Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 155: Như vậy thích hợp sao?

Trì Đường

08/08/2019

Edit: Meo_mup

“Đợi tới lúc em ám đi rồi nói.” Thương Sùng mở cửa, mỉm cười.

Đợi đến khi Sở Niệm rời đi, Thương Sùng phất tay hạ một kết giới trong phòng. Hai thân ảnh từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, một lúc sau Cẩm Mặc và Hoa Lệ xuất hiện trước mặt Thương Sùng.

Thương Sùng nói: “Trong ba ngày này các ngươi canh giữ thân thể Sở Niệm thật chặt, nếu để thất thủ thì đừng trách ta trừng phạt các ngươi!”

“Hoa Lệ hiểu rõ!”

“Cẩm Mặc hiểu rõ!”

Lúc này Hoa Lệ và Cẩm Mặc không còn bộ dáng lông bông như trước, vâng dạ một lời nghiêm túc đáp.

Thương Sùng gật đầu, nhìn Cẩm Mặc. “Hãy nhớ những gì ta đã nói với ngươi, cứ làm đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Cẩm Mặc chau mày, hạ giọng “Cẩm Mặc biết.”

---

Dặn dò mọi việc xong, Thương Sùng cùng Sở Niệm rời nhà.



Vương Lượng trang bị cho mình một máy ghi âm mini, đưa camera mini cho Thương Sùng.

Thương Sùng dùng nước mắt trâu để cho Vương Lượng có thiên nhãn, dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng khi thấy Sở Niệm trở thành linh hồn, trong lòng Vương Lượng vẫn run lên. Hắn nhìn Sở Niệm nói, “Như vậy…Thích hợp sao?”

Sở Niệm xua tay ra hiệu không sao, “Yên tâm đi,không cần lo lắng cho em. Chỉ cần chúng ta có thể xử lý chuyện này trong vòng ba ngày thì em cho dù có thế nào cũng không sao.”

Vương Lượng vẫn là có chút không yên tâm, lại quay người nhìn về phía Thương Sùng.

Thương Sùng thở dài, vỗ vai hắn.

“Không cần nghĩ nhiều đâu, cô ấy sẽ không có việc gì.”

Sở Niệm sẽ không có việc gì, chính hắn cũng không để cho nàng có việc gì!

Bạn trai người ta đã nói vậy rồi, mình còn do dự cái gì thì cũng không tốt.

Vương Lượng thở dài, trầm mặc im lặng.

9:50

Từ Chí Sơn đúng hẹn đến chợ người.



Sau khi cùng Thương Sùng, Vương Lượng nói chuyện phiếm vài câu thì cùng họ lên taxi chạy về phía ga tàu lửa.

Vì đến cuối năm rồi nên xe lửa thật đông người.

Từ Chí Sơn nói mình phải xếp hàng mua vé cả đêm mới mua được ba vé ngồi. Mỗi người một chỗ, mười mấy tiếng sẽ qua rất nhanh.

Vương Lượng và Thương Sùng giả bộ cười nói không sao, nhưng trong đòng đều rõ ràng là thằng nhóc này đúng là keo kiệt không chịu bỏ thêm tiền.

Một người trưởng thành bán được cả mấy vạn tệ, vậy mà Từ Chí Sơn này vẫn còn bủn xỉn.

Sở Niệm bay bên cạnh hai người bọn họ, nhìn bọn họ cả người đều không thoải mái, lần đầu tiên cảm thấy làm quỷ hồn cũng có chỗ tốt.

Nghĩ tới còn mười mấy tiếng phải vượt qua, Sở Niệm cảm thấy ê mông thay cho bọn họ.

Lắc lư, mê mệt. Lúc xuống tàu Thương Sùng liền cảm thấy thế giới bên ngoài thật tươi đẹp.

Duỗi cẳng chân đã tê dại, Thương Sùng và Vương Lượng đi theo Từ Chí Sơn một bước cũng không rời.

Theo lệ thường, Từ Chí Sơn sẽ đưa bọn họ đi ăn cơm, sau đó nhân cơ hội cho thuốc mê vào trong nước uống, cho bọn họ mê man.

Thương Sùng và Vương Lượng dĩ nhiên biết rõ trong nước có bỏ thuốc, nhưng vẫn không do dự mà đem nước uống sạch trơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook