Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 72: Nhân tâm (3)

Thì Bất Đãi Ngã

24/01/2018

​Miệng mấp máy, ta tiến lên đỡ lão nhân đang run tẩy hành lễ đứng dậy, mới chỉ không gặp ông ta vài ngày, lại để cho người ta có loại cảm giác giống như cả một đời.

​Nhìn người trước mắt, một chút cũng không giống với lão ngự y tinh thần sôi nổi trước đây, giờ phút này gương mặt của ông ta bởi vì bệnh mà trở nên tái nhợt, tóc dường như cũng bạc đi nhiều, gò má hóp lại, làm cho ông ta càng trở nên già nua hơn nữa, cũng chính thời khắc này, ta mới giật mình cảm thấy lão nhân trung thành này đã già thật sự.

​Trương Đình Ngọc nhìn ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng…”

​“Đừng ăn nói khách sáo nữa.” Ta phất tay ngăn ông ta lại rồi nói: “Trẫm biết rõ những ngày này ngươi đã chịu khổ nhiều rồi.” Dứt lời, ta thở dài một tiếng, tự mình tiến lên đỡ ông ta vào phòng. Sau đó ta mới chú ý đến cái người trẻ tuổi đang quỳ phía sau ông ấy, có lẽ là Vương Kiến mà Trác Văn Tĩnh có nói tới, ta chăm chú nhìn hắn, ánh mắt Vương Kiến sáng rực nhìn ta, trong con ngươi lại mang theo vài phần cao ngạo bất mãn.

​Ta nhướng nhướng mày quay đầu nhìn về phía Trương Đình Ngọc nói: “Trước kia, ngươi từng tiến cử cho trẫm một thái y họ Vương, chắc hẳn là hắn rồi.”

​Trương Đình Ngọc ho khan hai tiếng đáp: “Hoàng thượng anh minh, Vương thái y mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng y thuật rất cao minh, lão thần hi vọng trong lúc lão thần không có ở đây, hắn có thể chăm sóc cho Hoàng thượng.”

​Ta nghe xong ‘ah’ một tiếng rồi nhàn nhạt nói: “Trẫm nhìn đồ đệ này của ngươi hình như rất bất mãn với trẫm, trẫm e rằng không thể tin tưởng được.”

​Trương Đình Ngọc nghe ta nói xong, gò má vốn tái nhợt liền có chút ửng đỏ, rồi sau đó ông ta vội vàng đứng lên nói: “Hoàng thượng thứ tội, Vương Kiến hắn tính tình có chút cổ quái, đây cũng là do lão thần không thường xuyên dẫn theo hắn vào cung khám bệnh, chỉ sợ mạo phạm đến quý thể của Hoàng thượng cùng với tất cả nương nương, nhưng Vương Kiến trời sinh tính tình ngay thẳng, thỉnh Hoàng thượng xét thấy hắn thật thà mà bỏ qua cho hắn, tha thứ tội vô lễ của hắn.”

​Nhìn Trương Đình Ngọc, ta nhíu nhíu mày, lần nữa tiến lên đỡ ông ta đứng dậy, rồi sau đó than nhẹ một tiếng nói: “Ở cái hoàng cung này, nếu tính tình còn cổ quái như vậy, hiện tại trẫm vì nể mặt ngươi mà bỏ qua cho hắn, ngày sau nếu đắc tội với người khác, trẫm không thể ‘nước xa mà cứu lửa gần’ kịp, sợ là hắn sẽ làm liên lụy tới thanh danh của ngươi đấy.”

​Vương Kiến nghe ta nói xong, vội nói: “Hoàng thượng thứ tội, vi thần vừa rồi vô lễ.”

​Ta nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói: “Tâm khí cao ngạo, cần phải tôi luyện.” Dứt lời ta cũng không nhìn hắn nữa, mà là đỡ Trương Đình Ngọc ngồi xuống ghế, nói: “Trẫm thấy thân thể của ngươi không được tốt, cũng đừng nhiều lời nữa, nên hảo hảo nghỉ ngơi.”

​“Tuổi già sức yếu, chịu không nổi mưa gió nữa rồi.” Trương Đình Ngọc bi thương cười nói.

​Ta nhẹ gật đầu, do dự rồi nói: “Vừa qua năm mới, Hoàng hậu mang thai đã được năm tháng, trong lòng trẫm rất là lo lắng.”

​Trương Đình Ngọc nghe ta nói xong, ho khan hai tiếng, ta tức thì phân phó Vương Kiến đang quỳ trên mặt đất đi pha trà cho ông ấy.

​Sau khi Vương Kiến rời đi, gương mặt của Trương Đình Ngọc vì ho mà đỏ lên, nhìn ta đáp: “Hoàng thượng, thứ cho lời vi thần nói thật, thai nhi của Hoàng hậu đang ở trong thời kỳ quan trọng, cần người có tâm chăm sóc, Vương Kiến kia tuy tính tình có chút cổ quái cao ngạo, nhưng sẽ không cùng người khác thông đồng làm bậy, thái độ làm người coi như trong sạch, nếu được Hoàng thượng trọng dụng, chắc chắn sẽ trung tâm.”

​Nghe ông ta nói xong, ta nói: “Trẫm hiểu ý của ngươi, thế nhưng trẫm vẫn không thể tin hắn.”

​Trương Đình Ngọc lại ho khan hai tiếng đáp: “Chỉ trách lão thần ngã bệnh không đúng lúc, không thể một mực chăm sóc cho Hoàng hậu.”

​Ta lắc đầu nói: “Trẫm nghe được nguyên nhân từ chỗ của Nguyên Bảo, mẫu hậu bất quá chỉ là mượn cơ hội nổi giận, trừng phạt ngươi vì sự thật lúc trước mà thôi, nói cho cùng vẫn là vì còn tức giân chuyện đứa bé năm đó của Như phi.”

​Trương Đình Ngọc đáp: “Lão thần không dám.”

​“Có cái gì không dám, có lẽ ngươi cũng nghe nói, gần đây mẫu hậu với trẫm có chút bất hòa. Trẫm xao nhãng triều chính đã lâu, tuy hiện tại vẫn chưa nắm chắt được, nhưng sẽ có bao nhiêu người đứng về phía trẫm, ngược lại thật sự không nói chính xác được… Trẫm không phải không muốn thay đổi hậu cung, nhưng nếu không có nguyên do gì, hậu nhân có đồn đãi trẫm trầm mê mỹ sắc thì cũng thôi đi, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Văn Tĩnh, nói hắn là người tàn sát hậu cung, máu lạnh vô tình, trẫm không muốn hắn gánh trên lưng cái thanh danh này.”

​Trương Đình Ngọc nghe ta nói xong đáp: “Hoàng thượng, khuấy động chi bằng yên lặng thì hơn, nếu Hoàng thượng kiên nhẫn chờ đợi, chắc chắn sẽ đem những loạn thần tặc tử kia một mẻ hốt gọn.”



​Nghe hắn nói xong ta cười nói: “Trương Đình Ngọc, trong toàn bộ hậu cung này người hiểu tâm tư của trẫm nhất chính là ngươi, những ngày này trẫm cũng đã minh bạch lòng người, càng làm lòng trẫm lạnh lẽo, cho nên trẫm rất tín nhiệm ngươi… Những lời này cũng không phải là nói dối ngươi. Ngươi ở trong nội cung này lâu như vậy, đã từng hầu hạ cho phụ hoàng, lúc trước phụ hoàng đối với Liễu phi như thế nào, ngươi còn hiểu rõ hơn ta, hiện tại tình huống đổi thành ta với Văn Tĩnh, trong lòng mẫu hậu bất mãn, cộng thêm bị Như phi ở một bên xúi giục, ngươi lại ngã bệnh, nên trẫm rất là lo lắng cho tình cảnh của Văn Tĩnh.”

​Trương Đình Ngọc nghe ta nói vậy, trầm mặc đáp: “Hoàng thượng, mặc dù trước đây Hoàng thượng không để tâm đến việc triều chính, hoàng cung nhất thời do gian thần thao túng, thế nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, chỗ Thái hậu cùng Như phi cũng nên nhượng bộ một bước, hơn nữa Hoàng thượng cũng không cần lo lắng quá cho Hoàng hậu, tuy bây giờ Hoàng hậu đang mang long thai, nhưng năng lực tự bảo vệ bản thân vẫn có đủ.”

​“Trẫm không sợ minh thương, chỉ sợ ám tiễn.” Nghe ông ta nói xong, ta nói: “Lúc trước ngay cả Liễu phi cũng không đề phòng, bằng không thì…” Bằng không thì làm sao có chuyện Tam ca trúng độc.

​Lời này ta đương nhiên sẽ không nói ra, mà trong lòng Trương Đình Ngọc có lẽ cũng đã biết.

​Thấy ông ta trầm mặc, ta hỏi: “Được rồi, không nói tới chuyện đó nữa, sau này ngươi có tính toán gì không?”

​“Lão thần muốn hồi quan về quê.” Trương Đình Ngọc lần này ngược lại không còn úp úp mở mở nữa: “Tuổi đã già, muốn vinh quy quê cũ. Huống chi lão thần ở đây cũng không giúp được gì cho Hoàng thượng, không bằng quay về thì tốt hơn.”

​Lần này ngược lại ta không uy hiếp ông ấy nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Ý trẫm cũng như thế, Trương Đình Ngọc, ngươi là người thông minh, trẫm cũng hiểu, giữ bí mật trong lòng rất khó chịu, nhưng có vài chuyện nên chôn giấu cả đời. Hôm nay trẫm tới, là để nói cho ngươi biết những điều này, đêm nay, ngươi nên trực tiếp xuất cung, trẫm sẽ để Nguyên Bảo đích thân đưa tiễn ngươi, nhớ kỹ rời kinh thành này rồi, đời thứ ba sau này, không cần thiết phải tiến cung hành nghề y.”

​“Lão thần đa tạ Hoàng thượng ân điển.” Trương Đình Ngọc nhìn ta kích động quỳ xuống hô.

​Ta nhìn ông ấy nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”

​Thật ra phương pháp tốt nhất để cho bí mật vĩnh viễn là bí mật, chính là làm ngươi không còn mở miệng được nữa, nhưng mà nhìn người trước mắt này, thấy bộ dáng ông ta như vậy, ta thầm nghĩ, nên lưu lại một mạng, dù sao cũng là người trung thành hiếm có.

​Rồi sau đó, ta với Trương Đình Ngọc hàn huyên đôi câu khác, đối với Vương Kiến, người được Trương Đình Ngọc tiến cử nối nghiệp, ta cũng không bình luận gì, dù sao chưa từng tiếp xúc, nên không ai dám cam đoan được điều gì, vạn nhất xảy ra sai lầm nào, người hối hận cả đời chẳng phải đó là ta sao.

​Sau đó ta đứng dậy ly khai, trước khi đi, Trương Đình Ngọc bái ta ba lạy, tối ngày hôm đó, Trương Đình Ngọc đã được bí mật hộ tống xuất cung, nghe nói ông ta về quê nhà ở Giang Nam mua vài mẩu ruộng, sống cùng người nhà, cả đời trôi qua an bình, hơn nữa ông ấy rất tuân theo lời của ta, đời thứ ba không đến kinh thành, cũng không hành nghề y, đương nhiên đó đều là chuyện của sau này.

​Còn hiện tại, ta đang từ Thái y viện ra về, cỗ kiệu tiến thẳng đến Giao Thái điện, thời điểm đi, ta nhìn thấy thân ảnh Tiểu Đào cùng Tiểu Thanh đang hầu hạ bên cạnh Tiết Như Ngọc đi từ phía xa, vì vậy ta dừng lại một chút, kêu Bồi Tú tiến lên hỏi vì sao bọn nàng ở đây.

​Biết được câu trả lời là phụng lệnh Tiết Như Ngọc tới thăm Trác Văn Tĩnh, ta nghe xong câu này, trong lòng liền xùy cười một tiếng, Tiết Như Ngọc này da mặt cũng quá dày, nếu là trước đây, nàng thấy Trác Văn Tĩnh cũng làm như không thấy, mà những ngày qua ngược lại rất tuân thủ quy củ, còn cho người đến bái kiến Trác Văn Tĩnh. Nghĩ như vậy, ta phất tay tiếp tục hướng về phía trước.

​Đi đến Giao Thái điện, thấy Trác Văn Tĩnh đang ở hậu viện cho chim tước ăn, đồ hắn rải chính là bánh ngọt do ngự thiện phòng làm. Sau khi nhìn thấy ta đến, hắn ngắm nghía bánh ngọt trên tay, nhìn ta khẽ cười hỏi: “Lão thái y không sao chứ?”

​Ta lắc đầu lấy bánh ngọt từ tay hắn tiếp tục cho chim ăn nói: “Sự tình chưa tới nổi nghiêm trọng, nhưng e rằng không thể tiếp tục chăm sóc ngươi được nữa rồi.” Mẫu hậu muốn mạng ông ta, hiện tại ta có thể bảo vệ ông ta đã không dễ, ngày sau phải xem vận mệnh của ông ta rồi.

​Trác Văn Tĩnh nghe được lời này, thở dài, rồi không nói gì nữa.

​Ta nhìn chim tước nhảy nhót trước mắt hỏi: “Bánh ngọt này là do Như phi đưa đến phải không?”

​Trác Văn Tĩnh nhàn nhạt đáp: “Mặc dù có chút lãng phí, nhưng mà, vi thần thật sự không thích những món này. Ngược lại tiện nghi cho con chim này.

​Ta nghe xong cười nói: “Nếu ngươi thích gì, nói cho Nguyên Bảo là được, những ngày này sẽ để cho hắn đến đây hầu hạ ngươi a.”

​Hắn nhẹ đáp ‘tốt’.

​Ta quay đầu nhìn hắn, đang rắc bánh ngọt xuống đất, nhưng vẫn nhìn hắn như cũ, định mở miệng nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, mà Trác Văn Tĩnh thì vẫn một mực im lặng nhìn ta cười… Phảng phất cái gì cũng đều minh bạch, lại tựa như cái gì cũng đều không biết. Sau cùng, ta tiến lên ôm hắn vào trong ngực, trầm thấp gọi tên của hắn, Trác Văn Tĩnh cũng đáp lại ‘ân’.



​Sau một tháng từ sự kiện lần trước, bởi vì ta bất mãn với mẫu hậu, nên cũng chẳng muốn đi thỉnh an, vì bà luôn bày ra vẻ mặt chán ghét ta, trong khoảng thời gian này, Tiết Tầm có dâng tấu, nói là năm sau chuẩn bị xuất quan, đi sa mạc ở Tây Bắc nhìn xem một chút. Ta nhìn tấu chương của hắn hồi lâu, cuối cùng cầm bút phê lên chữ chuẩn đỏ tươi.

​Kỳ thật at đã sớm nghe nói, năm trước Tiết Tầm ngã bệnh, Trác Văn Tĩnh có phái người đi xem, nhưng hắn lại không có đề cập với ta chuyện này, mà ta cũng không muốn nói chuyện liên quan đến Tiết Tầm với hắn. Cho nên việc này coi như chấm dứt.

​Nghĩ đến đây ta thở dài, Tiết Tầm đối với ta mà nói, chính là nhân sinh không như ý, đại khái là thế. Tuy đã phê chuẩn sổ con, nhưng ta vẫn đặt nó ở đây, quyết định sau khi qua tết nguyên tiêu sẽ để cho hắn ly khai.

​Mùa xuân thời tiết se lạnh, trong nội cung cực lạnh, nhưng ngày 15 đó, tiế trời lại vô cùng tốt, thái dương ấm áp, đêm đó, ta dự yến hội cùng quần thần ở ngự hoa viên ngắm trăng, tuy nói cho có văn vẻ, nhưng cũng không có gì thú vị.

​Quần thần thấy ta khỏe mạnh trở lại cho nên đều cung kính chúc mừng, ta nghe những lời chúc của bọn họ, chỉ cười khẽ, thời điểm nhìn thấy Tam ca cùng Tiết Thanh, cũng chỉ là nhìn lướt qua, chỉ là lúc nhìn đến Tiết Tầm ở phía xa xa, ta ngưng lại, thấy hắn tựa hồ bệnh cũng không nhẹ, cả người gầy gò, thân thể đơn bạc, y phục mùa đông mặc lên người lại rộng phùng phình ra rất nhiều.

​Nhớ tới lời thỉnh cầu của hắn, ta thở dài, rồi sau đó rủ mắt xuống, ngón tay vừa lướt qua ly rượu, Trác Văn Tĩnh thấp giọng nhàn nhạt nói: “Ngự ý nói, hiện tại Hoàng thượng không nên uống nhiều rượu.”

​Nghe hắn nói xong, ta ho khan hai tiếng nói: “Thật sự lâu rồi trẫm chưa nếm qua chút nào, cho nên có chút tưởng niệm.”

​Trác Văn Tĩnh lập tức liếc ta nói: “Hoàng thượng, vậy thì vì vi thần mà nhịn xuống đi a.” Lúc hắn nói lời này, tuy thần sắc bình thường, nhưng hai tai lại đỏ hết lên, nhìn dưới ánh đèn, đặc biệt mê hoặc lòng người.

​Ta trầm thấp cười hai tiếng nói: “Được.” Nếu là vì hắn cùng với hài tử trong bụng, ngược lại có thể chịu đựng được.

​Còn mẫu hậu cùng bọn người Như phi ở bên trong bức rèm phía sau chúng ta, Thẩm Vân cũng ở cùng mẫu hậu, ta coi như không thấy, thì thầm nói lời này với Trác Văn Tĩnh. Ngẫu nhiên bốn mắt chạm nhau khẽ cười.

​Qua ba lần rượu, mẫu hậu nói đã mệt, nên dẫn theo Thẩm Vân đứng dậy ly khai, Tiết Như Ngọc cũng đi cùng, quần thần nhìn ta lại nhìn nhìn mẫu hậu, thần sắc đều không giống nhau.

​Ta tức thì cười lạnh, tiếp tục cùng quần thần chung yến.

​Lại ngây người như vậy trong một lát, ta nhìn thấy sắc mặt của Trác Văn Tĩnh có chút khó coi, vì vậy kêu Nguyên Bảo đưa người trở về, Trác Văn Tĩnh cũng không có từ chối, hành lễ xong ly khai.

​Chờ hắn đi rồi, Tam ca tiến lên kính ta ly rượu, nói vài lời chúc mừng, ta thờ ơ gật đầu, cầm lấy ly rượu ngửa đầu lên uống, nếu có Trác Văn Tĩnh ở đây, đương nhiên ta có thể nhịn lại, nhưng hắn đã đi rồi, ta đây thừa dịp uống vài ngụm, chỉ là tối nay xem ra phải ngủ một mình.

​Nghĩ như vậy, ta có chút cao hứng, cùng mấy lão thần cùng thời với phụ hoàng uống mấy ly, cùng hàn huyên với nhau vài câu, bầu không khí ngược lại có chút hòa hợp. Trong lúc đó, Tiết Tầm vẫn một mực im lặng uống rượu, Ngôn Nhất ở bên cạnh hắn, khi thì lạnh lùng trừng mắt với ta, ta làm như không thấy.

​Thời gian lại trôi qua nửa nén hương, ta cảm thấy có chút say rồi, vì vậy liền nói vài câu kêu bọn họ cứ chơi vui vẻ, sau đó liền rời đi.

​Thời điểm trở lại hậu cung, sắc trời đã khuya, ta ngồi trên kiệu loan, híp nửa mắt, tuy rằng không muốn quấy rầy Trác Văn Tĩnh trong lúc này, nhưng ta vẫn có chút bất an, vì vậy đáng ra đang trên đường hồi trở về Bnà long điện, ta lại thay hướng.

​Chỉ là lúc thay hướng đi, vừa qua khỏi cầu đá, ta cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng đen, vì vậy liền sững sờ, cho người ngừng kiệu. Bồi Tú bước lên phía trước vịn ta, ta chỉ vào rừng cây quát: “Kẻ nào đang ở đó?”

​“Hoàng thượng, chỗ đó làm gì có ai.” Bồi Tú vịn ta nói: “Chỉ là cánh rừng.”

​Ta híp mắt, rồi sau đó nói: “Lục soát cho ta.” Tuy ta có chút say, nhưng bóng dáng kia thật sự đã lướt qua, ta không tin mình bị hoa mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook