Tương Ngữ

Chương 116: Thu đông xuân -1

Miêu đại phu

17/08/2022

Hoàng hôn muộn ở phía Tây, lúc máy bay hạ cánh, bầu trời trong xanh, không có dấu hiệu nào của hoàng hôn. Vào thời điểm họ đến Thành phố Tây, Sao Kim đã xuất hiện ở phía Tây Nam.

Nhìn ngôi sao xa xa này, Kiều Vũ Tụng nhớ lại lần đầu bọn họ cùng nhau ngắm mặt trời lặn. Nghĩ kỹ lại, hình như cũng chưa lâu, mà không biết tại sao Kiều Vũ Tụng cảm thấy như chuyện đã lâu lắm rồi.

Kiều Vũ Tụng cứ tưởng đến Thành phố Tây rồi, việc vào Thành phố Khoa học và Công nghệ chỉ là một quá trình từ ngoài vào trong. Anh nghe Tống Vũ Tiều nói mới biết, hóa ra từ căn cứ đến khu vực nơi cậu làm việc phải mất cả tiếng đồng hồ. Tình hình như thế, anh đã từ bỏ ý định ăn tối với Tống Vũ Tiều và giục cậu mau chóng rời đi.

Thái độ của Kiều Vũ Tụng làm cho Tống Vũ Tiều nhớ đến Chu Mỹ Kỳ, bỗng nhiên rõ ràng, cũng không phải Kiều Vũ Tụng cuối cùng biến thành Chu Mỹ Kỳ, mà tất cả thành viên trong gia đình đều có dáng dấp giống nhau.

Dù có như vậy, Tống Vũ Tiều vẫn đưa anh đi tìm một khách sạn thích hợp để ở. Đó là một khách sạn được chỉ định xây mới, cơ sở vật chất thuộc hàng thượng lưu ở thành phố Tây, điều quan trọng nhất là đảm bảo bí mật và an ninh an toàn.

"Sẽ sớm liên lạc lại." Tống Vũ Tiều đưa anh đến phòng, đứng ở bên ngoài cửa.

Kiều Vũ Tụng muốn biết cách liên lạc thế nào, nhưng vì Tống Vũ Tiều không nói, nên có lẽ ngay cả Tống Vũ Tiều cũng không chắc. Anh gật đầu "Đi đường cẩn thận." Kiều Vũ Tụng không dám nói 'khi nào tới, nhớ báo bình an'.

Cửa phòng đóng lại, Kiều Vũ Tụng thở dài một hơi.

Đứng sau cánh cửa ngẩn người một lúc, Kiều Vũ Tụng đi vào phòng, ngồi ở trên giường.

Anh ngạc nhiên khi thấy có 2 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, mở ra xem, đó là cuộc gọi từ công ty và quản lý Tôn. Đều gọi khi anh đang bay.

Có phải nhận được đơn từ chức của anh nên gọi điện để hỏi không?

Kiều Vũ Tụng đang lưỡng lự không biết có nên gọi lại không, thì giật mình nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Nhìn qua mắt mèo, anh thật kinh ngạc khi thấy Tống Vũ Tiều, vội vã mở cửa, hỏi: "Em quên cái gì sao?"

Tống Vũ Tiều cầm hộp bánh trong tay, nói: "Em quên mang cho anh chút gì để ăn."

Kiều Vũ Tụng bối rối cầm lấy cái hộp.

"Em mua ở tầng dưới. Hương vị truyền thống." Tống Vũ Tiều giới thiệu, "Bánh ngọt ở cửa hàng này làm rất ngon. Mỗi khi có người ra ngoài, mọi người đều nhờ mang vào giùm một ít."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười "Cái gì mà ra ngoài rồi đi vào? Nói giống như ngồi tù vậy."

Tống Vũ Tiều bĩu môi biểu thị không sao cả "Vậy em đi trước nha, vừa lúc có xe đến đón. Hôn em một cái đi?"

Tim Kiều Vũ Tụng thắt lại trong giây lát, mỉm cười tiến lên, hôn cậu một cái.

"Cực khổ rồi, ngày mai anh đi đường cẩn thận." Tống Vũ Tiều xoa xoa tóc của anh.

Kiều Vũ Tụng đứng ở cửa phòng, một đường nhìn cậu đi về hướng thang máy. Dường như cậu cảm nhận được gì đó, lúc đợi thang máy, cậu quay lại nhìn, thấy Kiều Vũ Tụng - cậu mỉm cười với anh.

Cửa thang máy mở ra, Kiều Vũ Tụng lấy lại tinh thần, tươi cười vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Ngay khi anh không biết bữa tối ăn gì, lại nhận được một hộp bánh ngọt.



Kiều Vũ Tụng pha trà bằng trà túi lọc do khách sạn cung cấp, ngồi vào bàn vừa xem các chương trình tạp kỹ vừa ăn bánh. Đó là cách tiêu khiển bình thường của anh, nhưng vào giờ phút chia ly này, anh không khỏi lo sợ nó sẽ kéo dài mãi mãi.

Anh không thể không có việc làm, nếu không, anh chịu đựng quãng thời gian còn lại như thế nào? Công ty đã hết giờ làm việc, có lẽ sẽ không gọi cho anh nữa, Kiều Vũ Tụng đã tạm dừng video của chương trình và bắt đầu tìm kiếm thông tin tuyển dụng của các hãng hàng không khác trên mạng.

Trên mạng không có thông tin tuyển dụng của AVIC, Khương Tình trước đây có nói tuyển người cho đường bay mới, AVIC cũng không định tuyển từ bên ngoài. Vậy còn các hãng hàng không lớn khác thì sao? Dù sao trước đây anh đã ở Bắc Hàng - một trong những hãng hàng không hàng đầu Trung Quốc, là một trong 100 hãng hàng không hàng đầu thế giới, Kiều Vũ Tụng không cam lòng đến một hãng hàng không nhỏ hoặc thậm chí là một hãng hàng không giá rẻ.

Anh chán ghét chính mình không có nguyên tắc, nhưng anh vẫn hy vọng Bắc Hàng sẽ đưa cành ô liu cho anh một lần nữa, để anh có thể tránh những rắc rối khi tìm việc, thích ứng hoàn cảnh mới rất phiền phức.

Điện thoại của Kiều Vũ Tụng bắt đầu nóng lên vì anh duyệt web quá lâu.

Bỗng nhiên, Từ Ngạo Quân gọi điện thoại đến.

Kiều Vũ Tụng giật mình do dự một lúc rồi mới nhấc máy: "Alo?"

"Alo?" Từ Ngạo Quân cũng do dự không kém, hỏi "Con vẫn còn ở Tân Châu à?"

Bay đến thành phố Tây là một quyết định đột ngột, Kiều Vũ Tụng không có nói cho trong nhà. Anh gãi trán, vị ngọt của cái bánh đã dính trên trán.

"Con đang ở thành phố Tây, đột xuất quyết định bay đến đây." Kiều Vũ Tụng lúng túng nói, và nhanh chóng bổ sung, "Hôm nay không có chuyến bay khứ hồi, ngày mai con sẽ quay lại."

Từ Ngạo Quân im lặng một lúc, sau đó nói: "Ồ ... thôi. Còn công việc thì sao? Hai ngày nay con không bay?"

Kiều Vũ Tụng không biết làm thế nào để nói với bà rằng anh đã xin nghỉ việc, vì vậy anh nói dối, "Con còn nghỉ phép năm."

"Ồ, vâng, đúng rồi, con đã nói rồi mà mẹ quên mất." Từ Ngạo Quân giọng điệu có chút hòa hoãn.

Anh lặng lẽ bình tĩnh trở lại.

"Con xảy ra chuyện như vậy, công ty không nói gì? Họ muốn sa thải con sao? Bâygiờ sự việc đã được đưa ra ánh sáng, con là người bị hại, họ cũng nên bồi thường cho con chứ." Từ Ngạo Quân suy đoán như chuyện đương nhiên.

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc khi nghe bà nói như vậy. Bất kể anh có bị oan hay không, thì một sự thật không thể chối cãi là danh tiếng của công ty đã bị ảnh hưởng vì mối quan hệ của anh. Tiếp viên đã tố giác anh cũng đã tiết lộ những thiếu sót trong quản lý của công ty. Chỗ này chữa cháy còn chưa kịp, cùng lắm là chuyện cũ bỏ qua thôi, làm sao có khả năng bồi thường?

Thực sự Kiều Vũ Tụng thấy buồn cười trong lòng, anh nghĩ một người sắc sảo như Từ Ngạo Quân tại sao lại có thể nói ra lời như vậy? Cuối cùng là vì vấn đề có liên quan đến anh.

Nếu sự việc xảy trên người người khác, Từ Ngạo Quân chắc chắn sẽ đứng về phía công ty hàng không, nói bất cứ chuyện gì cũng là do người kia đã gây ra. Nhưng đây là xảy ra với anh, bà sẽ nghĩ rằng anh bị oan ức, bị người hại, anh là nạn nhân. Công ty nên bồi thường cho anh bất kể như thế nào.

"Con không biết, lúc sau hãy nói." Kiều Vũ Tụng cũng không nói gì phản bác lại bà.

Từ Ngạo Quân lại im lặng, một lúc lâu sau, bà hỏi: "Những gì nói trên mạng có đúng không? Con thực sự đã qua lại với rất nhiều người ... đó là?"

Kiều Vũ Tụng không nghĩ sự kiện sắp lắng xuống, bà lại quan tâm cái này, trong lòng buồn bực nói: "Không có rất nhiều người."

"Vậy cũng không ít đi?" Bà nghe thấy lời ngụy biện của anh, nghiêm nghị nói, "Chính vì vậy mà con bị bắt gặp và bàn tán khắp nơi! Nói chuyện yêu đương liền nói chuyện yêu đương, không nói chuyện yêu đương chỉ có ngủ,đây không phải là đùa giỡn lưu manh sao? Bây giờ thì hay rồi, có chuyện gì phải không? "



Mặc dù Kiều Vũ Tụng không muốn nghe điều này, nhưng phải thừa nhận rằng đó là sự thật. Anh không còn kiên nhẫn, "Ngay cả khi con không có như vậy, khi ai đó muốn hại con, họ sẽ tìm ra những vấn đề khác. Không ai trên thế giới này hoàn hảo cả."

"Cuộc sống riêng tư của con không tốt, bị người ta tố giác, phải nhờ công ty thu dọn cho con,con còn lý luận?" Từ Ngạo Quân nghiêm túc nói.

"Đời tư của con có gì sai? Con không can dự vào tình cảm của người khác, không bắt cá nhiều tay, càng không lừa dối ai. Tất cả đều là anh tình tôi nguyện, dựa vào cái gì nói con sống bê bối ?" Kiều Vũ Tụng vội la lên.

"Con có phải làphụ nữ cổ đạikhông chịu được cảnh cô độc khi chồng đingoài chiến trận, ở một mình trong khuê phòng trống trải, không thể chịu được sự cô đơn?không nói bạn bè mà ngủ với người ta, con thật là đứng đắn mà!" Từ Ngạo Quân không chịu được mà kêu to.

Kiều Vũ Tụng tức giận đến mức mắt tối sầm và suýt ngất đi. Anh không còn gì để nói và phải cố gắng làm dịu tâm tình kích động của mình.

Từ Ngạo Quân đầu bên kia điện thoại dường như cũng làm như vậy, hồi lâu hai người không lên tiếng, trên điện thoại chỉ có tiếng hít thở phì phò.

Một lúc lâu sau, Từ Ngạo Quân khô khan hỏi: "Con với Tiểu Tiều chia tay rồi sao?"

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, buồn bực mà trả lời "Không có! Không có chuyện gì tại sao muốn chia tay?"

"Con sinh hoạt như vậy, nó vẫn nguyện ý ở bên cạnh?" Từ Ngạo Quân không tin.

"Cuộc sống sinh hoạt của con như thế nào? Hơn nữa, tất cả đều là chuyện từ trước khi đến với nhau." Kiều Vũ Tụng không muốn cãi nhau với bà nữa, chỉ muốn cúp điện thoại.

Từ Ngạo Quân tràn đầy nghi hoặc nói: "Nhưng mẹ nghe mẹ nó nói, lần này đi mấy tháng, sau đó phải đi mấy năm! Nó có thể yên tâm để con ở bên ngoài một mình sao?" "

Kiều Vũ Tụng cạn lời, một lúc lâu sau, cuối cùng anh mới nói: "Mẹ ơi, con là con người, không phải con vật đến kì động dục thì phải giao phối. Trước đây con như thế nào, bây giờ con ra làm sao, đều là sự lựa chọn của riêng con."

"Bây giờ con đã chọn ở bên em ấy, con sẽ không làm bất cứ điều gì sai trái với em ấy. Con chưa bao giờ ngủ với người khác khi đang có bạn trai, trước đây không có, tương lai càng sẽ không!"

"Nó tin tưởng con là tốt rồi." Từ Ngạo Quân lẩm bẩm.

Kiều Vũ Tụng nghiến răng ken két.

"Quanh năm suốt tháng con đều bay ở trên trời, thời gian nghỉ ngơi cũng không thể thiếu huấn luyện, mở hội hè. Mẹ từng nghĩ người nào mà chịu đi cùng với con, dù ở cùng một thành phố, cũng khác yêu xa ở chỗ nào? Giờ thì tốt rồi, con đã tìm được một người, so với con còn không thể thấy bóng dáng.Con còn là tâm địa gian giảo, vậy nếu sau này con có lỗi với người ta thì phải làm sao?"Xu Aojun thở dài bất lực sau khi nói.

Vốn là việc Kiều Vũ Tụng đang lo lắng, cố tình bị Từ Ngạo Quân nói ra, tư vị ở trong lòng anh hoàn toàn thay đổi. Đối diện với Từ Ngạo Quân, anh còn mang theo khí thế phản ngịch thời trẻ trâu, sức mạnh không chịu thua, dứt khoát nói: "Con đã nói không, thì sẽ không. Tin hay không thì tùy."

Dứt lời, không cần biết Từ Ngạo Quân nghĩ như thế nào, anh không nói gì thêm nữa.

Kiều Vũ Tụng còn không chịu được tính khí nóng nảy của mình, không chờ được, nói: "Cứ như vậy đi, ngày mai con trở lại. Con cúp điện thoại."

Đện thoại ngắt rồi, Kiều Vũ Tụng ném lên bàn, ăn cái bánh còn dư và uống trà trước mặt, trong lòng luôn cảm thấy tức giận dồn dập không biết nên xả giận như thế nào.

Anh hít thở sâu vài cái để điều chỉnh tâm trạng, hơi bình tĩnh lại một chút, anh phát hiện mình thực sự đã nói với Từ Ngạo Quân rất nhiều điều mà trước đây anh không dám nói. Anh đã từng rất lo lắng nên làm gì cùng Tống Vũ Tiều trong tương lai, sống như thế nào cho qua những ngày tháng này, vậy mà vừa nãy lại nói dứt khoát qua điện thoại như vậy

Sẽ không chia tay, sẽ chịu được cô quạnh, càng sẽ không phản bội...

Nghĩ đến những gì mình nói, Kiều Vũ Tụng đột nhiên cảm thấy buồn cười. Có lẽ, trước những khó khăn nan giải, thật sự chỉ dựa vào tình yêu là chưa đủ, mà còn có sự cố chấp và không cam lòng này. Nếu vì chuyện này mà tình yêu này trở nên không thuần túy, Kiều Vũ Tụng không muốn nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần anh có thể ở bên Tống Vũ Tiều thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Ngữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook