Thuẫn Kích

Quyển 1 - Chương 39: Lão dâm trùng.

Cửu Hanh

28/03/2013

Buổi tối.

Cố Phỉ đang theo dõi một người, kẻ đã khiến cho nàng vừa căm hận lại vừa hiếu kỳ.

Trời sinh tính tình ương ngạnh, Cố Phỉ cho tới lúc này cũng không nghĩ tới, chính bản thân mình không ngờ lại bị một cái gã gia hoả gương mặt non choẹt nhất chiêu chiến bại, còn mất phong phạm hôn mê ngất đi. Nếu như không phải trên người vẫn còn đau đớn, nàng thậm chí hoài nghi, có phải bản thân mình đang nằm mộng, bằng không, làm sao có thể bị người ta nhất chiêu đánh bại ? Hơn nữa lại chưa tới một phút, nếu cái gã gia hoả kia là một bạch phát lão nhân thì cũng thôi, nhưng đằng này hắn lại chỉ xấp xỉ tuổi nàng, một chiêu đã hôn mê ngất đi, khiến cho lòng tự tin cường đại của Cố Phỉ đã bị đả kích nghiêm trọng.

Từ khi gia nhập vào học viên quân sự Đông Phương cho tới nay, nàng chỉ nếm qua đau khổ trên tay một người, đó chính là Long Diệu.

Nàng bội phục Long Diệu, bởi vì Long Diệu rất mạnh.

Mà lần này lại bị cái gia hoả kia nhất chiêu đánh bại, may mắn chuyện này chỉ có ba người Mạc Ngôn biết, nếu như lọt ra ngoài, trời ạ ! Cố Phỉ không thể tưởng tượng được, chính mình có thể hay không sẽ nhảy lầu tự sát, quả thực là rất mất mặt.

Lần này, nàng ăn mặc giả dạng nam nhân, trên đầu đội mũ lưỡi chai, lúc này đã là hơn tám giờ tối, nhìn chung quanh, mới phát hiện ra nơi này hình như rất xa lạ.

Gia hoả này rốt cuộc là đi nơi nào ? Làm hại lão tử bám theo mất hơn một giờ đồng hồ.

Chỉ ngây người một chút, Cố Phỉ thầm kêu bất hảo, boẻi vì nàng đã phát hiện ra, mục tiêu phía trước đã tiêu thất không còn thấy bóng dáng.

Làm sao có thể !

Cố Phỉ cần thần nhìn quanh một phen, vẫn khonog có tìm thấy được thân ảnh cái gã gia hoả kia.

- Đồ chết tiệt, coi như vận khí của ngươi tốt, bằng không… Lão tử sẽ cho ngươi đẹp mặt !

Vừa dứt lời, một thanh âm lạ lẫm truyền tới bên tai nàng, cực kỳ quỷ dị.

- Còn nhỏ tuổi mà dám tự xưng là lão tử, thật đáng đánh đòn.

- Ai !

Cố Phỉ trong lòng chấn kinh, vừa muốn quay người dò xét, chỉ cảm thấy có cái gì đó thoáng cái biến mất, ngay sau đó miệng nàng đã bị bịt lại, đây là một bàn tay, đang định kêu lên, Cố Phỉ đột nhiên cảm giác được bản thân mình chớp mắt đã bị người ta kéo đi tới một nơi khác.

Nàng dụng hết toàn lực giãy dụa.

Nhưng đối phương một tay bịt miệng, tay kia thì ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng, hai tay như gọng kìm, vô luận Cố Phỉ dùng sức ra sao, thuỷ chung vẫn không thể thoát ra được.

Lúc này, phía trước Cố Phỉ lại trông thấy có hai cái bóng đen, hiện ra đúng vị trí khi nãy của mình.

- Ủa ? Xem ra chúng ta đã mất đi mục tiêu.

- Làm sao bây giờ ?

- Đi về phía trước đi, tìm kiếm chung quanh một lát, xem có thể thấy được mục tiêu hay không.

Hai bóng thân ảnh cũng không nói thêm gì nhiều, rất nhanh đã rời đi.

- Ô ô ô !

Cố Phỉ tiếp tục giãy dụa, cảm giác được khi cánh tay kia buông ra, đồng thời miệng nàng cũng mở lớn, thở phì phò giống như người bị bệnh suyễn.

“Ba ” một tiếng, cổ tay đã bị chế trụ



- Là ngươi !

Ngay khi Cố Phỉ quay người lại, rốt cục thì nàng cũng trông thấy cái gã gia hoả chết tiệt này, dáng người cao gầy, mảnh khảnh, ăn mặc giản dị, trên mặt vẫn không nhìn ra cái biểu tình gì, hai con ngươi đen nhánh thâm thuý và bình tĩnh. Khuôn mặt này, đôi mắt này, Cố Phỉ tin tưởng, mình nằm mơ cũng không thể quên được !

- Đương nhiên là ta, bằng không cô cho rằng là ai.

- Ngươi là cái tên chết bầm, còn không mau buông tay lão tử ra !

Cố Phỉ nhận thấy bàn tay của cái tên gia hoả này, vẫn còn vòng qua ôm trước người mình, không khỏi nổi giận lôi đình, khẽ quát :

- Mau buông lão tử ra !

Tang Thiên cười cười, đem bàn tay đặt ở ngang hông của nàng thu trở về, nói :

- Cô là đang theo dõi ta sao ?

- Lão tử theo dõi ngươi khi nào ?

Vốn là Cố Phỉ hung tính bạo phát, sớm định dùng bạo lực để cho gã gia hoả này biết tay, nhưng khi ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, liền đã bị hệ thần kinh trung ương trực tiếp bóp rụng, trong tâm trí nàng, vẫn còn nhớ đến lúc trước đã bị hắn nhất chiêu đánh bại, dù sao vẫn là tình hình thực thế ah !

- Vũ Dương thị, cũng không phải là nhà của ngươi, lão tử đi ở trên đường, làm gì có chuyện theo dõi ngươi.

Cố Phỉ ngước mũ lưỡi chai, giương khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên trời, bộ dạng hí hửng ngắm nhìn sao đêm, ra vẻ đắc chí, bước một vài bước lớn, nói :

- Lão tử thích đi như vậy, ngươi quản được sao.

Một lát sau, Cố Phỉ cảm thấy có chút không đúng, gã chết tiệt kia như thế nào lại không có phản ứng, nhíu mày, quay người lại, chỉ thấy phía sau là một mảng đen tối, mịt mờ, không một bóng người, đồ chết tiệt kia, sớm không biết đã tiêu thất đến nơi nào.

- Gã hỗn đản chết tiệt ! Thực là một tên gia hoả giảo hoạt !

- Bất quá, ngươi cho như vậy là có thể thoát được khỏi bàn tay của lão tử sao, hừ ! Lão tử, buông tha cho ngươi lần này.

….

Ánh trăng sáng tỏ, tinh sao xán lạn trên bầu trời đêm.

Hai bóng thân ảnh lén lút tìm mục tiêu kia thêm một lần nữa, nhưng thuỷ chung vẫn không thấy tên gia hoả đó, hai người không khỏi cảm thấy chán nản.

- Đại ca, làm sao bây giờ ? Còn tìm nữa hay không ?

- Tìm bằng cách nào ? Mọi người cũng đã mất dấu hết cả rồi, còn tìm cái rắm !

- Chúng ta trở về báo cáo sao đây ? Quy củ của tổ chức rất tàn nhẫn, lần trước lão Lưu cũng đã đánh mất mục tiêu, kết quả trở về bị đánh đến nỗi, ngay cả đi đại tiện còn không thể, vậy lần này… Nếu như chúng ta quay lại, kết quả báo cáo công tác không có, chỉ e lành ít dữ nhiều …..

- Này ! Lão Lưu kia vốn là đồng tính luyến ái, hơn nữa còn là một lão đồng bóng, hắn ngày đó đại tiện không được cũng đâu có oan? Mặc dù cấp trên có nghiêm khắc một chút, nhưng đây cũng chỉ là lần đầu chúng ta để mất mục tiêu, hay cứ trở về trước rồi hãy nói đi.

- Được !

Hai người đang thương lượng chuẩn bị trở về, nhưng lúc này, một thanh âm lạ lẫm vang lên.

- Có vẻ như, hai vị đối với nghiệp vụ của mình chưa quen thuộc lắm ?



- Ai !

Hai người trong lòng đều giật mình, đồng thời xoay người, những lúc này vừa vặn cả hai cùng “ôi “ một tiếng, sau gáy, thắt lưng truyền đến một cơn đau nhức nhối.

Ngay sau đó, cả hai người vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy đầu mình nặng trĩu, hai mắt mịt mờ, lúc này đổ ập xuống đất.

Nhìn hai thân ảnh nằm trên mặt đất, Tang Thiên lắc đầu cười nhạt, tự nhủ nói :

- Tây Đức Ni đúng là không tôn trọng ta, không nghĩ lại tìm hai cái tên tiểu tử như vậy, đi dò xét ta.

Tang Thiên ngồi xuống, thi triển một ít thủ đoạn nho nhỏ lên thân hai người, lẩm bẩm nói :

- Xem ra, lúc nào rảnh đi tìm Mộ Viễn Sơn hỏi một chút, thằng nhãi này đương nhiên là hiệu trưởng, không phải chỉ là con cọp giấy đấy chứ, chuyện tình Tây Đức Ni chả nhẽ hắn không biết hay sao ? Tại sao lại không xử lý cho gọn gàng ? Ân ? Không đúng, sự tồn tại của Tô Hàm không phải chỉ đơn thuần là tranh giành chức hiệu trưởng ? Cô nàng kia nhất định là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tuyệt đối không thích hợp làm cái chức hiệu trưởng, hơn nữa với tính cách của cô ta, nàng tựa hồ cũng không có quan tâm đến cái chức vị đó a ?

Tang Thiên cân nhắc có nên dính dáng tới chuyện này hay không, tuy rằng hắn rảnh rỗi nhưng cũng không đến mức cứ thấy chỗ nào loạn là chõ mỏ vào, mà không quản đâu có được, dù sao thằng nhãi đó cũng là đồ đệ của mình a ! Nói như thế nào thì cũng là người trong nhà.

Ân ?

Cảm giác được có người đang chạy tới nơi này, Tang Thiên lắc thân ảnh một phát, cả người liền biến mất tại chỗ.

Một phút sau, một thân ảnh đi tới, đầu đội mũ lưỡi chai, giả dạng nam nhân, không phải Cố Phỉ đây sao.

Chứng kiến trên mặt đất có hai người ngất xỉu, Cố Phỉ cảnh giác quan sát chung quanh, đang định tiến lên dò xét thử, kiểm tra xem hai người đó có phải là đã bị sát tử rồi hay không, nhưng một đạo thanh âm quỷ dị truyền đến tai nàng, hơn nữa tựa hồ còn có chút quen thuộc ?

- Này tiểu nữu, cô không phải là nhìn trúng ta đó chứ ? Nếu không, sao cứ bám đuôi theo ta làm cái gì ?

Là hắn !

Lại là cái gã gia hoả chết tiệt này.

- Ngươi trốn ở đâu đó ?Ta vừa rồi tới đây, sao không có nhìn thấy ngươi.

Cố Phỉ lại chỉ vào hai người nằm trên mặt đất, hỏi :

- Ngươi đã giết bọn họ rồi sao ?

- Cô có ý gì ?

Trông thấy Tang Thiên lững thững bước tới gần, tâm thần của Cố Phỉ không khỏi hoảng hốt, nhoáng lên một cái, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

Giờ khắc này, trên khuôn mặt của Tang Thiên lộ ra một tia mỉm cười tà ác, tay hắn sờ lên cằm, tạo bộ dáng giống như một lão dâm trùng, xú quái.

- Con người của ta có một cái tật xấu, thích chà đạp những cô nàng trẻ trung xinh đẹp, đặc biệt là tiểu muội muội ăn mặc phong cách nam nhân.

- Ngươi dám !

Cố Phỉ kinh hãi, không thể xác định được lời của Tang Thiên nói là thật hay đùa.

- Hôm nay, giờ phút này, đứng trước trời đất, còn có việc gì mà Tang Thiên ta không dám làm.

Tang Thiên cạc cạc nói, dâm tà cười ha hả lên vài tiếng, ôm cổ Cố Phỉ, vác cả người nàng lên vai, nhanh như chớp biến mất vô ảnh vô tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuẫn Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook