Tìm Lại Tình Yêu - Sweetmouse

Chương 6: "Đừng có động vào bạn tôi!"

Sweetmouse

27/12/2016

1.

Hôm sau khi cô vừa bước chân vào lớp đã thấy Cẩm Tú đang vênh vênh trên bục giảng. Cô coi như không thấy, nhanh chân đi về chỗ ngồi.

- Kim!!

- … - Cô đeo tai nghe vào, gục đầu xuống bàn… ngủ.

- LÊ… HƯƠNG… KIM!!!! - Cẩm Tú tức giận tím tái cả mặt mũi, hét lớn.

Nói thế nào cô cũng đuờng đuờng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính lừng lẫy Beans, sao có thể không bằng 1 con nhỏ nhà quê chứ??! Tại sao cô ta thà chơi với con bé đáng ghét kia cũng không thèm ngó ngàng gì đến cô????? Thật là tức chết mà!!!?!?!?!?!!!!

Hừ!!? Nếu không phải là bố nhất quyết bắt chị em cô phải lấy lòng cô ta bằng được thì… Dù sao cũng không thể rồi!!? Bởi vì… thật không ngờ cô ta lại khôn ngoan, khó lợi dụng như vậy… Thật đúng là… CHA NÀO CON NẤY!!!!!! Đã thế cô cũng không cần kiêng dè gì nữa. Mà có vẻ như cô ta cũng không đáng sợ như những lời đồn đại!!

...

- Kim! Hết giờ rồi!!! – Hà My vừa thu dọn sách vở vừa nói.

- … - Không có tiếng trả lời.

- Hương Kim!!!! Dậy thôi! – My lớn tiếng hơn.

- … - Vẫ chẳng có động tĩnh.

- Ơ… Sao hôm nay cậu ấy ngủ say thế nhỉ? Mọi khi chỉ cần 1 tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức cậu ấy cơ mà??!!!!!??!

- Ngốc ghê! Kim đang đeo tai nghe làm sao nghe tiếng em gọi??? - Ngọc Thanh ở bàn trên quay xuống, tay chống cằm, lắc đầu.

- Àaaaaaa… hihi… em quên mất! – My gãi đầu, nhanh chóng tháo tai nghe ra. – Hương Kim!!!!! Mau dậy đi!!!

- Hả? Tan rồi sao???

- Ừ. Tan từ nãy rồi!

- Ưm… oaaaaaaa… ngủ ngon thật!!!

- Trời ơi!! Ngủ gật trong giờ lại còn…

- Tớ ngủ gật lúc nào? – Kim ngạc nhiên hỏi.

- Cậu ngủ suốt cả buổi còn gì nữa????? – My mở to mắt.

- Đó có phải là ngủ gật đâu? Tớ ngủ đàng hoàng vậy mà!!? Trước mặt ông Vịt hẳn hoi.

- Ông Vịt là ai thế?? – Thanh và My cùng đồng thanh hỏi.

- À à… thì Đắc = Duck = Vịt còn gì nữa???!! – Kim “ôn tồn giải thích”.

- Phìiiiiii… Híhíhíhí… thầy Trương mà nghe thấy chắc là…

- Cảm động rớt nước mắt. Tên hay thế còn gì? Dịch từ tiếng Anh ra hẳn hoi nhá!!!?!?? – Kim cười tít cả mắt.

- Ừ… ừ…



- À mà… tại sao bọn họ lại nói cậu là đồ ăn cắp vậy?? – Vừa ngồi xuống 1 chiếc bàn trong góc khuất, Kim đã lên tiếng.

- Chuyện đó… ừm… cũng không có gì… - My cúi gằm mặt lí nhí.

- Sao lại không có gì? Bọn họ quá đáng như vậy!

- Mặc kệ họ… cậu đừng quan tâm…

- Làm sao không quan tâm được chứ??! Họ bắt nạt cậu, sỉ nhục cậu mà cậu vẫn chịu đựng à?? Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn thôi chứ??!???

- Thôi mà!! Chỉ cần cậu tin tớ là đủ rồi.

- Không đủ. Tớ không thể đứng im nhìn cậu bị xúc phạm như thế được.

- Kim… - My cảm động nhìn cô bạn, mắt đỏ hoe.

- Đã có chuyện gì xảy ra???? Mau kể cho tớ nghe. – Cô thúc giục.

- Cái đó… là… thực ra tớ… rất nghèo. Bố tớ mất khi tớ còn rất nhỏ… Một mình mẹ tớ phải làm việc ngày đêm để nuôi tớ ăn học… Nhiều lần tớ định… bỏ học để phụ giúp mẹ kiếm tiền nhưng mẹ tớ không cho… Mẹ nói… cả đời mẹ khổ cực, chỉ mong cho tớ được học hành tử tế, lấy được chồng tốt… Tớ… đã cố gắng rất nhiều… cuối cùng… thật tốt vì tớ đã giành được học bổng vào Sky. Dù mọi chuyện ở đây không được tốt lắm… nhưng mà… tớ không thể thôi học được… học bổng… không thể để phí… tớ nhất định phải học hết đại học… - My vừa nói vừa khóc thút thít trông rất đáng thương.

- Cậu… tớ xin lỗi… xin lỗi cậu… đáng ra tớ… không nên bắt cậu kể… - Kim cũng sụt sịt theo. Cô thật không ngờ cô bạn hiền lành này lại có hoàn cảnh khó khăn như thế!!? Có lẽ đó cũng chính là lí do khiến cô bạn có sức nhẫn nhịn rất tốt!!!!!

- Không… không sao… dù sao thì… trước đây cậu cũng biết truyện gia đình tớ mà… tớ… vì là học sinh duy nhất thuộc tầng lớp dưới… cho nên…

- Họ mới nói cậu như vậy??... Mấy người đó thật là quá đáng…

- Không… không phải thế… Lúc đầu cũng có người chịu chơi với tớ. Nhưng mà… do Cẩm… à Đỗ tiểu thư và Hà tiểu thư đó… mấy lần nói tớ ăn cắp đồ, họ còn tìm thấy thứ đó trong cặp tớ nữa… vì vậy…

- Cô ta vu oan cho em????? - Ngọc Thanh bức xúc lên tiếng, mắt cũng ngập nước.

- … - My cúi đầu không nói. Cô cũng rất tức giận khi biết chuyện đó, nhưng mà… bọn họ đường đường là tiểu thư của các tập đoàn lớn… có quyền… có thế… cô làm sao mà đấu lại họ???!

- Tớ phải làm rõ chuyện này!! – Kim đứng phắt dậy, định chạy đi “làm rõ trắng đen” thì My giữ lại, van xin.

- Cậu đừng như thế… không cần đâu… tớ không sao mà!!!!!!

- Tớ không thể để cậu oan ức như thế!

- Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ… nhưng mà… thật sự là tớ không sao cả… chỉ cần họ vẫn để tớ học ở Sky…

- Sao cậu cứ phải chịu đựng chứ??????

- Bởi vì… tớ chẳng có gì cả… tớ… là đứa ngày ngày phải ra chợ cùng mẹ bán rau kiếm từng đồng… luôn phải lo nghĩ xem ngày mai sẽ sống ra sao… số nợ bố tớ để lại làm cách nào trả…

- My…

- Vì thế… tớ xin cậu… cầu xin cậu… đừng gây với họ… chuyện của tớ… cứ mặc kệ đi… - My nhìn Kim với ánh mắt khẩn khoản đến tội nghiệp.

- Nhưng mà… - Kim vẫn còn chần chừ.

- Kim à!! Chị thấy nên làm theo lời My. Nếu chọc giận bọn họ thì không tốt đâu. 2 tập đoàn Beans và Hà Thế đều là tập đoàn lớn, có tầm ảnh hưởng đến cả châu Á.

- Chẳng lẽ em lại sợ họ??? 2 tập đoàn đó làm sao bằng Gold chứ??!!!? Họ có thể làm gì được em?

- Cái đó khó nói lắm… Em là người thừa kế duy nhất của Gold, rất nhiều thế lực muốn hãm hại em. Còn bọn họ có thể sẽ nhân cơ hội này ra tay, cũng có thể sẽ nhằm vào My để trút giận. Như vậy rất bất lợi với cô bé… lại còn nguy hiểm với cả mẹ cô bé nữa. - Thanh phân tích.

- Đúng đó. – My ở bên cạnh cũng hùa theo.

- Hmmmm……….. Thôi được rồi. Em nghe 2 người. Nhưng mà tớ nói trước, nếu họ còn dám gây sự thì tớ nhất quyết không nhịn đâu đấy. – Sau 1 hồi đắn đo suy nghĩ cuối cùng cô cũng đồng ý, không quên kèm theo điều kiện.

- Hihiiiiiiiiiii… Cám ơn cậu.

- Cám ơn cái gì chứ!!???! Chúng ta là bạn mà!? – Kim cười toe toét.

- Bạn thân chứ??! – My chỉnh sửa.

- Này 2 cô, còn tôi thì sao? – Ngọc Thanh chen vào giữa 2 người đang nhìn nhau… vừa cười vừa khóc (hihu… hihu…)



- CHÚNG TA ĐỀU LÀ BẠN TỐT… CỰC KÌ TỐT!!!!!!!!!! – 3 người cùng đồng thanh rồi cười vang cả 1 góc căng-tin rộng lớn.

---------------------------------------

2.

Reeng… reeng… reeng…

Lại 1 buổi học nữa trôi qua. Tình trạng “không phải ngủ gật” của Hương Kim vẫn tiếp diễn mà chẳng có giáo viên nào muốn động mà cũng chẳng dám động.

- Dậy đi tiểu thư của tôi!! - Ngọc Thanh nhanh chóng tháo chiếc tai nghe nhỏ xinh màu tím biếc kia ra, nói.

- Ưm… oaaa… Ngủ trong lớp còn ngon hơn cả trên giường nữa!! – Hương Kim nói giọng vẫn còn ngái ngủ.

- Đương nhiên rồi!! Cô dùng cả 2 cái cặp làm gối, 3 cái áo làm chăn, lại còn nghe “hát ru”. Thử hỏi có ai VIP bằng cô nương không????? - Ngọc Thanh vừa dọn sách vở vừa “nhẹ nhàng” nói.

- Chị cứ nói quá!!? Em chỉ VIP thứ 2 là cùng. – Kim chậm rãi chỉnh lại trang phục, đợi 2 người kia thu dọn đồ đạc (cô có học hành gì đâu, sách vở còn chưa lôi ra thì cần gì phải nhét vào??! Hay nói đúng hơn là cô chẳng mang cái gì ngoài chiếc máy ghi âm để trên bàn giáo viên cả!!)

- Thế thì vị trí thứ 1 phải bỏ trống rồi!!?

- Hìhì…

- Cậu siêu ghê!!! Ngồi ngay giữa lớp ngủ ngon lành như thế mà không bị phạt. – My ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh.

- Cậu không nghe chị Thanh nói sao? Tớ là dân VIP mà!!!?

- Ừ cũng phải. Cậu là công chúa, ai dám dây vào chứ??! Chỉ có những kẻ điên hoặc là chán sống thôi!!!! – My ngẫm nghĩ 1 hồi rồi phát biểu 1 câu làm Kim suýt ngã ngửa ra sau.

- Cậu…

- Nói vậy thì… chị em mình bị điên hay là chán sống nhỉ!!??? - Ngọc Thanh chống cằm hỏi.

- Em cũng không biết… - My cũng đăm chiêu suy đi nghĩ lại. - Có lẽ là… điên. Chứ em vẫn còn yêu đời lắm!!!!

- Hmmm… chắc vậy rồi. Hôm nào chị với em phải đi khám thôi!!!! Cứ thế này thì…

- …

- …

- NÀY 2 NGƯỜI KIA!!!!!! LẢM NHẢM CÁI GÌ ĐẤY HẢ?????????? – Kim tức sôi máu, hét ầm lên.

- Hihihihihihih… Tớ đùa… đùa thôi… - My vội vàng đổi giọng ngọt xớt.

- Em đừng nóng… hạ hỏa… hạ hỏa đi… tức giận không tốt cho sức khỏe đâu!!! – Thanh cũng quay ngoắt 180˚.

2 người còn thi nhau lấy tay quạt quạt cho Kim.

- HỪ!!! 2 người cứ chờ đó. Em sẽ “xử” sau. Giờ em đói rồi!!



3 cô gái vừa bước vào căng-tin đã trở thành tâm điểm của… 1 trận lốc xoáy.

- Hương Kim!! Hương Kim!!!!! Sao bạn lại chơi với loại người đó…

- Nếu không có bạn, cậu có thể đi cùng chúng tớ…

- Con bé đó rất xấu xa… tham lam… là đồ ăn cắp…

- Bạn nhất định phải tránh xa nó ra…

- Kim…

- …

- …



Đầu Hương Kim như bốc khói. Vũ Hà My là bạn của cô. Đã là bạn cô thì cô tuyệt đối sẽ không để bất kì ai ăn hiếp My, dù chỉ là 1 câu nói.

- TẤT CẢ CÂM MIỆNG LẠI CHO TÔI!!!!!!!! – Cô bực mình hét lớn.

Ngay tức khắc, cả cái căng-tin vắng lặng như tờ, tất cả mọi người như bị câm hết cả lượt. Đến cả các cô, chú phục vụ trong căng-tin hay các thầy cô giáo đang “buôn bán” gần đó cũng không dám ho he nửa lời.



“Ngu thì chết chứ bệnh tật gì??! Ai bảo khi không động vào bạn của Tiểu thư làm chi????? Dù sao thì… Tiểu thư cũng mang trong mình “dòng máu bạo lực” của Chủ tịch. Chọc giận Tiểu thư chỉ có đường… chẹp chẹp…” Ngọc Thanh thầm thương cho đám người không biết trời cao đất dày kia.



Còn Hà My thì cả người run cầm cập, khóe mắt đỏ hoe nhưng cô vẫn cố gắng để nước mắt không chảy ra. Từ nhỏ cô đã rất yếu đuối, động 1 tí là khóc. Cũng chính vì thế mà cô luôn bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt. Vì vậy, cô luôn cố gắng… cố gắng trở nên mạnh mẽ… cố gắng không khóc… cố gắng tự mình đối đầu với khó khăn… Chỉ có trở nên mạnh mẽ cô mới có thể tiếp tục sống và kiếm tiền đỡ đần gia đình – 1 gia đình chỉ có 2 người.



Sau 1 hồi im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng lá xào xạc bên ngoài, mọi người nhanh chóng trở rời khỏi căng-tin. Ai có có việc thì làm việc mà không dám phát ra 1 tiếng động nào, ai không có việc thì trốn cho nhanh.

Kim vẫn còn cực kì bực mình. Bọn họ quả thật rất là quá đáng!!!!! Chỉ nghe lời nói từ 1 phía mà dám kết tội My như vậy!!! Lại còn thường xuyên lấy chuyện đó ra để chỉ trích My. Cô thật rất muốn thay bố mẹ bọn họ dạy cho bọn họ 1 trận nên thân nhưng bọn họ lại lủi nhanh như vậy khiến cô chẳng có cơ hội mà “ra tay”. Trong lòng lại càng bực bội.

Kim mặt lạnh tanh đi mua đồ ăn, rồi ngồi vào bàn mà chẳng nói chẳng giằng.

- Tớ…

- Suỵt… - My định cảm ơn Kim thì bị Thanh ngăn lại.

Cô quá hiểu Kim!! Dù là mất trí nhớ nhưng Kim vẫn là Kim, tính cách và thói quen vẫn như vậy, chỉ là… chính cô không nhận ra mà thôi! Những lúc Kim im lặng như vậy rất hiếm, cũng là những lúc vô cùng NGUY HIỂM. Nếu ai không cẩn thận mà “động” vào, dù chỉ là 1 câu chào hỏi thôi cũng… chết chắc.



Năm đó Hương Kim 15 tuổi.

1 hôm khi về nhà, cô tuyệt nhiên không nói 1 câu nào, khuôn mặt cũng trở nên lạnh băng. Thấy ai cũng không hề để tâm, chỉ đi thẳng vào bếp… gặm táo.

Cả cái biệt thự nhà họ Lê xôn xao cả lên. Không ai biết Tiểu thư bị gì mà đột nhiên lại quay ngoắt 180˚, từ 1 cô bé hoạt bát, lanh lợi, luôn tươi cười với mọi người bỗng trở nên lạnh lùng, trầm lặng.

Bà Vân Chi lo lắng đứng ngồi không yên, nhưng thấy Kim ngồi gặm táo, mặt không chút cảm xúc thì lại không dám động vào.

Ông Hùng ở bên Mỹ nghe tin cũng sốt ruột không kém, cứ 5’ lại gọi điện thoại 1 lần xem tình hình có tiến triển gì không. Ông chỉ muốn xé xác cái đứa đã làm cho con gái ông trở nên như thế!

Suốt 30’ căng thẳng, cuối cùng Phu nhân ra lệnh cho 1 cô hầu gái vào bếp tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện rồi ra báo lại. Nhưng… khi cô hầu gái bước ra… mặt trắng bệch, đẫm nước mắt, cả người lạnh toát, run lập cập… khiến mọi người kinh hoàng.

Và từ đó không ai còn dám động vào Tiểu thư mỗi lúc “lên cơn” nữa!!?????!

Người làm trong Lê gia đều rút ra bài học: “Tiểu thư tức giận còn đáng sợ gấp ngàn vạn lần Ông chủ. Ông chủ thì quát mắng, đánh đập người ta đến khi trút hết bực tức thì thôi. Còn Tiểu thư thì cứ im lặng như không… nhưng đến khi đã bộc phát thì… chết không kịp ngáp. Cho nên… tốt nhất những lúc Tiểu thư “có biểu hiện lạ” thì phải nhanh chóng giữ khoảng cách an toàn là 10m nếu không muốn bỏ mạng 1 cách oan uổng…”



- Xem ai kìa!! Là Lê tiểu thư đó phải không????? - Bỗng từ đâu 1 giọng nói chanh chua vang lên.

- … - Hương Kim không có động tĩnh gì, vẫn tiếp tục gặm cái bánh hamburger trên tay, mắt dán chặt vào mặt bàn.

- Sao hôm nay Lê đại tiểu thư có vẻ khó chịu vậy????? Không phải là có ai khiến cô tức giận đó chứ?!! – Giọng nói đó vẫn vang lên đều đều.



- … - Tiếp tục im lặng. Kim đang cố gắng làm như không nghe thấy, cố gắng kiềm chế bản thân. Lúc này, điều cô muốn làm nhất là xé xác cái đứa không biết sống chết là gì kia ra.

- Hôm nay tâm trạng Tiểu thư không tốt. Tôi khuyên Đỗ tiểu thư và Hà tiểu thư không nên động vào. - Ngọc Thanh đứng lên nói. Dù sao cô cũng phải tỏ ra tôn trọng họ.

- Vậy sao?? Lê tiểu thư tâm trạng không tốt, nhất định là do con bé láo xược kia chọc giận rồi. - Cẩm Tú cười cợt nói.

- À phải rồi!!!! Chắc chắn là cô ta đã ăn trộm vật gì đó quý giá lắm! Vũ Hà My… Cô thật là không biết xấu hổ, đã bị bắt quả tang bao nhiêu lần vậy mà còn không chịu quay đầu. – Linh Lan giọng nói tỏ rõ sự khinh bỉ.

- Lê tiểu thư à!!!! Cô thật sự đã chọn nhầm người rồi! Nếu lúc đầu cô chọn chúng tôi chứ không phải là cô ta thì bây giờ…

- CÚTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!



---------------------------------------

3.

- CÚTTTTT!!!! – Hương Kim đột nhiên thét lên mắt vẫn không thèm liếc nhìn bọn họ lấy 1 cái.

Cả cái căng-tin vốn đã yên ắng nay lại càng yên ắng hơn, có cảm giác mọi thứ đều run rẩy trước sự nổi giận của Kim.

- Lê tiểu thư! Cho dù cô có không vui đi nữa thì cũng không nên nói năng như vậy chứ??! Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp, nên thân thiện với nhau sẽ tốt hơn. - Cẩm Vân giờ mới lên tiếng, tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của Minh Nhật.

- Các cô… - Hương Kim đột nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm khiến cho ai nấy nhìn thấy đều phải sợ hãi mà ngậm miệng lại. - Tốt nhất nên biến cho nhanh, đứng làm tôi ngứa mắt!

- Cô nghĩ m…

- Thôi đi!! Chúng ta mau ăn thôi! Anh đói rồi! – Minh Nhật lên tiếng cắt ngang.

- Anh không thấy sao??~! Cô ta chẳng coi chúng ta ra gì!!????? – Cẩm Vân ánh mắt long lanh, nghẹn ngào như sắp khóc. - Từ nhỏ tới giờ em chưa… từng chịu nhục nh..ã như vậy. Cho dù cô ấy… có là Thiên k..im của Gold đi nữa thì cũ..ng nên tôn trọng người… khác 1 chút chứ????? Hơn nữa… em… em đâu có gây với cô ấy, em chỉ muốn… chào 1 câu th..ôi mà????

- Ừm… ừm… nhưng mà… tâm trạng người ta không tốt, để hôm khác chào hỏi sau… ơ… này… em… em đừng có mà… khóc… anh… anh sợ nước mắt của con gái lắm… – Minh Nhật nhăn nhó, đưa ánh mắt cầu cứu sang… haizzzz… nhưng anh lại phải thất vọng rồi!!? Cái thằng chết tiệt, vì 1 người con gái không còn nhớ mình, có đáng không???



Nhất Thiên vẫn im lặng như trước đây, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát từng biểu hiện của cô, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên thành 1 nụ cười. Cô đã lớn hơn nhiều rồi, đã biết tự kiềm chế bản thân, không nổi giận vô cớ, giận cá chém thớt như trước nữa!!?



- …Lê tiểu thư!! Cô không nên như vậy!!! Dù sao chúng tôi cũng chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở cô thôi mà! - Cẩm Tú lại vênh mặt lên nói.

- …

- Cô thật là kinh người quá đáng!!!!

- … - Dường như cô lại chìm vào thế giới của riêng mình, bỏ ngoài tai tất cả những lời nói vô nghĩa kia.

- …

- …



- Đỗ Cẩm Tú… - Hương Kim cuối cùng cũng ăn xong chiếc hamburger, nhẹ nhàng đứng lên tiến về phía bọn họ. – Tôi bực mình cô lắm rồi đấy!! Tôi đã nói cô ngậm miệng lại mà cô vẫn đứng đó lải nhải… bảo cô đi mà cô không chịu đi… cho cô cơ hội chạy mà cô không thèm chạy… Vậy thì… cô đừng có trách tôi đó!!!!!

- Cô… cô muốn làm gì? - Cẩm Tú mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cố gân cổ lên. – Cô đừng có làm bừa, cô mà đánh tôi, tôi… tôi sẽ…

- Cô sẽ sao??? Cô làm gì tôi? – Kim dùng chất giọng trong trẻo, cao vút để nói ra từng chữ 1 cách rất nhẹ nhàng, nhưng lại đầy thách thức khiến cô tiểu thư kia vừa tức lại vừa sợ.

- Tôi… tôi… anh Nhất Thiênnnnnn… - Đột nhiên cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay Thiên. – Cô ta định đánh em… anh làm gì đi chứ…

- Tên biến thái đó… là bạn trai của cô???? – Kim cau mày. Không hiểu sao khi thấy cô gái kia thân mật nắm tay anh ta, cô lại có cảm giác rất khó chịu.

- Cái đó… - Cẩm Tú e thẹn đỏ mặt. Cô đã thích Nhất Thiên 4 năm (từ lần đầu tiên nhìn thấy anh tại 1 bữa tiệc của tập đoàn Sky), nhưng mà…

- Không phải. – Anh trả lời ngay không cần suy nghĩ, nhanh chóng gỡ tay Cẩm Tú ra. Anh sợ Kim sẽ giận, sợ cô sẽ đùng đùng bỏ đi như lần đó. Chỉ vì anh đã chào 1 cô gái khác (người yêu của Minh Nhật lúc đó) mà cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh suốt 2 tuần khiến như anh phát điên lên.

- Vậy sao??? Xem ra… Đỗ tiểu thư à, cô chỉ là tình đơn phương thôi! Thật là tội nghiệp quá!!! – Hương Kim tỏ vẻ đồng cảm, nhưng trong lòng lại cười lớn. Cô thấy rất hả hê!!!! Cô mong mãi mãi “tên biến thái” kia sẽ không thích cô ta. Dù có hơi hơi độc ác 1 chút, nhưng mà… những việc cô ta đã làm đối với My thì…

- Cô… cô đừng có mà nói bừa!!? - Cẩm Vân không nhịn được chen vào, nhưng vẫn giữ âm lượng nhỏ nhẹ để không mất đi hình tượng thục nữ trước mặt Minh Nhật.

- Nói bừa???? Vậy thì… Cẩm Tú tiểu thư, cô có thể trước mặt anh ta mà nói “Tôi không thích anh” có được không vậy? Đến khi đó, tôi sẽ không phát ngôn linh tinh nữa!!!!! – Hương Kim cười khinh bỉ. Loại người như bọn họ, chỉ biết tạo dựng hình tượng tiểu thư yếu ớt trước mặt con trai, giả bộ hiền lành, tốt bụng.

- Tôi… tôi… cô đừng có quá đáng! - Cẩm Tú mặt đã đỏ bừng. Cô không thể nói câu đó, nhưng cũng không thể thừa nhận. Nếu nói ra, cô mãi mãi sẽ không còn cơ hội được ở bên anh nữa. Cô biết trong lòng Nhất Thiên luôn có 1 người con gái. Suốt 2 năm qua, cho dù cô có ở bên anh, quan tâm đến anh như thế nào thì anh cũng không hề để ý đến cô, không nói chuyện với cô 1 câu, dù chỉ là chào hỏi đơn thuần.

- Cô không nói được, vậy thì tôi đoán đúng rồi! Đáng lẽ cô phải khen tôi thông mình chứ, sao lại kêu tôi quá đáng vậy???? – Hương Kim nở nụ cười đắc thắng. Cô thấy mình cũng có 1 chút gọi là nhẫn tâm nhưng… nó chẳng là gì so với cô ta. – Đây chỉ là cảnh cáo thôi. Nếu cô còn dám nói xấu bạn tôi thì cô cứ liệu đó! – Kim lạnh giọng nói rồi bỏ đi.

- Lê… Hương… Kim… - Cẩm Tú tức đến toàn thân run bần bật mà không làm gì được.

- Đỗ tiểu thư, tức giận chóng già lắm đấy! – Hà My nhắc nhở rồi chạy biến.

- Cái con nhỏ chết tiệt… đồ tham lam… đồ ăn cắp… cậy có chỗ dựa dám lên mặt hả???? Hừ! Hừ!!! - Cẩm Tú càng tức gấp bội.

- Cô nên cẩn thận lời nói. Tiểu thư của tôi thù dai lắm đấy!!? Nếu cô còn chọc giận Tiểu thư lần nữa thì… - Ngọc Thanh ghé sát tai Cẩm Tú thì thầm – … người trong mộng của cô cũng không còn nữa đâu!

- Cô… - Cẩm Tú không nói được câu nào. Cô đã sai rồi!! Sai lầm vì đã đánh giá Lê Hương Kim quá thấp. Điều đáng sợ nhất ở cô ta chính là… cô ta không phải là quân tử… Để đạt được mục đích, cô ta sẵn sàng làm tất cả, chỉ cần không có hại cho bản thân… và những người mà cô ta yêu quý.

Thấy Cẩm Tú mặt chuyển sang màu trắng bệch, Ngọc Thanh hài lòng bước đi. Cô thực sự thấy phục Hương Kim sát đất luôn!!! Có thể dễ dàng khiến người khác đầu óc quay cuồng như vậy!



- Linh Lan!! Sao cậu yên lặng thế??? Bọn họ bắt nạt tớ, tại sao cậu không đứng ra bênh vực tớ hả???? - Cẩm Tú kéo Hà Linh Lan ra 1 góc tru tréo lên.

- Tớ… tớ xin lỗi… chỉ là… tớ sợ cô ta lắm!! Lê Hương Kim… không đơn giản đâu!!!!

- Đồ thỏ đế! Cô ta mới dọa cậu có 1 chút thì cậu liền tôn cô ta lên trời vậy sao???? Tớ tuyệt đối sẽ không đầu hàng dễ dàng như vậy đâu! Danh dự và tình yêu, tớ đều phải lấy lại.

- Nhưng mà… Cẩm Tú, anh Thiên yêu Hương Kim rất nhiểu, cậu cũng biết mà!!????!? Suốt 2 năm trời mà anh ấy cũng không thể quên. Anh ấy không uống rượu vì cô ta không thích mùi rượu, không hút thuốc vì cô ta ghét khói thuốc, không đi bar vì cô ta nói nơi đó ồn ào, không nói chuyện với con gái vì sợ cô ta tức giận, không…

- Đừng nói nữa!!! Tớ không muốn nghe! - Cẩm Tú bịt chặt tai lại. Điều đó cô biết, biết rất rõ. Chỉ là, cô cũng không thể quên. Rõ ràng cô yêu anh nhiều hơn cô ta yêu anh, tại sao anh không thể cho cô cơ hội chứ??!??! Cô sẽ làm tất cả để chứng minh cho anh thấy tình yêu của mình. - Tớ sẽ đấu với cô ta đến cùng!!!

- Cẩm Tú!! – Linh Lan vẫn muốn khuyên can Cẩm Tú, nhưng xem ra không thể được rồi. Vậy thì… - Tớ sẽ giúp cậu.

- Cảm ơn cậu, bạn của tớ!!



- Ha… ha… ha…haaaaaaaaaa… - Ra khỏi cổng trường, đột nhiên Hương Kim ôm bụng cười ngặt nghẽo khiến bao nhiêu người ngoảnh lại nhìn cô như người tâm thần.

- Cậu sao thế???? – Hà My ngạc nhiên, cau mày nhìn cô bạn.

- Ha… ha… Hả dạ thật… - Ngọc Thanh chạy lại kêu lên.

- Đúng… ha… ahaaaaaaaaahaa… - Kim hùa theo. - Giờ em biết điểm yếu của cô ta rồi, xem cô ta còn dám động đến chúng ta nữa không???!!

- Hmmm… Em đừng coi thường bọn họ. Beans và Hà Thế là những tập đoàn rất nguy hiểm. Đằng sau họ 1 băng nhóm xã hội đen rất lớn chống lưng đấy

- Cái gì?????? – Kim lập tức ngừng cười, nghiêm túc hỏi lại. – Xã hội đen ư? Bọn họ có liên quan đến xã hội đen???

- Đúng thế!! Cho nên… sau này em cố gắng tránh xa bọn họ ra 1 chút.

- Hmmmm… Em biết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tìm Lại Tình Yêu - Sweetmouse

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook