Thuẫn Kích

Quyển 1 - Chương 152: Ám ảnh

Cửu Hanh

28/03/2013

Trật tự thế giới ngầm của Liên bang có vô số tổ chức. Kể từ lúc Liên Bang nhân loại vào tân kỷ nguyên sau khi chính phủ Liên Bang hòan toàn bị rơi vào trong thế cục hỗn loạn, thì lúc này trật tự thế giới ngầm cũng bắt đầu phát triền, cho đến sau khi thế cục của Liên bang chính phủ ổn định, thì trật tự thế giới ngầm đã lớn mạnh, chí bắt đầu thẩm thấu. Vô luận là chính phủ Liên bang hay là Thánh Đường thậm chí là sáu bộ thần bí cũng không ngừng đả kích trật tự thế giới ngầm, nhưng mấy trăm năm nay, thế giới ngầm vẫn tồn tại như trước.

Thế giới ngầm, câu lạc bộ, chính phủ Liên Bang, ba hế lực này rốt cuộc có liên hệ như thế nào, không một ai rõ ràng, chỉ biết rằng câu lạc bộ dường như là một sợi dây ràng buộc đem thế giới ngầm cùng chính phủ Liên Bang cùng một một chỗ.

Về Ám Ảnh, trên thế giới này có lẽ mỗi người ai cũng biềt về sự tồn tại của nó, nhưng lịch sử cụ thể của nó như thế nào, thì không ai biết, chỉ biết rằng người trong Ám Ảnh tu luyện một phục kích ám sát thần bì cùng với một loại kỹ thuật ẩn thân cao thâm, hai cái này hợp lại, hoàn toàn có thể giết người một cách vô hình, hai trăm năm trước có một đoạn thời gian được xưng là "Chiến thần vẫn lạc".

Trong Liên Bang có năm vị chiến thần dân gian, trong đó có hai vị chết trong tay Thánh Đường, mà có tới ba người chết trong tay Ám Ảnh.

Có thể tưởng tượng, người trong Ám Ảnh cường đại đến như thế nào, ngay cả Chiến thần cũng không tránh khỏi bị bọn họ ám sát, phải biết rằng. Chiến thần đều là những cao thủ có lực chiến đấu cao hơn cấp 9 hơn nữa còn phải có cống hiến thì mới được ban cho danh vinh quang Chiến thần này.

Một lượng lớn huyền phù xa nhìn giống như chiến hạm vậy bay nhanh trên khoảng không đường.

"Chúng ta hiện tại đi Đông Hải, đi gặp một lão bằng hữu của ông nội em, lão già đó là người trong Ám Ảnh, hơn nữa cùng với ông nội em có quan hệ rất tốt, hắn có thể nể mặt mũi của ông nội em mà giúp đỡ chúng ta."

Đang điều khiển chiếc chiến hạm thân yêu của mình, Tiết Thiên Diệp mang kính mát vào, ấn ấn xoay xoay, huyền phù xa lập tức chuyển sang chế độ tự động lái trôi nổi trên lưu tuyến hình. Tiết Thiên Diệp tùy ý để cho mái tóc dài tung bay, nàng dường như rất thích hưởng thụ loại cảm giác này, không nhịn được hô lên một câu:" Thật thoải mái a!"

Tang Thiên nằm ngửa trên ghế xe, hai mắt khép hờ, mắt nhắm mắt mở liếc nhìn phong cảnh bên ngoài, thuận miệng hỏi:" Ông nội em gần đây làm gì?"

"Ông nội của em? Còn có thể làm gì, lão nhân gia ngài ngoại trừ hay bế quan, em cũng đã lâu rồi chưa có nhìn thấy lão nhân gia, lần trước gặp mặt ông hình như là nữa năm về trước, ông ấy đi ra không lâu sau đó lại bế quan." Tiết Thiên Diệp dường như rất không hài lòng với ông nội cửa mình, lập tức mỉm cười nhìn Tang Thiên:" Chờ lần sau, khi ông của em xuất quan, em sẽ mang anh đi gặp ông ấy, nếu mà ông nội biết anh tuổi còn trẻ như vậy mà lực chiến đấu đã đạt tới cấp 9, khẳng định là rất kinh ngạc ha ha."

"Gặp ông ta?"

Tang Thiên cười giễu cợt một tiếng lắc đầu , Tiết Đông Vệ? Tiết Thiên Diệp? Hắn***, đến lúc đó phải nói sao với tiểu tử đó đây a!

"Làm sao vậy? Nghe khẩu khí của anh dường như không vui, không biết bao nhiêu người mong muốn thấy ông nội em mà con không được, huống là gặp mặt, nói không chừng ông ấy còn cao hứng mà chỉ điểm cho anh một chút, nói không chứng vận khí tốt còn được người nhận làm đồ đệ." Tiết Thiên Diệp đắc ý nói, giống như cố ý muốn dùng ông nội nàng đem áp chế Tang Thiên cái tên gia hỏa không ai có thể áp chế được này.

"Còn chỉ điểm cho anh? Còn nhận anh làm đồ đệ?"

Tang Thiên cười không ngừng:" Cho dù ông nội em có một vạn cái lá gan hắn cũng không dám nhận anh làm đồ đệ."

"Anh nói cái gì!" Tiết Thiên Diệp cảm giác được Tang Thiên cao thủ một phương, có đôi khi rất tùy ý như không có gì cả, phảng phất như không xem bất cứ kẻ nào trong thiên hạ vào trong mắt. Điều này làm cho nàng phi thường khó chịu. Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tang Thiên một cái:" Khẩu khí của anh là gì đấy, em nói anh biết Tang Thiên, anh có thể không tôn trọng em, nhưng phải tôn trọng ông nội em, ông nội của em năm đó..."

"Được rồi! Đức hạnh của Tiết Đông Vệ như thế nào, anh so với em còn biết rõ hơn, ách, thôi quên đí."

"Anh...anh dám nói ông nội em như vậy. Anh có phải là muốn em ném ra khỏi xe không." Tiết Thiên Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi, nàng bình sinh kính nể nhất là ông nội mình, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào trước mặt mình nói xấu ông nội, cho dù là Tang Thiên cũng không được.

"Chú ý an toàn giao thông, đụng xe bây giờ."



"Hừ!" Tiết Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng. Nghiêng đầu qua một bên, không thèm để ý đến Tang Thiên nữa.

Một hồi lâu, nàng liếc liếc mắt nhìn Tang Thiên một cái, lại nói:" Đợi một lát nữa gặp Tùng Vân lão tiên sinh, anh cũng không cần phải nói gì, hết thể đề em nói."

Tang Thiên gật đầu, nếu đã quyết định xuống tay với câu lạc bộ Xích Viêm, người của Ám Ảnh sớm muộn gì cũng phải gặp, Tùng Vân? Trong đầu Tang Thiên cũng không có ấn tượng gì về người này.

Nhìn thấy bộ dạng không sao cả của Tang Thiên. Phảng phất như tất cả mọi chuyện hắn đều không quan tâm, Tiết Thiên Diệp đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ, mặc dù nam nhân này đang ngồi yên lặng bên cạnh mình, nhưng chung quy có một loại cảm giác hắn rất xa cách, loại cảm giác này làm cho Tiết Thiên Diệp có chút không thoải mái, không nhịn được muốn đã kích Tang Thiên một chút:" Lão tiên sinh Tùng Vân có một người đệ từ, vẫn một mực theo đuổi em, một lát nữa có thể nhìn thấy hắn, hơn nữa..."

Dừng một chút, nàng mở to mắt nhìn qua. Nhưng lại phát hiện trên mặt Tang Thiên không có một chút tâm tình ba động nào cả, dường như...dường như không có nghe thấy gì vậy! Không hiểu, nội tâm Tiết Thiên Diệp có một loại cảm giác đau đớn giống như bị kim đâm vậy, bĩu môi, không nói gì nữa. Trực tiếp tăng tốc độ xe lên tốc độ lớn nhất.

Khu số hai Đông Hải.

Một nam nhân mặc tây phục đang ngồi trên ghế salon, nam nhân này ước chừng khoảng 30 tuổi, tao nhã lịch sự, khí chất bất phàm, hắn có chút cúi người xuống cầm lấy một khối thủy tinh tràn đầy lưu quang lên, giơ tay lên, đặt ở trước mặt, cẩn thận quan sát một lát rồi nói:" Hắc Viêm lão ca, không phải ta không giúp ngươi, mà là ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra."

"Oh? Điền Kiếm lão đệ, lời nói này là có ý gì? Lấy thân phận địa vị của ngươi tại Ám Ảnh chẳng lẻ ngay cả chuyện này cũng tra không được?"

Hắc Viêm, là một trong tam Xích tam Viêm của câu lạc bộ Xích Viêm.

"Ngươi hẳn là biết quy củ của Ám Ảnh chúng ta. Ám Ảnh chúng ta có ba loại người không giết, mà tiểu tử kia lại chính là thuộc về một trong ba loại đó, đương nhiên. Chỉ cần có ta ra tay, hiển nhiên sẽ không có chuyện không giết, cho nên, Ám Ảnh mới có thể chấp nhận nhiệm vụ của Xích Viêm các ngươi."

"Ha ha, Vương Tọa của chúng ta đã nói qua, đợi xử lý xong chuyện này, lão nhân gia ngài chắc chắn sẽ đưa đến một phần đại lễ." Hắc Viêm cười cười.

Điền Kiếm vẫn như trước cẩn thận đánh giá khối thủy tinh tràn đầy lưu quang kia, nói:" Người của Ám Ảnh chúng ta được cử đi ám sát tiểu tử kia, bất quá hai ngày trước đột nhiên đã trở về."

"Uh? Nói như vậy, chẳng lẻ ám sát thất bại sao?"

"Cụ thể như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm." Điền Kiếm lắc đầu, sau đó lại đem khối thủy tinh tràn đầy lưu quang đó để lên bàn, ngẩng đầu, nhìn Hắc Viêm nói:" Người của Ám Ảnh chúng ta sau khi trở về trực tiếp đi gặp lão gia tử, lão gia tử sau khi biết chuyện này dường như rất tức giận, đối với ta trách mắng suốt, sau đó vội vàng rời đi."

"Uh? Tùng Vân lão gia từ rốt cuộc là có ý gì vậy?"

"Ta cũng không biết, nhưng có thể khẳng định là, nhiệm vụ Ám Ảnh chúng ta ám sát tiểu tử đó không thể tiếp tục nữa, cho nên." Điền Kiếm đem khối thủy tinh lưu quang đầy qua, nói:" Ta mặc dù rất thích thứ này. Nhưng chuyện này không thể hoàn thành, ta cũng chỉ có thể rất tiếc mà thôi."

Hắc Viêm nhíu mày, trầm ngâm một lát, lập tức ha ha cười nói:" Điền Kiếm lão đệ đây là người không xem Hắc Viêm ta là bằng hữu rồi! Khối thủy tinh thượng đẳng này là của ta tặng riêng cho Điền Kiếm lão đệ, cùng với sự tình kia không có quan hệ gì."

"Oh? Ha ha! Vậy nếu như Điền mỗ từ chối, thì có vẻ có chút dối trá rồi." Điền kiếm ha ha cười, đem thu lấy khối thủy tinh này vào trong tay. Máy thông tin trên cổ tay vang lên, sau khi nhìn thấy, hắn đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là vui vẻ:" Nhanh, mời nàng tiến vào."



"Điền kiếm lão đệ, chuyện gì mà làm ngươi cao hứng vậy?"

"Ha ha!" Điền kiếm đứng dậy, biểu tình có vẻ rất là vui vẻ:" Một người làm cho ta tưởng nhớ ngày đêm, một người phụ nữ trong lòng ta bấy lâu nay tới. Người nói ta có thể không cao hứng sao?"

"Oh? Không biết là thiên kim đại tiểu thư nhà ai mà vinh hạnh như vậy."

"Hắc Viêm lão ca, không thế nói như vậy, hôm nay nếu có ngươi ở đây, thì ở lại với tiểu đệ."

Điền Kiếm giống như có chút kích động, nhìn vào gương chải chuốt, chỉnh lại quần áo, nói:" Người phụ nữ có thể làm cho Điền Kiếm ta coi trọng đương nhiên không phải là người con gái bình thường."

Hắc Viêm đứng một bên có chút kinh ngạc, trong đầu trong nháy mắt suy nghĩ đến những người phụ nữ có danh tiếng trong Liên bang. Nhưng mà những người phụ nữ có dánh tiếng trong Liên bang thật sự quá nhiều, làm cho hắn không thể nào đoán ra. Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hắc Viêm, Điền Kiếm ha ha cười to hỏi:" Hắc Viêm lão ca đã từng nghe nói quá, Thiên Huyễn Băng Vân, Nhất Diệp Lạc Thu câu nói này chưa?"

Nghe vậy, Hắc Viêm đột nhiên cả kinh, lập tức bật thốt lên:" Ngươi nói là cháu gái của Vô Úy chiến thần, Tiết Thiên Diệp sao."

"Ha ha!" Điền Kiếm đắc ý cười to.

"Điền Kiếm lão đệ có thể lọt được vào mắt xanh của Tiết tiểu thư, thật đúng là một chuyện đáng mừng."

Hắc Viêm mặc dù thường xuyên trà trộn vào trật tự thế giới ngầm, nhưng Thiên Huyễn Băng Vân, Nhất Diệp Lạc Thu, cái tên Tiết Thiên Diệp đã nghe nói qua.

Hai người đứng ở cửa phòng khách cùng đợi, đối diện cách đó không xa một nam một nữ từ bước đến.

Dáng người cao gầy uyển chuyển, mái tóc xõa tung bay, dung mạo xinh đẹp, khí chất tùy ý, đây chính là nữ nhân mà mình nhớ ngày nhớ đêm, trong nội tâm Điền Kiếm tràn đầy cảm xúc. Kích động không thôi, nhưng khi nhìn thấy nam nhân bên cạnh. Hắn đột nhiên nhíu mày lại, đích xác, nhìn thấy nữ nhân mà trong lòng thầm mến đứng bên cạnh một người nam nhân khác, thì rất là khó chịu.

Khó chịu thì khó chịu, nhưng Điền Kiếm vẫn không hề nỗi giận. Đi nhanh tới trên mặt mang vẻ mặt mìm cười, đi tới nghênh đón.

Nhưng mà, Hắc Viêm đứng bên cạnh khi nhìn thấy Tiết Thiên Diệp, cũng nhịn không được mà than thở, ngoài dung mạo xinh đẹp còn có khí chất độc nhất vô nhị, bất quá khi nhìn thấy người thanh niên mặc bộ y phục màu đen bên người Tiết Thiên Diệp, đồng tử của hắn đột nhiên có rút lại, hàn quang từ trong mắt lập tức bắn ra.

Người thanh niên này hắn chưa gặp qua, nhưng mà hắn đã nhìn thấy qua ảnh.

Hắn cơ hồ dám khẳng định, người này chính là người đánh chết Thiên Sát câu lạc bộ Xích Viêm ở phân bộ Vị Ương Tang Thiên.

"Thiên Diệp, chúng ta thật sự là đã lâu rồi chưa có gặp nhau. Ta nhớ lần trước gặp mặt em là ba năm về trước tại vũ hội sinh nhật của em, thoáng một cái mà đã ba năm trôi qua."

Tiết Thiên Diệp cũng tùy tiên ứng phó vài câu, rồi hỏi:" Tùng Vân lão tiên sinh có ở đây không?"

"Em tìm sư phó ta sao? Ông ấy có việc rời đi rồi, không bằng em trước tiên vào bên trong ngồi đi, không chừng một lát nữa lão nhân gia ngài sẽ quay trở lại đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuẫn Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook