Viễn Khê

Chương 133: Chương 132

Neleta

13/03/2017

Trong phòng sinh, Cố Khê nằm dựa vào trên giường sinh sản, hai chân đặt ở hai bên bệ đặt chân, tư thế này thuận tiện cho cậu dùng lực. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mặt áo quần chống khuẩn canh giữ ở bên cạnh Cố Khê. La Kiệt ở sau bình phong chờ đợi, khi nào cần anh ta ra tay thì anh ta sẽ đi qua. Thân thể của Cố Khê khác biệt, trừ phi tất yếu, nếu không Angela sẽ không để cho người khác nhìn thấy thân thể của Cố Khê, ngay cả Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không nhìn thấy được thân thể của ba ba.

Nước ối đã vỡ, nhưng Cố Khê vẫn chưa tới lúc chính thức sinh bé con, thế nhưng cơn đau bụng sinh của cậu cũng càng ngày càng dữ dội. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nắm thật chặt tay Cố Khê, Dương Dương và Nhạc Nhạc nén khóc mà lau mồ hôi cho ba ba. Cố Khê cắn chặt môi dưới không để cho mình kêu ra tiếng, bởi vì bốn người bên cạnh cậu thoạt nhìn bất kỳ lúc nào cũng có thể té xỉu.

“Tiểu Hà, đừng làm em bị thương, cắn tay anh này.”

Cạy miệng Cố Khê ra, Triển Tô Nam gấp khúc ngón tay lại, đặt vào giữa hai hàm răng của Cố Khê. Cố Khê lắc đầu, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy ngón tay của y ra, nói một cách đứt quãng: “Em, không có việc gì, các anh, đừng, khẩn trương.” Vừa nói xong, Cố Khê liền cắn mạnh khớp hàm, nhịn xuống cơn đau bụng vừa truyền đến.

“Angela, còn phải bao lâu nữa?” Mặt của Kiều Thiệu Bắc cũng trắng bệch y chang Cố Khê.

Angela kiểm tra tình huống của Cố Khê một chút, rồi nhíu mi nói: “Còn phải đợi một lát nữa.”

Toàn thân Cố Khê đều bị mồ hôi thấm ướt, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhẹ tay nhẹ chân lau mồ hôi cho ba ba, trên mặt bọn nó tràn đầy nước mắt.

“Ngô…” Xương cốt toàn thân như bị ai đó vặn gãy, Cố Khê muốn trấn an bốn người bên cạnh, nhưng không cách nào nói thành lời.

“Ba, ba đừng tự cắn mình.”

Dương Dương một tay lau nước mắt, một tay nhẹ nhàng mở miệng của ba ba ra, Nhạc Nhạc cầm tới một cái khăn mặt sạch sẽ: “Ba, ba cắn cái này đi.”

“Dương Dương, Nhạc Nhạc… Các con, đi ra ngoài đi.” Cố Khê vẫn nhịn không được mà yêu cầu các con ra ngoài, lúc sinh sản chính thức, con trai nhất định sẽ bị cậu dọa cho sợ hãi.

“Ba, tụi con sẽ ở bên cạnh ba.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc lắc đầu, Nhạc Nhạc nói tiếp: “Ba, ba cắn khăn này đi, đừng cắn môi.”

“Tiểu Hà, bọn anh sẽ ở cùng em. Em đừng nói chuyện, tiết kiệm thể lực.” Triển Tô Nam cầm lấy khăn mặt từ trong tay Nhạc Nhạc, làm cho Cố Khê cắn lấy nó. Cố Khê cắn chặt khăn mặt, cảm thấy ngón tay của Triển Tô Nam lạnh lẽo đến làm cho người ta phát run. Nếu có thể nói chuyện, Cố Khê thực hy vọng các con cùng hai người này có thể đi ra ngoài chờ, bây giờ còn chưa đến thời điểm mấu chốt, cậu sợ tới lát nữa bốn người này sẽ chịu không nổi.

Angela mở miệng: “Cố Khê, cứ để bọn họ ở bên cạnh anh đi, anh không cần lo gì cả, hiện tại anh phải tiết kiệm thể lực, cố gắng sinh hai bé con ra một cách thuận lợi.” Tiếp theo, cậu nói với Dương Dương và Nhạc Nhạc: “Chút nữa đây, bụng của ba ba sẽ càng đau hơn, các con nhớ khích lệ ba ba cố lên.”

“Dạ!” Dương Dương và Nhạc Nhạc lau khô nước mắt, gật mạnh đầu.

Tiếp theo, Angela nói với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Các anh sẽ làm trợ thủ cho tôi, trợ giúp Cố Khê sinh bé con ra, chút nữa các anh phải dựa theo tôi nói mà làm.”

“Được.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc áp chế đau lòng cùng khẩn trương xuống, cũng gật mạnh đầu.

Angela đã lên tiếng, Cố Khê cũng không khuyên nữa, cậu phải nắm chặt thời gian để bảo tồn thể lực, thử thách chân chính còn chưa đến.

Một giờ trôi qua, khoảng cách giữa những cơn đau bụng của Cố Khê càng ngày càng ngắn, đau bụng kéo dài liên tục cũng càng ngày càng nhiều hơn, khi Cố Khê rốt cuộc không áp chế cơn đau được nữa mà hét lên một tiếng, Angela liền trầm giọng nói: “Đã đến lúc.”

Trong nháy mắt, trái tim của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc, còn có hai ông cụ ở Doanh Hải xa xôi đang dán chặt lỗ tai vào ống nghe điện thoại như vọt ra khỏi cuốn họng.

“Ngô…”

Cắn chặt lấy khăn mặt, hai tay Cố Khê dùng hết sức cầm lấy tay Dương Dương và Nhạc Nhạc. Thân thể của cậu – lúc thì cương cứng, lúc thì xụi lơ. Mồ hôi chảy vào mắt cậu khiến cho tầm mắt mơ hồ, cảm giác duy nhất là toàn thân đều đau, đau đến bất tận. Hai tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đặt ở trên bụng Cố Khê, dưới sự chỉ huy của Angela mà xoa mạnh lên bụng của Cố Khê.

“A ách ——” Khăn mặt trong miệng Cố Khê bị rớt xuống, thân trên của cậu chồm lên trước, sắc mặt đỏ ửng. Giây tiếp theo, thân thể của cậu ngã mạnh về lại chỗ cũ, cậu hô hấp dồn dập.

“Ba ba!” Nếu như nói lúc trước Dương Dương và Nhạc Nhạc chỉ đau lòng, thì giờ đây hai đứa nhỏ cực kỳ sợ hãi. Cố Khê không thể nghe thấy bất kỳ cái gì, cũng nhìn không thấy, cậu chỉ biết là phải dùng lực, phải dùng hết tất cả khí lực.

“A —— ngô ân —— ”

“Tiểu Hà, mạnh lên! Mạnh lên!”

Toàn thân Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều phát run, máu loãng từ hạ thân của Cố Khê chảy ra làm đỏ ánh mắt của bọn họ.

Thân thể như bị xé rách, mặc dù đã là lần thứ hai, nhưng đau đớn vẫn y như lần đầu tiên vậy, đau đớn khiến cho người ta không thể chịu đựng nổi. Bụng của Cố Khê dưới ánh sáng đèn nhìn rõ đang mấp máy, hai bé con không kịp đợi đủ tháng đã muốn chui ra khỏi bụng ba ba. Tay của Dương Dương và Nhạc Nhạc đều bị ba ba nắm chặt đến nổi như muốn đứt gãy, nhưng bọn nó không sợ đau, bọn họ chỉ hận sao không thể chuyển dời nỗi đau của ba ba lên trên người của mình.

Tiếng kêu của Cố Khê thông qua điện thoại rơi vào trong tai của hai ông cụ đang ở bên kia bờ đại dương, ông Triển và ông Kiều nắm chặt lọ thuốc trợ tim ở trong tay, mỗi một tiếng quát to của Cố Khê đều khiến trái tim của bọn họ kích thích, thân thể cũng cảm thấy đau đớn theo.

“Ba ba! Ba ba!”

Dương Dương và Nhạc Nhạc cầm khăn mặt lau nước mắt và mồ hôi cho ba ba, thỉnh thoảng cũng lau nước mắt cho chính mình. Giờ phút này, nhìn thấy ba ba như vậy, bọn nó phảng phất như thấy được một đêm khuya của mười mấy năm trước, cái đêm ba ba sinh bọn nó ra. Mà đêm đó, ba ba chỉ có một mình một người, không có ai chăm sóc, không có ai bảo vệ.

“Tiểu Hà, mạnh lên! Lại dùng lực!”

Trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không biết là mồ hôi hay là nước mắt, vào giờ khắc này, bọn họ cũng đang nhớ về cái đêm Cố Khê một mình một người sinh ra Dương Dương Nhạc Nhạc của mười mấy năm trước.

Sau khi Cố Khê mang thai vẫn chịu đủ mọi đau đớn do thắt lưng mang lại, càng về sau, thắt lưng đau càng gây cho cậu những khổ cực lớn hơn nữa. Khi thân thể lại một lần nữa ngã mạnh về chỗ cũ, Cố Khê vừa thở dốc vừa nói: “Lấy cho em, một tấm nệm, em không thể, dồn hết lực… Ngô…”

Triển Tô Nam lập tức lấy một tấm nệm qua, đặt dưới thắt lưng của Cố Khê. Lại nhịn xuống cơn sóng đau đớn đang tràn dâng, Cố Khê nói: “Đẩy xuống, đẩy bé con, xuống.”

Angela nhíu lông mày: “Không được, như vậy anh sẽ rất thống khổ.”

Cố Khê gian nan lắc lắc đầu: “Đẩy, đẩy, xuống … Tôi sợ ngô… Tôi sợ… Tôi sẽ, không, khí lực…”



Trong mắt Angela đầy khó xử, Kiều Thiệu Bắc vội hỏi: “Angela? Đẩy cái gì?”

Angela nhìn đôi môi xanh tím của Cố Khê, sau khi suy nghĩ vài giây, cậu sờ sờ bụng Cố Khê, rồi kéo tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đặt lên trên vị trí của bé con, rồi nói: “Tôi đếm 1 2 3, các anh ấn nơi này rồi đẩy xuống, không cần quá mạnh.” Cậu đẩy thử hai người, nói cho hai người biết phải dùng bao nhiêu lực.

“Như vậy?” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc làm thử một cái.

Angela gật gật đầu, sau đó đếm lên: “1 2 3, đẩy!”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng dùng sức, giây tiếp theo, bọn họ liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cố Khê: “A ——!” Hai người như bị điện giật mà buông tay ra, cả người ra một thân mồ hôi lạnh.

“Không cần dừng lại! Tiếp tục! Hiện tại không phải là lúc ngẩn người!” Angela rống to.

“Angela!” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hốt hoảng hô to, “Tiểu Hà sẽ đau chết mất!” Lúc này bọn họ mới kịp phản ứng vừa rồi bọn họ đã làm gì.

“Không làm như vậy thì Cố Khê còn chịu đau đớn nhiều hơn thế! Bé con là sinh non, càng kéo dài thì càng nguy hiểm! Nhanh lên! Đặt tay lên đi!” Angela phát hỏa.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn về phía Cố Khê, rồi cắn chặt răng đặt tay lên vị trí cũ. Cố Khê lại cắn chặt khăn mặt, tiếp đó Angela lại hô: “1 2 3, đẩy!”

“Ách ngô ——!”

“Ba ba!”

“1 2 3, đẩy!”

“Ngô ngô ——!”

“Ba…”

“1 2 3, đẩy!”

“Ngô ách ——!”

Dương Dương và Nhạc Nhạc khóc đến rối tinh rối mù, trong miệng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc toàn là mùi máu tươi. Mà Rex cùng Tom và Thomas ở ngoài cửa đợi, nghe thấy từng tiếng từng tiếng hét thảm thiết ở trong phòng sinh mà trong lòng quặn thắt. Trước mắt Cố Khê là một mảnh trắng xoá, cậu chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu – phải bình an sinh bọn nhỏ ra.

“Angela!”

“Tiếp tục đẩy! 1 2 3, đẩy!”

“A ách ——!”

“Tiểu Hà!”

“Ba ba!”

“1 2 3, đẩy!”

“A ——”

“Mạnh lên, mạnh lên, lại dùng lực.”

Trong phòng sinh tràn ngập mùi máu tươi, Cố Khê sắp ngất đi cũng phảng phất nhớ về một đêm kia. Một đêm kia, cậu quỳ ở trên giường, dồn hết tất cả sức mạnh đẩy đứa nhỏ xuống, để đứa nhỏ có thể nhanh chóng trượt ra khỏi cơ thể cậu. Mùi máu tươi xông vào mũi, có một loại ràng buộc nóng ruột nóng gan xâm nhập vào trong đau đớn đã khiến cậu chết lặng, cậu hình như nghe được tiếng la đầy kích động của Angela, cũng hình như nghe được tiếng gọi khàn khàn của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, mà cũng hình như nghe được tiếng khóc nức nở cùng tiếng gọi ‘ba ba’ của con trai.

“Oa a —— ”

Tiếng khóc dòn tan của bé con vang khắp phòng sinh, trên tay Angela là một đứa bé còn đỏ hỏn. Giờ khắc này, tiếng khóc đó làm cho người ta thật kích động, cuối cùng một bé con đã đi ra.

Còn chưa phải lúc thả lỏng, Angela giao bé con cho La Kiệt đang chờ đợi ở phía sau bình phong, còn một bé con nữa a. Lúc này, Angela không bảo Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đẩy bụng cho Cố Khê nữa, chỉ cần một bé đi ra, thì bé còn lại cũng sẽ đi ra.

Hô hấp của Cố Khê cực kỳ suy yếu, cậu đã không còn khí lực. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lau đi mồ hôi trên trán cậu, rồi thì thầm bên tai cậu: “Tiểu Hà, chỉ còn một bé nữa thôi, em cố gắng chịu đựng một chút, lập tức sẽ kết thúc.”

“Ngô…” Một tiếng rên mỏng manh, Cố Khê buông tay con trai ra, run rẩy mà nâng hai tay lên. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức cầm lấy, đặt ở bên miệng hôn hôn.

“Vậy sao…”

“Đúng vậy, là bé trai, là anh ba.”

Cố Khê thở gấp gáp vài cái, mày lại nhăn lại: “Ngô —— ”

“Cố Khê, cố gắng dùng lực, nhanh, sắp xong rồi.” Trên bao tay cao su của Angela toàn là máu.

Cắn chặt răng, Cố Khê nắm chặt tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, ngừng thở, dồn hết sức. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc khom lưng xuống, ôm chặt lấy Cố Khê vào trong lòng ngực bọn họ.

“Ngô —— ”

“1 2 3, mạnh lên.”

“A —— ”



“1 2 3, mạnh lên!”

“Ách a —— ”

“Tiểu Hà, mạnh lên!”

“A a —— ”

“Gần ra rồi, gần ra rồi! 1 2 3, mạnh lên!”

“A ách —— ”

“Lại dùng lực!”

“A ——!”

5 phút sau, tiếng khóc của bé con còn lại cũng vang vọng khắp phòng sinh, lúc nghe thấy tiếng khóc này khóe miệng của Cố Khê nhếch lên thành một nụ cười tươi đầy hạnh phúc và thỏa mãn. Bàn tay nắm tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc từ từ buông lỏng, ý thức của Cố Khê lâm vào bóng tối.

“Tiểu Hà!”

“Ba ba!”

Nhanh chóng giao đứa thứ hai cho La Kiệt, angela đẩy Triển Tô Nam đã bị hù đến sắp điên rồi qua một bên, rồi bắt mạch cho Cố Khê. Hơn mười giây sau, cậu tháo khẩu trang xuống: “Chỉ là mệt quá nên ngất đi thôi.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngã ngồi xuống đất, rốt cuộc Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng nhịn không nổi nữa mà khóc rống lên: “Ô… Ba ba…” Bọn nó quá sợ hãi, cũng quá đau lòng.

Tháo bao tay dính đầy máu xuống, Angela ôm hai đứa nhỏ, vỗ vỗ an ủi, rồi nói: “Các con đi giúp chú La Kiệt chăm sóc các em được không?”

“Dạ.” Dương Dương và Nhạc Nhạc giương đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn nhìn ba ba, sau đó hôn lên mặt ba ba một cái, rồi đi qua phía bên kia bình phong, giúp chú La Kiệt chăm sóc các em.

Dương Dương và Nhạc Nhạc rời đi, Angela lại một lần nữa đeo bao tay vào, chuẩn bị khâu miệng vết thương lại cho Cố Khê. Thân thể của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thoát lực, nhưng vẫn cố đứng lên, hai người ôm lấy Cố Khê đã bất tỉnh, vùi đầu vào cổ Cố Khê, bả vai rung rung kịch liệt. Bọn họ đáng chết, bọn họ đáng chết.

La Kiệt ở sau bình phong càng nghe được tiếng hét thảm thiết ấy nên trái tim cũng quặn thắt lại, hiện anh ta đang chỉ dẫn cho Dương Dương và Nhạc Nhạc cầm kéo cắt cuống rốn cho em trai và em gái, coi như một cách an ủi bọn nó. Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa khóc vừa cắt cuống rốn cho các em. Một ngày này, ba ba ở trong lòng của bọn nó lại mang thêm một ý nghĩa khác nữa.



Trời đã sáng, trong trang trại mọi người bận rộn một đêm nhưng vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi. Hai bảo bối nhỏ vội vàng chui ra khỏi bụng ba ba, hiện tại đang ngủ trong lồng kính, bởi vì chào đời quá sớm nên chức năng tim phổi của bọn nó rất yếu, cần phải ở trong lồng kính ít nhất 1 tháng.

Cố Khê quá mệt mỏi mà ngất đi đã được ôm về phòng ngủ, hiện tại cũng đang ngủ say. Tuy quá trình sinh bé con cực kỳ gian nan thống khổ, nhưng giờ phút này, gương mặt ngủ của Cố Khê mang đầy sự thỏa mãn, là thỏa mãn khi bình an sinh bọn nhỏ ra. Thế nhưng so với sự thỏa mãn của cậu, thì vẻ mặt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất tiều tụy. Lần sinh bé con này của Cố Khê lại một lần nữa làm cho bọn họ thấu hiểu sự khốn nạn của bản thân mình, bọn họ đã từng khiến cho người này phải một mình một người sinh ra hai đứa nhỏ, cả đời này của bọn họ sẽ không bao giờ chuộc hết được lỗi lầm.

Mở cửa đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại, Kiều Thiệu Bắc dựa vào tường, từ từ trượt ngồi xuống. Nhắm mắt lại, ngồi trong chốc lát, hắn lấy di động từ trong túi tiền ra, tìm một dãy số. Điện thoại vừa vang lên một tiếng đã được kết nối, bên trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của một ông già: “Thiệu Bắc, Tiểu Hà sao rồi? Vừa nãy trong điện thoại chúng ta nghe được hình như cậu ấy ngất đi phải không?”

“Ba…” há miệng ra mới phát hiện thanh âm của mình đã tắt nghẹn đến trình độ nào. Nuốt nuốt cổ họng, Kiều Thiệu Bắc có chút suy yếu mà nói: “Tiểu Hà không có việc gì, chỉ là quá mệt thôi, hiện tại đang ngủ. Bọn nhỏ vừa được kiểm tra xong, trước mắt mọi thứ đều rất tốt, bất quá phải nằm trong lồng kính ít nhất một tháng. Lần này tụi con sẽ chăm sóc cho Tiểu Hà ở cữ thật cẩn thận, để em ấy có thể điều trị thân thể, có lẽ phải mất 2, 3 tháng sau thì tụi con mới có thể quay về Doanh Hải.”

“Được, được, không cần lo lắng, các ngươi phải chăm sóc cho Tiểu Hà ở cữ thật cẩn thận, phải điều trị thân thể cho cậu ấy thật tốt. Có rất nhiều bệnh tật đều có thể chữa khỏi khi ở cữ. Bọn nhỏ là sinh non, nên ở trong lồng kính mấy tháng mới tốt. Đầy tháng không về được thì chúng ta đợi 100 ngày, cũng như nhau thôi.”

“Dạ.” Chà xát mặt mày, Kiều Thiệu Bắc tắt nghẹn nói: “Ba, chỗ ở hiện tại của con và Tô Nam là trong thành phố, có chút ồn ào, ba bảo Tô Phàm tìm cho bọn con một khu biệt thự khác, hoàn cảnh phải tốt, vì để cho Tiểu Hà dưỡng thân thể nên phải yên tĩnh và an toàn.”

“Được được, việc này các ngươi không cần phải lo.”

Hít sâu vài hơi, Kiều Thiệu Bắc lại nói: “Ba, chút nữa con sẽ gửi ảnh chụp của hai bé con vào hộp mail của Tô Phàm. Hiện tại con và Tô Nam phải chăm sóc cho Tiểu Hà, không có việc gì thì sẽ không gọi điện về nhà, nếu các người có chuyện gì thì cứ tìm Dương Dương và Nhạc Nhạc.”

“Được. Các ngươi phải chăm sóc cho Tiểu Hà thật tốt, nhất định phải để cho cậu ấy ở cữ đầy đủ.”

“Dạ.”

Nói chưa đến vài câu, Kiều Thiệu Bắc đã cúp điện thoại. Nắm chặt lấy điện thoại, hắn ngửa đầu nhìn trần nhà, trái tim vẫn còn đang quặn thắt. Ngồi ở trên mặt đất hơn mười mấy phút, Kiều Thiệu Bắc vịn tường đứng lên. Cửa mở ra, Triển Tô Nam đang canh giữ ở bên giường liền quay đầu lại, Kiều Thiệu Bắc nhìn y gật gật đầu, rồi mới đi vào trong.

Kiều Thiệu Bắc đi đến phía bên kia giường, ngồi xuống. Nhìn chăm chú người đang mê man, hắn nhíu chặt mi tâm, áp chế nỗi thống khổ đang trào dâng. Trong mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tràn đầy tơ máu. Hai người không ai muốn nói chuyện, bọn họ chỉ muốn nhìn Cố Khê, trông coi Cố Khê, và chờ cậu tỉnh lại

Có người gõ nhẹ cửa, Triển Tô Nam thoát khỏi mớ suy nghĩ, hoàn hồn lại, đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là Rex. Rex nhìn thoáng qua trong phòng, rồi mới nhỏ giọng nói: “Tôi vừa khuyên bé bảo bối lên lầu nghỉ ngơi, nếu Cố Khê có chuyện gì các cậu cứ đến thẳng phòng của tôi mà tìm bé bảo bối. À, canh gà đã nấu xong, khi nào Cố Khê tỉnh lại thì có thể uống. Dương Dương và Nhạc Nhạc không chịu đi nghỉ ngơi, tôi bảo Tom và Thomas dắt bọn nó đi rồi, đứa nhỏ không ngủ cả đêm, tôi sợ thân thể của bọn nó không chống đỡ được. Còn cậu và Bắc cũng nắm chặt thời gian mà nghỉ ngơi đi, chăm sóc người ở cữ sẽ rất mệt. Bọn Sophie sẽ lập tức tới đây, sẽ giúp mọi người trông chừng bọn nhỏ.”

“Cảm ơn, Rex.” Triển Tô Nam thực sự cảm kích người bạn đáng tin cậy này.

Rex lắc lắc tay: “Giữa tôi và cậu mà còn khách sáo cái gì. Bé bảo bối dặn các cậu nhất định phải chú ý tình huống Cố Khê bị chảy máu, có gì không đúng đều phải nhanh chóng nói cho em ấy biết.”

“Được.”

“Tôi lên lầu đây, các cậu cũng canh thời gian mà nghỉ ngơi một chút đi.”

“Uh.”

Tiễn Rex rời đi, Triển Tô Nam quay lại phòng ngủ. Không tính toán sẽ ngủ một chút, y đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi trở lại bên giường tiếp tục trông chừng Cố Khê. Trải qua chuyện ngày hôm nay, mặc kệ là y hay là Kiều Thiệu Bắc thì quyền lực, tiền tài và danh vọng đã không còn quan trọng nữa, chỉ có Cố Khê là người duy nhất bọn họ tuyệt đối không thể buông thả.

Tiểu Hà … Thực xin lỗi… một lần lại một lần nói lời xin lỗi ở trong lòng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hôn lên mặt Cố Khê mấy phát liên tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Viễn Khê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook