Vai Diễn Mỹ Nhân

Chương 42

Hoắc Hương Cô

01/09/2023

 

Mãn Tụ và Mộc Cận bưng canh gà hầm nửa ngày từ trong phòng bếp nhỏ lên, một bàn đồ ăn xem như đã sẵn sàng.

Minh Dật Cung là chỗ ở của Hiền phi, nàng ấy là chủ nhân, buông lá bài trong tay ra, vẫy vẫy tay gọi mọi người qua dùng cơm.

Minh Nhiễm sờ sờ túi tiền của mình, mừng rỡ vứt luôn lá bài nàng mới rút tới tay đi, cả buổi chiều, đến tận lúc này nàng cũng không thẳng được một ván đâu đấy.

Nguyễn Thục phi duỗi tay đè bả vai nàng lại, dáng vẻ tỷ muội tình thâm, chê cười nói: “Ngươi cứ đưa tiền cho ta mãi, ta nhận hoài cũng ngại.”

Minh Nhiễm cười tủm tỉm xòe tay ra, “Tỷ tỷ ngại, không thì trả về đi?”

 

Nguyễn Thục phi vuốt váy ngồi xuống, bưng chén canh lên, “Nghĩ đẹp quá ha.”

Hàn Quý phi nói với Minh Nhiễm: “Nguyễn tỷ tỷ muội chỉ có vào không có ra, lúc đánh bài lục thân không nhận.”

Mọi người nghe vậy cười, Trần Đức phi vừa mới ngồi lên giường nhỏ, vừa ngáp lại vừa muốn cười, vẻ mặt có hơi vặn vẹo.

Có lẽ là người làm “Sáng tác văn học” tình cảm khá là phong phú, biểu hiện cũng có chút khoa trương, lại thêm quầng thâm mắt son phấn cũng không che nổi kia, càng khiến người ta thấy buồn cười.

“Được rồi, được rồi, động đũa đi thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi.” Tôn Hiền phi ngồi ngay ngắn, rụt rè lại ưu nhã, chỉ vào thức ăn trên bàn: “Đây đều là Mộc Cận với Mãn Tụ làm ra đó, bận cả ngày trong phòng bếp nhỏ đấy.”

Minh Nhiễm cầm đôi đũa gắp đồ ăn, các nàng ở chung cũng không giữ nhiều quy củ lắm, không chú ý gì mà ăn, ngủ không nói chuyện, mở miệng hỏi Hàn Quý phi, “Nghe nói nương nương thay máu cho Trúc Vũ Hiên? Xảy ra chuyện gì thế?”

Hàn Quý phi cũng không gạt các nàng, nói: “Còn có thể xảy ra chuyện gì được, trên sai bảo thế nào thì ta làm thế chứ sao bây giờ.”

Nàng nói là trên, ngoài bỏ vị ở Tử Thần Điện kia thì còn có thể có ai được.

Lời này vừa dứt, sáu người khác trên bàn đều đồng loạt xoạt một cái nhìn qua, thiếu tí nữa thì Minh Nhiễm bị đũa nấm kia làm cho chết nghẹn, không hiểu ra làm sao: “Sao, sao thế?”

Mấy người nói: “Bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.”

Minh Nhiễm nhếch nhếch khóe môi, “Mọi người đừng nghĩ lung tung…..”

Hàn Quý phi: “Không nghĩ lung tung, rõ ràng nha.”

Tôn Hiền phi: “Hai người hôm qua hay hôm kia nhỉ, cùng nhau xuất cung đó.”

Nguyễn Thục phi: “Gần đây Bệ hạ có qua đêm ở Phù Vân Điện đi.”

Ân Dung hoa: “Ngày thường đi cùng nhau còn dắt tay nữa.”

 

Đôi tay Trần Đức phi ôm chén: “Hu huhu, đây chẳng lẽ chính là tình yêu trong truyền thuyết hả?”

Mới rồi Phương Tài nhân mải ăn đồ ăn, nhìn trái ngó phải, sau khi phản ứng lại thì vội vàng phụ họa, gật mạnh đầu, trong miệng hàm hồ: “Các tỷ tỷ nói đúng.”

Minh Nhiễm: “…..” Mọi người kèn đôi, không, sáu kèn, xướng trôi chảy quá đó.

Chẳng qua… đây cũng không phải là lần đầu tiên các nàng ấy nhắc tới chuyện này, Minh Nhiễm nắm đũa, mí mắt rũ xuống, không nói chuyện.

Hàn Quý phi nhận thấy nàng không được tự nhiên, khẽ đẩy Nguyễn Thục phi một cái, cười ngắt lời: “Không phải muội mang theo thứ tốt, còn không nhanh lấy ra đi.”

Nguyễn Thục phi vỗ tay một cái, “Đúng rồi, ta mang theo thu lộ bạch năm ngoái ta tự mình ủ, tự mình điều chỉnh lại công thức, bảo để mọi người thử xem, nếm thử hương vị xem xem như thế nào.”

Bạch Lộ đã bưng khay gỗ sơn hồng tới, dâng từng bình men sứ xanh lên.

Minh Nhiễm ném suy tư đi, nhấp một ngụm, cười nói: “Vào miệng mát lạnh, hương vị rất ngon, có điều…. sao lại có mùi quế hương?”

Nguyễn Thục phi đắc ý nói: “Ta thêm, thu lộ bạch bình thường chúng ta uống một chút là sẽ say. Sau khi sửa lại phối phương cũng có thể dùng để nhưỡng rượu trái cây, ta nghĩ nghĩ phải đổi cho nó cái tên mới được.”

Hàn Quý phi cười nàng ấy không biết xấu hổ, mấy người nói nói cười cười, chén tới chén lui, vô cùng vui vẻ ăn hết bữa cơm.

Bây giờ nhiều lắm tới tới giờ Dậu, cơm chiều ăn hơi sớm, chẳng qua với mấy người rảnh rỗi như các nàng cũng không quan trọng gì.

Trước đó vận may Nguyễn Thục phi tốt, thắng không ít, sau khi ăn xong thì lại hứng thú bừng bừng kéo người ngồi vào bàn, Minh Nhiễm lắc lắc đầu liên tục, lại không chịu ra tay, hôm nay vận may của nàng không tốt, vẫn nên thôi đi.

Quý, Thục, Hiền, Đức ngồi trước bàn nhỏ, vừa đánh bài lá vừa nói chuyện.



Ân Dung hoa và Phương Tài nhân bưng đĩa trái cây ăn, một khắc cũng không ngưng miệng.

Minh Nhiễm ngồi trên ghế bành, xách theo bầu rượu.

Rượu của Nguyễn Thục phi hương vị đúng ngon, mát lạnh hơn rượu trái cây, ngọt lành hơn rượu trắng, nàng nhìn những cây hợp hoan bên ngoài bức bình phong, tinh thần thả trôi đi đâu, ngơ ngẩn, không biết từ lúc nào đã uống sạch rượu trên tay.

Bốn người Hiền phi đánh vài ván, mặt trời bên ngoài đã lặn, ánh chiều tà nhanh chóng buông xuống khắp nơi.

Bạch Lộ kinh hô một tiếng, hấp dẫn ánh mắt ánh mắt của mọi người nhìn qua.

Người ngồi trên ghế bành chống đầu, mắt nửa mở nửa đóng, trên mặt tuyết trắng ửng hồng một mảnh, rõ ràng là say khướt rồi.

Trước đó Tây Tử với Mộc Cận đã ra ngoài rồi, vừa bước vào nhìn thấy cũng hoảng sợ, lắc lắc bình rượu không trên bàn, lúc này mới phát hiện ra nàng uống sạch chỗ rượu còn dư lại rồi.

Tôn Hiền phi nói: “Không phải là không làm người bị say sao?”

Nguyễn Thục phi lên tiếng: “Nàng ấy uống như thế, không say cũng phải say.”

Trong Minh Dật Cung rối loạn một trận, Tây Tử với một tiểu cung nữ khác nâng Minh Nhiễm đứng lên, chuẩn bị về Phù Vân Điện.

Minh Nhiễm ngơ ngẩn đứng một lát, đẩy Tây Tử ra, chậm rì rì nói: “Không gấp gáp.”

Tây Tử khuyên nhủ, “Tiệp dư, chúng ta về thôi.”

Nguyễn Thục phi nói tiếp: “Giờ sao nàng ấy nghe vào tai ngươi nói cái gì, mau lấy kiệu đưa người về đi, nấu bát canh giải rượu uống, dọn dẹp chút rồi ngủ ngon một giấc, đúng rồi, nhớ đi Thái y viện lấy thuốc giải rượu, tránh cho hôm sau nhức đầu.”

Tây Tử liên tục nói vâng, Minh Nhiễm nghiêng đầu nghe nửa ngày, thì nghe thấy nàng ấy nói ngủ gì gì đó.

Nàng say thì say nhưng vẫn nhớ rõ thẻ trừng phạt khiêu vũ, hương vị rắm chồn khắc quá sâu, muốn quên cũng quên không được, xoa xoa mặt, lảo đảo đi vài bước, xua xua tay: “Không vội không vội, đợi chút, nhảy xong đã rồi ngủ tiếp.”

Tây Tử buồn cười: “Khiêu vũ? Lúc nào rồi mà ngài còn khiêu vũ?”

Minh Nhiễm vung tóc, nâng nâng cằm, “Nhảy.”

Thất Thất có hơi do dự xem có nên mở nhạc cho nàng không, dù sao tình huống này có vẻ không hay lắm.

Mãi đến khi Minh Nhiễm gọi Thất Thất, vì để nàng không nói ra những thứ không nên nói, Thất Thất mới cuống quýt bật nhạc lên, lấp kín miệng nàng.

Bây giờ không ăn mặc đơn giản như buổi tối, váy dài phức tạp, nàng đi đường còn không xong, xua tay quơ chân giống như đại thần khiêu vũ vậy.

Tây Tử muốn đi lên đỡ nàng, nàng thẳng thừng xua tay, một người bay bay theo gió ở đằng kia chừng 15 phút.

Quý Thục Hiền Đức: “……”

Người ngày thường như thế, sao uống rượu vào lại điên thành dạng này rồi??

Thất Thất che mặt, xong rồi, xong rồi, mất mặt quá.

Tây Tử cũng không biết mình nên có vẻ mặt gì, Nguyễn Thục phi cười ha ha: “Muội, muội, học cùng ai thế, thầy của muội chắc muốn khóc mất thôi.”

Minh Nhiễm cười lắc lắc đầu: “Sao có thể, Bệ hạ còn nói ta nhảy rất được.”

Quý Thục Hiền Đức: “……”

Được? Rất được?!

Người làm việc lớn, trợn mắt nói dối cũng giỏi thế luôn.

Quý phi, Thục phi nhìn nhau, cười gượng vỗ tay, dỗ dành con ma men kia, “Hay, hay, hay! Rất hay, nhảy rất đẹp.”

Nhảy xong rồi, Minh Nhiễm không giãy giụa nữa, mấy người Tây Tử lôi lôi kéo kéo cuối cùng cũng túm người đi.

Phương Tài nhân há miệng thở dốc, nhìn người bị lôi đi kia, lời nói lại vô cùng khâm phục và cảm thán, “Thì ra….. Bệ hạ thích như vậy à.”

Quả nhiên không phải người bình thường mà.

Quý Thục Hiền Đức: “……Ừ hứ.”

…………



Chưa tới giờ Mùi Tuân Nghiệp đã cùng Vương công công đi tới Phù Vân Điện, hỏi người mới biết Minh Nhiễm đi sang Minh Dật Cung của Tôn Hiền phi đánh bài lá rồi.

Chàng cũng không sai người gọi nàng về, lập tức đi vào thư phòng phê tấu chương còn dư lại, không nghĩ tới đến tận khi mặt trời ngả về tây cũng không thấy người về.

Các nàng ấy ở chung khá quá nhỉ.

Chàng vuốt y phục ngồi lên ghế mây nàng vẫn hay ngồi mỗi ngày, nhẹ khép mắt, Vương công công đứng phía sau bóp bóp vai.

Ánh nắng chiều tan hết, Tây Tử đỡ người xuống khỏi kiệu, Lan Hương chạy chậm ra nói Bệ hạ đang ở bên phía giàn hoa.

Minh Nhiễm chớp chớp mắt, đi qua đó.

Trong tiếng gọi nhẹ của Vương công công, Tuân Nghiệp mở mắt ra, ngồi thẳng người lên, cười cười với nàng.

Đợi người đi tới gần mới nhận ra không bình thường.

Chàng đứng lên đỡ người, ngửi thấy mùi rượu, lại nhìn nàng ngửa đầu, mặt đỏ như hoa đào, mắt sóng sánh như nước xuân, than nhẹ một tiếng, “Say à.”

Tây Tử buông lỏng tay gọi người đi nấu canh giải rượu, Minh Nhiễm mềm nhũn ngã về phía trước, dựa vào lồng ngực chàng.

Động tác Tuân Nghiệp khựng lại, rất nhanh đã choàng tay qua người nàng.

Nấu canh giải rượu cần chút thời gian, tròng mắt Vương công công xoay tròn, nhạy bén vung phất trần lên, cười tủm tỉm dẫn người thối lui qua một bên.

Tuân Nghiệp nhìn ông một cái, không lên tiếng.

Trên mặt Minh Nhiễm rất nóng, dựa vào vạt áo lành lạnh của chàng càng sát rạt, còn cọ cọ hai cái nữa.

Tuân Nghiệp khẽ chạm vào mặt nàng, đợi nàng nâng mắt lên, mới dịu dàng hỏi, “Còn nhận ra ta là ai không?”

Người trước mặt dịu dàng, mặt như quan ngọc.

Lúc nhìn người khác giống như gió ấm lướt qua sông xanh, trong phút chốc không phân biệt được rốt cuộc là lành lạnh hay là ấm áp.

Nàng nhận ra được đó.

Minh Nhiễm cong môi, giọng nói mềm nhẹ nhu mị: “Là Bệ hạ mà.”

Tuân Nghiệp cười, bế ngang người lên, bước vào trong điện, đặt nàng lên giường nhỏ, ôm ngồi trong ngực.

Người ngày thường lười cực độ, bây giờ càng không muốn làm gì.

Nàng bắt lấy tay áo rộng của chàng, rũ mắt.

“Nhiễm khanh?”

Minh Nhiễm có hơi trì độn, nâng mi mắt lên, nhẹ nhàng dạ một tiếng.

Tuân Nghiệp nói: “Lần sau không thể uống như vậy nữa.”

Nàng nghiêng đầu, ngồi thẳng người, sửng dốt một lát rồi lại không có sức lực, lảo đảo ngã vào ngực chàng, vừa nài vừa kéo mà vâng một tiếng.

Tuân Nghiệp khẽ cười ra tiếng, nhịn không được lại ôm người chặt hơn chút.

Tây Tử bưng canh giải rượu tới, cầm tay vê muỗng dút nàng từng muỗng, sau đó lại súc miệng.

Tây Tử với Lan Hương lại đi chuẩn bị đồ tắm gội, người đi rồi, nàng lẩm bẩm nói: “Khó uống quá.”

Hương vị của canh giải rượu kia đúng là không ngon, Tuân Nghiệp vê một viên mứt quả đút cho nàng, thoáng chốc trong miệng ngọt lịm, nàng yên lặng nhìn chàng, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, chậm chạp nói: “Cảm ơn Bệ hạ.”

Mi cong cười rộ, giọng nói mềm mại, ánh mắt long lanh, đến cả hoa đào trên cành ngày xuân cũng phải kém vài phần nhu mị.

Tròng phòng đã lên đèn, dưới ánh nến, váy thạch lựu hồng rực, cực kỳ giống một đóm lửa, làm cho người khác đều nóng hết cả người.

Tuân Nghiệp ngồi, sống lưng thẳng tắp, im lặng thật lâu, lại than nhẹ một tiếng.

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Diễn Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook