Vạn Giới Vĩnh Tiên

Quyển 21 - Chương 12: Yêu tính gầm gào

Thạch Tam

19/09/2014

"Ô - - "

Yêu tộc tròn mắt, các nữ yêu chờ đợi, thậm chí thấy tiêu bay trên không quá chậm, sao mãi không rơi?

"Cốp!"

Tiêu thương rơi xuống cách trăm trượng, ngang với Thiện Túc!

"A!" Yêu tộc càng kinh ngạc, các nữ yêu hưng phấn đến cuồng loạn, thậm chí có người lớn mật gọi: "Giang Sĩ Ngọc, tối nay ta đợi ngươi, kỹ xảo của người ta tốt lắm!"

Có người mở đầu, các nữ yêu không giữ được, có người gọi "Giang Sĩ Ngọc, ta ở trong tòa nhà gỗ thứ ba phía đông bộ lạc”, có người gọi "Giang Sĩ Ngọc, ta là bộ lạc đệ tam mỹ nhân”, Giang Sĩ Ngọc như không nghe thấy, về ngồi cạnh Tôn Lập.

Thiện Túc nổi giận đấm tan tảng đá cạnh đó: "Mau chuẩn bị, bắt đầu mục thứ hai, ta không tin nhân tộc còn có sức hơn chúng ta!"

Không cần y dặn, yêu tộc đã được đót nóng nhiệt tình, mấy chục cùng động thủ, chuẩn bị xong xuôi.

Vân mẫu linh đồng mật độ cực cao, thậm chí hơn cả vàng. Yêu tộc dùng đòn gánh đặc chế buộc hai khối Vân mẫu linh đồng, trọng lượng hơn vạn cân.

Thiện Túc phất tay: "Nhẹ thế này có ý nghĩa gì? Gấp đôi lên!"

"Vâng!"

Gánh hai vạn cân Vân mẫu linh đồng khoáng thạch đi trăm trượng, Giang Sĩ Ngọc và Thiện Túc cùng xuất phát xem ai đến đích trước, cả hai như không gánh, lao đi cực nhanh, cùng tới nơi.

"Hay!" Yêu tộc vang tiếng hoan hô.

"Đổi sang bốn vạn cân!" Lại ngang nhau, Thiện Túc nổi giận.

Phong Bảo Bảo giơ tay: "Bất tất, còn một trận nữa."

Thiện Túc không cam lòng: "Vâng."

Nếu sau cùng vẫn ngang nhau là Phong Bảo Bảo thích nhất, song phương không tổn thương hòa khí.

Thời gian chuẩn bị lần này dài hơn, chừng một bữa cơm, mấy chục yêu tộc mới đưa đến được, thở hồng hộc.

Trên diễn võ trường có một hàng trụ đá, đều bằng Vân mẫu linh đồng khoáng thạch. Cây nhỏ nhất cũng bằng với cây hai người vừa giơ lúc nãy.

Những lần thi trước, thạch trụ cỡ này sẽ xếp gần cuối, phía trước là mấy cột nhỏ hơn.

Cột nhỏ nhất cũng bốn vạn cân, to nhất thì như hòn núi nhỏ, hơn hai mươi vạn cân! Nặng bao nhiêu thì yêu tộc không biết vì chưa ai giơ lên được. Mấy chục yêu tộc chuyển một thạch trụ, còn phải nghỉ mấy lần.

Thiện Túc và Giang Sĩ Ngọc cùng đến trước thạch trụ, Thiện Túc trừng mắt, Giang Sĩ Ngọc nhìn vào bóng đêm vô tận, tựa hồ cạnh mình không phải là đối thủ.

"Bắt đầu đi!"

Thiện Túc gầm lên, xông tới ôm thạch trụ đầu tiên, giơ qua đỉnh đầu.

Lúc y đặt thạch trụ xuống, Giang Sĩ Ngọc mới bước lên, không thanh thế kinh nhân như Thiện Túc nhưng dễ dàng nhấc được.

Có phải y hết sức? Các nữ yêu sợ lang quân mà các phương diện đều hoàn mỹ sẽ dừng bước ở đây.

Nhưng Giang Sĩ Ngọc im lặng giơ từng cây một, đi theo sát Thiện Túc, nhanh chóng tới trước thạch trụ sau cùng!



Vượt hai mươi vạn cân. Dạ Khiếu bộ lạc chưa từng có ai giơ nổi.

Thiện Túc đứng trước thạch trụ, nam yêu Dạ Khiếu bộ lạc hô to: "Thiện Túc, Thiện Túc, Thiện Túc!"

Thiện Túc cảm nhận có sức mạnh vô cùng chảy trong thể nội, gầm to dốc bình sinh.

"Ầm, ầm, ầm..."

Thạch trụ lắc lư nhưng không rời khỏi mặt đất.

"A!" Thiện Túc gầm lên phát lực, thạch trụ vẫn không rời mặt đất.

Y lần thứ ba phát lực, không còn như hai lần trước, đầm đìa mồ hôi thở hồng hộc, không thể giơ lên nổi, thả ra trừng mắt với Giang Sĩ Ngọc: "Ta không thể, ngươi lại càng không!"

Giang Sĩ Ngọc nhìn thạch trụ, từ từ bước lên.

Yêu tộc đều coi thường Giang Sĩ Ngọc, thạch trụ này không thể chinh phục, Dạ Khiếu bộ lạc nỗ lực ngần ấy năm mà chưa thành công, nhân tộc càng không thể.

Giang Sĩ Ngọc làm được như thế khiến các nữ yêu nhìn y mà chảy nước miếng.

Chỉ Phong Bảo Bảo, nhìn Giang Sĩ Ngọc trầm ổn đi tới thì tim đập nhanh, nếu nhân tộc giơ được thì Dạ Khiếu còn mặt mũi nào nữa?!

"Tôn tiên sinh..." Nàng ta hỏi khẽ: "Giang tiên sinh nhấc được không?"

Tôn Lập nhìn Giang Sĩ Ngọc, ánh mắt hơi phức tạp: "Nhân tộc chỉ dựa vào sức mạnh thì không nhấc được."

Phong Bảo Bảo thở phào, ngang nhau là hay nhất.

Giang Sĩ Ngọc ôm lấy thạch trụ, từ từ phát lực, thạch trụ hơi lắc rồi bất động.

Giang Sĩ Ngọc lỏng tay lùi một bước.

Thiện Túc cười ha hả: "Thế nào, yêu tộc vẫn hơn chứ!"

Ai cũng thấy độ Giang Sĩ Ngọc lắc thạch trụ không được như Thiện Túc.

Giang Sĩ Ngọc không đáp, nhìn thạch trụ rồi ngửa mặt nhìn đỉnh, lại bước lên ôm.

"Hắc hắc, còn chưa ngã lòng, ngươi có thử trăm lần cũng không nhấc nổi đâu."

"A - - " Giang Sĩ Ngọc ôm thạch trụ gầm vang kinh thiên khiến mọi tiếng hô của yêu tộc chìm nghỉm, cơ hồ có cửu thiên thần lôi nổ vang!

Trong lúc tất cả kinh ngạc, y lắc được thạch trụ!

Thiện Túc cười lạnh: "Không thể nhấc nổi."

Giang Sĩ Ngọc phát lực, rực hoàng sắc quang mang. Thiện Túc gầm to: "Phạm quy! Phạm quy! Nhân tộc hảo lại dùng linh nguyên!"

Yêu tộc quanh đó cũng nổi giận: "Sao hả? Động dụng linh nguyên, nhấc được cũng không tính."

Phong Bảo Bảo kinh ngạc nhìn Tôn Lập, Tôn Lập bình tĩnh, tựa hồ đã biết trước, giọng nói như làn gió lạnh quét qua yêu tộc: "Yên tĩnh!"

Sùng Dần thở dài: "Y lại không nén được..."

Hoàng quang càng lúc càng mạnh, thân thể Giang Sĩ Ngọc to lên, tay áo và vai áo nát đầu tiên, rồi toàn bộ y phục!



Hoàn toàn yêu hóa!

"Gừ!"

Giang Sĩ Ngọc gầm lên, phát lực, nhấc thạch trụ lên!

"A..."

Dạ Khiếu bộ lạc tròn mắt, kể cả Thiện Túc và Phong Bảo Bảo. Sự tình vượt ngoài dự liệu, Giang Sĩ Ngọc là nhân tộc mà sao có thể hóa thân thành yêu tộc?

Giang Sĩ Ngọc cao hơn trượng rưỡi, cơ nhục như đúc bằng thép, giơ thạch trụ chưa từng được nhấc lên, mũi phun khí trắng, mắt rực yêu hỏa, giơ thạch trụ đi một vòng.

Mỗi bước đều gõ thật mạnh lên lòng mỗi yêu tộc!

"Oành!" Gã ném thạch trụ xuống đất, ngầm ngực nhìn Thiện Túc gầm lên.

Yên khí ràn rạt, Thiện Túc không hiểu sao lại lùi một bước!

Hổ thẹn ngập lòng Thiện Túc khiến y cuồng bạo, cũng đấm ngực nhìn Giang Sĩ Ngọc.

Hai cự yêu rực yêu quang yêu hỏa, lao bổ vào nhau.

"Cốp!"

Từng lớp sóng xung kích tản ra, hai cự yêu quấn lấy nhau, ép nát vô số nham thạch, lăn vào tận trong núi, tiếng va nhau liên miên bất tuyệt vọng lại, cây cối gãy đổ, đỉnh núi chấn động, nham thạch lăn xuống như sấm!

Yêu tộc tròn mắt, không ngờ kết quả là thế này.

Phong Bảo Bảo nhìn Tôn Lập, hiểu ý gã: Nhân tộc không giơ được nhưng Giang Sĩ Ngọc hóa thân yêu tộc thì có thể.

"Vương thượng, làm sao bây giờ?" Ma Lặc Đinh hỏi.

Phong Bảo Bảo trầm ngâm, Tôn Lập nói: "Mặc kệ, cả hai đè nén đã lâu, phát tiết cũng tốt." Phong Bảo Bảo thầm nhủ Giang Sĩ Ngọc chiếm thượng phong, đương nhiên các hạ nói thế.

Thiện Túc đẳng cấp hơn hẳn Giang Sĩ Ngọc mà sao tình hình lại thế? Những nhân tộc này lai lịch thế nào mà đều thâm bất khả trắc?

"Thôi." Phong Bảo Bảo xua tay: "Để mặc cả hai, mệt sẽ tự dừng."

"Tuân mệnh." Ma Lặc Đinh lùi xuống.

Yêu tộc mới dám thoải mái như thế, đổi lại là nhân tộc thì thế đã thành sinh tử.

Có yêu tộc muốn ở lại xem kết quả, cũng có kẻ mệt mỏi quay về.

Tôn Lập đi theo Phong Bảo Bảo: "Vương thượng, chúng ta còn việc chưa bàn xong."

Phong Bảo Bảo gật đầu: "Tiên sinh theo tại hạ."

...

Nếu là nhân tộc, tối thế này, trừ phi Phong Bảo Bảo là hạng như Mễ Diệu Ngọc cứ không thì không đời nào mời Tôn Lập vào nhà, yêu tộc thì không câu nệ.

Phong Bảo Bảo cùng Tôn Lập vào nhà gỗ, chưa kịp nói gì thì có tiếng nói: "Vương thượng, Tôn tiên sinh, các vị ở trong đó hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Giới Vĩnh Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook