Tướng Công Là Ngục Bá

Chương 24

Đông Tẫn Hoan

02/11/2017

Thời điểm Ấn Hạo bôi thuốc cho nàng, Mễ Lương phát ra tiếng kêu giống như heo bị chọc tiết, cẳng chân phải đã sưng lên, chạm vào một chút liền đau, Thạch Đầu ở bên cạnh nói không ngừng, "Lão đại, ngươi nhẹ chút, Mễ Lương rất đau, nhẹ chút..."

"Hai người các ngươi đều câm miệng." Ấn Hạo bị hai người bọn họ ầm ĩ khiến tâm thần vô pháp tập trung, nghiêng đầu liếc Mễ Lương đau đến cắn răng vài lần, trong mắt hiện lên mấy phần thương tiếc, ngoài miệng lại hung nàng: "Không phải quá nghiêm trọng, kêu lợi hại như vậy người khác còn tưởng rằng ngươi bị thương sắp chết? Còn ầm ĩ như vậy ta sẽ không chữa trị giúp ngươi."

Mễ Lương đau đến hút không khí, nức nở nói: "Ta không hô, ngươi nhất định phải giúp ta chữa khỏi, nếu tàn phế ta sẽ không muốn sống nữa."

"Bị thương như vậy còn có thể tàn phế?" Ấn Hạo chỉ vào đùi nàng, "Bất quá không hảo hảo trị thì có khả năng bị què."

Vừa nghe sẽ bị què nước mắt Mễ Lương lại như hồng thủy vỡ đê, ngực kịch liệt phập phồng, "Sẽ què sao... Ta không cần què..."

"Sẽ không , ta cam đoan sẽ không." Ấn Hạo vội vàng an ủi nàng, có một nữ nhân thật sự là phiền toái, càng hung nàng càng không an tĩnh, Ấn Hạo không thể không đem thanh âm thả ôn nhu, "Ngươi tuy rằng đau, bất quá gãy xương không nghiêm trọng, hảo hảo dưỡng một đoạn thời gian sẽ giống như trước kia."

Ấn Hạo thay nàng bôi thuốc băng bó rồi nẹp hai tấm ván gỗ, sau làm xong hắn vẫy tay bảo Thạch Đầu đi sắc thuốc, Thạch Đầu đi rồi trong phòng chỉ còn hai người, thanh âm Mễ Lương thoáng khàn khàn, "Lão đại, cám ơn ngươi. Ngươi cũng bị thương, trở về nghỉ ngơi đi."

"Chờ Thạch Đầu nấu xong thuốc ta sẽ trở về, dù sao ta cũng phải chờ uống thuốc, đến lúc đó ta sẽ bảo hắn ở đây chăm sóc ngươi, chân của ngươi tạm thời không thể động, về sau liền ngoan ngoãn ở trong phòng không cần chạy loạn." Ấn Hạo dặn nàng, thấy đôi mắt Mễ Lương thũng như hạch đào, trong lòng có chút tiếc hận, nữ nhân vẫn là cười rộ lên đẹp mắt, khóc a khóc làm cho trong lòng người ta khó chịu lây, hắn cầm khăn lông đưa cho nàng, ý bảo nàng lau mặt, "Về sau không cần khóc, ánh mắt sưng lên trông rất khó coi."

Mễ Lương dựa vào ngồi ở đầu giường, bởi vì chân đau nên không muốn mở miệng, lau mặt, kéo cái chăn bên cạnh đắp lên nửa người, nghe thấy Ấn Hạo trầm hoãn thanh âm, "Vốn hôm nay là vì ngươi nên ta mới có thể bị Hắc Phong Đao ám toán, nhưng cũng bởi vì ngươi cuối cùng ta mới không có việc gì, đều không biết nói ngươi thế nào mới tốt."

"Ta cũng không nhận thức hắn, nào biết hắn sẽ bắt ta đi, chẳng lẽ hắn biết ta là nữ nhân?" Mễ Lương ngẫm lại lại thấy không đúng, Hắc Phong Đao rõ ràng kêu nàng xú tiểu tử.

"Đây là ân oán giữa ta với hắn." Ấn Hạo ngồi bên mép giường, "Ngươi có biết bản thân ngươi không phải đối thủ của Hắc Phong Đao không, người hắn muốn giết chính là ta, ngươi làm chi không muốn sống chạy tới đẩy hắn?"

\

Phỏng chừng khi đó Ấn Hạo không nghe thấy lời Hắc Phong Đao nói, Mễ Lương sợ nhất về sau phải làm cùng loại hung ác, lại hạ lưu đê tiện đó, Mễ Lương nghĩ đến cả liền người phát run, nếu Ấn Hạo thật sự chết, người che chở nàng cùng hi vọng đều sẽ không còn nữa, như thế còn không bằng cùng Hắc Phong Đao đồng quy vu tận. Tuy rằng sự thật là như thế, bất quá cơ hội tốt như vậy nàng không nắm lấy thì sẽ không còn cơ hội, Mễ Lương nắm tay Ấn Hạo, "Ta không thể nhìn hắn giết ngươi, nếu ngươi chết, ta sống cũng không có ý nghĩa."

Khẩu khí Ấn Hạo khinh thường, "Ngươi đã quên ta từng nói gì với ngươi rồi à chuyện quan trọng nhất ở Viêm Hoang là sống sót."

Mễ Lương bất mãn, "Lão đại, ngươi thật sự là không hiểu phong tình. Giờ phút này ngươi phải nói ngươi rất cảm động hoặc là ngươi cũng rất thích ta, ta đều đau muốn chết, ngươi còn nói như vậy? Cứ như chuyện ta làm đều là dư thừa vậy."

Ấn Hạo lại câu môi cười, "Kỳ thực ta rất thích ngươi làm như vậy."

Hắn cười đến tuấn lãng vô song, Mễ Lương nhìn đến có chút lắc lư thần, Ấn Hạo người này coi như không sai, này cũng chỉ có thể là so với nam nhân Viêm Hoang khác, hắn muốn cùng nàng phát sinh quan hệ thân mật nhất, cũng không muốn phụ trách; hắn có thể đối nàng tốt, nhưng cũng có thể không chút nào lưu luyến vứt bỏ nàng, đem nàng quăng vào nhóm lửa mưu cầu danh lợi. Ở Viêm Hoang này, cho tới bây giờ đều là tự mình nghĩ biện pháp sống sót. Mễ Lương dịch thân ngồi cạnh hắn, đầu ngả vào trên vai hắn, giọng điệu mềm mại còn hơi hơi khàn khàn, nghe qua vừa mềm vừa nũng nịu, "Chân ta đau quá, ôm ta một lát đi, chỉ một lát thôi, chờ Thạch Đầu nấu xong thuốc ta uống rồi sẽ không phiền ngươi."



Ấn Hạo ngốc lăng, thân thể Mễ Lương thật mềm mại, lại ôm hắn thật sự chặt, như dây mây dựa vào đại thụ, trong lòng hắn dâng lên một loại tình cảm khó hiểu, Ấn Hạo chậm rãi vươn tay ôm nàng, không tự giác nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Phải đau vài ngày, bất quá cần tĩnh dưỡng một trận."

"Lão đại, ngày mai không thể cùng ngươi làm." Mễ Lương nói đến vô tội lại đáng thương, dường như nàng cực kỳ hy vọng cùng hắn làm, kỳ thực đáy lòng lại thấy may mắn có thể trốn thêm một đoạn thời gian, coi như là nhân họa đắc phúc, trước bồi dưỡng một đoạn cảm tình lại cùng Ấn Hạo làm cũng có lợi cho nàng chinh phục Ấn Hạo.

"Không có việc gì, dưỡng thương tốt lại nói."

"Ta không muốn cùng ngươi tách ra, mặc kệ là sinh tử hay là biệt ly. Lão đại, ta cả đời đều đi theo ngươi, ngươi không cần đem ta ném lại đây được không?" Mễ Lương ôm hắn chặt hơn, bởi vì đau đớn giọng điệu có chút nghẹn ngào, dù sao nàng tại đây không nơi nương tựa, Ấn Hạo ở trong này có thể làm lão đại, đi ra ngoài cũng có thể hỗn tốt. Đi theo hắn ít nhất cơm ăn, chỉ cần hắn mang nàng đi ra ngoài, Mễ Lương đi theo hắn cũng không tính quá kém, cho dù hắn muốn lấy nữ nhân khác nàng cũng có thể vui vui mừng mừng giúp hắn xử lý.

Ấn Hạo buông tay Mễ Lương ra, "Ngươi ngủ một giấc đi, ta đi xem Thạch Đầu nấu thuốc có tốt không, ngươi sớm một chút uống dược sớm một chút nghỉ ngơi."

Nói xong kéo Mễ Lương ra, đứng lên đi về phía cửa, rõ ràng là cự tuyệt mang Mễ Lương theo. Mễ Lương thấy hắn rời đi chỉ cảm thấy chân đau đến lợi hại hơn.

Vượt ngục chưa thành công, nga không, là gia nhập đội vượt ngục chưa thành công, Mễ Lương vẫn cần nỗ lực.

Ấn Hạo cũng bị thương, bất quá không biểu hiện ra nửa điểm suy nhược, như trước thường xuyên đi đến khu vực khai thác quặng, chỉ bảo Thạch Đầu nấu thuốc giúp hắn, uống ba ngày liền ngừng. Vừa ngừng một ngày, lúc giữa trưa Thạch Đầu đến đưa cơm cho hắn, đồng thời còn bưng tới một chén thuốc đen như mực, hắn liếc mắt một cái, "Không phải đã nhắc ngươi không cần nấu thuốc nữa rồi sao?"

"Mễ Lương nói ngươi ngày đó bị thương rất nặng, mặt ngoài không bệnh trạng không có nghĩa là triệt để khỏi hẳn, nàng nói còn phải uống thêm mấy ngày củng cố một chút." Thạch Đầu trả lời.

"Ngươi từ lúc nào thì nghe lời nàng như vậy?" Ấn Hạo chỉ chỉ chén thuốc, "Đổ đi, về sau cũng không cần nấu."

"Bất quá Mễ Lương nói ta không nấu thuốc cho ngươi nàng sẽ không nói chuyện với ta." Thạch Đầu có chút khó xử, ngẩng mặt nói: "Lão đại, Mễ Lương rất quan tâm ngươi."

"Kêu nàng hảo hảo dưỡng thương là được." Ấn Hạo lơ đễnh, "Nàng ăn chưa?"

"Ăn rồi, lão đại, ngươi cũng ăn đi, ta đi lấy thuốc cho nàng." Thạch Đầu đi ra khỏi phòng.

Mỗi ngày Ấn Hạo đều sẽ đến chỗ Mễ Lương giúp nàng nhìn xem thương tích, hôm nay cần phải mở nẹp bản ra đổi thuốc cho nàng, đến phòng Mễ Lương thì thấy một chén thuốc đã không còn có nhiệt khí đặt ở bên cạnh, Thạch Đầu thấy hắn đến, đứng lên gọi: "Lão đại, ngươi đã đến rồi, Mễ Lương nói ngươi không uống thuốc nàng cũng không uống thuốc."

"Hồ nháo." Ấn Hạo nói ra hai chữ.

Ánh mắt Mễ Lương u oán nhìn hắn, "Lão đại, thương thế của ngươi cũng không nhẹ, không thể qua loa xong việc như vậy, ngươi không uống ta cũng không uống."



"Liền ngươi như vậy còn uy hiếp ta? Cả ngày kêu la đau đớn." Ấn Hạo khinh thường.

Mễ Lương tình thâm ý thiết nói, "Ta đây là quan tâm ngươi, thân thể là cách mạng tiền vốn có biết hay không? Viêm Hoang có không biết bao nhiêu người mơ ước vị trí của ngươi, ngươi không dưỡng tốt thương thế vạn nhất bị người thừa dịp kiếm chuyện thì sao? Làm hại ta cả ngày lo lắng đề phòng, tâm tình không tốt, cho dù ta uống thuốc cũng vô dụng..."

Ấn Hạo làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, không cho là đúng phất phất tay với Thạch Đầu, "Mang xuống đun nóng lên."

Thạch Đầu vội bưng chén thuốc đi ra ngoài, Mễ Lương quay mặt sang một bên, "Nóng cũng không uống, dù sao ngươi không uống ta cũng không uống."

Mễ Lương bị thương, sắc mặt không hồng nhuận bằng thời gian trước, như bị mưa to xối qua, như trước nhu nhuận nhưng hơn vài phần tái nhợt, đôi mắt quật cường trên mặt tái nhợt kia, khiến Ấn Hạo cảm thấy buồn cười, ở Viêm Hoang ngây người mười năm, tại đây mười năm không có người hỏi han ân cần, không có người quan tâm, nghe được Mễ Lương thiệt tình cảm thấy buồn cười, cười nhiều trong lòng lại có vài phần cảm động, bất quá nét mặt hắn vẫn như thường, kéo một cái ghế ngồi xuống bên giường, chuẩn bị cấp Mễ Lương xem chân, "Nên đổi dược."

Mễ Lương buồn bực không nói, vẫn quay đầu về một bên không để ý đến hắn.

Ấn Hạo cẩn thận nâng đùi nàng lên, bắt đầu gỡ đôi nẹp bản đổi thuốc cho nàng, lúc Ấn Hạo giơ tay lấy thuốc mới, khuỷu tay vô ý đụng phải đùi nàng, nghe thấy tiếng nàng hít khí, hỏi: "Làm ngươi đau?" Nàng cắn răng, vẫn không chịu nói chuyện với hắn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mân mê, như đang hờn dỗi. Ấn Hạo cảm thấy nàng có chút cố tình gây sự, lại có chút đáng yêu, một bên bôi thuốc một bên nói, "Nữ nhân có phải đều đáng ghét như ngươi hay không?"

"Nữ nhân chỉ làm phiền người mình thích." Mễ Lương buồn bực đáp.

Tay Ấn Hạo cầm thuốc hơi hơi dừng một chút, tiếp tục bất động thanh sắc bôi thuốc cho nàng, giống như đang thật sự xem xét đùi nàng, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi không hảo hảo dưỡng thương, về sau bị què cũng không nên tìm ta."

Mễ Lương hơi hơi cắn môi, trên mặt giãy dụa, một lúc sau quay đầu lại nhìn Ấn Hạo, dùng giọng điệu mềm yếu khẩn cầu nói: "Lão đại, ngươi cũng uống thuốc có được không? Ta không muốn què, ta muốn nhanh chóng khỏe lại để có thể cùng ngươi làm chuyện thân mật nhất, nhưng ta..." Trên mặt của nàng phi thường rối rắm khó xử, "Nhưng ta, nếu ngươi không uống ta cũng không uống."

Ấn Hạo ngạc nhiên, này là cái gì với cái gì? Mễ Lương u oán nhìn hắn, "Còn nói ta què không tìm ngươi, rõ ràng chính là ngươi làm hại..."

"Tốt lắm, ta trở về lại uống hai ngày thuốc." Ấn Hạo nhượng bộ nói, "Mài mài chít chít nghe đến phiền, nhưng xem như được kiến thức năng lực loạn xả của nữ nhân."

Ngoài miệng mặc dù oán giận, nhưng đáy lòng lại vui vẻ, Mễ Lương quan tâm làm cho hắn cảm thấy có một tia ngọt ngào.

Buổi tối hắn tới Mễ Lương vừa cơm nước xong, tìm lý do đem Thạch Đầu đuổi đi, trưa nay Mễ Lương ngủ cả buổi, lúc này thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều, Ấn Hạo cứ theo lẽ thường hỏi nàng vài câu về chuyện thương thế, giả bộ tự nhiên từ trong lòng lấy ra chút đồ vật đưa cho nàng, "Này ngươi cầm ngoạn."

Hắn cho nàng hai khối tinh thể màu tím, tinh thuần không có một tia tạp chất, một khối tương đương một hai lượng bạc thông thường, khối còn lại lớn hơn, là tứ hai, thiên nhiên quỷ dị có thể nói là thiết công hoàn mỹ khiến cho tinh thể màu tím dưới ngọn đèn lòe lòe sáng lên, cũng khiến cho ánh mắt Mễ Lương sáng lấp lánh, nàng từ trong tay hắn tiếp nhận, "Tặng cho ta?"

"Ngày đó thấy ngươi rất thích nó." Ấn Hạo thoải mái nói, "Viêm Hoang cái khác không có, tinh thể màu tím thì có rất nhiều."

Mễ Lương cầm tinh thể màu tím yêu thích không buông tay, ánh mắt cười đến cong cong, nghĩ đến đây là đồ Ấn Hạo tặng nàng, xem ra nàng có tiến bộ rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn Ấn Hạo, đột nhiên nhổm dậy hôn lên mặt hắn một cái, cấp tốc rời đi, chống lại ánh mắt Ấn Hạo có chút ngoài ý muốn, quơ quơ đồ trên tay, "Này, ta rất thích, ngươi, ta cũng rất thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công Là Ngục Bá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook