Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 325: Đang làm việc

Nam Mịch

21/11/2019

“Em đang làm gì thế?” Rất lâu sau, Dịch Tân mới nói một câu như thế. Sau khi Tân Hoành mời anh giải thích, anh á khẩu không trả lời được. Cô muốn lời giải thích thực sự, lý do thực sự.

Không có ai vô duyên vô cớ đi làm một chuyện gì đó, cho dù là trên đường đỡ một bà cụ qua đường cũng có lý do, cho dù không có gì to tát, nhưng ít nhất cũng bởi vì hi vọng bà cụ có thể an toàn đi qua dòng xe cộ đến bên đường đối diện.

Cho dù là một hành động không có mong muốn đạt được cái gì thì ít nhất cũng cần có lý do. Càng không nói đến hành động như thế của Dịch Tân. Một người mẹ ruột, anh đào cho cô một bà mẹ ruột, anh có thể không có lý do gì sao? Lừa ai chứ?

Cô hiểu đạo lý này, anh cũng hiểu. Cho nên cô muốn biết lý do của anh. Nhưng anh lại không thể cho cô. Ánh mắt trong trẻo của cô nhìn thẳng vào anh, sau đó, anh đối mặt với ánh mắt của cô nhưng lại nói lảng sang chuyện khác. Anh cúi đầu nhìn điện thoại trong tay cô: “Em đang xem gì thế?”

Cô nhìn anh, thất vọng lắc đầu, nhưng lại cười, rất rộng lượng đưa điện thoại cho anh: “Anh tự xem đi?”

Anh nhận lấy. Ở trước mặt anh, rất ít khi cô giấu giếm chuyện gì. Đối với anh, cô chưa từng có sự phòng vệ nào. Anh cầm lấy điện thoại, vừa nhìn rõ thì cả người đã cứng đờ.

Trên màn hình là tìm kiếm trên trang web… Google: Lý do một ông chồng tìm cho vợ một bà mẹ ruột.

Nhưng lướt qua tất cả các kết quả tìm kiếm lại không có cái nào có vẻ phù hợp. Cô cười giễu cợt: “Em cho rằng, baidu và google là vạn năng, không ngờ không có cái gì là vạn năng cả.”

“Vấn đề này, trước mắt có vẻ khó giải thích, xem ra là vì trước em thì chẳng có ai gặp phải chuyện thế này.” Cô nhìn anh, ánh mắt không hề có chút cảm xúc: “Em nghĩ, chờ anh nói cho em biết đáp án thì sẽ lên tham khảo ý kiến mọi người xem thế nào.”

Mặt anh cứng ngắc nhìn cô. Cô tự giễu lắc đầu: “Sao, muốn nói cho em biết đáp án không?”

Dịch Tân không nói gì.



Tân Hoành cười: “Vẫn không chịu à?”

“Tân Hoành…” Dịch Tân cứng họng.

Tân Hoành lẳng lặng nhìn anh, thấy anh mở miệng lại ngừng lại cũng chỉ nói: “Nói đi, em đang nghe đây.”

Dịch Tân khẽ thở dài, bàn tay vuốt ve làn da nhẵn mịn của cô: “Anh còn chưa nghĩ xong.”

“Anh chưa nghĩ xong xem có nên giải thích cho em hay không, hay là chưa nghĩ xong nên giải thích với em thế nào?” Cô lại vô cùng bình tĩnh.

Anh dịu dàng nhìn cô, thẳng thắn: “Cả hai.”

Cô cười, giơ tay gạt tay anh trên mặt cô ra. Trong lòng cô tê tái, lạnh lùng nhìn anh: “Dịch Tân, anh không thể xấu xa như vậy!”

“Anh có biết anh đã làm gì không? Anh sắp đặt cho em một người mẹ ruột giả, vậy anh coi mẹ em là gì? Anh muốn em phải làm sao bây giờ?” Tân Hoành cười lạnh, lại bỗng nhớ đến ngày đó, Dịch Tân nói câu kia với Trương Tiểu Thúy, nhất thời cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Cô nhìn anh, lặp lại: “Ngày đó, anh nói với Trương Tiểu Thúy, anh hiểu rõ chuyện này chuyện này từ đầu đến cuối hơn bà ta nhiều. A, lúc ấy em còn tưởng anh đang dọa bà ta chứ, không ngờ lại là thật! Cho nên, Dịch Tân, hóa ra trong câu nói chân thật đó của anh lại chôn sẵn một quả bom hẹn giờ à?”

“Có phải từ nay về sau mỗi khi em nói chuyện với anh cũng phải suy nghĩ cho kỹ càng, suy nghĩ cho kỹ xem anh nói thật hay nói dối? Hay là, còn kèm thêm một câu tái bút?”



Dịch Tân nhìn cô, thế mà trên mặt cô không hề có biểu cảm tức giận, nhưng mà trong mắt lại đầy sự thất vọng và đau khổ. Anh nghĩ muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng lời đến bên miệng lại như không có sức để nói ra, càng chẳng có lập trường gì để nói.

Đôi khi, con người chính là như vậy, trả thù người khác thì dễ, nhưng trừng phạt chính mình thì khó. Lúc ấy, cô nhìn thấy thứ đó, lúc trở về ôm cô đang khóc, anh còn có thể ôm cô vào lòng, dỗ dành cô, an ủi cô, hiên ngang lẫm liệt mà nghĩ xem làm thế nào để trả thù cho cô. Khi đó, anh là nhân vật chính nghĩa biết bao!

Anh là chồng của cô, cô chịu uất ức, anh có tất cả lý do cả về lý lẫn về tình để thay cô dạy dỗ người bắt nạt cô. Còn bản tính của anh cũng khiến anh không hề xấu hổ mà coi nhẹ tội lỗi của chính mình. Cho dù, trong việc này, anh chính là người khởi xướng.

Đáng tiếc, anh không phải cô. Chỉ có Tân Hoành mới có những thứ ‘không thể giải thích được trong lòng’, còn anh thì không. Một khi anh đã làm thì sẽ không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào với việc này. Chỉ cần cô không biết thì anh có thể khoan dung vô hạn đối với bản thân mình.

Toàn bộ trách nhiệm và hậu quả đều do người khác gánh. Trách nhiệm duy nhất của anh chỉ là đối xử tốt với cô, yêu thương cô, chiều chuộng cô, mà những thứ này thì không phải chịu bất cứ nghi ngờ hay chỉ trích nào, cho dù là từ cô hay là bản thân anh.

Nhưng toàn bộ chuyện này lại có điều kiện tiên quyết là ‘cô không biết’. Một khi cô biết thì toàn bộ những nguyên tắc kinh thiên động địa này trong lòng anh đều bị phá hủy hoàn toàn. Nói cách khác, anh cũng không thể quyết định được việc này.

Anh có thể quyết định xử lý người khác thế nào, nhưng lại không thể quyết định xử lý chính mình thế nào. Tân Hoành biết rồi, vậy anh chỉ có thể để cô xử lý.

***

Dịch Phong Nghiêu rất hưng phấn, cứ thế kéo quản gia đến một góc khuất, giữ người không chịu thả, tiếp tục hóng hớt moi tin: “Ôi chao, ôi chà, sau khi Dịch Tân lấy chìa khóa đi vào thì thế nào?”

Tuy thân phận của Dịch Phong Nghiêu hơi đặc biệt, hơn nữa theo anh ta tự xưng thì vẫn là ‘người nhà’, nhưng dù sao quản gia cũng là người trung thành, lúc này cũng không chịu tiết lộ chuyện trong nhà cho anh ta nữa. Ông ấy chỉ hừ lạnh, giãy dụa không thoát cũng không nói.

Dịch Phong Nghiêu lại không nóng nảy, tiếp tục cười hỏi: “Hỏi thế này vậy, bây giờ Tân thiếu của các người có phải đang làm việc không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook