Thử Miêu Đồng Nhân

Chương 114: Chương 113

Khôi Hài

15/11/2016

Triệu Tiểu Trăn vừa mới từ trong thư phòng Bao đại nhân đi ra, liền bị Công Tôn tiên sinh bắt sống, cứng rắn lôi đi làm cu li.

Công Tôn gần đây thực nóng nảy, nguyên nhân chính là do ở trong viện hắn bỗng nhiên mọc ra một vị Bàng tướng quân Bàng Hữu An ở không trả tiền, ăn không uống không không trả phí, mỗi ngày chỉ biết gây họa, nghiêm trọng quấy rầy công tác sinh hoạt bình thường của hắn! công tác trong Khai Phong Phủ đã thực vất vả, Công Tôn không chỉ bỏ thời gian ra khám bệnh từ thiện mà còn phải bỏ thời gian ra giải độc cho Bàng tướng quân thường xuyên ăn nhầm độc dược, bị ép phải chiếu cố nam nhân mặt than lớn tuổi không thể tự gánh vác cuộc sống sinh hoạt của bản thân, nhân sinh như vậy thật quá đủ!

Nước trong thì không có cá, mà người tốt quá thì không ai chơi, tính cách Công Tôn phi thường đơn giản, bộ dạng phiêu phiêu trích tiên không vướng khói lửa nhân gian, ẩn giấu nội tâm thẳng thắn không thông thạo cách đối nhân xử thế. Trong Khai Phong Phủ từ Bao đại nhân cho tới Vượng Tài trông cửa đều biết, Công Tôn tiên sinh không thiếu tiền, không ưa mĩ sắc, không thích làm quan, nhân sinh chỉ có ba đam mê lớn — đọc sách, chữa bệnh, trồng thảo dược!

Trong ba đam mê lớn đó, đọc sách là việc cần không khí nhất, ánh mặt trời nhu hòa, một tách trà thơm, tay cần quyển sách yêu thích, trong đại dương tri thức bơi ếch bơi ngửa bơi tự do… đó chính là cách sống yêu thích của Công Tôn Sách. Điềm đạm tĩnh lặng, vui vẻ thoải mái, chỉ có ta và sách, cho dù hoàng đế có tới cũng không đổi!

Cố tình vị đại tướng quân nào đó, mới sáng ngày ra đã vũ đao lộng thương loảng xoảng ầm ĩ, không chỉ bền lòng vững dạ mà còn nói mãi không sửa!

Công Tôn là người nói lý lẽ, nhưng văn thần và võ tướng lại hoàn toàn bất đồng, ngươi tổng không thể bắt đại tướng quân quen vũ đao lộng thương lại trở nên [văn tĩnh] giống đại tiểu thư ngồi thêu thùa như vậy chứ? Cổ nhân còn có thể đọc sách giữa phố xá sầm uất ồn ào, chút tạp âm nho nhỏ ấy hẳn không tính là gì đi? Công Tôn nhẫn, hơn nữa nhẫn a nhẫn, nhẫn thành thói quen…

Lúc nhàn hạ, Công Tôn thích tự tay trồng thảo dược, trong dược điền của Công Tôn, không có hoa hoa cỏ cỏ chỉ để thưởng thức, mỗi loài thực vật trong dược điền đều có tác dụng riêng của nó. Trong mảnh dược điền có đủ loại thảo dược quý, Công Tôn tiên sinh chăm sóc chúng còn hơn chăm con, mỗi ngày đều chăm chỉ tưới nước bón phân tơi đất bắt sâu, từ xuân sang thu, từ đông tới hè, đợi a đợi, rốt cuộc đợi tới ngày thảo dược yêu quý trưởng thành!

Mỗi loại thảo dược có chu kỳ trưởng thành bất đồng, cách bảo quản cũng khác nhau, vì muốn bảo quản càng tốt số thảo dược đó mà hàng năm Công Tôn đều có vài lần bế quan, chuyên tâm xử lý đống thảo dược yêu quý. Trong lúc bế quan, việc vặt hờ hững, trời sụp càng không để ý!

PS: Trong lúc bế quan, trăm ngàn lần không nên tiếp cận viện tử của Công Tôn, bằng không hậu quả không lường!

PPS: Chi tiết thỉnh hỏi Bàng tướng quân thân đầy kịch độc!

……………………….

Gần đây, trong dược điền của Công Tôn vừa mới có một đống thảo dược trưởng thành, Công Tôn xin nghỉ 3 ngày để — bế quan.

Trong dược điền có đủ loại thảo dược, có loại thảo dược không độc vô hại, có loại thảo dược kiến huyết phong hầu, có loại chỉ cần ngửi mùi đã khiến người sinh ảo giác… đống thảo dược đó hoặc mĩ lệ, hoặc nguy hiểm, hoặc kiến huyết phong hầu, hoặc khởi tử hồi sinh, đều khiến Công Tôn vô cùng mê muội!

Cố tình có vị đại tướng quân nào đó, mù tịt dược lý không nói, lại còn lớn gan, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, ngay cả rau xanh và thảo dược cũng không phân biệt được, vậy mà dám ở trong ‘long đàm hổ huyệt’ phòng Công Tôn lúc ẩn lúc hiện. Kết quả của lúc ẩn lúc hiện chính là không cẩn thận tự hạ độc chính mình… Công Tôn bận rộn bù đầu vẫn phải bỏ chút thời gian ra, giải độc cho Bàng tướng quân vẫn luôn chiến đấu hăng hái trên tiền tuyến tìm đường chết, nhưng Bàng tướng quân chính là có siêu năng lực như vậy, chưa tới hai canh giờ sau lại tiếp tục hạ độc chính mình…

Trúng độc, giải độc, lại trúng độc, lại giải độc, lòng kiên nhẫn của Công Tôn triệt để cạn kiệt, cuối cùng nổi điên đá cả người lẫn chăn đệm ra khỏi nhà!

Bàng tướng quân thân trúng kịch độc ấn đường nổi đen, lẻ loi một mình heo hắt đứng ngoài cửa, tay ôm chăn màn không nhà để về. Triệu Trăn ngẫu nhiên đi ngang qua, đối diện mặt than heo hắt là khuôn mặt sung sướng khi người gặp họa: “Công Tôn siêu cấp trì độn, dựa vào phương pháp này của ngươi căn bản không thể khiến hắn thông suốt được đâu ~”

Bàng tướng quân vứt bỏ chăn màn, hai tay ôm quyền nói: “Thỉnh Hoàng thượng chỉ giáo!”

Triệu Tiểu Trăn vuốt vuốt chòm râu giả tưởng vốn không tồn tại: “Chân thành tin tưởng, ý chí kiên định, khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ!”

Bàng tướng quân: “….”

Hoàng thượng, thỉnh ngài bước lên hai bước, thần cam đoan không đánh mông ngài!

………………………

Trải qua vết xe đổ của Bàng tướng quân, viện tử của Công Tôn tiên sinh triệt để trở thành 《 Cấm địa của Khai Phong Phủ 》

Tất cả mọi người cùng chó mèo đồng loạt chọn đường vòng mà đi, ngay cả con kiến cũng không dám xây tổ ở gần đó, chỉ có Triệu Tiểu Trăn bách độc bất xâm mới chạy không thoát bị ép phải tới. Thường xuyên bị Công Tôn kéo tới làm cu li, còn phải học nhận biết hơn trăm ngàn loại thảo dược và thuộc lòng các phương thuốc, theo như Công Tôn nói: “Ngươi học y, thiên phú bình thường, chỉ có trí nhớ là khá tốt, tuy rằng phương thuốc thiên biến vạn hóa, nhưng bản chất vẫn không thay đổi, những thứ đó đều là căn bản, ngươi dù có chết cũng phải nhớ cho kỹ!”



Triệu Trăn phi thường kinh ngạc.

Công Tôn tiên sinh được tiên hoàng khâm thử danh hiệu 『 Thiên hạ đệ nhất thần y 』 hàng năm vẫn luôn có người mộ danh tìm tới khiêu chiến, bái sư, tham quan… nối dài không dứt. Hai năm đầu, người tới khiêu chiến chiếm đa số, cuối cùng đều bị y thuật siêu quần của Công Tôn tiên sinh thuyết phục. Mấy năm sau, người tới bái sư học nghệ chiếm đa số, cuối cùng bị Công Tôn độc miệng đả kích thương tích đầy mình, không chịu nổi bỏ cuộc. Kỳ thật, bọn họ đều đã hiểu lầm, Công Tôn không phải cố ý độc miệng, mà là hắn nói chuyện thẳng thắn, không vòng vo, không uyển chuyển, cũng không a dua nịnh hót, nói một là một, hai là hai, mới tạo giả tượng Công Tôn độc miệng.

Công Tôn chuyên tâm lựa chọn một đồ đệ có thiên phú siêu việt, bởi vậy tiêu chuẩn lựa chọn thập phần hà khắc. Hắn lấy bản thân làm thước đo tiêu chuẩn, người ‘thiên phú bình thường’ trong miệng hắn thì ở trong mắt người khác lại chính là ‘thiên phú vô cùng tốt’.

Cho nên Triệu Trăn thực kinh ngạc — so với làm hoàng đế, chẳng lẽ mình càng thích hợp làm thần y hơn?

Phương pháp dạy học của Công Tôn so với Bao đại nhân có ‘ôn hòa’ hơn một chút, cho dù Triệu Tiểu Trăn nghe tai trái ra tai phải, cho dù Triệu Tiểu Trăn ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cho dù Triệu Tiểu Trăn nhớ cái sau quên cái trước… thì Công Tôn cũng không đánh tay bé, Công Tôn chỉ ép bé uống ! thuốc ! đắng !

Độc dược, nội tạng, bò sát, trứng sâu… các loại nguyên liệu thiên kỳ bách quái, được Công Tôn tự tay chế thành một bát thuốc đen tuyền. Triệu Tiểu Trăn trơ mắt nhìn ‘dược’ được rót ra, quyết định thật nhanh tay chỉ thiên thề rằng — từ nay về sau tuân thủ nghiêm ngặt y đức, dốc toàn lực cứu chữa dân chúng ốm đau, nâng cao chất lượng sức khỏe toàn dân, bảo hộ sự trong sạch của y thuật và danh dự, vì sự phát triển y dược của Đại Tống, vì thể xác và tinh thần của dân chúng phấn đấu cả đời!

(┬┬﹏┬┬) Hu hu không bao giờ lo lắng ta bị bệnh nữa!

……………………….

Nói tới một đầu khác.

Bàng tướng quân bị Công Tôn đuổi ra khỏi nhà, không chút tức giận! Bàng tướng quân mỗi khi lãnh binh đánh nhau luôn ‘bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm’, còn những thời điểm khác đều tương đối ‘tiết kiệm năng lượng’, có thể không cần dùng đầu óc thì nhất quyết không dùng, mơ mơ màng màng sống qua ngày cũng không vấn đề, hoàn toàn không biết cách tự chăm sóc bản thân. Vô luận giá rét hay nóng bức, hắn vĩnh viễn chỉ mặc một thân đơn bào, nếu không có người giúp hắn chọn quần áo, hắn liền mặc những bộ quần áo kiểu dáng và màu sắc giống hệt nhau.

Hơn nữa, Bàng tướng quân từ trước tới nay không kiêng ăn, ăn đồ lạ cũng không tiêu chảy, phải nói cái bụng của hắn vô cùng rắn chắc cứng cáp!

Năng lực sinh tồn dốt đặc cán mai, toàn dựa vào vận khí mới có thể sống sót tới ngày hôm nay!

Sinh mệnh trời sinh thần lực, đến con gián cũng phải ghen tị với mệnh sống dai dẳng của hắn!

Cho dù Công Tôn đã dặn đi dặn lại, trong lúc bế quan nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tới gần phòng hắn, Bàng Thống lại hoàn toàn ném ra sau đầu, nghe tai nọ ra tai kia. Trong mắt Bàng Thống, hoa hoa cỏ cỏ trong viện Công Tôn đều không khác gì nhau, điểm duy nhất phân biệt chính là — lá vừa hái còn tươi màu xanh nhạt, lá phơi khô màu nâu đen héo rũ. Hiểu biết của Bàng tướng quân đối với thảo dược chỉ qua việc hắn từng cắm một bông Thiên Sơn tuyết liên vào bình hoa làm cảnh là đủ biết trình độ thế nào…

Hết lần này tới lần khác cứu mạng Bàng tướng quân trở về, Công Tôn khiến bản thân tức chết đi được, đối với đầu sỏ gây tội một chút biện pháp cũng không có.

Phương pháp đối phó với Triệu Trăn áp dụng trên người Bàng Thống hoàn toàn không có hiệu quả. Bàng Thống nhiều năm lãnh binh đánh giặc, từng bò qua Tuyết Sơn, đi qua thảo nguyên, xâm nhập sa mạc, tới nơi không người… mấy năm qua vào sinh ra tử có cái gì là chưa từng ăn qua? Có cái gì là chưa từng thấy qua? Đừng nói lấy trùng tử làm dược, trước đây có lần lương thảo hết sạch, bụng đói cồn cào, bắt trùng tử sống để ăn qua ngày cũng không phải không có!

Công Tôn cả giận nói: “Ngươi không thể cách xa thảo dược của ta một chút sao?”

Đối mặt với Công Tôn tiên sinh đang quắc mắt trừng trừng nhìn mình, Phi tinh tướng quân không sợ khổ, bình tĩnh uống cạn bát dược đen ngòm: “Ờ.”

Không hề có thành ý trả lời khiến Công Tôn tâm lao lực quá độ, cuối cùng Bàng Thống tự mình hiểu ra, tạm dừng một chút rồi bổ sung nói: “Y thuật ngươi tốt.” Ngụ ý chính là — ta tin tưởng y thuật của ngươi, độc gì ngươi cũng có thể giải được, ngươi là thiên hạ đệ nhất thần y.

Không thể không nói, Bàng Thống thật sự là ‘đứa con bất hiếu’, một chút cũng không kế thừa được ưu điểm của Bàng Cát cha hắn. Bàng Cát khôn khéo nhanh nhạy, miệng lưỡi lưu loát, có thể đổi trắng thay đen, đem người chết lừa dối sống lại, Bàng Thống lại trầm mặc ít lời, ngay cả việc nịnh hót vuốt mông ngựa cũng làm không xong, còn phải khiến ‘ngựa’ được xoa xoa mông tự mình lĩnh ngộ.

Tuy rằng kỹ xảo vuốt mông ngựa của Bàng Thống rất tệ hại, nhưng Công Tôn vẫn nhịn không được khẽ cười. Có thể khiến Bàng Thống mở kim khẩu nịnh hót một câu, thật sự là chuyện phi thường có cảm giác thành tựu. Hơn nữa Bàng Thống ngửa mặt ngồi trên ghế, mặt vô cùng nghiêm túc vuốt mông ngựa, bộ dáng thực khiến người ta yêu thích

~╰(*°▽°*)╯ Thật đáng mừng ! ở cùng Công Tôn lâu như vậy, cuối cùng Bàng tướng quân cũng đã triệt để nắm được bí quyết thuận mao, đồng thời cũng chứng minh cho dù là mặt than cũng có thể làm lung lay ngạo kiều! Bàng tướng quân làm tốt lắm! Đem thần y lừa vào trong bát! Mẫu thân ở trên trời cũng thấy kiêu ngạo vì ngươi!

Bàng Thống tính cách kì lạ, bình thường thiếu ngôn quả ngữ, ngay đối với Triệu Trăn còn lười phản ứng, gặp mặt cơ bản cũng không nói lời nào, gật đầu một cái coi như chào hỏi, kiêu căng phách lối ngùn ngụt tỏa ra. May mắn Triệu Trăn không để ý, thật sự không để ý, nếu đổi lại là một hoàng đế nặng tâm tư khác, khẳng định sẽ nghi ngờ — ngươi công cao át chủ coi rẻ hoàng quyền? Hay là nắm giữ binh quyền có ý đồ gì khác? Thái độ còn kiêu ngạo hơn cả trẫm! Há có thể giữ lại!

Công Tôn thường xuyên cảm thán: Ngoại trừ Bao đại nhân, hắn và Triển Chiêu không thích hợp làm quan thì Bàng Thống, nếu không gặp được Triệu Trăn, cho dù Bàng Thống không muốn tạo phản, sớm muộn gì cũng sẽ bị hoàng đế chán ghét, từ xưa tới nay, bao nhiêu danh tướng công cao át chủ chỉ có hai kết cục…



Không bị ép tạo phản thì cũng là bị ép chết.

……………………….

Công Tôn thu thập xong thảo dược, Triệu Tiểu Trăn bị nhét vào một thùng tắm lớn, từ đầu tới chân tẩy rửa sạch sẽ, quần áo dính thảo dược đều bị thiêu hủy hết. Triệu Tiểu Trăn bị nước ấm tẩy qua da thịt đỏ ửng, ghé vào trên người Triển Chiêu rũ rũ lông. Triển Chiêu không bị hắt nước vào người, nhưng Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh hắn lại gặp xui xẻo, bị Triệu Trăn rũ rũ hắt hết nước vào người…

Bạch Ngọc Đường minh bạch ý đồ Triệu Trăn — hùng hài tử lười lau khô tóc, lại luyến tiếc sai Triển Chiêu, nên cố ý hướng lên người hắn rũ rũ lông, ý đồ bắt hắn lau khô tóc giúp nó. Bạch Ngũ gia vì năng lực lý giải xuất sắc của mình mà bi ai, phất phất tay giúp Triệu Tiểu Trăn quạt lông.

— về phần cố ý dùng lãnh khí để làm khô tóc, chuyện này không cần đề cập tới.

Trải qua một khoảng thời gian dài được bảo dưỡng cẩn thận, mái tóc khô vàng chẻ ngọn đã được cải thiện rất lớn, tuy rằng vẫn có chút vàng hoe nhưng xúc cảm đã trở nên mềm mượt hơn rất nhiều. Cổ đại không có tục nhuộm tóc, nên mái tóc vàng hoe của Triệu Tiểu Trăn là mốt nhất trong triều đại này, dưới dương quang chiếu rọi đặc biệt sáng lạn.

Cổ nhân quan niệm thân thể tóc tai là của cha mẹ cho nên không mấy ai cắt tóc, nhưng tóc dài quá sẽ ảnh hưởng tới hành động, cho nên tới lúc tóc dài ra, Triệu Trăn vẫn cắt như thường. Từ đời trước, Triệu Tiểu Trăn đã có thói quen thích làm đẹp, thời thời khắc khắc đều để ý tới hình tượng bản thân, thường xuyên đóng cửa tự cắt tóc, lưu loát cắt sạch những lọn tóc thừa, chẻ ngọn, khiến mái đầu luôn vào nếp hoàn mỹ!

Mọi người đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nha dịch tới báo cáo: “Bàng đại nhân cầu kiến.”

Ánh mắt mọi người nhất loạt nhìn về phía Bàng Thống. Bàng Thống tá túc ở Khai Phong Phủ, lý do bề nổi là: ở trong thành không có nhà (nhà hắn đã được sang tên cho bà vú) lại là hảo bằng hữu của Công Tôn cho nên vào Khai Phong Phủ tá túc. Kỳ thật nguyên nhân chân chính là — Trốn ! Ma ! Phiền !

Tránh né Bàng Cát tới cửa gây rối, tránh né người hữu tâm xu nịnh, tránh né kẻ tâm hoài bất quỹ mượn sức… Chung quy cả triều bá quan văn võ đều biết, Khai Phong Phủ là Đế đảng đáng tin, là hậu thuẫn kiên cường của Hoàng thượng, Bàng Thống ở trong Khai Phong Phủ chẳng khác nào chứng tỏ rõ lập trường của hắn. Người đút lót không dám tới Khai Phong Phủ, kẻ tâm hoài bất quỹ càng không dám mò tới, Bàng Thống trốn trong Khai Phong Phủ tránh né được không ít phiền toái, chỉ có một phiền toái vĩnh viễn trốn không xong — Cha hắn, Bàng Cát.

Bàng Cát dù sao cũng là phụ thân Bàng Thống, cho dù tình cảm cha con không hợp, nhưng ở trong mắt người ngoài, một bút không thể viết hai chữ [Bàng].

Bàng Cát cáo già, Bàng Thống lập trường rõ ràng trung với Hoàng thượng, Bàng Cát lại càng muốn cắn chặt [tình cha con] không chịu nhả. Người khác muốn hiến ân cần với Triệu Trăn không tìm được cơ hội, còn Bàng Cát có nhi (cơ) tử (hội) tốt như vậy, cho dù là đi ngang qua cũng tuyệt đối không bỏ qua!

Vì thế, Bàng Cát thường tới Khai Phong Phủ với danh nghĩa thăm con trai. Trên danh nghĩa là thăm con trai nhưng thời gian tới thăm cũng thật vi diệu, mỗi lần Triệu Trăn chân trước vừa bước vào, Bàng Cát sau lưng vui vẻ vẫy đuôi chạy tới thăm (hiến) nhi (ân) tử (cần), tâm tư Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết rõ*. (*ý nói dã tâm vô cùng rõ ràng)

Loại hành vi này tuy rằng rất khiến người phiền chán nhưng Bàng Cát lại khôn lỏi biết cách làm người! Thời khác không quên có qua có lại, trước đây ngậm miệng không hề đề cập tới đại nhi tử Bàng Thống, hiện tại há mồm ngậm miệng đều khen ngợi Bàng Thống hiếu thuận. Người trong thiên hạ đều coi trong hiếu đạo, hành vi của Bàng Cát vừa là a dua vừa là cảnh cáo!

— Cha tốt con tốt phụ tử song thắng, cá chết lưới rách gà bay trứng vỡ.

Triệu Trăn thực thưởng thức cấp độ vô sỉ của Bàng Cát, Triệu Trăn ghét nhất loại người ngụy quân tử, nhưng lại không ghét tiểu nhân chân chính.

Bàng Cát hồng hộc chạy chậm vào trong: “Hoàng thượng ! Không xong rồi ! Có chuyện không may rồi !” vết thâm đen trên mắt Bàng Cát đã đỡ hơn nhiều, xem ra đã được thượng dược. Triệu Trăn vừa tắm xong, có chút khát nước, vừa nâng tách trà lên uống ùng ục như trâu: “Bàng đại nhân đừng sốt ruột, bình tĩnh chậm rãi nói.”

Bàng Cát rút khăn tay ra lau mồ hôi: “Không phải chuyện gần đây, muội tử bên nhà vợ ta bị bắt cóc mười mấy năm trước đã trở về. Nhạc phụ ta lớn tuổi, người cũng hồ đồ, hơn nữa bị đả kích tang nhi nhiều năm, nhận định Tiểu Hồng không phải nữ nhi bị mất tích năm đó.”

Bàng Cát nhãn châu chuyển động há miệng đổi trắng thay đen, đem lão già ngại bần yêu quý nói thành chấn kinh quá độ. Bàng Cát thông minh bỏ qua Triệu Trăn, ngăn cản mọi chuyện không dính líu tới mình: “Thần mấy hôm nay trà không nhớ, cơm không nghĩ, vẫn luôn phiền lòng vì chuyện này, liền phái người đi điều tra nhân phẩm Tiểu Hồng, nếu thật sự là một cô nương tốt, thần liền làm chủ nhận trở về. Kết quả sau khi điều tra rõ ngọn ngành, phát hiện cô nương Tiểu Hồng này có chút không ổn…”

Bàng Cát lặng lẽ quan sát thần sắc mọi người, phát hiện tất cả mọi người đều kinh ngạc, lúc này mới đem tâm đặt trở về trong bụng.

Xem ra không phải là một cái bẫy, đến Hoàng thượng và Khai Phong Phủ quả thật cũng không phát hiện [ Tiểu Hồng ] có vấn đề!

Bàng Cát sâu sắc cảm giác được, đây là một cơ hội tốt để tranh công! Thành bại ở ngay lúc này!

Hết chương 113

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thử Miêu Đồng Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook