Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 115: Chương 89.2

Nhược Thanh Ngôn

05/01/2017

"A Ly, ưmh ~"

Đường Mẫn mở to mắt, nhìn Quân Mạc Ly đột nhiên kéo mình lại gần, rồi cúi đầu hôn lên , không biết phải làm sao.

Đây là như thế nào? Đầu óc lập tức trống rỗng, bọn họ chung đụng đã lâu, nên việc này cũng không có gì xấu hổ, có điều trong lúc này, địa điểm này, bên ngoài còn có Viên Lộc Khanh, thì có hơi… !

Nụ hôn của Quân Mạc Ly đầy mạnh mẽ uy quyền xen lẫn trong đó còn có cả sự tàn nhẫn, giống như mưa to gió lớn đánh tới, cướp đợt từng chút hô hấp trong miệng của nàng, chỉ lưu lại hơi thở đặc biệt của hắn.

. . . . . .

Vừa chấm dứt, Quân Mạc Ly giương mắt nhìn gương mặt ửng hồng cùng với đôi môi ướt át đỏ tươi của ai đó, cố gắng đè xuống nỗi khó chịu trong lòng, ôm Đường Mẫn vào trong lòng ngực mình thật chặt .

"Mẫn nhi, ta ghen tỵ, ta tức giận!", Quân Mạc Ly thoáng cô đơn nói.

Đường Mẫn ngẩn ra, không ngờ hắn lại nói lời này?, "A Ly, ta, thật xin lỗi."

"Là ta không giúp được, chứ không phải lỗi của nàng. Nhưng, dù biết rất rõ đấy chỉ là giả, ta vẫn không thể kìm chế nổi, chỉ hận không thể hung hăng đánh cho người phía ngoài kia một trận!". Nếu Viên Lộc Khanh không thích Mẫn nhi thì còn đỡ, đằng này thì ngược lại, biết rất rõ ràng người kia thích Mẫn nhi, nhìn ánh mắt của hắn ta dõi theo Mẫn nhi, nhìn thần sắc vui sướng của hắn ta, hắn liền hận không thế xông lên giao chiến!

Nhưng, hắn không thể.

"Mẫn nhi!"

Đường Mẫn không biết nói thế nào, trước mắt chỉ là một mảng sương mù, đành ủy khuất Quân Mạc Ly, có phu quân như vậy nàng còn cầu gì hơn nữa!

Lòng của nàng không ngừng trầm xuống, ngả vào lòng người bên cạnh, từ từ ngẫm lại. Nàng cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, sau khi sống lại lại có được một tình yêu sâu sắc như thế này.

Nghĩ đến đây liền chủ ôm cổ Quân Mạc Ly, tiến lại gần, hôn lên môi của hắn. . . . . .

Tiếng động bên trong xe không lớn, nhưng Viên Lộc Khanh là người tập võ, tất nhiên ít biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt ảm đạm, nhưng cũng không thể làm gì.

Bản thân, chậm một bước, chính là bỏ qua một đời.

Lần đó phụ thân muốn hắn ta hồi kinh cầu hôn, nhưng lại gặp phải chiến sự liên tiếp, hắn nghĩ, chờ sự tình kết thúc liền tức khắc trở về. Mẫn nhi sẽ chờ hắn, hắn vẫn nhớ kỹ lời nàng nói, lòng càng thêm mong mỏi, lại không nghĩ rằng khi gặp lại thì nàng đã gả cho người.

Bọn họ, cuối cùng cũng vuột mất. Mà tất cả, đều chỉ vì hắn!

Đáy mắt đau đớn, cố chôn xuống thật sâu, bên trong ống tay áo không ngừng buộc chặt cho đến khi khớp xương phát ra tiếng vang, ngay cả tiểu binh lính bên trên cũng ngây ngẩn cả người.

Tướng quân hình như không vui mừng lắm. . . . . .

Xe ngựa đi vào phủ đệ của Viên Lộc Khanh, mãi cho đến khi đến biệt viện ban đầu bọn họ đã từng ở qua. Bọn hạ nhân tản đi, Viên Lộc Khanh mới vén rèm lên, nói với Đường Mẫn: "Không còn ai cả, xuống thôi, Mẫn nhi!".

Đường Mẫn khom người chui ra ngoài, nhảy xuống xe ngựa, lại sơ sẩy suýt nữa ngã nhào, Viên Lộc Khanh tức khắc liền tiến lên đỡ lấy. Quân Mạc Ly mới vừa thò đầu ra, đập vào mắt lại là một màn này, ánh mắt lóe tinh quang, nhảy xuống xe đỡ Đường Mẫn.

"Không phiền ngươi tốn sức phí tâm, thê tử của ta, tự ta sẽ chăm sóc tốt!". Quân Mạc Ly nói xong liền không khỏi sửng sốt, lời này sao nghe vào tai lại chua đến vậy?



Viên Lộc Khanh nhìn chằm chằm Quân Mạc Ly hồi lâu, rồi buông tay ra, giao phó mấy câu với Đường Mẫn, liền rời đi. Hắn muốn đi an bài chuyện vào kinh cho bọn họ.

Viên Lộc Khanh vừa đi, Đường Mẫn nhìn theo một lúc đến khi không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Người bên cạnh vẫn sống chết đỡ lấy nàng, một chút ý buông tay cũng không có. Nam nhân một khi đã ghen, còn dọa người hơn cả nữ nhân, nhìn Quân Mạc Ly mà xem, thật sự là ~

"A Ly, người đi rồi!"

"Ta biết!"

"Vậy chàng còn không buông tay?"

"Ta thích!"

Quân Mạc Ly hừ một tiếng, trực tiếp ôm lấy Đường Mẫn, sải bước đi vào bên trong. Đường Mẫn vỗ vỗ vào cánh tay Quân Mạc Ly, vội vã kêu lên: "Buông ra, chàng làm gì thế!"

Sức lực trên tay Quân Mạc Ly tuy đã nhẹ đi nhưng vẫn không dừng lại, trực tiếp đá tung cửa, đi vào. Sau đó, đóng cửa lại.

Vừa vào nhà, hắn liền đặt Đường Mẫn xuống giường, sau đó đưa tay ra cởi giày cùng tất của nàng. Đường Mẫn cả kinh co chân về, không phải người này lại đại phát thú tính đấy chứ. . . . . .

"Mẫn nhi, ngoan, nghe lời. Đừng làm rộn!"

Quân Mạc Ly chậm rãi cố định cổ chân của nàng, sau đó cởi hết tất và giày ra, nhìn mắt cá chân có chút sưng đỏ của ai đó, lấy thuốc từ từ trong áo ra đắp lên.

Cảm giác mát lạnh dìu dịu truyền tới làm Đường Mẫn mở bừng mắt, nhìn động tác kia của Quân Mạc Ly mặt nhất thời đỏ bừng. Có lẽ nàng đã nghĩ hơi quá. . . . . .

"Chàng,… "

"Mẫn nhi, nàng nghĩ nhiều rồi!", Quân Mạc Ly nhìn vẻ mặt đặc sắc của Đường Mẫn, nở nụ cười ấm áp.

"Là chàng nghĩ nhiều thì có, hừ!". Tất nhiên là nàng sẽ không thừa nhận, là đầu mình đang nghĩ sai.

"Vậy sao nàng lại nhắm chặt mắt, tỏ vẻ thấy chết không sờn là thế nào? Chẳng lẽ rất chờ mong phu quân tiến thêm một bước sao. Nếu Mẫn nhi đã mong đợi, thì vi phu nguyện ý ra sức!"

Vừa dứt lời, người liền trực tiếp áp xuống, đè lên người Đường Mẫn, lại khéo léo tránh được mắt cá chân của nàng.

Đường Mẫn cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng, ngay cả lỗ tai cũng nóng bỏng đến dọa người. Quân Mạc Ly đùa giỡn như vậy càng khiến nàng thêm luống cuống, sao người này lại khác biệt một trời một vực so với trước kia vậy chứ.

"A, A Ly, "

Run run rẩy rẩy nói xong, bản thân còn đang phân vân khó hiểu thì một giây kế tiếp, sức nặng trên người liền biến mất, Quân Mạc Ly đã rời đi, sau đó nâng nàng dậy, tiếp tục bôi thuốc.

Động tác tỉ mỉ, vừa kiên nhẫn lại cẩn thận.

Mỗi một lần đều nhẹ nhàng, chỉ sợ làm nàng đau. Thật ra thì, nàng tuyệt không thấy đau, thật sự là thế. Nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót, đặc biệt đau lòng, đau lòng vì Quân Mạc Ly.



"Được rồi, về sau cẩn thận một chút!". Đi tất xỏ giày cho nàng xong, Quân Mạc Ly nhìn về phía Đường Mẫn, không nhanh không chậm giao phó.

"Ừm."

"Tại sao lại khóc?", Quân Mạc Ly nghi ngờ, cũng không phải là rất đau, hắn đã tận tâm bôi thuốc cho nàng rồi.

"Không sao, chỉ hơi đau thôi!", Đường Mẫn lên tiếng che giấu nội tâm thật của mình, vì không biết phải mở lời thế nào.

"Vậy thì lên giường nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến xế chiều chúng ta lại tính tiếp!"

"Ưmh!"

Đường Mẫn đắp chăn lêni, xoay người vào trong, lưu lại một bóng lưng cho Quân Mạc Ly. Hắn cứ ngồi ở bên cạnh, nhìn nàng không chớp.

Cho đến khi người nào đó hít thở đều đều, Quân Mạc Ly mới đứng dậy rời đi. Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Viên Lộc Khanh đứng ở ngoài cửa.

Tay Viên Lộc Khanh đang cầm bình thuốc thấy thế liền rụt về, cất đi. Sau đó cứ thế nhìn chằm chằm Quân Mạc Ly.

"Ta đang muốn gặp ngươi!", Quân Mạc Ly đóng cửa lại, trực tiếp đi về phía đình nghỉ mát cách đó không xa. Viên Lộc Khanh siết chặt bình thuốc trong tay áo, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, không nói được lời nào. Cuối cùng, rảo bước tới chỗ Quân Mạc Ly.

"Có lời gì cứ nói!"

Quân Mạc Ly xoay người, nhìn người trước mắt, quả thật, Viên Lộc Khanh là một nam tử xuất sắc. Bát luận là hình thức hay năng lực, nữ tử được hắn ta thích, đời này nhất định hạnh phúc. Nếu người hắn ta thích không phải Mẫn nhi, thì hắn nhất định sẽ nghĩ như vậy. Nhưng, cố tình, nữ nhân trong lòng người này lại là thê tử của hắn!

"Nàng đã là thê tử của ta, mãi mãi là vậy!"

"Ta biết!", Viên Lộc Khanh nhàn nhạt đáp, từ khi biết cô nương kia là Đường Mẫn thì lúc đó hắn cũng biết, nàng đã kết hôn.

"Tuồng vui này, chúng ta ai cũng đều biết rõ lòng nhau. Mẫn nhi cảm thấy áy náy với ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn lợi dụng điểm này, ta tuyệt sẽ không nương tay. Tự giải quyết cho tốt!"

"Như thế, ngươi không phải là không biết ."

Quân Mạc Ly cười lạnh, bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt.

"Ta biết, cho nên không thể không nhắc nhở ngươi. Nàng sẽ không yêu ngươi, vĩnh viễn sẽ không. Mặc dù nàng biết tâm ý của ngươi, mặc dù ngươi vì nàng làm những chuyện này, mặc dù, hai người đã từng là thanh mai trúc mã. Nàng đã gả cho Quân Mạc Ly ta, đời này, vĩnh viễn người sẽ không có cơ hội. Trong lòng nàng không hề có ngươi!".

Mắt lạnh liếc nhìn Viên Lộc Khanh, sau đó lập tức rời đi.

Gió lạnh phả vào mặt căm căm, Viên Lộc Khanh cười nhạt nhìn Quân Mạc Ly dời đi, cuối cùng lại hóa thành trắng bệch.

Bình thuốc trong tay lăn xuống, hoàn toàn vỡ vụn, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, đây cũng chính là thuốc trị thương thượng hạng. Câu nói cuối cùng của Quân Mạc Ly tuy nghe thấy nhưng hắn lại không thèm để ý, mặc dù trong lòng đã tê dại một nửa.

Nhất là câu "Trong lòng nàng vĩnh viễn sẽ không có ngươi!" kia.

Mẫn nhi, chúng ta thật sự đã bỏ lỡ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Phủ Ngốc Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook