Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 54

Đào Thiên Tuế

13/09/2020

Không thể không nói Tiễn Thắng tương đương với một phần tử phạm tội vĩ đại, rõ ràng nghênh ngang dùng chiếc xe của mình lái thành hình chữ S trên đường mà ép buộc Biên Dĩ Thu đi, nhưng không có để lại một chút dấu vết sơ hở nào.

Kha Minh Hiên đến sở cảnh sát giao thông xem tất cả các camera theo dõi những đoạn đường gần Quân Lâm Thiên Hạ, rất nhanh đã tìm được hành tung của Biên Dĩ Thu, bản ghi chép y một mình từ từ rẽ vào phố Dung Thụ dọc theo đại lộ, bóng dáng nhìn thoáng qua tương đối thoải mái. Nhưng mà kế tiếp màn hình lại đột nhiên tối đen. Kha Minh Hiên tua nhanh, mười phút sau hình ảnh lại xuất hiện lần thứ hai, cũng đã nhảy tới cảnh ở một con đường lớn khác cách phố Dung Thụ một cái quãng trường, Biên Dĩ Thu biến mất.

“Khéo léo” như thế, camera theo dõi trên phố Dung Thu một ngày trước vừa bị phá hỏng, mà trong đoạn này bao gồm một ngã tư đường, một giao lộ chữ “T”, một cây cầu vượt, dẫn đến mười một hướng khác nhau, trong vòng 10 phút dòng xe có hơn 1000 chiếc.

Ngọn nguồn truy tung trực tiếp bị cắt đứt, những gì xảy ra trong mười phút đó không tài nào biết được. Tiến Thắng trên danh nghĩa đều là xe xịn, nhưng ít ai biết rằng chiếc xe hắn thường sử dụng nhất thực chất là một chiếc Mercedes màu đen đăng ký dưới tên của người khác. Vì điện thoại của Biên Dĩ Thu có chức năng định vị đặc thù, từ sớm đã bị mất xác dưới bánh xe.

Cho dù Cửu An cùng Kha Minh Hiên mánh khóe động trời, cũng không có cách nào loại bỏ sạch sẽ được 1000 chiếc xe kia trong một khoảng thời gian ngắn, chưa kể đến có một số lượng lớn xe tải quanh năm ra khỏi thành phố, lại được trang trí theo kiểu dáng của xe ô tô.

Tất cả thủ hạ của Cửu An được điều ra ngoài, dựa vào mạng lưới quan hệ khắp thành phố tìm tòi, lại chậm chạp không tìm được tin tức gì hữu dụng.

Tả Thành đi qua đi lại phố Dung Thụ vô số lần, cơ hồ mỗi một viên gạch, mỗi một cành cây ngọn cỏ đều sờ qua một lần, cũng không tìm được manh mối gì, thậm chí ngay cả nửa điểm dấu vết đánh nhau cũng không nhìn thấy.

Nói cách khác, Biên Dĩ Thu là tự nguyện đi theo.

Người có hiềm nghi lớn nhất chính là Tiễn Thắng, nhưng có một chuyện khiến Kha Minh Hiên cùng bốn người nhóm bát quái nghĩ mãi cũng không thông. Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng kết thù kết oán đã lâu, bản thân đều nói với đối phương là đối thủ một mất một còn, lý do gì biết Tiễn Thắng có ý đồ không tốt nhưng y lại chủ động leo lên xe của hắn?

Diệp Trăn tổng hợp lại những ý kiến dựa theo tình huống trên, cho rằng có khi nào không phải Tiễn Thắng hay không? Dù sao Biên lão đại đắc tội không ít người, tỷ như Nguyễn Thành Kiệt chẳng hạn.

Nhưng Kha Minh Hiên đã gọi cho Lý Trạch đầu tiên khi biết rằng không thể liên lạc được với Biên Dĩ Thu, xác nhận Nguyễn Thành Kiệt đã đi chơi bóng với hắn cả một buổi chiều, buổi tối còn cùng nhau ăn chơi tiêu khiển, ngay cả một cuộc gọi khả nghi cũng chưa nhận được, hẳn là có thể bài trừ hiềm nghi. Hơn nữa cho dù là Nguyễn Thành Kiệt, Biên Dĩ Thu cũng không có đạo lý không kháng cự chút nào mà đi theo hắn.

Đương lúc mọi người không chút đầu mối, hết đường xoay sở, điện thoại của Tả Thành lại đột ngột reo lên.

Tất cả mọi người quét về phía cậu, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua tên người gọi, lập tức nhíu mày: “Dì Tần?”

Hà Tự xoa xoa mi tâm: “Đại khái chắc là muốn hỏi cuối tuần này lão đại có về ăn cơm hay không.”

Diệp Trăn thở dài: “Không cần nói cho dì ấy Thu ca đã xảy ra chuyện, miễn cho người lớn lo lắng.”

Tả Thành gật gật đầu, nhận điện thoại, khi nghe thấy giọng của dì Tần cậu đột nhiên ngồi thẳng người: “Cái gì ạ? Không thấy chú Thời?”

Dì Tần bên đầu bên kia điện thoại gấp đến độ sắp khóc: “Đúng vậy, sáng hôm nay ông ấy một mình đi đến nghĩa trang, các cậu cũng biết mỗi lần đến nghĩa trang về thì ổng đều phải nghỉ ngơi cả ngày, cơm chiều không ăn tôi cũng không để ý…Nhưng bây giờ đã hơn chín giờ, ông ấy còn chưa về, điện thoại cũng không liên lạc được, tôi lo ông ấy xảy ra chuyện gì, cậu mau kêu Thu thiếu gia phái người đi tìm….”

Tả Thành vụng về trấn an dì Tẩn, đáp ứng cậu nhất định mau chóng tìm chú Thời về, luống cuống tay chân tắt điện thoại rồi nhìn về những người kia: “Chú Thời có thể cũng bị bắt cóc.”

“Chú Thời? Quản gia?” Kha Minh Hiên từng nghe Biên Dĩ Thu đề cập qua một lần, đó là một ông quản gia được Biên Dĩ Thu dắt ra từ Húc Viên, “Biên Dĩ Thu đi cứu người?”

Tả Thành sửng sốt, lập tức hiểu được.

“Rất có có thể!”

Kha Minh Hiên khó có thể tin.

“Tùy tiện bắt cóc một thủ hạ có thể làm cho tên ngốc này đưa tay chịu trói?”

Mấy người nghe ra trong giọng nói của hắn hàm chứa sự tức giận, Hà Tự nhanh chóng giảng hòa: “Chú thời không phải một quản gia bình thường, ở trong lòng Biên lão đại, cũng như một người ba vậy.”

Kha Minh Hiên đối với chuyện sau khi Biên Dĩ Thu gia nhập Cửu An hiểu biết không nhiều, hiểu biết về chú Thời cùng lắm chỉ là một quản gia hầu hạ y nhiều năm mà thôi, cảm tình khẳng định sẽ có, nhưng hắn cho rằng không sâu sắc đến nông nổi Biên Dĩ Thu không quan tâm đến an nguy của chính mình.

Đương nhiên, nếu như Biên Dĩ Thu coi lão như một người ba, chuyện đó quả thật không thể bàn tới.

“Tôi bây giờ không quản chú Thời ở trong lòng Biên Dĩ Thu là địa vị gì, tóm lại bởi vì chú Thời bị đám người kia nắm giữ trong tay, cho nên Biên Dĩ Thu ngoan ngoãn nghe theo sự chi phối của họ —- cậu xác định là Tiễn Thắng sao?” Những lời cuối cùng này là Kha Minh Hiên đang hỏi Hà Tự.



Hà Tự đáp: “Hơn 90% là cậu ta.”

“Tôi biết rồi.” Kha Minh Hiên mặt trầm như nước, nói xong thì cầm lấy điện thoại đi ra ban công, kéo cửa sổ thủy tinh sát đất lại.

Nhóm 4 người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không hiểu ba chữ này là có ý gì. Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định chính là, nếu Kha thiếu gia thật sự sinh khí, hậu quả quả thật rất nghiêm trọng.

Biên Dĩ Thu tỉnh lại sau cơn hôn mê, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trống rỗng, bị trói chặt trên một chiếc ghế. Bởi vì thuốc mê trong cơ thể vẫn còn phát huy tác dụng, bây giờ chỉ có hai bộ phận có thể hoạt động bình thường, nó chính là ánh mắt và miệng, ngay cả lối suy nghĩ so với bình thường chậm đi không ít.

Y chuyển động con người, đánh giá bày trí trong gian phòng này một chút —- được rồi, ngoài trừ bức tường bốn phía màu xám, cùng với bản thân y, không có một chút bày trí dư thừa. Sàn nhà cùng tường được sơn chống ẩm, hẳn là một kho hàng để lưu giữ hàng hóa, mà hàng hóa này ngoại trừ không thể bị ẩm, có lẽ còn không thể gặp được ánh sáng. Bởi vì trên đỉnh đầu ngoại trừ đèn chân không cùng với ống xả tích hợp kêu ù ù, ngay cả cửa sổ cũng không có.

Y đại khái biết được đây là chỗ nào, nhưng không biết vị trí của nó nằm ở đâu. Có thể làm cho Hà Tự uổng phí nhiều công phu như vậy mà không có tiến triển gì, chỉ có thể nói chỗ này phi thường bí mật. Y bắt đầu hoài nghi Tiễn Thắng muốn mua lô đất kia chỉ là một thủ thuật che mắt, kho cất giữ súng ống của hắn căn bản không có xây gần bán đảo. Mà sở dĩ bản thân mình ở chỗ này nguyên nhân đã rất rõ ràng, Tiễn Thắng không định để y còn sống ra ngoài, cũng sẽ không quan tâm kho súng ống có bị lộ ra ánh sáng hay không.

Biên Dĩ Thu không sợ chết, nhưng y không muốn chết không rõ ràng như vậy. Nghiêm túc mà nói, y cùng Tiễn Thắng cũng không có cái gọi là không chết sẽ không hết ân oán. Dựa vào chuyện làm ăn mà nói, Cửu An cùng Long Hưng căn bản đi hai con đường khác nhau, cũng không tồn tại cách nói là ai chống đỡ ai. Nhưng lại mất rất nhiều thời gian để bắt cóc chú Thời, lại bắt cóc y, hơn nữa cũng đưa mình đến căn cứ bí mật cất giữ súng ống, sau đó còn muốn mạng của y ——- nếu chỉ vì lô đất kia, không khỏi long trọng đó.

Mà nếu không phải vì lô đất kia, còn có thể vì cái gì?

Biên Dĩ Thu nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, đầu óc bị thuốc mê ảnh hưởng, mệt mỏi không chịu nổi.

Y hít thật sâu rồi thở ra, dự định tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, mí mắt vừa mới khép lại thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa. Ngoại trừ tiếng bước chân bên ngoài, người tới hình như còn kéo theo cái gì đó.

Y nghi hoặc mở mắt ra lần nữa, một khắc cửa sắt phía trước mở ra, Tiễn Thắng kéo ghế dựa từ bên ngoài đi vào.

“….” Biên Dĩ Thu quả thật không biết nên hình dung tâm tình của bản thân mình giờ phút này như thế nào. Tiễn thiếu gia không phải rất hài hước sao?

Bất quá Tiễn thiếu gia một chút cũng không cảm thấy mình kéo cái ghế dựa kia đi vào có cái gì không ổn, ai kêu trong căn phòng này ngoại trừ cái ghế dựa dùng để trói chặt Biên Dĩ Thu ra, ngay cả một chỗ để ngồi cũng không có? Biên Dĩ Thu bây giờ ngay cả ngẩng đầu cũng không được, y vẫn không thể nhìn thấy đầu hắn mà nói chuyện, vẫn rất không có cảm giác thành tựu.

Tiễn Thắng đi đến trước mặt y, đặt ghế dựa xuống, ngồi thẳng hai chân dang rộng, cánh tay gác lên lưng ghế, đối mặt với Biên Dĩ Thu: “Tình rồi?”

Biên Dĩ Thu nhìn hắn không nói lời nào. Nghĩ thầm mẹ nó có phải cậu mù hay không? Tôi tỉnh hay chưa tỉnh không lẽ cậu không nhìn ra.

Tiễn Thắng lơ đểnh nhìn y: “Biết đây là chỗ nào không?”

“Kho súng ống của cậu.” Biên Dĩ Thu trả lời y câu này, chính là muốn xác định xem suy đoán của mình không sai.

Tiễn Thắng nheo nheo mắt: “Người đó nói đúng như thế, anh quả nhiên đã điều tra tôi.”

“Ai?” Lông mi Biên Dĩ Thu giật giật.

Tiễn Thắng tặng cho y một nụ cười thật tươi: “Ai đó muốn anh chết.”

“Nguyễn Thành Kiệt à?” Biên Dĩ Thu căn bản không cần phí đầu óc suy nghĩ, đã đưa ra đáp án.

Tiễn Thắng cố ý tỏ ra biểu tình kinh ngạc: “Aigu, bị anh đoán được rồi.”

Biên Dĩ Thu cười lạnh: “Gần đây người muốn tôi chết không nhiều lắm. Cậu cố ý nhắc tới, không phải muốn tôi đoán sao? Xe ra liên minh giữa cậu cùng hắn ta không kiên cố lắm.”

“Anh nói đúng rồi.” Tiễn Thắng bất bình với hành động xoay người liền bán đứng đồng đồng đội của mình, “Bởi vì tên điên Nguyễn Thành Kiệt kia không đáng tín nhiệm.”

“Vậy cậu định tán gẫu với tôi chuyện gì?”

“Đương nhiên là nói chuyện hợp tác.”

Biên Dĩ thu hạ mắt nhìn dây thừng đang cột trên chân mình: “Cậu đối xử với đối tác như vậy?”



“Điểm này thì anh nói sai rồi.” Tiễn Thắng trừng mắt nhìn y, “Chỉ khi anh ký hợp đồng hợp tác với tôi, mới có thể xem là hợp tác.”

Ngụ ý chính là, nếu anh không đồng ý hợp tác, thì cũng giống như tù nhân của tôi thôi.

Biên Dĩ Thu đầu tiên không trả lời hắn, Tiễn Thắng cũng tương đối kiên nhẫn không nói gì. Qua một lúc, Biên Dĩ Thu hỏi: “Chú Thời ở đâu?”

“Tôi chỉ có thể nói với anh, không ở chỗ này.”

“Tôi đã ở trong tay cậu, thả chú ấy ra.”

“Chuyện này không thể được, thả ông ta rồi thì anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời à?”

“Cậu mẹ nó không nhìn ra ông ấy bệnh tim à! Trong tấm hình của cậu, môi của ông ấy rõ ràng đã tái mét, đó là điềm báo sắp phát bệnh!”

“Đã nhìn thấy.” Ngữ khí thiếu đánh của Tiễn Thắng làm cho Biên Dĩ Thu hận không thể đấm một đấm vào mặt hắn, “Cho nên tôi đã cho người cho ông ta uống thuốc. Chỉ cần anh ngoan ngoãn phối hợp, chú Thời nhất định sẽ bình an vô sự.”

Biên Dĩ Thu cắn răng: “Cậu muốn tôi phối hợp cái gì?”

“Đơn giản thôi, cùng tôi buôn bán súng ống.”

“Ha ha.” Nếu Tiễn Thắng không phải đối thủ của mình, Biên Dĩ Thu cơ hồ không nhịn được mà dựng thẳng ngón tay cái với hắn.

Quả thật, so với trực tiếp đòi mạng của y, trực tiếp dụ dỗ y mới là phương thức đơn giản mau lẹ lại an toàn nhất. Giết y, Hà Tự Tả Thành thậm chí là cả Cửu An sẽ là đối thủ của hắn, về sau việc làm ăn của Tiễn gia nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Nhưng nếu để y trở thành đối tác của mình, sẽ không cần lo lắng chuyện mình buôn bán súng ống trở thành nhược điểm để y uy hiếp.

Đáng tiếc, y đã tẩy trắng. Cửu gia đã mất hai mươi năm để Cửu An lên bờ, cũng không có đạo lý y sẽ quay đầu lại làm chuyện xấu.

“Nếu tôi không đáp ứng thì sao?”

Tiễn Thắng thả lỏng tay: “Tôi đây đành phải cố gắng cùng Nguyễn Thành Kiệt hợp tác rồi.”

Biên Dĩ thu vô cùng đồng tình mà nhìn y: “Cậu có biết vì sao Nguyễn Thành Kiệt muốn mạng của tôi, nhưng lại không tự mình động thủ không?”

“Anh ta muốn chừa cho tôi cái nồi này.”

“Nếu đã biết rõ sao còn muốn hợp tác với hắn ta?”

“Nếu anh đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể không hợp tác với anh ta rồi.” Ánh mắt Tiễn Thắng thập phần thành khẩn.

“…..” Đây là logic gì vậy?

“Hãy suy xét chút đ, tuy rằng thời gian của tôi rất nhiều, nhưng thời gian của anh không nhiều lắm.” Tiễn Thắng nói xong lại duỗi tay ra, đứng lên, dự định để y một mình trong căn phòng này tự suy ngẫm.

Lúc hắn sắp đi đến cửa, Biên Dĩ Thu đột ngột hỏi: “Nguyễn Thành Kiệt cho cậu điều kiện gì?”

“Đó là một vấn đề hay đấy.” Tiễn Thắng dừng bước xoay người lại, không có nửa điểm muốn giấu, “Sau khi xong việc, tất cả lợi nhuận giao dịch sinh ra, anh ta sẽ rửa giúp tôi.”

Biên Dĩ Thu không thể không thừa nhận, điều kiện này quả thật rất mê người.

Ai cũng biết buôn lậu súng ống lợi nhuận cao bao nhiêu, với quy mô hiện tại của Long Hưng, căn bản không thể để toàn bộ số tiền này hợp pháp nhập cảnh. Nhưng Hoa Thụy thì không giống, là công ty bất động sản hàng đầu tại Trung Quốc, bất kỳ hạng mục nào cũng được đầu tư hàng tỷ USD, chỉ cần làm một chút thao tác, dễ dàng có thể làm được.

Nhưng loại chuyện rửa tiền này, một khi dính vào thì không thể thoát thân. Tuy rằng Nguyễn Thành Kiệt điên cuồng, nhưng đầu óc lại tương đối linh hoạt, chuyện ảnh chụp đã làm cho hắn hoảng sợ không chịu nổi một ngày, hắn tuyệt đối không có khả năng đưa nhược điểm lớn như vậy của mình cho Tiễn Thắng gây khó dễ, qua cầu rút ván là kết quả tất nhiên. Điểm này đại khái Tiễn Thắng cũng rất rõ, cho nên mới nói chuyện hợp tác với y. Nếu dụ dỗ được Cửu An, không những tìm được đồng minh mạnh, còn có thể công ty dưới trướng của Cửu An giúp hắn rửa tiền, quả thật rất hoàn hảo.

Bất quá, bây giờ Biên Dĩ Thu cho dù chết đi, cũng không để bản thân mình lại ngã vào vũng bùn một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Dĩ Vi Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook