Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 117: Hộ (Che chở) Giản

Chúc Từ Tửu

05/01/2022

Phan Mẫn bảo Tần Trầm và Hứa Giản không được anh anh em em ngay trước mặt nhiều người như vậy, Tần Trầm cảm thấy Phan Mẫn có hơi trông gà hoá cuốc, bởi vì trong lòng có quỷ cho nên nhìn tương tác bình thường của hắn và Hứa Giản cũng cảm thấy vượt quá giới hạn.

Cảm nhận được ánh mắt Phan Mẫn, vì không muốn kích thích cô, cuối cùng Tần Trầm vẫn ngồi thẳng người, thoáng kéo khoảng cách với Hứa Giản.

Đảo mắt đã đến địa điểm đầu tiên, mọi người lần lượt xuống xe buýt, chân Hứa Giản vừa chạm đất, bên tai đã vang lên tiếng Lăng Phi cường điệu:

"Trời đất không phải chứ, vòng đầu tiên chơi lớn vậy?"

Hứa Giản giương mắt nhìn, thấy địa điểm của bọn họ lúc này là tại một quảng trường hình tròn, sau khi được tổ sản xuất sắp xếp, xung quanh quảng trường là biển quảng cáo của các nhà tài trợ lớn cho chương trình.

Mà trung tâm quảng trường, nhiều tấm thảm mát xa ghép lại với nhau, tạo thành một chữ '口' lớn, với các quả bóng bay đủ màu sắc rải rác trên đó.

Nhìn thấy thảm mát xa, đồng đội Tần Trầm Khổng Chiêu Trạch cười khổ: "Nhìn thôi cũng thấy đau."

Hai thành viên khác cũng liên tục gật đầu phụ họa, Lăng Phi còn ngồi xổm người xuống lấy tay ấn lên thảm mát xa bên chân, sau đó hét lên một tiếng.

Chưa từng cảm nhận được sức mạnh của thảm mát xa, Hứa Giản nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Lăng Phi, kéo ống tay áo Tần Trầm:

"Thật sự rất đau à?"

Nhìn cảm giác cũng ổn, mà sao Lăng Phi diễn còn dữ hơn Đường Ly nhiều?

Đường Ly ở cách xa Nam Phong cảm thấy mũi ngưa ngứa, giơ tay xoa xoa lòng thầm nghĩ ——

Ai nhớ tui đó?

Hứa Giản hỏi xong sau đó Tần Trầm vẫn chưa trả lời, đồng đội Tào Thiêm của cậu sau lưng câu như linh hồn đột nhiên bay tới giữa hai người, giọng điệu u oán:

"Hứa Giản, cậu còn nhớ ai là đồng đội của mình không?"

Vừa nói Tào Thiêm vừa chỉ chỉ huy hiệu mặt trời trước ngực mình, ý là:

Tôi mới là đồng đội của cậu, cậu không được vứt bỏ rõ ràng vậy!

Bị Tào Thiêm làm giật mình, bắt gặp ánh mắt lên án của đối phương, Hứa Giản vứt bỏ đồng đội có chút ngượng ngùng, vội vàng nói:

"Tôi chỉ hỏi chút thôi."

Liếc mắt nhìn Hứa Giản điên cuồng rũ sạch quan hệ, vẻ mặt căng thẳng, Tần Trầm buồn cười, lắc lắc đầu.

Lúc này đồng đội Tần Trầm là Khổng Chiêu Trạch cũng lại gần, nửa đùa nửa thật nói với Tần Trầm:

"Lát nữa cậu cũng không thể vì quan hệ tốt với Hứa Giản mà thua được."

Tần Trầm cười cười: "Yên tâm đi."

Sau khi đám Lăng Phi đi vòng quanh thảm mát xa, máy quay nắm bắt đầy đủ biểu cảm sợ sệt, khiếp sợ, sống không còn gì luyến tiếc của bọn họ, đạo diễn mới từ từ cầm lấy loa, nói nhân viên đưa quy tắc trò chơi vòng đầu tiên.

Ba đội, mỗi đội một phần, Hứa Giản đến gần Tào Thiêm xem thẻ trò chơi:

[Trò chơi vòng đầu tiên tên: Mang nặng thảm mát xa.

Yêu cầu thông qua: Mỗi đội cử ra một người hoàn thành nhiệm vụ thì có thể thông qua.

Điều kiện thông qua: Hai chân người chơi buộc 7,5 kg cát và cởi giày, trong quá trình chơi không chỉ phải hoàn thành động tác yêu cầu do ekip đề ra, còn phải giẫm bể bong bóng trên thảm mát xa.

Đặc biệt chú ý: Bong bóng màu đỏ là mìn, đạp trúng bong bóng đỏ hoặc rơi ra khỏi thảm mát xa thì coi như thất bại, phải trở lại điểm xuất phát bắt đầu lại từ đầu.

Thưởng: Đội trưởng +20 phút, đội viên +10.

Nhắc nhở thân thiện: Mỗi lần thất bại có thể thay đổi thành viên vào trận, không giới hạn.]

Đồng đội của Lăng Phi tên Tiết Dịch, đọc thể lệ trò chơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn:

"Mỗi chân buộc 7,5kg cát, vậy gộp lại không phải là 15kg?"

Lúc đi trên thảm mát xa chân càng nặng, càng cảm nhận được cảm giác đau đớn, đạo diễn đây là ngại mấy tên đàn ông con trai này chưa đủ nặng à.

Đạo diễn cười híp mắt tâm trạng rất tốt:

"Chúng tôi có chuẩn bị dư ít cát, nếu có người cảm thấy 15kg quá ít, chúng tôi có thể tặng thêm."

Tất cả mọi người: "..."

Ai muốn tăng thêm! Cũng không phải não hỏng.

Tào Thiêm khá mập, xem xong quy tắc ánh mắt nặng nề nhìn về phía Hứa Giản:

"Trò chơi này đối với Béo ta không hay lắm, Hứa Giản à, lần này nhờ vào cậu rồi, "

Hứa Giản bỗng nhiên chưa kịp chuẩn bị đã gánh vác hi vọng của toàn đội hi vọng có chút sốt sắng: "Vòng đầu tiên đã để tôi chơi?"

Tào Thiêm ôm bụng mình, trịnh trọng gật đầu: "Đừng sợ, lên đi!"

Hứa Giản: "... Được thôi."

Người chơi vòng đầu tiên của các đội đã được chọn, đội Thái Dương: Hứa Giản; đội Nguyệt Lượng: Khổng Chiêu Trạch; đội Tinh Tinh: Lăng Phi.



Đạo diễn chọn dùng 'Kéo búa bao' công bằng nhất để quyết định thứ tự chơi, ai thua chơi trước.

Sau khi mấy chàng trai 'tỷ thí' một phen, Lăng Phi với vẻ mặt đau khổ vỗ mu bàn tay mình:

"Cho mi không biết tranh giành!"

Lăng Phi cởi giày chuẩn bị vào trận, chơi sau y chính là Hứa Giản có chút căng thẳng, lặng lẽ duỗi chân ra dẫm lên thảm thử xem sao, một giây sau nhanh chóng rút chân mình về, âm thầm nhếch miệng ——

Còn đau hơn trong tưởng tượng của cậu!

Thu hết động tác nhỏ của Hứa Giản vào đáy mắt, Tần Trầm nhịn không được ngoắc khóe miệng, bắt đầu chuẩn bị xem kịch vui.

Nhân lúc Lăng Phi buộc cát, nhân viên mang bốn tấm hình các động tác phát cho hai đội Hứa Giản và Tần Trầm, đạo diễn nói với bọn họ:

"Bốn người các cậu có thể tự lựa chọn chỗ đứng, sau khi Lăng Phi đi tới vị trí của các cậu nhất định phải dừng lại, hoàn thành động tác trong hình trên tay các cậu, mới có thể tiếp tục đi lên."

Hình Hứa Giản cầm khá đơn giản —— Kim kê độc lập.

Điều kiện: Đứng im năm giây.

Hứa Giản theo bản năng ló đầu nhìn hình trong tay Tần Trầm, thấy trên đó viết là nhảy dây mười lần tại chỗ.

Khổng Chiêu Trạch và Tào Thiêm, theo thứ tự là trồng cây chuối một tay và vòi voi xoay ba vòng.

Bốn người cùng cầm hình vừa nhìn, Hứa Giản run lên, ekip chương trình thật sự rất ác độc.

Cậu đã có thể tưởng tượng được khi cậu làm những động tác kỳ lạ đó.

Khổng Chiêu Trạch cũng hối hận rồi, sờ sờ cánh tay của mình nhìn Tần Trầm:

"Anh Tần hay là anh lên trước đi."

Tần Trầm vô tình từ chối: "Không."

Khổng Chiêu Trạch che mặt: "Anh —— "

......

Hai phút sau, khắp quảng trường vang lên một tiếng rồi lại một tiếng kêu thảm thiết, sau khi cột cát cởi giày dẫm lên thảm, Lăng Phi mất kiểm soát biểu cảm, mỗi lần dẫm bể một quả bóng bay thì tiếng kêu thảm thiết càng lớn hơn một phần.

Có thể nói không hề có hình tượng idol.

Cũng không biết có phải đau choáng váng hay không, Lăng Phi luôn không thể tránh khỏi bóng màu đỏ, làm một lần lại một lần, đồng đội Tiết Dịch của y ở bên cạnh nhìn vừa vội vừa buồn cười.

Lăng Phi giằng co mười mấy phút, cuối cùng cũng hoàn thành vòi voi xoay ba vòng của Tào Thiêm, một đường kêu la đi đến trước mặt Hứa Giản, lảo đảo như vậy, khiến Hứa Giản cũng không nhịn được thả tim cho y, chỉ lo y nhảy ra khỏi thảm phải bắt đầu lại.

Nhìn mồ hôi trên trán Lăng Phi, Hứa Giản thầm xin lỗi vì những suy nghĩ đen tối vừa rồi của bản thân trong lòng, Lăng Phi làm lại lần nữa, trong chốc lát cậu còn cho rằng y cố ý, chỉ vì thêm vài giây lên hình.

Nhe răng trợn mắt đến trước mặt Hứa Giản, nhìn thấy hình trên tay cậu, Lăng Phi ngửa đầu lên trời thở dài, cam chịu số phận mà bắt đầu làm dáng Kim kê độc lập, vừa nói với Hứa Giản:

"Anh đếm thời gian giúp tôi."

Hứa Giản gật đầu: "Được."

Chữ 'Năm' trong miệng vừa phát ra, Lăng Phi thả lỏng, một chân vừa nhấc khỏi mặt đất đồng thời mất thăng bằng bổ nhào tới phía trước ——

Hứa Giản còn chưa phản ứng lại, thì cảm giác mình bị Lăng Phi kéo một cái, theo bản năng bước sang phải một bước để giữ vững thân thể không ngã.

Hứa Giản vốn đang đứng bên mép thảm, bị Lăng Phi kéo một cái như thế, vừa vặn một bước đạp lên thảm, phút chốc cảm giác kia quá mức mạnh mẽ, làm cho cậu nhịn không được kêu một tiếng.

Đau!!

Lăng Phi sau khi giữ cánh tay Hứa Giản mới miễn cưỡng ổn định cơ thể đứng vững, nhìn Hứa Giản bị chính mình liên lụy cười hì hì nói xin lỗi:

"Thật ngại quá không đứng vững, nhưng mà sau tôi là anh, cảm nhận trước, anh cũng chuẩn bị tâm lý tốt hơn."

Không hề có thành ý.

Hứa Giản chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng đã dẫm phải, suýt chút nữa đau nhói, Hứa Giản thu chân đứng vững, vài giây mới bình tĩnh lại, nghe Lăng Phi nói còn chưa hết câu, Tần Trầm ở phía sau cậu mấy mét Tần Trầm bỗng nhiên đi lên trước, thấp giọng hỏi:

"Không sao chứ?"

Nói chuyện, Tần Trầm vừa liếc qua Lăng Phi, ánh mắt sâu xa không nhìn ra vui giận, nhưng mà Lăng Phi lại bị cái nhìn của hắn làm nổi gia dà, theo bản năng lui về sau một bước:

"Tôi không cố ý."

Hứa Giản đã quen tính tình Tần Trầm xưa nay thấy tình thế không ổn, nhanh chóng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, nói:

"Không sao đâu, không đứng vững thôi."

Ngay khi Hứa Giản liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu, Tần Trầm mới đi về vị trí của mình, Lăng Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trò chơi.

Tiểu Nam bên ngoài sân ghé sát vào tai Phan Mẫn, dùng âm lượng chỉ có thể hai người bọn họ có thể nghe nói:

"Làm em sợ muốn chết, lúc nãy em còn tưởng anh Trầm muốn đánh Lăng Phi."

Tính tình anh Trầm, nếu thật sự ra tay ngay trước mặt mọi người, kết cục sẽ không tốt đẹp.

Phan Mẫn cau mày nhìn bóng lưng Tần Trầm, nghe vậy nhìn Tiểu Nam:



"Tính cách cậu ta thế nào chẳng lẽ em còn không rõ?"

Rõ ràng vừa rồi Lăng Phi cố ý, nhưng không phải chuyện lớn, mình phải tích cực, thể hiện ra mình là người tính toán chi li thì không chơi nổi.

Đối với chuyện như vậy, với tính cách Hứa Giản chính là nhịn một chút cũng qua, nhưng Tần Trầm cũng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ngay khi Lăng Phi sắp đến gần, Tần Trầm đột nhiên đổi vị trí với Khổng Chiêu Trạch, để mình đứng cuối cùng, vị trí cách điểm kết thúc gần nhất.

Thấy Tần Trầm đổi vị trí, trong đầu Hứa Giản chợt chợt lóe một ý nghĩ ——

Tần Trầm không định vào thời khắc sống còn làm khó dễ Lăng Phi đấy chứ?

Suy nghĩ Phan Mẫn và Hứa Giản không hẹn mà gặp, quay đầu nhìn Tiểu Nam, ý trong mắt là —— chị nói gì đây?

Tiểu Nam là người tinh ý, thấy Tần Trầm đổi vị trí đã biết hắn muốn làm gì, hai mắt sáng lên, đột nhiên hăng hái:

Anh Trầm thể hiện sức mạnh của bạn trai!

Gian nan hoàn thành đứng trồng cây chuối, Lăng Phi vẫy tay đến trước mặt Tần Trầm, khom lưng nhặt dây nhảy lên, mới vừa nhảy lấy đà thì nghe Tần Trầm bỗng nhiên mở miệng:

"Đúng rồi."

Lăng Phi còn chưa quăng dây lên, thì bị tiếng của Tần Trầm bất thình lình sợ rụt người, mới vừa kiễng chân hạ xuống, cảm giác đau đớn từ bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Mặc kệ vẻ mặt hơi khó coi của Lăng Phi, Tần Trầm quay người hỏi đạo diễn:

"Đạo diễn, nhảy dây mười lần có yêu cầu gì không?"

Đột nhiên bị hỏi đạo diễn sững sờ: "Yêu cầu?"

Nhảy dây còn có yêu cầu gì?

Giọng điệu Tần Trầm bình tĩnh: "Không được nhảy một cái nghỉ năm phút đồng hồ đúng chứ?"

"Ồ." Đạo diễn hiểu rõ ý hắn, gật đầu:

"Đương nhiên không được, yêu cầu phải nhảy liên tiếp mười cái."

Thời gian của mọi người đều rất quý giá, nếu nhảy một cái nghỉ năm phút, mấy mười phút mới xong, vậy sao được?

Gật gật đầu biểu thị mình đã hiểu, Tần Trầm quay đầu nhìn Lăng Phi, trên mặt không có biểu cảm gì:

"Cậu có thể bắt đầu."

Bị Tần Trầm liếc mắt nhìn, Lăng Phi không hiểu sao bắt đầu căng thẳng, bất giác nghe lời của hắn gật gật đầu:

"Được, được..."

Đồng đội Lăng Phi là Tiết Dịch nghe hắn lắp ba lắp bắp, ở bên cạnh sốt ruột:

"Cửa ải cuối cùng, xong là có thể vượt qua, Lăng Phi cố lên!"

Sau khi nói xong Tiết Dịch nhìn Tần Trầm, có lòng muốn nói một câu —— vẻ mặt lạnh lùng của anh thật làm người ta sợ hãi, Lăng Phi dưới cái nhìn của anh cũng không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ!

Nhưng đối diện ánh mắt lạnh lùng của Tần Trầm, Tiết Dịch cũng sợ, đành phải nuốt lời vào trong bụng.

Tần Trầm nhìn chằm chằm, Lăng Phi run run rẩy rẩy bắt đầu nhảy dây, sau khi thất bại hai lần, khó khăn lắm đếm tới tám, Tần Trầm vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên ho khan hai tiếng.

Tần Trầm ho không lớn, nhưng Lăng Phi vốn đang chú ý đến hắn bỗng nhiên hoảng hốt, tay chân loạn lên, dây quấn vào cổ chân, thử thách lại thất bại.

Tiết Dịch ở bên cạnh gấp đến độ giậm chân:

"Còn thiếu hai cái!"

Sau khi nói xong Tiết Dịch không nhịn được nhìn vẻ mặt không hề có cảm xúc của Tần Trầm, một câu 'có phải anh cố ý không' còn chưa nói ra.

Hứa Giản, Tào Thiêm và Khổng Chiêu Trạch cũng vây quanh, Tào Thiêm xem kịch vui cười:

"Quá đáng tiếc."

Đội khác không thuận lợi, đối với bọn họ mà nói thì là chuyện tốt.

Chân Lăng Phi đau sắp chết lặng, y biết Tần Trầm cố ý, nhưng giận mà không dám nói gì, còn phải duy trì biểu cảm, bình tĩnh trở lại.

Y có thể đùa giỡn với Hứa Giản, thế nhưng Tần Trầm thì y không trêu nổi.

Ngó lơ Lăng Phi miễn cưỡng vui cười, Tần Trầm nhìn lướt qua mọi người xung quanh, giọng điệu không mặn không nhạt:

"Cuống họng hơi khô mà thôi, không cho phép ho khan?"

Mọi người: "..."

Lăng Phi thầm nổi giận, không phải không cho phép ho khan, mà là anh cũng quá biết chọn thời gian đấy?!

Hứa Giản nhìn Tần Trầm vì mình báo thù, tròng lòng ấm áp ——

Bạn trai nhà ta quá đẹp trai đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook