Tung Hoành Cổ Đại

Chương 151: THIÊN SƠN HỎI TỘI

Ôn Uyển

18/04/2021

Thái Vi điện đổi một nhóm người hầu phục vụ mới, những người này đều là do Tống Vĩnh Kỳ tự lựa chọn, nói cách khác toàn bộ đều trung thành với Tống Vĩnh Kỳ.

Tống Vĩnh Kỳ cũng điều Bát Nương tới, Bát Nương đã từng hầu hạ Thái hậu đời trước, rất được bà ấy coi trọng. Bát Nương là người ngay thẳng có thể tin tưởng, Tống Vĩnh Kỳ cũng đặt lòng tin ở nàng.

Người trong cung gọi nàng là Bát Nương cô cô, nàng trước kia là Nhị phẩm thượng thực. Trước đó từng bị sai xuất cung hầu hạ đồ ăn thức uống cho Trấn quốc Vương Phi lúc mang thai, về phương diện ẩm thực cũng có tìm tòi học hỏi. Tống Vĩnh Kỳ đã sớm muốn điều nàng tới hầu hạ việc ăn uống cho Ôn Yến, nhưng trước đó Ôn Yến nói người hầu ở Thái Vi điện rất khá, không muốn làm phiền Bát Nương cô cô, cho nên liền thôi. Bây giờ toàn bộ người trong Thái Vi điện đã chuyển đi, Tống Vĩnh Kỳ liền cho Bát Nương tới, chịu trách nhiệm mọi chuyện trong cung!

Chuyện phát sinh trong buổi tối hôm đó ở Thái Vi điện cũng không tiết lộ ra ngoài. Khanh Nhi cũng không nói, việc này sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của Tống Vĩnh Kỳ, đã là chuyện làm ảnh hưởng đến Tống Vĩnh Kỳ nàng sẽ cân nhắc trước mới làm. Nam nhân đều kiêng kị nhất chuyện bị cho đội nón xanh, Khanh Nhi sẽ không để cho Tống Vĩnh Kỳ bị người ngoài chê trách.

Đương nhiên Bát Nương cũng không biết buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không tự lén suy đoán, muốn tồn tại được ở trong cung, bài học đầu tiên cần học chính là bất cứ lúc nào, bất cứ tình huống gì xảy ra, nếu như chủ tử không nói thì không thể dò la thăm hỏi.

Biết được quá nhiều, ngược lại sẽ tự rước lấy tai họa!

Đến ngày thứ ba Thiên Sơn trở lại cung, trông thấy trong cung đã thay đổi toàn bộ, ngạc nhiên không thôi, hỏi Ôn Yến: “Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì?”

Ôn Yến đem toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm đó kể lại cho Thiên Sơn, nghe xong Thiên Sơn cực kỳ giận dữ, lập tức vén tay áo lên muốn đi đánh cho Khanh Nhi một trận. Lãnh Ninh đi theo nàng vào cung, thấy nàng tính tình nóng nảy, vội vàng khuyên can, nói: “Tuyệt đối không nên hành sự lỗ mãng, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh là nàng làm!”

Thiên Sơn tức giận ngất trời, phẫn nộ nói: “Không phải nàng thì là ai? Người phụ nữ này bụng dạ xấu xa, vừa tinh ranh như quỷ, đương nhiên chúng ta không có chứng cứ, nhưng cho dù không có chứng cứ ta cũng biết là nàng làm.”

Lãnh Ninh cau mày nói: “Ngươi cũng không thể suy đoán lung tung như vậy, Khanh Nhi cô nương là em gái của Hoàng thượng, được hoàng thượng rất cưng chiều. Hơn nữa, Khanh Nhi cô nương cũng không giống loại người như vậy.”

Thiên Sơn hừ một tiếng, không vui nói: “Ngươi nhìn thấy người ta mặt mũi xinh đẹp cho nên cảm thấy nàng là người tốt? Ta nói cho ngươi biết, trên thế giới này, càng là thứ đồ xinh đẹp thì càng có độc, ngươi nhìn xem Lý Tuân thích nàng, kết cục thế nào? Còn không phải là tốn thời gian, cuối cùng bị nàng vứt bỏ? Nếu ngươi thích nàng, cẩn thận cũng bị rơi vào kết cục bi thảm như vậy.”

Lãnh Ninh trừng mắt nàng, “Ngươi đừng có nói xằng bậy, ta nói thích nàng lúc nào? Chẳng qua là luận trên cơ sở thực tế, ngươi kích động như vậy cũng có tác dụng gì, chưa nói đến chuyện có phải nàng đứng phía sau thao túng mọi chuyện hay không, nếu như không phải, là ngươi vu oan nàng, còn nếu đúng thì ngươi là đánh rắn động cỏ.”

Lãnh Ninh nhìn Ôn Yến đang ở bên cạnh uống trà, nói: “Ôn đại phu, ngày khuyên nhủ nàng đi.”

Ôn Yến ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn Lãnh Ninh, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Tại sao ta lại phải khuyên nàng không đi? Thực tế ta đang muốn nàng đi náo loạn một trận.”

Một giọt nước cũng không lọt, không có chút sơ hở. Khanh Nhi có lẽ đoán chắc cô không làm gì được nàng, đúng vậy, theo đạo lý thì cô quả thật không có cách nào hỏi tội nàng, nhưng nếu Thiên Sơn đã muốn đi gây chuyện thì cứ để nàng náo loạn thôi. Tính cách nóng nảy của Thiên Sơn trong cung ai cũng biết, nàng trước lại là người bên cạnh Thái hậu, người trong cung ít nhiều cũng cho nàng mấy phần mặt mũi. Về sau coi như không náo loạn được gì, chí ít cũng để cho người trong các cung khác đều nghi ngờ, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khanh Nhi như vậy, nếu nàng lại tiếp tục ra tay cũng coi như không dễ.

Lãnh Ninh không nghĩ tới ngay cả Ôn Yến đều tán thành cho Thiên Sơn đi gây chuyện, hắn vẫn cho rằng Ôn Yến là người phụ nữ thông minh, thấu tình đạt lý, nhưng không nghĩ tới hôm nay mặc dù không có bằng chứng xác thực, cô sẽ coi nghi ngờ như vậy là sự thật. Hắn có chút thất vọng, nói: “Ôn đại phu làm như vậy, có phải rất ích kỷ hay không? Khanh Nhi cô nương chưa chắc đã ở phía sau tính kế ngài.”

Ôn Yến còn chưa lên tiếng, Thiên Sơn liền nổi giận lấy tay đập vào đầu Lãnh Ninh, khiến hắn lảo đảo một chút, đồng thời quát: “Nói ngươi thích tên tiểu yêu tinh kia còn nói không phải, cút đi, chuyện của Thái Vi điện không liên quan gì đến ngươi, mau mau cút!” Dứt lời, liền đẩy Lãnh Ninh ra ngoài.

Lãnh Ninh tức giận cầm ngược lại tay nàng, phẫn nộ nói: “Tại sao ngươi lúc nào cũng nóng nảy như vậy? Không thể từ từ nói chuyện hay sao? Thật không thể nói vài câu với ngươi.”

Thiên Sơn tức giận đến phát run, một cước đá vào thẳng đầu gối của hắn, hắn trừng mắt Thiên Sơn, cuối cùng, lạnh lùng nói: “Được, không có gì để nói với ngươi, tùy ngươi muốn náo loạn thế nào cũng được, không liên quan gì đến ta.” Dứt lời, thở hổn hển bỏ đi.



Thiên Sơn tức giận đá một cước vào bậc cửa, cánh cửa cứng rắn, không hả giận ngược lại còn làm cho nàng đau đến mức nhảy dựng lên.

Ôn Yến buồn cười nhìn nàng: “Ngươi tức giận cái gì? Lãnh Ninh thích Khanh Nhi, mắc mớ gì tới ngươi? Tại sao ngươi cứ muốn để ý như vậy?”

Thiên Sơn giận đến sắc mặt đỏ lên, tức giận nói: “Ta không tức giận, ta không thèm để ý, ai nói ta để ý? Hắn giống như con chó trong thiên hạ, nhìn thấy người ta có chút sắc đẹp liền vẫy đuôi lấy lòng, thật bỉ ổi, quen biết hạng người như vậy là sự sỉ nhục của ta.” Nói xong, liên tục hứ vài tiếng. Sau đó quay ra hỏi Ôn Yến: “Ngài thật sự đồng ý để ta đi thu thập tiện nhân kia?”

Ôn Yến trêu đùa hỏi: “Ngươi nói là tiện nhân nào?”

Thiên Sơn dậm chân: “Haizz, chủ nhân, ngay cả ngươi cũng muốn giễu cợt ta?”

Ôn Yến thu lại nụ cười: “Được rồi, nghiêm túc mà nói, ngươi đi đi, cứ việc đi náo loạn, ngươi cứ nạo loạn như người đàn bà đanh đá đi, những chuyện khác không cần để ý tới.”

Thiên Sơn thấy sắc mặt Ôn Yến bình tĩnh, giống như đã sớm có kế hoạch, liền hỏi: “Chủ nhân, ngươi có phải đã có kế hoạch gì không?”

Ôn Yến cười thần bí: “Tạm thời không nói cho ngươi, ngươi cứ đi thôi!”

Thiên Sơn ừ một tiếng, một bụng tức giận sắp được phát tiết, cho nên cảm xúc nổi lên, liền thở phì phò liền xông ra ngoài.

Sau khi Thiên Sơn rời đi, Ôn Yến nửa nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại lúc trước Tiên đế ở trong Thái Vi điện hỏi tội, khi đó cô lờ mờ nhìn thấy một mình vào đây, cô chỉ thấy người kia đi giày màu đen, còn lấy tay nhặt con dao găm lên.

Mà buổi tối bắt gian kia, cô nằm ở trên giường, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cô nhìn thấy Khanh Nhi cùng Tống Vĩnh Kỳ đứng với nhau, khi cô nhìn thấy hai chân của Khanh Nhi, không biết vì sao trong đầu lại liên tưởng đến đôi giày đen kia. Cánh tay nhặt con dao găm kia, rất trắng, nhìn giống tay phụ nữ.

Cô mở to mắt, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, hôm đó, Tống Vĩnh Kỳ từng nói với cô Khanh Nhi đi cùng hắn vào trong kinh thành. Nếu vậy lúc ấy Khanh Nhi ở đâu? Nàng đã đi nơi nào? Nàng đã đi theo Tống Vĩnh Kỳ trở về kinh, nhất định không thể nào ở ngoài cung chờ đợi, nhất định sẽ cùng đi vào cung.

Nhưng mà nàng lại không nói một chữ, hơn nữa không có một ai thấy nàng xuất hiện ở trong cung.

Nếu ngày đó nàng thật xuất hiện trong hoàng cung, hơn nữa bám theo mà tới, như vậy sau khi hạ độc Tiên đế, người nhặt con dao găm giết chết Tiên đế, sau đó gán tội cho mình rất có thể chính là nàng.

Ngày đó thấy giày của kẻ kia, chỉ là đôi giày bình thường của thị vệ mang, cô vẫn luôn không tin là Cửu vương hay là Quốc sư, hai người bọn họ chỉ mang giày da dê, hơn nữa, lúc ấy cô cũng không để ý tới cánh tay nhặt con gao găm kia, bây giờ cẩn thận nghĩ lại mới nhớ, mặc dù là chỉ nhìn thoáng qua nhưng có thể thấy mu bàn tay rất nhẵn mịn.

Đương nhiên, tay của đàn ông cũng có thể là rất nhẵn mịn, nhưng cô đã nhìn thấy tay của Cửu vương, cũng nhìn qua tay Quốc sư, hai người bọn họ đều tập võ thời gian dài nên trên tay đều là vết chai sạn, mu bàn tay đen nhánh, gân xanh nổi lên. Mà thị vệ, cũng nhất định không có khả năng có bàn tay trắng nõn như vậy, nói như thế, người kia nhất định là trộm quần áo và giày của thị vệ, tiến vào bên trong nội điện, giết Tiên đế sau đó vu oan cho cô.

“Bát Nương!” Ôn Yến đứng dậy, hướng cửa sổ hô một tiếng.

Bát Nương đáp lại tiến vào, Ôn Yến nói khẽ: “Ngươi lập tức đi bí mật điều tra một chút cho ta, hôm đó, ngày Tiên đế gặp chuyện có phải thị vệ trong cung này đã từng bị trộm giày?”



Bát Nương ngạc nhiên: “Bí mật điều tra?”

“Đúng vậy, không được phép lộ ra ngoài, chỉ có thể bí mật điều tra!”

“Vậy chuyện này có cần báo lại cho Hoàng Thượng?” Bát Nương hỏi.

Ôn Yến trầm mặc một chút, nói: “Có thể nói, cũng có thể không nói, tùy ngươi!”

Bát Nương đã hiểu, nói: “Nếu là chuyện không quá quan trọng, Hoàng Thượng một ngày trăm công ngàn việc, vẫn là không làm phiền hoàng thượng!”

Bát Nương hiểu rõ, mặc dù nàng không biết chuyện gì xảy ra trong buổi tối hôm đó, nhưng hai ngày nay Tống Vĩnh Kỳ chưa từng đến đây, nàng biết đại khái xảy ra chút chuyện không tốt. Nếu là chuyện không tốt, hẳn là nên để cho hai người một khoảng không gian nhỏ, Ôn Yến để nàng bí mật tiến hành, nghĩa là mọi việc vẫn chưa sáng tỏ, cô vẫn chờ tra ra manh mối mới nói cùng Hoàng Thượng.

Ôn Yến cảm động vì Bát Nương khéo hiểu lòng người, ấm áp cười một tiếng: “Cám ơn ngươi, Bát Nương!”

Ánh mắt Bát Nương nhìn Ôn Yến một chút, nói: “Ngày xưa, Ôn đại phu cũng đã giúp nô tỳ!”

Ôn Yến nao nao: “Chuyện xảy ra khi nào? Ta cũng không nhớ kỹ.”

Bát Nương cười yếu ớt, khóe miệng hiện lên một vòng bí ẩn, nàng lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói!”

Nàng thần bí như vậy, lại càng khiến Ôn Yến tò mò, nhưng Bát Nương vẫn cứ bộ dạng không thể nói, cô biết dù có hỏi lại, Bát Nương cũng sẽ không nói.

Bát Nương đi ra, nàng ở trong cung nhiều năm, cùng các cung thị vệ cung nhân cũng đều rất quen thuộc, hơn nữa trước đây nàng là người bên cạnh Thái hậu, cho dù nàng không quen cũng sẽ nể mặt nàng.

Lại nói Thiên Sơn xông thẳng đi đến cung Khanh Nhi, nàng sau khi đi vào không nói gì, thấy Khanh Nhi đang ở trên hành lang ngắm hoa lên xông thẳng lên tát nàng một cái, tức giận nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng dùng thủ đoạn gì hại chủ nhân nhà ta, nàng thiện lương dễ bắt nạt, không có nghĩa là người bên cạnh nàng cũng dễ bắt nạt, ngươi tốt nhất nhớ kỹ một chút, đừng tiếp tục động đến bất cứ ai ở Thái Vi điện, nếu không, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.”

Khuôn mặt Khanh Nhi đột nhiên thay đổi, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị Thiên Sơn đánh, một nụ cười lạnh lùng từ từ xuất hiện trên mặt, nàng đang định nói chuyện, nhưng không ngờ bên ngoài có một người đàn ông tới, người kia vội vàng xông vào kéo Thiên Sơn ra, giận dữ hướng Thiên Sơn nói: “Ngươi có phải bị điên rồi hay không? Không có chứng cứ liền đến nơi này quấy rối, ngươi đừng oan uổng người tốt!”

Người tới chính là Lãnh Ninh, hắn đi theo Thiên Sơn đến, hắn ở bên ngoài liền nhìn thấy Thiên Sơn đánh người, sợ Thiên Sơn nóng nảy làm loạn, cho nên liền vội vàng xông tới.

Thiên Sơn ngơ ngác một chút, nàng không nghĩ tới Lãnh Ninh sẽ xông tới ngăn cản, còn ở ngay trước mặt Khanh Nhi quở trách nàng, nàng tức giận đến chập mạch rồi, lạnh lùng trào phúng: “Nha, binh lính Quan Âm tới, dáng dấp đẹp mắt chính là không tầm thường, phía sau ít nhiều đàn ông trước sau tiến lên ra mặt thay ngươi? Chỉ là, Lãnh Ninh, ngươi tính toán sai lầm, nàng ta thích sư huynh của mình, cũng chính là đương kim Hoàng đế, nàng một lòng muốn làm hoàng hậu!”

Sắc mặt Lãnh Ninh tức giận đến trắng bệch, trầm thấp quất: “Ngươi đừng nói bậy, ta chỉ là không muốn ngươi gặp rắc rối, càng không muốn ngươi trách oan người tốt.”

“Người tốt? Ngươi làm sao biết nàng là người tốt? Con mắt nào của ngươi thấy nàng là người tốt? Nàng chính là một con yêu tinh, yêu tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông, hồn phách của ngươi đều bị nàng dụ dỗ, đương nhiên sẽ thay nàng nói chuyện.” Thiên Sơn vô cùng tức giận, nói không lựa lời, nàng quay người căm tức nhìn Khanh Nhi: “Ngươi nói đi, có phải ngươi hạ độc chủ nhân ta? Có phải ngươi sắp đặt nàng cùng Gia Cát Minh?”

Vẻ mặt lạnh lùng trên mặt Khanh Nhi đã không thấy, chỉ còn lại khuôn mặt như hoa lê vũ đái, tràn đấy tủi nhục, điềm đạm đáng yêu, nàng sụt sùi một cái, nức nở nói: “Thiên Sơn cô nương ngươi nói cái gì vậy? Ta làm sao có thể hạ độc hại tỷ tỷ và Gia Cát ca ca? Ngươi có phải có cái gì hiểu lầm không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tung Hoành Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook