Tương Ngữ

Chương 74: Bay nửa đêm -1

Miêu đại phu

16/08/2022

Không biết có phải lời nói quá trực tiếp khiến Kiều Vũ Tụng sợ hãi hay không, sau khi họ ngồi vào bàn, Tống Vũ Tiều vẫn thấy Kiều Vũ Tụng trầm mặc không nói.

Xác thực, Kiều Vũ Tụng đã nói trước rằng cậu và anh không thể tiến triển quá nhanh như những người khác. Nhưng mà, Tống Vũ Tiều nhớ đến chuyện tối hôm qua, cho là đã được Kiều Vũ Tụng ngầm đồng ý, bây giờ xem ra cậu vẫn còn quá nóng vội chăng?

Hai người im lặng ăn nồi chân vịt trước mặt, Tống Vũ Tiều chú ý biểu hiện của Kiều Vũ Tụng, nhất thời không để ý, trực tiếp múc một ngụm dầu ớt vào miệng. Cậu bị bất ngờ, đột ngột bị sặc và ho khan liên tục, vội vàng đi tìm khăn giấy và nước uống.

Kiều Vũ Tụng giật mình, vội vàng đưa nước. Ban đầu anh rất quan tâm, nhìn thấy Tống Vũ Tiều ho không ngừng, nước mắt trào ra, anh không khỏi xót xa một lúc.

Bởi vì cay quá, cậu ho cũng không ra hơi, một lúc sau, khuôn mặt của Tống Vũ Tiều đỏ bừng, đến lúc hồi phục lại, trên trán và trên má đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Tống Vũ Tiều thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn giấy lau mồ hôi, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang nhìn mình chằm chằm, cậu cảm thấy xấu hổ, lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Thấy cậu ngượng ngùng, Kiều Vũ Tụng lập tức cúi đầu tiếp tục gặm chân vịt như không có chuyện gì xảy ra.

Chân vịt ở đây được hầm nhừ nên hầu như không cần nhai, chỉ cần cho vào miệng cắn hai miếng là lớp vỏ và collagen sẽ rời ra khỏi xương. Kiều Vũ Tụng vùi đầu ăn, đột nhiên không nhịn được cười rộ lên.

Cười trong chốc lát, Kiều Vũ Tụng ngẩng đầu lên, thấy Tống Vũ Tiều đang nhíu mày nhìn mình, anh lập tức nói: “Không phải anh cười em. Mà là...”

“Cái gì?” Tống Vũ Tiều nhìn anh muốn nói lại thôi, càng thêm kỳ quái.

“Không phải, anh vừa nghĩ… Chúng ta như thế này, thật sự không giống vừa mới yêu nhau.” Thấy cậu khó hiểu, Kiều Vũ Tụng giải thích, “Người bình thường mới bắt đầu hẹn hò, không có khả năng hẹn hò ở một địa điểm ăn uống như này đúng không? Hôm qua còn đi ăn thịt xiên nướng. Có vẻ như chúng ta chưa có một bữa tối hẹn hò nghiêm túc.”

Tống Vũ Tiều lờ mờ hiểu ý của anh, cố ý hỏi: “Vậy những ngày đầu mới yêu đương thì nên ăn bữa tối kiểu gì?”

Kiều Vũ Tụng thuận lý thành chương, nói “Ví dụ, một nhà hàng Pháp, một nhà hàng Ý? Trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, cạnh cửa sổ, có thể vừa ăn vừa ngắm toàn cảnh thành phố vào ban đêm, kèm theo âm nhạc trong nhà. ”

“Hoặc một nhà hàng kiểu Nhật cần phải đặt trước một tháng”, Tống Vũ Tiều tiếp tục “có wasabi tươi được xay bằng tay và tất cả các nguyên liệu làm sushi đều tươi theo mùa. Mở cánh cửa gỗ lưới ra, còn có thể nhìn thấy ánh trăng ngoài sân sao?”

Kiều Vũ Tụng không thể nhịn được cười, gật đầu lia lịa: “Tuy nhiên, giữa lý tưởng và hiện thực luôn có sự khác biệt. Anh mới vừa gặm chân vịt, collagen dính vào răng, khó chịu muốn chết. Anh thậm chí còn nhổ xương trên bàn. ”

Tống Vũ Tiều liếc mắt nhìn đống xương trước mặt, không khỏi bật cười.

Kiều Vũ Tụng nói xong, mò chiếc chân vịt từ nồi đất trước mặt, tiếp tục nhấm nháp.

Tống Vũ Tiều không nhịn được cười nói: “Em nhớ lúc trước anh nói muốn một tình yêu giống như trong truyện tranh?”

Nghe vậy, động tác của Kiều Vũ Tụng dừng lại. Anh nới lỏng răng, nhổ cái chân vịt chưa cắn ra, ngẩng đầu thấp thỏm nhìn Tống Vũ Tiều.

“Anh muốn kiểu tình yêu đó, kết quả lại chọn ăn cơm ở chỗ này ... Kiều Vũ Tụng tiên sinh, để tôi phỏng vấn anh một chút.” Tống Vũ Tiều vươn nắm đấm đưa lên miệng, ”Anh có nghĩ rằng đôi khi anh làm màu quá không?”

Tim Kiều Vũ Tụng chìm xuống, nhưng vẫn là nhẫn nhịn oan ức, anh thể hiện sự tức giận của mình theo một cách khác. Anh há miệng cắn nắm đấm của Tống Vũ Tiều, người sau nhanh chóng phản ứng, lập tức thu tay về.

“Đến nơi cao sang, ăn ngon mặc đẹp tất nhiên là cầu nối thường xuất hiện trong các tác phẩm văn học nghệ thuật, nhưng anh không phải là những người hời hợt như thế. Giống như bây giờ, anh cũng rất vui vẻ, nếu không thì anh đã không cười khi nghĩ đến chuyện vừa rồi.“

Kiều Vũ Tụng để đũa xuống, nhìn chằm chằm cặp chân vịt cùng nồi canh lộn xộn, bất lực nói: ”anh chỉ hi vọng, có thể tâm ý tương thông, thật giống như, thật giống như chúng ta trời sinh một đôi. Tất cả sự dịu dàng và chăm sóc quan tâm đều là từ tâm dành riêng cho đối phương. Những bộ phim truyền hình, sách truyện tranh, tình yêu trong đó thật hấp dẫn, bởi chúng luôn khiến khán giả cảm thấy các nhân vật chính được định sẵn là ở bên nhau? Điều anh muốn là tình yêu kiểu đó.”

Tống Vũ Tiều vốn chỉ muốn chỉ đùa một chút, không ngờ Kiều Vũ Tụng có phản ứng lớn như vậy. Sau khi nghe xong, cậu sửng sốt một lát, bỗng nhiên không biết làm sao. Cậu mím môi, hô hấp trở nên khó khăn, nói: “Em xin lỗi.”

Kiều Vũ Tụng giật mình, nhìn cậu khó hiểu.

“Em không thể cho anh loại tình yêu như vậy.” Tống Vũ Tiều xấu hổ cười, xấu hổ nhìn anh “Thành thật mà nói, em nghĩ rằng loại tình yêu đó không tồn tại trong thực tế.”

Kiều Vũ Tụng yên lặng, đau lòng nói: “Em không định cố gắng tiếp tục sao? Anh tưởng em đã cố gắng rồi.”

“Em sao?” Tống Vũ Tiều không khỏi bối rối.

“Ừm” Kiều Vũ Tụng gật đầu khẳng định “Chỉ là chính em không biết, nhưng anh có thể cảm giác được. Anh có thể cảm giác được, em đang cố gắng muốn cho anh loại tình yêu mà anh muốn.”

Tống Vũ Tiều vẫn còn đang khó hiểu, càng thêm bối rối.



“Dù sao, anh đã quyết định sau này có chuyện gì em khiến anh không thoải mái, anh sẽ nói cho em biết. Chúng ta có thể phối hợp từ từ, hơn nữa anh cũng đang cố gắng đến gần em”. Nói xong, tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch “Có lẽ, chúng ta đã cố gắng đến gần nhau hơn từ rất lâu rồi.”

Anh cười với Tống Vũ Tiều.

Cậu hoàn hồn, gật đầu.

“Mau ăn đi, sắp nguội rồi kìa.” Kiều Vũ Tụng lại cầm đũa lên.

Tống Vũ Tiều múc vài miếng khoai môn và khoai tây vào chén, trước khi cúi đầu ăn, cậu nói: “Đúng rồi —— ”

Kiều Vũ Tụng ngẩng đầu lên nhìn.

“Mặc dù em đã mua BCS, nhưng không ép anh phải làm bất cứ điều gì.” Tống Vũ Tiều giải thích “Em vẫn nhớ những gì anh nói trước đây. Em sẽ đợi cho đến khi anh sẵn sàng. Vì vậy, anh không phải lo lắng hay sợ sệt.”

Nghe vậy, mặt Kiều Vũ Tụng đột nhiên đỏ bừng. Anh liếc mắt nhìn Tống Vũ Tiều nói: “Đương nhiên là anh không sợ. Đừng nói là anh hơn em vài tuổi, ngày nào anh cũng đi làm và mang vác rất nhiều. Làm sao có khả năng cho em muốn làm gì thì làm?”

Tống Vũ Tiều bật cười nói: “Cũng được.”

Kiều Vũ Tụng nhăn mũi nhìn cậu, múc canh vào chén rồi ăn tự nhiên.

Sau bữa tối, mùi nước hoa nguyên bản trên người bọn họ hoàn toàn bị ám mùi nồi chân vịt.

Lúc đầu Kiều Vũ Tụng không nhận ra, trên đường đi đến cửa hàng tiện lợi anh chỉ ngửi mùi không khí trong lành, khi quay lại xe, anh đã ngửi thấy mùi của nồi ốc chân vịt trên người Tống Vũ Tiều, xác thực trên người anh cũng như vậy, không khá hơn chút nào.

“Món này giống như sầu riêng, ăn được thì có mùi thơm, không ăn được thì như khủng bố.” Tống Vũ Tiều xịt nước vào miệng, súc miệng.

Kiều Vũ Tụng không tán thành nói: “Anh thấy mùi sầu riêng không đáng sợ, nó khá thơm.”

Tống Vũ Tiều mở to mắt: “Anh nói nghiêm túc hả?”

“Ừ” Kiều Vũ Tụng nói xong uống nước.

Cậu do dự một chút rồi hỏi: ”Anh nghĩ đậu hũ thúi cũng thơm sao?”

“Em là người Nhạc Đường, làm sao có thể cảm thấy đậu hũ là thúi?” Kiều Vũ Tụng nhìn chằm chằm.

“Bởi vì ...” Tống Vũ Tiều dừng lại vài giây nói: “Nếu không, tại sao gọi là đậu hũ thúi?”

Kiều Vũ Tụng nhún vai, nói: “làm sao anh biết.”

Lần này, Tống Vũ Tiều hoàn toàn không nói lại.

Đợi xe ra đến đường lớn, tiếp theo đi đâu cũng trở thành một vấn đề. May là chung quanh đây tắc đường, làm Tống Vũ Tiều giảm tốc độ.

Cuối cùng họ vẫn đến một ngã 3 ngược chiều, Tống Vũ Tiều hỏi: “Em đưa anh về Sướng Trang nhé?”

Kiều Vũ Tụng nghe xong ngơ ngác, như là một đoạn ký ức đã biến mất bị nhét vào trong não anh. Đúng rồi, ngày mai anh phải bay Hokkaido vào lúc 8 giờ, 5 giờ 30 phải có mặt. Lúc này, đồ đạc của anh đang ở ký túc xá Sướng Trang.

Vì vậy không thể qua đêm ở nhà Tống Vũ Tiều.

“À, ừm ...” Kiều Vũ Tụng như vừa tỉnh giấc chiêm bao, gật đầu nói: “Được.”

Thượng Nhân Lí đi bên trái, Sướng Trang đi bên phải, Tống Vũ Tiều bật đèn xi nhan bên phải và lái xe vào đường phụ.

Khi rẽ phải, Tống Vũ Tiều nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Kiều Vũ Tụng. Cậu suy nghĩ một chút, nói “Vì anh bay bốn nghỉ hai, vậy cứ theo lịch lần này, ngày nghỉ tiếp theo sẽ là thứ bảy và chủ nhật sao?”

Kiều Vũ Tụng phản ứng lại với một nụ cười, “Ừm”

“Lúc đó, em sẽ trực tiếp ra sân bay đón anh về nhà.” Tống Vũ Tiều cười liếc mắt nhìn anh.



“Tốt quá!” Kiều Vũ Tụng dừng một chút “Tối mai em có thể đến đón anh được không?”

Cậu gật đầu nói “Đương nhiên có thể. Như vậy anh có thể trực tiếp mang vali đến chỗ em, ngày mốt em đưa anh đến thẳng sân bay.”

“Không, không, không.” Kiều Vũ Tụng được cưng mà sợ, vội vã xua tay, cười ngượng ngùng "Anh phải tham dự họp chuẩn bị trước khi bay. Hơn nữa em còn phải đi làm, không làm lỡ việc của em.”

Tống Vũ Tiều vươn tay xoa xoa đầu anh, lại tính toán rồi nói: “Nếu như vậy, hai tuần nữa kỳ nghỉ của anh sẽ kết thúc, ngày đầu tiên bay là ngày cuối tuần, cho nên em có thể bay cùng anh trong 2 ngày.”

“Thật sao?” Kiều Vũ Tụng vui vẻ nói

“Ừm.” Nụ cười vẫn luôn nở trên miệng Tống Vũ Tiều “Vì anh đã nói rằng chúng ta vẫn đang giai đoạn mới bắt đầu yêu nên hãy làm điều gì đó cuồng nhiệt đi. Nhưng mà ...”

“Nhưng mà?” Anh lo lắng hỏi.

“Nhưng mà, em ra nước ngoài không thuận tiện như anh, vì vậy nếu anh bay quốc tế, em chỉ có thể đi cùng anh đến những khu vực miễn thị thực nhập cảnh.” Tống Vũ Tiều nhún vai xin lỗi.

Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không sao, anh có thể nộp đơn đều chỉnh.”

Tống Vũ Tiều ngạc nhiên nói: “Anh có thể nộp đơn?”

“Ừ, anh có thể bay rất nhiều loại máy bay.” Kiều Vũ Tụng kiêu ngạo mà nói.

“Wow, thật là tuyệt vời.” Nhìn thấy dáng vẻ tự hào của anh, Tống Vũ Tiều khích lệ.

Không biết có phải vì Tống Vũ Tiều ít khi khen hay không mà Kiều Vũ Tụng xấu hổ, chỉ cười khịt mũi đáp lại.

Mất khoảng một giờ lái xe từ thành phố đến vùng ngoại thành Sướng Trang.

Trên đường, Tống Vũ Tiều mở một số bản nhạc cổ điển thôi miên, Kiều Vũ Tụng ngủ thiếp đi ngay sau đó.

Khi anh tỉnh lại, Tống Vũ Tiều đã đậu xe ở dưới lầu ký túc xá.

Kiều Vũ Tụng còn buồn ngủ, khi nhìn thấy khu chung cư trước mặt, anh mới nhớ ra mình hoàn toàn không đề cập đến địa điểm cụ thể, vội vàng hỏi: “Làm sao em biết ở đây?”

Tống Vũ Tiều lấy điện thoại di động ra, nói: ”Một diễn viên kịch nói nào đó đã chỉ đường.”

Anh không thể nhịn được cười, xoay người cởi dây an toàn.

“Ngủ ngon.” Tống Vũ Tiều nói.

Dây an toàn không được thắt chặt nhanh chóng thu lại vào vị trí ban đầu, giống như trói buộc của sợi dây đã biến mất do ma thuật. Kiều Vũ Tụng do dự một lúc, quay sang hôn lên miệng Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều ngây người, nhanh chóng cảm nhận được thân hình gần gũi của Kiều Vũ Tụng, hé miệng đáp lại.

Họ vừa kết thúc bữa ăn tối tại cửa hàng dưới chân cầu đường sắt, họ bị bao phủ bởi mùi vị thế tục, nhớp nháp và nặng nề, người họ rất nhanh nóng lên.

Đầu lưỡi của Kiều Vũ Tụng liếm qua vòm miệng của cậu, khiến cậu cười rộ: “Anh làm gì vậy?”

“Không có gì, chỉ chơi thôi.” Kiều Vũ Tụng gần như ấn vào phím điều khiển.

"Chỉ chơi đùa?” Tống Vũ Tiều dở khóc dở cười.

Anh cụp mắt cười xấu hổ, lại nhìn Tống Vũ Tiều hỏi: “Em lên lầu không? Tối nay ở lại với anh.”

Tống Vũ Tiều xoa xoa gò má anh, mỉm cười nói: “Ừm, vừa vặn.”

“Vừa vặn?” Anh khó hiểu.

“Vừa vặn.” Tống Vũ Tiều dùng trán gõ gõ trán của anh “Em cũng luyến tiếc anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Ngữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook