lòng của chúng ta.”

“Nếu Hoàng bá phụ đồng ý, thì càng nhiều càng tốt.” Điều này liên quan tới quân sự, tuy rằng rất tốt nhưng A Nguyên cũng sẽ không tùy ý hưởng ứng. Nhưng nàng cũng bị Tưởng Thư Ninh thuyết phục, trong lòng tính toán trở về trong cung sẽ thỉnh cầu với Hoàng thượng và Hoàng hậu, hẳn sẽ được, đến lúc đó lại tính toán tiếp cũng không muộn, nàng liền cảm kích chắp tay với các tiểu thư ngồi trên bàn đều đang gật đầu nhất trí, rồi uống chén rượu trên bàn một hơi cạn sạch nhẹ giọng nói với Thẩm Trân: “Nếu Trân tỷ tỷ cảm thấy không ngại, đợi mấy ngày nữa, hẳn là sẽ có chuyện tốt.”

“Ta cảm tạ tỷ muội ngồi đây!” Thẩm Trân trịnh trọng nói: “Tâm ý như vậy, thật ra là ân nghĩa.”

Nhóm nữ nhi mới vừa rồi còn có chút ghen ghét nàng đều hơi hơi đỏ mặt, sôi nổi xua tay.

Nữ nhi thế gian không phải chỉ biết tranh đấu chốn hậu tạch.

A Nguyên thầm thở dài nhìn nữ nhi ánh mắt tựa như phát ra ánh sáng này, ôn nhu ổn trọng, lại có một loại kiên nghị khó diễn tả.

Trai gái Thẩm gia đều là nhân tài như này.

Cảm thấy phủ Định Quốc công lần này thật sự sẽ được dựng dậy, nghĩ tới Ngũ Công chúa chơi thân với mình, A Nguyên liền vui mừng, đợi mọi người cùng ngồi xuống lần nữa đã bắt đầu hỏi Thẩm Trân chuyện biên quan, A Nguyên liền thấy Tưởng Thư Lan đang kính nể nhìn Thẩm Trân thì không khỏi đi qua mỉm cười hỏi: “Biểu tỷ đang nhìn gì vậy?”

“Nếu có thể, ta cũng muốn làm người như Thẩm tiểu thư.” Tưởng Thư Lan sợ hãi mà cười với A Nguyên, ánh mắt nhìn Thẩm Trân chứa đầy khâm phục, thấp giọng nói: “Nữ nhân như vậy mới là nữ nhân tốt.” Nàng trời sinh tính tình yếu đuối, từ trước cũng chỉ biết sống trong hậu trạch rối rắm, hiện giờ nhớ tới, lại cảm thấy thiếp thất của phụ thân hay là thứ xuất tỷ muội thường ngày của mình cũng chỉ là lông gà vỏ tỏi, hoàn toàn không có gì đáng để ý.

“Biểu tỷ chỉ làm theo tâm ý là chính mình là được.” A Nguyên an ủi Tưởng Thư Lan một chút, thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh mà dùng sức gật đầu, trong lòng biết vị biểu tỷ này tuy rằng tính tình mềm yếu nhưng lại là người thuần lương, rốt cuộc có chút tiếc nuối, liền cầm tay nàng, lúc này mới xoay người nói chuyện với các tiểu thư nhà khác.

Tưởng Thư Lan cũng chậm rãi ngồi xuống bên người Thẩm Trân, dụng tâm nghe nàng kể về cuộc sống biên quan, đó là cuộc sống so với ở Dương Châu, so với ở kinh thành hoàn toàn không tưởng tượng được, lại khiến nàng không tự chủ được mà tưởng tượng tới lui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Vinh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook