Tiểu Tỷ, Bất Hung

Chương 90

Minh Dã

27/03/2021

Mạc Nhàn không hề nói thêm gì, chỉ là đi qua người Quân Tử Mạc, hiện tại nàng đột nhiên điên cuồng muốn gặp Tạ Đạo Vi, rõ ràng là Tạ Đạo Vi chỉ vừa mới rời đi, mà nàng đã nhớ đến như vậy.

Lúc Mạc Nhàn tìm được Tạ Đạo Vi, thì Tạ Đạo Vi đang lạnh nhạt châm cứu cho Tam hoàng tử, nàng vẫn luôn muốn gặp Tam hoàng tử này, bất quá lại bị hấp dẫn bởi chuyện lên lôi đài trước, liền quên mất chuyện này. Tam hoàng tử này, mặt thực sự là đẹp đi, tuy rằng trêи mặt không có thịt gì, nhưng lại là loại bệnh đẹp, nhưng loại đẹp mắt này làm Mạc Nhàn có cảm giác không quá thoải mái, cứ cảm giác như là sắp chết đến nơi. Đặc biệt khi tầm mắt Mạc Nhàn rơi xuống thân thể lộ ra bên ngoài của Tam hoàng tử, thân thể gầy ốm đến mức xương cốt muốn lộ ra ngoài, thật sự khiến cho người khác sợ hãi. Mạc Nhàn cảm thấy vẫn là cha nàng đẹp hơn, nàng cảm thấy Tam hoàng tử quá giống quỷ, kỳ thật Mạc Nhàn thiên vị diện mạo của Quân Tử Mạc cũng xem như là đang tự khen chính mình, dù sao nàng cũng giống Quân Tử Mạc đến như vậy, nếu không cũng sẽ không bị Quân Phi Dực liếc mắt qua một cái là nhận ra. Bất quá Mạc Nhàn vẫn có chút không yên tâm nhìn về đôi mắt Tạ Đạo Vi, đôi mắt Tạ Đạo Vi cũng không có chút ôn nhu nào, rất là nhạt nhẽo, cùng tầm mắt ấm áp lúc chăm sóc mình hoàn toàn khác biệt. Trong nháy mắt này, Mạc Nhàn liền an tâm lại, Tam hoàng tử này đối với mình hoàn toàn không có uy hiếp, ánh mắt Tạ Đạo Vi rất là hờ hững, thậm chí một chút thương hại cũng không có.

“Mạc cô nương.” Ngô Tân Nông thật khách khí chào Mạc Nhàn, hiển nhiên là do Mạc Nhàn hiện giờ làm tâm phúc của hai nhà Quân Tạ, muốn đắc tội cũng không được.

“Ngô đại nhân.” Mạc Nhàn cũng nhanh chóng khách khí chào lại Ngô Tân Nông, nàng có thể cảm giác được, sau khi lên lôi đài, mọi người đều đối xử với nàng cung kính hơn. Lúc trước nàng biến thành nhị tiểu thư Tạ gia, nàng cũng từng có cảm thụ như vậy, nhưng lại không rõ ràng như bây giờ, dù sao trước kia nàng cũng có thể chơi đùa cùng mấy nha hoàn, nhưng bây giờ, nàng có thể cảm giác được, những nha hoàn đó thực sự xem mình thành một người tôn quý bất phàm. Mạc Nhàn cũng không nói được, đó là cảm thụ như thế nào, giống như có chút tự đắc, nhưng nhiều hơn lại là một loại mất mát, nàng biết, tất cả đều đã không còn giống như trước kia.

Bởi vì Tạ Đạo Vi đang nghiêm túc trị liệu cho Tam hoàng tử, nên hai người cũng không có nói chuyện với nhau, đều này làm cho Mạc Nhàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đại khái là Tam hoàng tử này bệnh thực sự quá nặng, Tạ Đạo Vi cắm ngân châm tràn đầy trêи người hắn, Mạc Nhàn rất khó tưởng tượng được thân thể da bọc xương như vậy sao có thể mà cắm nhiều châm đến thế. Sau khi không còn đề phòng Tam hoàng tử nữa, Mạc Nhàn tốt bụng kỳ thật còn thấy thương hại cho Tam hoàng tử đáng thương này, là hoàng tử mà đến nước như vậy, thực sự rất thảm.

Mạc Nhàn ở bên đợi gần một canh giờ, Tạ Đạo Vi mới thu châm.

Ngô Tân Nông cùng Mạc Nhàn đồng thời đi đến chỗ Tạ Đạo Vi, Ngô Tân Nông giống như rất quan tâm đến tình huống của Tam hoàng tử, Mạc Nhàn cũng chỉ đơn thuần là muốn đến gần Tạ Đạo Vi. Lúc Mạc Nhàn đến gần Tạ Đạo Vi, thân mình nhẹ nhàng dựa vào người nàng, cũng chỉ là muốn ở gần nàng thêm một chút.

Tất nhiên là Tạ Đạo Vi nhận thấy được động tác này của Mạc Nhàn, nhưng cũng không có tránh đi, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng phát hiện Mạc Nhàn giống như một tiểu cẩu dính người, đặc biệt thích đi theo mình, dính lấy mình, như vậy giống như đang biểu đạt yêu thích với mình.

“Cũng không lạc quan, sợ là không chịu nổi mấy ngày nữa.” Tạ Đạo Vi nói lời Ngô Tân Nông muốn nghe, xem vẻ ngoài thì xác thật là như thế, nhìn tình huống của Chu Du Nghiêu càng ngày càng không xong, lâu lâu lại phun ra một ngụm máu đen. Bất quá trêи thực tế, đây là bởi vì Tạ Đạo Vi giải độc cho hắn, bởi vì độc ngấm thời gian lâu, nên thân mình cực kỳ suy yếu, giải độc có tác dụng phụ rất lớn, quá trình này cũng cực kỳ thống khổ. Nếu hiện tại tiếp tục giải, Chu Du Nghiêu có khả năng sẽ sống, nhưng nếu một khi Tạ Đạo Vi dừng giải độc, Chu Du Nghiêu sẽ chết, sinh tử Chu Du Nghiêu chỉ trong suy nghĩ chớp mắt của Tạ Đạo Vi mà thôi.

“Thật sự không có cách nào sao?” Ngô Tân Nông lo lắng sốt ruột hỏi, giống như thật sự để ý đến sống chết của Chu Du Nghiêu, nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rất rõ ràng, chỉ có khi Chu Du Nghiêu chết đi, hắn mới có thể trở về phục mệnh.

Tạ Đạo Vi gật đầu.



“Đây đại khái là thiên mệnh của Tam hoàng tử, hiện giờ thời buổi rối loạn, Tạ gia còn phải lao tâm cứu trị Tam hoàng tử, đến lúc đó ta sẽ bẩm báo Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định sẽ vui vẻ khen ngợi Tạ gia.” Vẻ mặt Ngô Tân Nông thành khẩn nói.

“Có thể vì triều đình san sẻ phiền muộn, là bổn phận của Tạ gia chúng ta, không có cách nào chữa khỏi cho Tam hoàng tử, thật không dám tranh công.”

“Ngự y cũng bó tay không có biện pháp, bệnh tình Tam hoàng tử nguy kịch, Tạ gia cũng đã tận lực….”

Mạc Nhàn ở một bên nghe bọn họ nói mấy lời sáo rỗng. Thấy Chu Du Nghiêu chỉ khoác có một cái chăn lông, tuy rằng trong phòng có chậu than, đối với các nàng mà nói là thực ấm áp, nhưng thân thể người bệnh không thể so được với người bình thường, chắc là sợ lạnh đi, vì thế nàng sờ thân thể của Chu Du Nghiêu, quả nhiên là lạnh lẽo, thầm nghĩ, coi chừng chưa bị độc chết mà bị đông chết rồi. Mạc Nhàn nhìn xung quanh một chút, phát hiện xung quanh không có cái chăn nào, chỉ có y phục Chu Du Nghiêu cởi ra, vì thể Mạc Nhàn thuận tay liền đem y phục của Chu Du Nghiêu đắp lên người hắn.

Kỳ thật trạng thái của Chu Du Nghiêu là thanh tỉnh, bởi vì thân thể hắn suy yếu đó giờ, nên rất sợ lạnh, giờ khắc này trêи người hắn chỉ đắp một cái chăn lông, mặc dù đã có chậu than, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất lạnh. Đột nhiên trêи người hắn có thêm một lớp vải, làm hắn không còn thấy lạnh như vậy nữa. Chu Du Nghiêu biết người này tuyệt đối không phải là Tạ Đạo Vi, bởi vì mùi hương trêи người Tạ Đạo Vi rất dễ nhận ra, đó là một cỗ dược vị hắn quen thuộc nhưng cũng không thích, đây là mùi hương của một người khác.

Có lẽ là thân thể ấm áp lên, trong lòng Chu Du Nghiêu cũng cảm thấy thực ấm áp, đây là cảm giác từ khi mẫu phi rời đi xong, hắn không hề cảm nhận được, hắn không khỏi trộm mở mắt, nhìn xem là ai cẩn thận như vậy.

Chu Du Nghiêu mở mắt, liền nhìn thấy tròng mắt đen sáng ngời của Mạc Nhàn, tuy rằng đôi mắt có chút sưng đỏ, nhưng trong mắt khó nén được ánh sáng.

Mạc Nhàn có chút ngạc nhiên, Tam hoàng tử này vậy mà tỉnh, ghim nhiều châm như vậy cũng không có ngất xỉu, thật là lợi hại. Mạc Nhàn sợ Ngô Tân Nông nhìn thấy được Chu Du Nghiêu mở to mắt, liền nhanh chóng quay người dùng thân thể che lại Chu Du Nghiêu.

Sau khi Ngô Tân Nông với Tạ Đạo Vi rời khỏi, Mạc Nhàn cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Sau khi mọi người rời khỏi, thị vệ vẫn đứng canh giữ ngoài cửa liền chạy vào, hiển nhiên người này là tâm phúc của Chu Du Nghiêu.

“Thiếu nữ bên cạnh Tạ Đạo Vi là ai?” Chu Du Nghiêu hỏi tâm phúc của mình.

Tâm phúc liền đem chuyện phát sinh mấy ngày này kể lại cho Chu Du Nghiêu.



Sau khi biết được thân phận của Mạc Nhàn xong, trong lòng Chu Du Nghiêu sinh ra một cổ cảm giác mãnh liệt, hắn cảm thấy đường sống của mình có lẽ là nằm trêи người Mạc Nhàn.

….//….

“Tam hoàng tử kia thật sự là sẽ chết sao?” Sau khi Ngô Tân Nông rời đi, Mạc Nhàn mở miệng hỏi Tạ Đạo Vi.

“Nếu trị tiếp thì sống, không trị sẽ chết.” Tạ Đạo Vi cũng không có dấu diếm Mạc Nhàn.

“Vậy tỷ tỷ có muốn trị hay không trị?” Mạc Nhàn hỏi, giờ phút này não nàng đột nhiên lóe lên một ý niệm, nếu người bệnh dở dở ương ương vừa rồi là hoàng tử, có phải hắn sẽ có cơ hội lên làm hoàng đế không, tuy khả năng không lớn, bất quá nếu cứu hắn, cũng hoàn toàn không tốn bao nhiêu sức. Nếu Tam hoàng tử lên làm hoàng đế, có thể yêu cầu hắn không để Tạ gia tiến cống Vạn linh đan, một chút nàng cũng không hy vọng Tạ Đạo Vi lại cắt máu chế ra cái vạn linh đan gì đó nữa. Mặc dù khả năng này nhỏ, cũng có thể thử xem, Mạc Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy là nên thử.

“Ta gia có gia huấn, không cho phép người Tạ gia liên quan đến chính sự triều đình, ta cũng không muốn nhiều chuyện, ngươi cũng không cần nhiều chuyện.” Ngữ khí Tạ Đạo Vi nghiêm túc cảnh cáo Mạc Nhàn. Thiện hạ này ai là Hoàng đế, đối với Tạ gia mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần lo cho Tạ gia là được, không cần tham dự vào chuyện triều đình tranh đấu, đó là lựa chọn tốt nhất. Cho dù Mạc Nhàn có biến thành người Quân gia, đối với người Quân gia mà nói cũng là như vậy, một khi lựa chọn không đúng, sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.

“Uhm.” Mạc Nhàn gật đầu trả lời. Tạ Đạo Vi cố kỵ, nàng cũng hiểu rõ ràng, nhưng là sau khi ý niệm này lóe lên trong đầu, nàng thực sự không vứt đi được.

“Ngươi đã khóc?” Vừa nãy Tạ Đạo Vi đã chú ý đến đôi mắt Mạc Nhàn có chút sưng đỏ, không khỏi mở miệng hỏi.

Mạc Nhàn không nghĩ Tạ Đạo Vi chú ý đến, nàng cảm giác bản thân mình được Tạ Đạo Vi để ý.

“Uhm, vừa rồi ta nghĩ tới nương ta, liền rất khổ sở, hung hăn mắng Mạc Tử Sinh một trận, sao có thể có nam nhân như hắn được….” Mạc Nhàn nói theo thật.

“Không phải ngươi nói đã sớm chết lặng sao?” Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi.

“Ta cũng cảm thấy ta không thèm để ý, nhưng vừa rồi không biết thế nào, chỉ là cảm thấy rất khổ sở.” Mạc Nhàn nói, giờ khắc này Tạ Đạo Vi nghiêm nghị lắng nghe lời nói trong lòng nàng, làm trong lòng Mạc Nhàn đặc biệt ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tỷ, Bất Hung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook