Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 149: Mộ Thiên Sơ bị viêm phổi

Khương Tiểu Nha

27/04/2017

“Dựa vào cái gì?” Cung Âu cõng cô tiếp tục in giấu chân lên, giọng nói bá đạo không ai bì nổi.

Hắn không phải hỏi vì cái gì, mà là dựa vào cái gì?

Hắn đối tốt với cô, cô dựa vào cái gì mà không cho?

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói nên lời, cúi đầu nhìn chiếc cổ của hắn.

Sáng sớm nhiệt độ trong không khí rất lạnh, cô mặc áo gió mà cũng cảm thấy lạnh, nhưng trên người Cung Âu chỉ có mồ hôi, cổ áo hơi tối.

Thời tiểu Niệm cắn môi, không để cho bản thân suy nghĩ miên man.

Nhưng cô rất hiểu, có một số thứ ở trong lòng cô đã thay đổi, cô không muốn, lại không thể nào khống chế.



Rốt cuộc Cung Âu cũng cõng cô giẫm hết hai vòng.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn, cô nghĩ nếu dùng thước đo nhất định là một đường thẳng.

Cô muốn đi xuống nhưng Cung Âu không cho, vẫn cõng cô đi về phía căn nhà gỗ.

Mãi cho đến khi làng du lịch chuẩn bị phòng ngủ, Cung Âu mới thả cô xuống, cả người ngã xuống giường, thở dài một hơi.

“Rót cho tôi ly nước.”

Cung Âu nói, đôi mắt đen thâm sâu nhìn cô.

“Á…, được.”

Đại khí đây là lần duy nhất Cung Âu bảo cô làm mà cô lại cam tâm tình nguyện làm.

Cô dựa vào cánh tay hắn, cảm giác được cánh tay của anh rất cứng, có thể thấy được cõng cô rất mệt mỏi.

Thời Tiểu Niệm ra ngoài rót ly nước, lúc quay vào phòng ngủ Cung Âu đã ngủ thiếp trên giường.

Hắn nằm đó cứ ngủ như vậy, môi mỏng nhếch lên, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, giữa hai hàng lông mày nhăn lại.

Hắn mệt muốn chết rồi.

Thời Tiểu Niệm hiểu rõ, thả ly nước xuống, ôm một chiếc chăn sạch sẽ từ trong ngăn tủ đắp cho Cung Âu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Hắn mệt muốn chết rồi.

Còn cô lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Thời Tiểu Niệm ra ngoài, nghe thấy tiếng trực thăng vang lên, cô ngửa mặt nhìn.

Phong Đức đứng ở cách đó không xa gọi điện thoại, chỉ huy người trên máy bay trực thăng, “Nhất định phải chụp hết toàn cảnh bức tranh chân dung của thiếu gia, chụp đẹp một chút.”

Thật ồn ào.

Thời Tiểu Niệm đi tới, không nhịn được mở miệng, “Cung Âu còn đang ngủ, như vậy sẽ không làm ầm ĩ anh ta sao?”

Bãi biển cực kì trống trải, cực kì yên tĩnh, âm thanh đó vang lên có chút ầm ĩ.

“Thiếu gia nói tiểu thư vừa tỉnh là có thể chụp” Phong Đức nói, “Nếu không để lâu bức tranh sẽ biến mất trên bờ cát.”

“…”

Thời Tiểu Niệm giật mình.

Cung Âu nói chờ cô tỉnh liền chụp, vậy tối qua không chụp là… vì cô đang ngủ sao?

Vì sao hắn lại làm nhiều như vậy.

Một người đàn ông ương ngạnh tự cho là đúng như vậy mà sợ ầm ĩ đến giấc ngủ của cô.



Thời Tiểu Niệm cắn môi, ngửa đầu nhìn máy bay trực thăng, ánh mắt chua xót, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Thời tiểu thư, cô vẫn còn nghỉ ngơi sao?” Giong nói của Phong Đức vang lên sau lưng cô.

Thời Tiểu Niệm dừng bước, xoay đầu lại, lắc đầu, “Làm sao vậy?”

Cô đã ngủ đủ rồi.

Hiện tại vô cùng tỉnh táo, Cung Âu làm hết tất cả khiến cho cô phải kinh ngạc, không biết bọn họ nên đối mặt như thế nào đây.

“Nếu Thời tiểu thư đã nghỉ ngơi đủ rồi thì nên học tập một chút về lặn biển đi, hai ngày nữa tay cô sẽ tốt lên, học xong là có thể cùng thiếu gia xuống biển rồi.” Phong Đức nói.

“Được.”

Thời tiểu Niệm gật đầu.

Người dạy cô học lặn là nhân viên làm việc ở làng du lịch, đó là một làng du lịch năm sao, bên trong có hướng dẫn viên bơi lội.

Trong phòng học, chỉ có một học viên là Thời Tiểu Niệm.

Huấn luyện viên dạy cô qua DVD, một dạy một.

Có mấy người nhân viên làm việc ở bên cạnh phục vụ, thỉnh thoảng đến giờ sẽ mang trái cây, bánh ngọt và sữa cho cô.

Hoàn toàn là phương thức phục vụ khách quý.

Thời Tiểu Niệm ngồi nghe huấn luyện viên giảng, thái độ học tập cực kì nghiêm túc.

Một tiếng trôi qua, cô có hiểu biết nhất định về lặn, huấn luyện viên bảo cô nghĩ ngơi một chút, lấy DVD ra.

Màn hình TV biến thành màu xanh lam.

Lúc bắt đầu học cũng là màu xanh.

“Làng du lịch không có tín hiệu sao?” Thời Tiểu Niệm thuận miệng hỏi.

Không phải lấy DVD ra thì TV sẽ phát sóng truyền hình sao? Nhân viên làm việc bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, nghe vậy lập tức kêu khổ, “Đúng rồi, không biết tại sao lại như vậy, nhất định phải ghi một tờ danh sách cho Cung tiên sinh, ở làng du lịch chúng tôi không có tín hiệu, không có TV nào có thể xem.”

Cô gái kia còn nói, “Còn nữa, vì sợ chúng tôi tiết lộ hành tung và ảnh chụp cũng nhân vật lớn như Cung tiên sinh ra ngoài, máy tính và điện thoại của chúng tôi cũng bị nộp rồi. Cung tiên sinh còn phái người đến điều tra, đảm bảo không có cách nào liên lạc với thiết bị bên ngoài.”

“…”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, cô không biết việc này.

“Nhưng chúng tôi buồn muốn chết, Thời tiểu thư, cô nói hiện tại có ai không dùng di động không, không có việc gì thì nghe cũng được mà.” Cô gái trẻ tuổi hết sức buồn bực.

Cô gái trẻ tuổi kia cầu nhìn nhìn Thời Tiểu Niệm, hai tay chắp hình chữ thập, “Thời tiểu thư, có thể giúp chúng tôi nói với Cung tiên sinh một chút không, tốt xấu gì cũng nên trả lại điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi đã ký hợp đồng giữ bí mật, bảo đảm không tiết lộ bất cứ cái gì.”

Nói xong hai cô bé khác còn giơ tay lên thề với cô.

Thời Tiểu Niệm bị các cô ấy một trái một phải cầu xin thật sự không biết làm sao, đành phải cười nói, “Được rồi, muộn một chút tôi sẽ nói với Cung Âu, xem anh ta có chịu sắp xếp hay không. Nhưng tôi không cam đoan sẽ thành công.”

Dù sao với tính cách đó của Cung Âu, ai cũng không biết nói ra sẽ có kết quả gì.

“Thời tiểu thư ra mặt chắc chắn sẽ thành công, Cung tiên sinh rất chiều chuộng cô, còn tự mình xúc cơm cho cô.” Hai cô bé ra sức khen ngợi cô.

Tổng giám đốc Cung Âu xúc cơm cho cô đã truyền ra khắp làng du lịch.

“…”

Là đau lòng cho cô sao?

Cung Âu thật sự đau lòng cho cô nhưng cô thật sự không muốn hắn làm như vậy.

“Đúng rồi, Thời tiểu thư, cuối cùng tôi cũng cảm thấy cô có vẻ quen mắt, giống như đã gặp cô ở đâu đó.” Trong đám người có một bé gái nghi hoặc nhìn cô, nghiêm túc đánh giá cô.

“…”



Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế, im lặng.

“À. Tôi nhớ ra rồi.” Cô bé kia vỗ tay thật to, ngạc nhiên nhìn cô. “Cô là chị của Đại minh tinh Thời Địch có phải không? Hôn lễ của Thời Địch có ảnh chụp của cô.”

“Ừ, tôi là chị cô ấy.”

Thời Tiểu Niệm nhớ lại, lần đó cô có chụp ảnh, vậy mà cũng có thể nhớ tới.

Cô chỉ có thể thừa nhận.

“Trời ạ, Thời tiểu thư, cô còn khiếm tốn hơn em gái cô nhiều, cô là bạn gái trước nay Cung tiên sinh chưa bao giờ công khai trước truyền thông.” Cô bé nói.

So sánh như vậy người đàn ông của Thời Địch thì xem là cái gì chứ.

“…”

Thời Niệm rất nhạy cảm với hai chữ “Bạn gái,” Cô thì tính là bạn gái gì chứ.

Cô rũ mắt, vẻ mặt có chút nặng nề, không nói gì cũng không giải thích gì, giải thích chỉ càng làm cho cô không chịu nổi mà thôi.

“Đúng rồi, nói về em gái cô một chút, gần đây Mộ…”

Cô gái kia nói năng không ngừng thì bị một âm thanh gào lên.

Phong Đức đứng trước cửa phòng học, nhìn Thời Tiểu Niệm, “Thời tiểu thư, cuộn phim đã lấy về, cô có muốn xem qua một chút hay không?”

Thời Tiểu Niệm giật mình, lập tức gật đầu, “Được.”

Cô đứng lên đi ra ngoài.

Phong Đức đứng ngoài cửa, quay đầu nhìn hai cô bé đang nói chuyện, sắc mặt nặng nề, sau đó đi theo Tiểu Niệm ra ngoài.

Thư phòng bên trong nhà gỗ.

Phong Đức mở chiếc notebook cho Tiểu Niệm nhìn.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, ảnh chụp còn đẹp hơn so với ở ngoài bờ cát nhiều.

So với bức chân dung cô chụp, cô càng kinh ngạc hơn về hai đường dấu chân song song.

Ảnh chụp thu hết toàn cảnh tất cả các dấu chân in lên.

Nhiều dấu chân như vậy.

Cô không biết làm sao Cung Âu có thể kiên trì bước đi như vậy.

Những dấu chân này, tất cả đều do Cung Âu một mình giẫm nên, cô không đành lòng nhìn lần nữa.

Cô dời mắt, ngoài cửa, chỉ thấy Phong Đức đang nói gì đó với vệ sĩ, gương mặt hết sức nghiêm túc.

Thời Tiểu Niệm đi tới cửa, “Phong quản gia, làm sao vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Phong Đức rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Không có việc gì, chỉ sắp xếp công tác bảo vệ ở làng du lịch mà thôi.” Phong Đức quay đầu, mỉm cười với cô, nụ cười hết sức hiền lành, “Thời tiểu thư đã xem qua cuộn phim chưa?”

“Đã xem.”

“Như thế nào?”

Thời Tiểu Niệm dừng một chút, mới nói ra hai chữ, “Rất đẹp.”

Cô không biết nên đánh giá cuộn phim này như thế nào.

“Thời tiểu thư cảm thấy đẹp vậy nhất định thiếu gia sẽ vừa ý, xem ra không cần chỉnh sửa.” Phong Đức nhẹ nhàng thở ra, “Vậy cô cứ xem đi, tôi tiếp tục sắp xếp công việc.”

Nói xong Phong đức đi vào nhà gỗ lấy ra sổ ghi chép.

Thời Tiểu Niệm đứng dưới mái hiên nhà gỗ, đôi mắt xoay xoay, là cô đa nghi sao, cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của Phong Đức không thích hợp lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook