Tương Ngữ

Chương 65: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -7

Miêu đại phu

16/08/2022

Sau khi taxi bắt đầu chạy, Kiều Vũ Tụng vẫn còn run sợ, dựa vào cửa sổ xe và lo lắng quay lại nhìn.

Nhìn thấy Tống Vũ Tiều không để ý đến sự khiêu khích của bọn Hoàng Tân Phàm, bình yên vô sự trực tiếp đi vào tiểu khu, Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Tân Phàm thực sự đáng ghét, bình thường ở trường luyện thi cũng đi gây sự, giờ gặp anh trên đường, ỷ say khướt, nói chuyện khùng điên. Kiều Vũ Tụng nhớ lại, đổ mồ hôi lạnh, anh lo lắng Tống Vũ Tiều tin lời Hoàng Tân Phàm nói anh là gay. Thời điểm đó anh thật không biết nên làm gì.

Tống Vũ Tiều có nói cho người khác biết không? Kể cả người nhà của cậu. Hai người không có tiếp xúc nhiều, khó giải thích được rằng anh không phải loại người như vậy, nhưng anh không chắc liệu Tống Vũ Tiều có tránh mặt anh vì điều này hay không, có giống như Tạ Vĩnh Tường cảm thấy đồng tính luyến ái là ghê tởm.

Tuy nhiên, vừa rồi anh đã cực lực phản bác Hoàng Tân Phàm, Tống Vũ Tiều hẳn là sẽ không dễ tin Hoàng Tân Phàm mới đúng.

Hy vọng là vậy. Kiều Vũ Tụng âm thầm cầu nguyện.

Nhìn áo khoác đồng phục bóng chày trên tay, anh do dự rồi mặc vào.

Trước khi đi ra ngoài, Kiều Vũ Tụng chỉ khoác thêm một chiếc áo len bông vào trong áo sơ mi, còn tưởng rằng nó có thể chống lại nhiệt độ giảm đột ngột. Nhưng khi bước ra khỏi xe, anh gần như không tin rằng đêm tháng Năm này sẽ có tuyết rơi trong hai giờ nữa.

Có vẻ như những gì Từ Ngạo Quân nói là đúng, chỉ có chờ qua Tết Đoan Ngọ, nhiệt độ sẽ ổn định và thực sự bước vào mùa hè.

May mắn thay, anh cầm nhiều thêm một cái áo khoác. Kiều Vũ Tụng nghĩ như thế bước nhanh về nhà.

Lúc lấy chìa khóa ra, Kiều Vũ Tụng đột nhiên nhớ đến chiếc chìa khóa lẻ loi của Tống Vũ Tiều. Khi đó, anh đã có ý định mua một chiếc móc khóa cho cậu, mà Tống Vũ Tiều nói tiếp “Không thích” đã ngăn cản ý định tốt của anh. Kiều Vũ Tụng nghĩ: Tống Vũ Tiều thật sự là một đứa nhỏ cố chấp, nhưng cậu đúng nhiều lần, cho nên người khác không có tư cách phê bình cậu cố chấp.

Kiều Vũ Tụng vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình lấy ra từ trong túi không phải là chìa khóa nhà mà là một thỏi son. Anh nhìn kỹ và khẳng định đó không phải là son của mình.

Đây là son môi của Tống Vũ Tiều... Chẳng lẽ Tống Vũ Tiều sử dụng xong để quên, bỏ vào túi áo khoác bóng chày, lúc trả áo lại quên lấy ra?

Nhìn màu son này, Kiều Vũ Tụng nhớ đến đôi môi long lanh của Tống Vũ Tiều được đèn trong xe chiếu sáng, bất chợt nhếch miệng.

Không bao lâu, Kiều Vũ Tụng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Cổ họng anh khô khốc, khó khăn nuốt nước miếng xuống.

Rõ ràng bốn bề vắng lặng, anh vẫn thấy bất an.

Anh lén lén lút lút, thần thần bí bí mở nắp thỏi son dưỡng môi, đưa sát vào chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt của hương hoa. Đây là mùi vị trên miệng Tống Vũ Tiều. Đang nghĩ tới đây, anh rốt cục nghe được bên trái lồng ngực vang lên một tiếng.

Anh run tay cầm thỏi son, như thể anh đã quên mất miệng mình lúc này đang ở đâu, khi tô son lên môi, anh đặc biệt do dự cùng mê man.

Anh chỉ thoa một chút trên môi dưới, mím chặt môi rồi cúi đầu, nhanh chóng đóng nắp lại.

Tuy nhiên, động tác của anh quá nhanh, quá vội vàng và tay quá run, anh quên vặn son xuống trước, làm cái nắp đã chọc vào son.

Kiều Vũ Tụng giật mình, nhìn thỏi son dưới ánh đèn, thấy mặt trên son có vết hằn sâu, không khỏi dở khóc dở cười.

Đã như vậy, chỉ có thể sử dụng hết phần bị xước trước khi trả lại cho Tống Vũ Tiều. Kiều Vũ Tụng do dự một lúc, cuối cùng không tô son lên môi nữa.

Về nhà quá trễ, để tránh quấy rối cha mẹ nghỉ ngơi, Kiều Vũ Tụng rất nhẹ nhàng đi lên lầu.

Tuy nhiên, anh chưa kịp lên đến thì đã thấy đèn sáng ở phòng khách trên lầu. Trong lòng anh hồi hộp một tiếng, nghĩ thầm xong rồi. Quả nhiên anh nhìn thấy Kiều Chấn Hải cùng Từ Ngạo Quân đều đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt khó coi.

Nhìn thấy con trai trở về, Kiều Chấn Hải cũng yên tâm, nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Muộn như vậy con đi đâu? Hơn 1 giờ đêm rồi.”

“Còn có thể đi đâu? lại lén lút đi thuê truyện tranh.” Từ Ngạo Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, trở về phòng nghỉ ngơi. Khi đi ngang qua Kiều Vũ Tụng, bà liếc nhìn anh từ trên xuống dưới và lẩm bẩm: “Nhìn con kìa, nhìn bộ dáng cũng biết đến chết cũng không thay đổi. Còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, e rằng con cũng không biết phải không?”

Cái túi mà Tống Vũ Tiều dùng để đựng đề cương của cậu thực sự có vẽ các nhân vật hoạt hình, nhưng Kiều Vũ Tụng không thể chịu được những lời mỉa mai và chỉ trích của Từ Ngạo Quân, anh không phục nói: “Con không có, con đi hỏi Tống Vũ Tiều mượn đề cương ôn tập mà.”

“Tống Vũ Tiều là ai?” Có lẽ bởi vì cái tên quá đặc biệt, Kiều Chấn Hải ngạc nhiên hỏi.

“Vào ngày lão Thiệu bị tai nạn, đứa nhỏ mà anh nhìn thấy trong bệnh viện, là con trai của Tiểu Chu, đã được tiến cử học Đại Học Tích Phân." Sau khi giải thích với chồng, Từ Ngạo Quân nghi ngờ con trai mình, "Đi mượn đề cương sao trên người toàn mùi khói nướng. ”

Kiều Vũ Tụng nghe xong nghẹn lời, nhất thời đỏ mặt.

Kiều Chấn Hải nhìn con trai, rồi nhìn vợ nói, hòa giải "Ôi, mấy đứa nhỏ gặp nhau, đi ăn với nhau là chuyện bình thường.”

“Không biết tụi nó làm sao có thể cùng nhau nói chuyện.” Từ Ngạo Quân nghi ngờ, bất mãn nói, “Nói con đừng lãng phí thời gian với nó, con đem lời nói của mẹ bỏ ngoài tai sao?”

Kiều Vũ Tụng thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Từ Ngạo Quân, trong lòng cảm thấy oan ức và phẫn nộ, không khỏi cao giọng: “Con đi mượn đề cương cũng là có lỗi? Không tin Mẹ hãy xem, đây là thứ cậu ấy mang đến. Không phải truyện tranh”. Anh lấy đề cương trong túi ra và đưa đến trước mặt bà.



Từ Ngạo Quân khoanh tay trước ngực, sắc mặt trở nên cứng ngắc, không có ý tứ tiếp nhận.

Kiều Chấn Hải lúng túng cầm lấy cuốn sổ ghi chép, mở ra và khen ngợi, “Cuốn sổ ghi chú này thật là sạch đẹp gọn gàng, vừa nhìn chính là của học sinh đứng đầu!”

Nghe vậy, Từ Ngạo Quân liếc nhìn Kiều Chấn Hải, dửng dưng cầm lấy đề cương và lật xem, một lúc sau, bà chế nhạo: “Ồ, nhìn xem, đây là tên của ai?”

Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên, chỉ thấy trang bìa mở ra ở trước mặt anh, trên đó viết: Lớp 477, Vạn Cạnh Sương.

Ai đây? Kiều Vũ Tụng ngây người.

“Không biết nó nhặt đề cương ôn tập ở đâu, dùng để lừa con. Con thực sự tin nó? Nó giúp đỡ con mới là chuyện kỳ quái. Con coi nó như bạn, còn nó coi con như một kẻ ăn xin. Hãy nhìn những gì nó làm đi. Không phải là xem phim lúc nửa đêm cũng là ăn xiên nướng lúc nửa đêm. Một người bạn thực sự ai sẽ làm điều này? Việc nó chắc chắn sẽ vào một trường đại học nổi tiếng rồi đấy. Con có bao giờ tự hỏi mình đã học hành nghiêm túc chưa? ”

Từ Ngạo Quân quay sang Kiều Chấn Hải và nói“Anh không biết. Con trai của Tiểu Chu đã vào Đại Học năm 14 tuổi, làm cho cô ta đắc ý nói với mọi người rằng: con trai cô ta không bao giờ đọc hoặc ôn bài, rồi là nhảy lớp, rồi là người đứng đầu trong kỳ kiểm tra. Còn nói cái gì nó tính khí kém, không coi ai ra gì, không hiếu thuận, thật giống có con trai như vậy sầu chết cô ta, nhưng thực tế, cô ta hất mặt trên trời. Nói một đằng làm một nẻo, con trai cô ta cũng không khá hơn! ”

“Tống Vũ Tiều không phải là người như vậy!” Kiều Vũ Tụng buột miệng nói.

Từ Ngạo Quân khinh thường hỏi: “Phải không? Nó không phải, tại sao nó không đưa cho con ghi chép của nó?”

Kiều Vũ Tụng không trả lời được, anh chỉ cảm thấy tim mình như bị nướng trên lò, phát ra âm thanh xèo xèo.

“Được, nói thế nào con cũng sẽ không nghe, mau ngủ đi thôi!” Từ Ngạo Quân lườm anh một cái, “Ra ngoài chơi không nói một tiếng. Không biết được ba con đi tiểu đêm phát hiện con không ở nhà, có bao nhiêu lo lắng.” bà đưa cuốn sổ trên tay cho chồng và rời khỏi phòng khách.

Đối mặt với Kiều Chấn Hải đang ủ rũ, Kiều Vũ Tụng cảm thấy xấu hổ nhỏ giọng nói: “Ba, con xin lỗi.”

Kiều Chấn Hải nhìn anh với vẻ do dự, muốn nói lại thôi, một lúc sau, trả lại đề cương cho anh, thở dài “Hãy nghỉ ngơi sớm đi.”

Trở lại phòng, Kiều Vũ Tụng không bật đèn.

Anh đặt chiếc túi xuống sàn, cạnh cửa và leo lên giường trong bóng tối.

Ngồi trong bóng tối một lúc, Kiều Vũ Tụng tìm ra số điện thoại trong di động của mình, muốn gọi cho Tống Vũ Tiều để hỏi xem những gì đã xảy ra với những sổ ghi chú đó.

Anh vốn oan ức, tưởng rằng cuối cùng có thể phản bác Từ Ngạo Quân một cách chính đáng, nhưng cuối cùng lại bị mẹ mắng đến mức không nói nên lời.

Có thực sự như những gì Từ Ngạo Quân đã nói, Tống Vũ Tiều từ chối cho anh mượn đề cương ôn tập của mình không? Nhưng nếu là như vậy, tại sao Tống Vũ Tiều lại đặc biệt đem đến vào ban đêm? Còn ... thịt nướng? Không, không thể, vì ăn xiên nướng là anh đề nghị.

Đầu óc Kiều Vũ Tụng vô cùng hỗn loạn, lời nói của Từ Ngạo Quân cứ vang vọng trong đầu, lời nói từ trong ra ngoài, anh và Tống Vũ Tiều không cùng thế giới, hoàn toàn không thể làm bạn, không hợp, không xứng, bọn họ ở chung mỗi một phút đồng hồ đều là lãng phí thời gian...

Dần dần, Kiều Vũ Tụng cảm thấy khó thở.

Anh siết chặt đầu gối, thu mình lại thành một quả bóng trong bóng tối.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng hít thêm dưỡng khí, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm bóng đêm, đưa tay không thấy được 5 ngón, cuối cùng vẫn là nước mắt rơi không dứt.

Nước mắt mặn chát, anh còn không kịp lau.

Mặt trời nóng như thiêu đốt nhựa đường, giống như một quả trứng sống rơi trên mặt đất, có thể đập vỡ ra một cái trứng ốp la.

Trong nháy mắt, chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Chương trình dạy kèm của Khải Hành cho các thí sinh cấp 3 đã kết thúc, gia sư của lớp dạy thêm gọi cho Tống Vũ Tiều và nói có một số chi phí cần được kết toán.

Tống Vũ Tiều có thể sẽ bỏ kỳ thi.

Tất nhiên, đây chỉ là một ý tưởng đùa vui của cậu. Như cậu đã nói với Kiều Vũ Tụng, tuy rằng được tiến cử đi học, nếu như thành tích thi vào đại học không đạt yêu cầu, trường học vẫn có quyền hủy bỏ tư cách tiến cử. Tống Vũ Tiều vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu lập một kế hoạch điểm số cho bản thân, không quá cao cũng không quá thấp, miễn là có thể đảm bảo thành công đậu Đại học Tích Tân là được rồi.

Mấy ngày trước, gia đình cô và gia đình chú Tống Vũ Tiều lại đến nhà cậu ăn tối một lần nữa. Tất cả họ đều có vẻ phấn khởi, giống như ăn mừng cậu sớm nhập học.

Tống Vũ Tiều có cảm giác không phải tất cả là tình cờ, nhưng cả hai người chú và dượng, cũng đã sớm chúc mừng cậu đậu Trạng nguyên.

Cậu nghe được, dở khóc dở cười, Chu Mỹ Kỳ lại liên tiếp khách sáo nói: cậu căn bản không ôn tập, có thể đậu Trạng nguyên mới là chuyện kỳ lạ. v.v.

Tống Vũ Tiều thầm nghĩ thực sự là như vậy. Bởi vì nửa tháng trước, Thiệu Tuấn Huy đã bị kiệt sức vì chuẩn bị cho kỳ thi, bỗng nhiên thỉnh cầu Tống Vũ Tiều hãy tùy tiện trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nói rằng anh ta phải nằm trong top 3 toàn tỉnh. Nếu như Tống Vũ Tiều thi quá tốt, nói không chắc anh ta liền bị lọt ra khỏi top 3.

Từ khi cha Thiệu Tuấn Huy qua đời, sau đó nguồn kinh tế chủ yếu trong nhà không còn.



Mẹ của Thiệu Tuấn Huy là một công nhân vệ sinh và kiếm được rất ít, gia đình có một số tiền tiết kiệm để anh ta có thể học Đại Học mà không gặp khó khăn gì. Ngay cả khi có thể đăng ký một khoản vay sinh viên, Thiệu Tuấn Huy hiếu thảo hy vọng sẽ giúp giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Hàng năm, Tập đoàn Thuốc lá trong tỉnh trợ cấp học bổng cho các thí sinh có hoàn cảnh khó khăn về tài chính, và đạt điểm xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Ba người đứng đầu - tiền thưởng càng phong phú, hoàn toàn có thể giải quyết học phí bốn năm đại học.

Thiệu Tuấn Huy muốn lấy tiền, nói rằng anh ta “muốn phát điên” và cầu xin Tống Vũ Tiều giúp anh ta bất kể điều gì.

Bọn họ đều biết rằng dù Tống Vũ Tiều cố tình tùy ý thì Thiệu Tuấn Huy cũng phải đối đầu với những đối thủ khác. Tuy nhiên, về phía Tống Vũ Tiều, nếu có thể giúp đỡ, cậu sẽ giúp đỡ, dù sao những danh hiệu và thành tích đó đối với cậu cũng không quá quan trọng.

Những người khác vẫn đang chờ đợi ngày thi, nhưng Tống Vũ Tiều cảm thấy kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc. Cậu cảm thấy đây không phải kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời mình, và có lẽ, nó thực sự không phải vậy.

Kể từ khi đưa đề cương ôn tập cho Kiều Vũ Tụng sau đó, Tống Vũ Tiều đã không liên lạc lại với anh.

Kiều Vũ Tụng lúc trước tìm cậu hỗ trợ, quả thật cậu cũng đã giúp, theo lí, cậu có thể thỉnh thoảng hỏi Kiều Vũ Tụng ôn tập như thế nào, đề cương ôn tập có tác dụng gì không, nhưng, mỗi lần muốn làm như vậy, cậu đều nhớ tới ngày hôm đó - thái độ Kiều Vũ Tụng mãnh liệt tuyên bố mình không phải là gay.

Bộ dạng Kiều Vũ Tụng cứ như ai nói anh là gay, thì anh sẽ sống chết với người đó.

Dù sao, Vạn Cạnh Sương chưa bao giờ đề cập đến việc lấy lại đề cương ôn tập, Tống Vũ Tiều coi như tặng không cho Kiều Vũ Tụng.

Tống Vũ Tiều chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn bẻ cong bất cứ ai, và cậu cũng không có ý định trở thành bạn bè bình thường với Kiều Vũ Tụng. Nếu Kiều Vũ Tụng không phải gay, thì Tống Vũ Tiều liên lạc với anh làm gì.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sau khi Tống Vũ Tiều rời khỏi Khải Hành, cậu vẫn đến “Lãm Phong Nguyệt”.

Không ngờ Tống Vũ Tiều không nhìn thấy Kiều Vũ Tụng, mà gặp được Tống Nhạn, với quả đầu nấm.

Tóc con gái mọc nhanh như cỏ mùa xuân. Tống Vũ Tiều nghĩ như vậy.

“Này, hết cách rồi, ôn tập quá ác liệt, không thời gian cắt tóc.” Có lẽ Tống Vũ Tiều liên tục nhìn chằm chằm vào tóc của mình, cô hờ hững xua tay.

Tống Vũ Tiều nghe vậy yên lặng, quay sang nhân viên bán hàng yêu cầu một ly Thanh Vũ ít đường, không đá.

Tống Nhạn ngồi bên cạnh quầy bar, thong thả đung đưa đôi chân giống như chiếc đũa, nói: “Cậu thích trà sữa lắm à?”

Nghe thấy trong lời nói của cô có cái gì đó, Tống Vũ Tiều thờ ơ đáp: “Ừ.”

Cô chống cằm nhìn cậu, một lúc sau mới nói: “Gần đây hình như tôi không gặp Tiểu Tụng?”

“Có đúng không?” Tống Vũ Tiều ngồi xuống trước quầy bar, tuy rằng cảm giác ánh mắt của cô rơi trên mặt của mình, vẫn không có quay đầu, “Tôi không để ý.”

Cô trầm ngâm nói: “Sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học, chắc cậu ấy khá căng thẳng nhỉ? Hay là ... không căng thẳng?”

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều vừa lấy trà sữa, không khỏi quay đầu nói: “Cô không căng thẳng sao?”

"Ồ. Tôi có một người anh họ thành tích đại khái gần giống như cậu ta. Anh ấy cũng là nước đến chân mới chạy. Bây giờ gia đình anh ấy đã bắt đầu tìm kiếm một suất vào trường Cao đẳng nghề đường Sắt dựa vào mối quan hệ.” Tống Nhạn giải thích nguyên nhân.

“Đó là… trường Cao đẳng? hay trường Dạy nghề?” Tống Vũ Tiều không biết nên gọi chức danh trường học đó là gì.

“Có vẻ là một trường Cao đẳng.” Tống Nhạn trông có vẻ bối rối, trái lại hỏi cậu: “Cao đẳng với Dạy nghề khác nhau chỗ nào?”

Tống Vũ Tiều không biết rõ về trường học loại đó, nhưng bây giờ liên hệ loại trường học này với Kiều Vũ Tụng, cậu không khỏi khó chịu vì sự thiếu hiểu biết của mình. Cậu nhàn nhạt trả lời: “Tôi không biết.”

“Tôi cũng không biết.” Tống Nhạn bất lực nhún vai nói, “Tóm lại, tôi nghe nói sau khi tốt nghiệp có thể làm việc trong ngành đường Sắt, cũng không có áp lực việc làm nào.”

Tống Vũ Tiều kinh ngạc nói: “Thật sao?”

“Thật đấy!” Cô đáp lại một cách khẳng định, “Này, nếu trong tương lai anh ấy cũng làm trong ngành đường Sắt, anh ấy sẽ là thế hệ thứ 3. Đôi khi tôi nghĩ về điều đó, nó khá tốt, tốt hơn nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học không có việc làm.”

“Tôi biết mình có thể làm gì sau khi tốt nghiệp, mặc dù điểm số của tôi bây giờ tốt, nhưng nếu tôi không tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp, dì tôi có thể sẽ cười sau lưng là tôi không bằng con trai bà ấy. ”

Tống Vũ Tiều nhìn cô nói xong bĩu môi, suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô và anh họ có hòa hợp không?”

Cô lắc đầu một cái, nói: “Anh ấy, dì, chồng dì, 3 câu là có 2 câu thô tục, thật là đáng sợ. Tôi luôn linh cảm rằng khi ra trường và đi làm vài năm có khi tôi không muốn nói chuyện với anh ấy.”

Tống Vũ Tiều nghe xong liền nhíu mày.

“Dù sao thì anh họ của tôi cũng đã bỏ học từ lâu rồi, nên anh ấy cũng không căng thẳng chút nào.” Tống Nhạn thở dài và lẩm bẩm, “Tôi không biết Tiểu Tụng thế nào. Điểm của cậu ấy có đủ cho kỳ thi đại học không? Cậu có hỏi cậu ấy không?”

“Không có.” Tống Vũ Tiều nói xong, nhìn thấy Tống Nhạn rõ ràng là sửng sốt, cậu liền nhận ra giọng điệu của mình quá hung hăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Ngữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook