Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 58: Bị nhốt trong chiến tranh (9)

Khinh Vân Đạm

24/03/2022

Chung Duệ ghé sát vào xem kỹ, phát hiện quả nhiên trong ngăn tủ đựng rất nhiều đồ ăn. Một thùng gỗ bột mì, một lọ dầu ăn, vài hộp trái cây, mười mấy quả trứng gà, bảy tám cái giăm bông. Bên cạnh có thịt có cá, đã được xử lý theo kiểu ướp muối, hun khói, hoặc là hong gió, cho nên hạn sử dụng rất dài.

Trong ngăn tủ bên phải phía bên dưới, anh còn tìm được mười gói bò khô, mỗi gói khoảng nửa cân. Bên cạnh có túi gạo, nặng tầm sáu cân.

Mọi người nhìn chằm chằm đống lương thực trên mặt đất, trong miệng không kìm chế được ứa nước miếng.

Chung Duệ dò hỏi, “Tìm những chỗ khác chưa?”

Tiền Tuấn tiến lên đáp lời, “Đã tìm, chẳng có gì anh ạ.”

“Ừm.” Chung Duệ lên tiếng, dặn mấy người vác vật tư trên lưng, nói tiếp, “Đi thôi, quay về.”

Nhưng mà anh vừa định đi, lại bị hai túi gạo chặn đường. Cẩn thận xem, bao gạo mới tinh, đóng theo quy cách 5kg.

Mà lúc này, cô gái được cứu đã chẳng biết đi đâu.

“Đậu xanh!! 20 cân gạo!!” Mừng như điên, có người không kìm lòng nổi chửi bậy.

Trong lòng biết đây là quà tạ lễ, Chung Duệ không khách sáo, để mỗi người vác một bao.

Đêm đó, nữ đầu bếp làm mấy món ăn.

Một nồi cháo hầm cực kỳ đặc, từng hạt gạo no đủ, nhìn rất mê người.

Bột mì và trứng gà quấy đều, thái ba cái giăm bông thành phốt vụn bỏ vào, lại rán bằng dầu ăn, hơn ba mươi cái bánh nướng to đùng thơm ngào ngạt đã hoàn thành.

Lại thái một đĩa bò khô, thái một con cá ướp muối mặn, các món ăn đã xong. Chẳng những có cá có thịt, còn có món chính và điểm tâm, bữa ăn cực kỳ thịnh soạn.

“Đêm nay mọi người ăn thoải mái, bao no.” Chung Duệ vừa tuyên bố xong, mọi người bắt đầu tranh đoạt như quỷ chết đói đầu thai.

Tô Hàn cầm cái bánh trứng nướng gặm, trong lòng không khỏi hơi tiếc nuối, nếu có thêm ít hành lá thì càng thơm……

Chung Duệ gia nhập đội quân diệt mồi, tay trái ăn cháo, tay phải cầm bánh trứng, tay trái tay phải thay phiên ăn, ăn thỏa thích. Anh liên tục uống hai bát cháo, ăn hết một cái bánh to, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn dừng lại —— anh có thể ăn tiếp nhưng độ chắc bụng đã đầy, không cần thiết lãng phí.

Sau bữa tối, vài người ôm bụng nằm trên mặt đất, liên tục kêu gào bi thảm mình ăn no căng. Trong vẻ đau đớn của họ lộ ra sung sướng, vui mừng xen lẫn chịu đựng, biểu cảm phức tạp không giống bình thường.

Tô Hàn ngồi xuống gần đồng đội nhỏ, thản nhiên nhắc nhở, “Ngày kia là ngày thứ 11.”

Hệ thống cuối cùng sẽ đưa ra khảo nghiệm gì, chẳng mấy chốc sẽ biết.

Về vấn đề này, câu trả lời của Chung Duệ là, “Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, lo lắng mù quáng cũng vô ích.”

Tô Hàn cảm thấy tâm tư anh chàng này thật vô tâm.

Một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, âm thanh máy móc của hệ thống tuyên bố, “Ngày thứ 10 trong trò chơi, số lượng rương tiếp viện màu trắng 3/50.”

Tô Hàn hơi ngây người, có điều nhanh chóng khôi phục bình thường.

Trên thực tế nguyên nhân cô ngây người là, hôm nay vận may bùng nổ, ba xác suất đồng thời kích hoạt! Không những cô có 4 chai sữa bò, 1 miếng bánh mì đen, 1 miếng bánh mì bơ ruốc, 1 miếng bánh kem chocolate, mà cô còn nhận được năm viên con nhộng dinh dưỡng!

Sau một lúc lâu, âm thanh máy móc của hệ thống tiếp tục nói, “Thành phố E44 còn lại 10,934 người sống sót, trong đó 460 người chơi, 10,474 người dân NPC.”

Tô Hàn nhướn mày, hơi bất ngờ. Chẳng lẽ hiện tại người chơi đều tương đối có thực lực à? Số người còn lại nhiều hơn hẳn cô tưởng tượng.

Chung Duệ đồng cảm cũng ngạc nhiên, “Ban đầu có 20,000 người, lúc này mới chết một nửa?”

Tỉ lệ đào thải 50%, không thể nói thấp. Nhưng anh trải qua mấy phó bản gần nhất đều tương đối hung tàn, động một cái đã chết gần hết, chỉ còn vài người. Bởi vậy so sánh hai bên, phó bản bị nhốt trong chiến tranh có tỉ lệ đào thải tương đối bình thường.

“Có lẽ là cuối cùng họ ý thức được tầm quan trọng của giá trị kinh nghiệm và lên cấp?” Tô Hàn suy đoán, “Nếu mỗi lần đều chỉ miễn cưỡng sống qua cửa, càng đến hậu kỳ, càng khó chịu đựng đến lúc vượt qua cửa ải.”

“Có khả năng, nhưng chẳng sao cả.” biểu cảm Chung Duệ lập tức nghiêm túc, “Quan trọng nhất chính là, ngày mai hệ thống sẽ nói cái gì.”

“Kiên nhẫn chờ đợi đi.” Tô Hàn rà soát kho hàng tùy thân, ý đồ tìm được cảm giác an toàn từ đống vũ khí Desert Eagle, lựu đạn và bom hẹn giờ.

Ngày thứ 10 gió êm sóng lặng.



Ngày thứ 11, âm thanh máy móc của hệ thống tuyên bố, “Chiến tranh thất bại, thành phá. Quân địch chia thành từng nhóm tiến vào thành phố, hoàn thành rửa sạch.”

“Chú ý 1: Hôm nay có 600 binh lính đi vào thành phố. Bọn họ mang súng lục theo người, giá trị thể lực đủ 100, nhìn thấy người sống sót sẽ vô điều kiện tiến hành xạ kích, đuổi giết.”

“Chú ý 2: 600 binh lính chia thành 60 tiểu đội gồm mười người tiến hành lục soát trong thành phố, mong các người chơi chú ý lẩn tránh.”

“600 tên binh lính!” Tô Hàn cau mày, cảm giác việc này khó giải quyết.

Đừng nhìn có hơn mười nghìn người sống sót bên trong thành phố, nhưng đa số không có năng lực chiến đấu. Binh lính tuy chỉ có 600 người, nhưng mỗi người trang bị súng lục, phối hợp ăn ý với nhau.

Càng xui xẻo chính là, nghe giọng điệu của hệ thống, mấy ngày kế tiếp sẽ không ngừng có binh lính vào thành. Thế lực quân địch tuần tự tăng cường, nhân số phe ta lại liên tục giảm bớt, nhìn góc độ nào cũng giống tiết tấu sắp ngỏm củ tỏi.

Tô Hàn xoa xoa giữa mày, tự nhủ muốn chống đỡ đến ngày thứ 15 trong vòng bao vây của mấy ngàn binh lính kiềm giữ súng ống truy kích, gần như bất khả thi. Cho nên, biện pháp thông quan duy nhất là……

“Chúng ta ra tay trước!” Chung Duệ nói bằng giọng chém đinh chặt sắt tuyệt không nghi ngờ, “Mỗi ngày có bao nhiêu binh lính vào thành phố, chúng ta sẽ rửa sạch bấy nhiêu.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy. Chỉ là……” Vẻ mặt Mặt Tô Hàn âu sầu, “Trong thành phố có hơn mười nghìn người sống sót, có bao nhiêu người sẽ cùng đứng lên phản kháng?

“Trốn tránh quá nhiều, nhân thủ không đủ, đối phó với kẻ địch sẽ cực kỳ khó khăn.”

“Cho dù chúng ta có thể lấy một địch mười, nhưng chung quy không thể lấy một địch trăm. Muốn thắng, cần tập hợp lực lượng của tất cả người dân trong thành phố.”

“Vậy cũng phải ra tay trước!” Đôi mắt Chung Duệ đen sẫm, trầm giọng nói, “Chỉ có một bộ phận dẫn đầu phản kháng thành công, những người khác mới có dũng khí cùng đứng lên đấu tranh. Mọi người cùng chơi mèo con trốn tìm, bị bắn chết từng người một chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

“Cũng đúng.” Tô Hàn than nhẹ một tiếng, ngay sau đó tỉnh táo, “Vậy do chúng ta đi đầu đi.”

Trong lúc nói chuyện, 600 binh lính đã được bỏ vào thành phố. Bọn chúng phân tán, đi tìm người sống sót ở khắp nơi.

**

Trong một khu dân cư, một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên, cắt qua không trung, “Chạy mau! Quân địch tới!!”

Không bao lâu, vài người dùng khăn trải giường đóng gói đồ đạc, mang theo tài sản, vội vàng chạy ra bên ngoài. Bọn họ chạy như điên, không dám ngừng lại, không hề có ý định phản kháng.

“Tạch —— tạch ——” tiếng súng vang lên, có người ngã xuống theo tiếng súng.

Những người khác chẳng dám quay đầu, hơn nữa chạy càng nhanh. Sợ một khi dừng lại, người bị bắn chết là chính mình.

“A……” Một câu bé 6 tuổi không cẩn thận vấp ngã, ngã ngồi trên mặt đất.

Mẹ cậu cuống quít dừng lại, muốn bế đứa bé. Nhưng trường kỳ suy dinh dưỡng, cô không có sức lực, không thể ôm nổi.

“Giúp tôi với, cầu xin các người giúp giúp tôi với.” Người mẹ trẻ thấp giọng cầu xin.

Song vẻ mặt những người khác hoảng loạn, hận không thể một giây chạy ra mấy trăm mét, căn bản không muốn dừng bước chân.

Phía sau, mười tên binh lính từng bước một đến gần.

Người mẹ trẻ ôm chặt con trai mình, trong ánh mắt toát ra sự tuyệt vọng.

Đúng lúc này, lượng lớn bi thép như mưa lao về phía bọn lính.

Người mẹ trẻ bảo vệ con mình thật kĩ, che cậu bé kín mít.

Bên kia, tiếng bi thép nện vào mặt đất không ngừng, thỉnh thoảng vang lên tiếng súng. Nếu có người nghiêng tai lắng nghe, sẽ phát hiện tiếng súng vang lên hơi có khác biệt, hình như từ hai loại súng kích cỡ khác nhau.

Thật lâu sau, một người đi đến trước mặt người mẹ trẻ, khẽ an ủi, “Đã an toàn.”

Người mẹ trẻ hoảng hồn, thật cẩn thận ngẩng đầu. Nhưng lúc này cô lại phát hiện, binh lính lần lượt hóa thành ánh sáng trắng, hiển nhiên đã bị đánh bại.

Sao lại thế này? Cô mờ mịt nhìn xung quanh.

Tô Hàn cất cao tiếng nói nói thật to, “Tiểu đội quân địch đến điều tra đã bị giết chết, mọi người không cần chạy trốn nữa.”

Quân địch đã chết?



Có mấy người chạy không xa, lúc này không nhịn được quay đầu thăm dò tình hình. Chờ phát hiện mười tên lính thật sự biến mất toàn bộ, đôi mắt bọn họ bỗng nhiên trợn tròn, giống như không tin nổi sự thật này.

Chung Duệ dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén rà soát bốn phía, cực kì khí thế. Chờ ánh mắt mọi người lộ ra vẻ e ngại, anh mới thờ ơ nói, “Thành phố lớn ngần này, quân địch có 600 tên, mỗi tên đều có súng, các người có thể chạy trốn đi đâu?”

Mọi người rất bất mãn, “Cũng không thể ngồi chờ chết!”

“Chúng tôi không biết đánh giặc, đương nhiên chỉ có thể chạy trốn.”

“Mặc dù chúng tôi có ba mươi mấy người, nhưng không có vũ khí, đánh với bọn chúng như thế nào? Không chạy chắc chắn bỏ mạng!”

Khóe miệng Chung Duệ cong lên, thể hiện không đồng tình, “Có biết vót nhọn đầu gỗ làm cung làm mũi tên không? Biết lấy cục đá ném vào gáy bọn chúng không? Một người ôm lấy đùi tên lính, một người ôm lấy cánh tay tên lính, người thứ ba dùng con dao nhỏ cắt động mạch, mạch máu của mục tiêu, có làm được không?”

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Chung Duệ trầm giọng nói, “Không ai trời sinh sẽ biết đánh giặc. Không muốn chết thì phải cắn răng đi học.”

“Nói thật nhẹ nhàng.” Có người nhỏ giọng phản bác.

Tô Hàn đột ngột cười nhạo, nói chuyện không hề khách sáo, “Lúc thành phố bị đóng cửa, các người biết trồng đồ ăn không? Biết đi kiếm nước sạch không? Biết sống sót như thế nào khi không điện không nước không khí thiên nhiên không?”

Không đợi những người khác nói chuyện, cô tiếp tục nói, “Không phải tinh thông kỹ xảo sinh tồn, mọi người mới còn sống. Mà là hoàn cảnh bức bách, không thể không đi nghiên cứu, học tập, thích ứng, mọi người mới sống tới ngày nay.”

“Không biết? Vậy nghĩ cách đi học!”

“Bất kể các người đánh hay chạy, chắc chắn tôi sẽ phản kháng đến cùng.”

Mặt Tô Hàn không biểu cảm nhìn mọi người, gằn từng chữ, “Tôi tuyệt đối không làm con sơn dương mặc người chém giết.”

Bỏ xuống câu cuối cùng, Tô Hàn không chút do dự xoay người bỏ đi —— quân địch rất nhiều, thời gian hữu hạn, cô không có thời gian dư thừa để lãng phí. Tiếp theo là Chung Duệ, không tiếng động bỏ đi. Sau đó là mười một người cầm ná cao su trong tay, không nói một lời, thản nhiên đi mất.

Còn lại những người dân hai mặt nhìn nhau, thật lâu không ai mở miệng nói chuyện.

Thật lâu sau, một người thở dài, không thể không đối mặt hiện thực, “Thật ra bọn họ nói không sai, địa phương lớn như thế, chúng ta có thể chạy đi đâu?”

“Không ngờ bị một cô gái trẻ xem thường……” Có người đau buồn nghĩ lại, “Đàn ông đàn ang như tôi lại vô dụng, chẳng lẽ không sánh bằng một cô gái?”

“Thật ra ngẫm lại, quân địch không đáng sợ như vậy. Nếu lợi hại, chẳng phải giờ đã chết sạch à? Nghiêm túc chiến đấu, chúng ta có thể thắng.”

“Không ăn, không uống tôi có thể sống một năm, không lý nào bây giờ không chống đỡ nổi. Mọi người đều là hàng xóm mấy chục năm, đều tụ tập nghĩ cách, xem chuyện này đến làm như thế nào.”

“Hay là đào hố đi? Đào sâu một ti, sâu đến mức kẻ địch sau khi dẫm trúng bẫy không thể trèo ra, sau đó chúng ta lấp đất chôn người.”

……

Mọi người tôi một lời anh một câu thảo luận, cũng tích cực bày mưu tính kế. Dòng máu nóng đã lâu nguội lạnh trong người được sục sôi, cuối cùng không cách nào coi thường.

**

Bên kia, cơn giận còn sót lại của Tô Hàn chưa tiêu. Mặc dù biết rất nhiều người chỉ muốn sống, nhưng mắt thấy hơn ba mươi người bị mười người đuổi giết, cô vẫn cảm thấy trong lòng uất nghẹn —— trực tiếp đoàn kết kéo bè kéo lũ đánh nhau, chiến đấu đã sớm kết thúc!

“Tại sao anh không mắng họ mấy câu?” Tâm trạng Tô Hàn cực kém.

Chung Duệ liếc mắt, “Nói cái gì? Tôi đang ấp ủ lời kịch, đã bị cô nói hết trơn.”

Tô Hàn, “……”

Tác giả có lời muốn nói: Tư liệu biểu hiện, thời kỳ chiến tranh mấy chục binh lính cầm dao có thể giết chết mấy ngàn người, bởi vì không ai phản kháng.

Có đôi khi tư duy con người thật sự rất kỳ lạ. Phản kháng sẽ chết, cho nên không đấu tranh. Nhưng chẳng có ai nói không phản kháng là có thể sống

**

Trong trò chơi không có chỗ trí mạng, cho nên gáy, huyệt Thái Dương, trái tim bị công kích đều không chết. Cùng lý đó, sau khi bị tấn công sẽ giảm giá trị thể lực, cho nên số lượng bi thép công kích đủ nhiều, cũng có thể bắn chết người.

**

Trong trò chơi, người chơi và NPC sau khi chết đều sẽ hóa thành ánh sáng trắng biến mất, NPC không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì đây là “Thường thức” mà họ được trang bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook