Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 24: Thiên Bảo Kim Lệnh

Tuyết Mãn Cung Đao

25/09/2021

"Đúng lúc ta cũng muốn đi Thiên Bảo các đổi vài thứ, thành Thương Lang ở đâu, ngươi dẫn ta đi đi." Dao Tuyết vừa cười vừa nói.

Tô Tử Mặc nhận ra được Dao Tuyết là người có tâm tư cẩn thận, nàng lo lắng hắn không phải Luyện Khí sĩ, không thể tiến vào Thiên Bảo các, sợ tổn thương tới tự tôn của hắn nên mới nói như vậy.

Tô Tử Mặc cũng không từ chối, nói: "Đi thôi, ta cũng nên rời khỏi Thương Lang sơn mạch rồi."

Tô Tử Mặc sửa sang lại không ít da Linh thú, cộng với túi trữ vật, phi kiếm mà hôm qua thu hoạch được, đều tạm thời đặt trong túi trữ vật của Dao Tuyết, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bên ngoài sơn động, sắc trời đã sáng rõ.

Linh hầu cuộn trong góc, đưa lưng về phía hai người, giống như vẫn còn đang ngủ say.

"Chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy nó." Dao Tuyết nhỏ giọng nói ra.

Tô Tử Mặc lắc đầu, đi tới bên cạnh linh hầu, không hề báo trước đá tới một cước, cười mắng: "Bớt giả chết đi, tiên ta một chút!"

Một cước này đá tới rất đột nhiên, khí lực cực lớn, ngay cả Dao Tuyết đều kinh ngạc.

Ai ngờ, linh hầu vốn đang say giấc nồng giống như đã sớm có chuẩn bị, vèo một cái từ dưới đất nhảy lên, né qua một cước của Tô Tử Mặc, quay về phía hắn nhe răng cười, hai tay vung vẩy lên, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, thỉnh thoảng còn trợn mắt trừng một cái.

Tô Tử Mặc mỉm cười, cười nói: "Không tiễn thì không tiễn đi, nhìn tính tình này của ngươi. Khỉ chết tiệt, về sau phải thông minh một chút, gặp được tu chân giả đừng ngốc mà xông lên nhé."

"Hừ!"

Linh hầu khịt mũi coi thường, lung lay nắm đấm.

"Ta đi đây."

Tô Tử Mặc đưa lưng về phía linh hầu rồi phất phất tay, cùng Dao Tuyết rời khỏi sơn động.

Đi không bao xa, Tô Tử Mặc như cảm giác được, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy linh hầu đang đứng ở cửa hang nhìn hắn, thân ảnh cao lớn dưới ánh bình minh có vẻ hơi cô độc.

Nhìn thấy Tô Tử Mặc quay đầu, linh hầu cảm thấy mất mặt nên kiêu ngạo giương lên đầu, sau đó quay người chui vào sơn động, biến mất không thấy gì nữa.

Dao Tuyết chú ý tới một màn này, nói khẽ: "Nó vẫn đi ra tiễn ngươi."

Tô Tử Mặc cúi đầu không nói.

Dao Tuyết nói ra: "Nếu không bỏ được thì mang nó đi cùng đi?"

Yên lặng một lúc, Tô Tử Mặc ngửa đầu cười cười, ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Không sao, không cần để ý đến nó, cái con khỉ này có chí hướng rộng lớn, một mực muốn làm bá chủ của Thương Lang sơn mạch, làm đại vương tiêu dao khoái hoạt."

Dao Tuyết lấy ra một thanh phi kiếm từ trong túi trữ vật, lơ lửng giữa trời, nhảy lên, quay đầu nhìn Tô Tử Mặc rồi nói: "Lên đây đi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút."

Tô Tử Mặc cũng không chối từ, thả người nhảy lên.

Viu!

Kiếm quang hiện lên, hai người đã biến mất tại chỗ, phá không mà đến.

Ngự kiếm phi hành, nhanh như cầu vồng, hình ảnh vô cùng tiêu sái phiêu dật, nếu nói trong lòng Tô Tử Mặc không hâm mộ thì đó là giả.

Nhưng con đường mà hắn đi là tu yêu, muốn cách mặt đất bay lên không thì phải tu luyện đến Kết Đan thiên mới được.

Sau Dịch Cân, còn có Đoán Cốt, Phạt Tủy, Luyện Tạng, Thông Khiếu bốn đại cảnh giới nữa, không biết phải luyện tới khi nào.

. . .

Thời gian đã trôi qua một năm rưỡi, đến khi trở lại Thành Thương Lang, cảm thụ đã hoàn toàn khác biệt.

Đứng trên phi kiếm của Dao Tuyết nhìn xuống Thành Thương Lang, Tô Tử Mặc phát hiện tòa thành trì này lớn hơn so với nhận thức của hắn rất nhiều.

Hai người hạ xuống trong một hẻm nhỏ u tĩnh, cuối hẻm là một vách tường.

Dao Tuyết đi tới trước vách tường, đầu ngón tay bắn ra một tia linh khí chui vào trong vách tường khiến vách tường kia trong nháy mắt trở nên trong suốt như màn nước vậy.

Dao Tuyết giải thích nói: "Đây chính là một loại trận pháp, có tác dụng che mắt, người phàm không có linh khí không thể phát hiện nơi này. Muốn đi vào Thiên Bảo các, có hai cách, đầu tiên là tu chân giả, thứ hai chính là có Thiên Bảo lệnh."

Tô Tử Mặc gật gật đầu, đi theo Dao Tuyết xuyên qua vách tường, bên trong rộng rãi sáng sủa, chính là một tòa cung điện đẹp đẽ.

Trên bảng hiệu viết ba chữ lớn —— Thiên Bảo các.

Dưới góc phải ba chữ Thiên Bảo các này, còn có một chữ 'Phân' tinh xảo xinh xắn, thể hiện đây là phân các của Thiên Bảo các.



Tiến vào trong đại điện Thiên Bảo các, có thể nhìn thấy không ít Luyện Khí sĩ ở bên trong bồi hồi.

Trong đại điện, bảo vật của tu chân giới rực rỡ muôn màu, đan dược, Linh khí, phù lục, công pháp bí tịch, cái gì cần cũng đều có.

"Theo ta lên lầu, dưới lầu đều là mấy vật thường." Dao Tuyết nhỏ giọng nói ra.

Trong ánh mắt hâm mộ của một đám Luyện Khí sĩ, Tô Tử Mặc đi theo Dao Tuyết lên lầu.

Những Luyện Khí sĩ này đều biết, có thể lên lầu hai Thiên Bảo các hoặc là có tu vi đạt tới Trúc Cơ, hoặc là có được Thiên Bảo lệnh.

Nhưng muốn có được một khối Thiên Bảo lệnh thật sự quá khó khăn, cho dù là Thiên Bảo đồng lệnh cấp thấp nhất, cũng cần giao dịch Linh thạch ở Thiên Bảo các đạt tới mức nhất định mới có tư cách thu được.

Đi lên lầu hai, bảo vật của tu chân giới rõ ràng đã ít đi rất nhiều, nhưng chất lượng của mỗi một món có vẻ đều tốt hơn dưới lầu.

Trên lầu hai Thiên Bảo các ngoại trừ mấy Luyện Khí sĩ đang bán đồ thì không người khác, rất là yên tĩnh.

Dao Tuyết tiến lên gõ bàn một cái, trên bàn tay lộ ra một khối lệnh bài tinh xảo màu vàng óng, trầm giọng nói: "Gọi các chủ của các ngươi đi ra!"

Tên Luyện Khí sĩ kia liếc mắt một cái, lập tức nở một nụ cười tươi rói rồi nói: "Tiền bối chờ một lát."

Rất nhanh, một thương nhân vội vội vàng vàng chạy tới, bụng phệ, nhưng bộ pháp cũng rất nhẹ nhàng.

"Bán đồ."

Dao Tuyết gọn gàng dứt khoát, ném túi đựng mấy trăm tấm da Linh thú lên, còn có các loại đan dược, mấy thanh phi kiếm đều lấy ra.

Tô Tử Mặc đã sớm quyết định xong, những vật này hắn cũng không giữ lại, sẽ đổi hết thành Linh thạch.

"Tổng cộng là 3,070 khối hạ phẩm linh thạch." Các chủ Thiên Bảo các tính toán một hồi, sau đó mới lau lau mồ hôi nói ra.

Dao Tuyết phất phất tay, nói với vẻ không cho phép nghi ngờ: "Coi như 3100 đi, làm trong."

"Chuyện này. . . Được." Các chủ Thiên Bảo các có chút do dự sau đó cũng đồng ý.

Tô Tử Mặc đột nhiên phát hiện, dường như Dao Tuyết có xuất thân rất bất phàm, trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra quý khí bức người.

3100 khối Linh thạch, tính cả hơn bảy trăm khối trong túi trữ vật của Hoan Hỉ Thất Tử, hạ phẩm linh thạch mà Tô Tử Mặc có được đã gần tới bốn ngàn!

Đối với Luyện Khí sĩ cao giai, đây cũng là một khoản tài sản không nhỏ.

"Khoản Linh thạch này ngươi định dùng như thế nào ?" Dao Tuyết hỏi.

Trong lòng Tô Tử Mặc hiểu rõ, trầm giọng nói: "Ta muốn luyện chế hai kiện binh khí, một cây cung, còn có một thanh đao."

Sau một trận chiến ở Thương Lang sơn mạch đánh với Luyện Khí sĩ, Tô Tử Mặc phát hiện ra nhược điểm của mình, chính là không thể bay lên không.

Nếu sau này thực sự gặp phải Luyện Khí sĩ ngự kiếm phi hành trên khung, cung tiễn chính là thủ đoạn mà Tô Tử Mặc dùng để đối phó với bọn họ!

Về phần đao, đã có tác dụng hộ thân giết địch, cũng có thể ngăn cản Linh khí của Luyện Khí sĩ, thừa cơ rút ngắn khoảng cách.

Phẩm giai Linh khí, ngoại trừ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm còn có một loại gọi là Ngụy linh khí.

Linh khí sở dĩ có uy lực mạnh mẽ, một mặt là do vật liệu luyện khí đều là linh vật hi hữu; một mặt khác là sau khi được Luyện Khí Sư thiên chuy bách luyện, có thể luyện hóa gần hết tạp chất, binh khí cứng rắn khó hỏng.

Nhưng quan trọng nhất cũng là cơ sở để phán đoán đẳng cấp cao thấp của Linh khí, chính là nhìn Linh Văn ngưng luyện phía trên.

Linh khí có một đạo linh văn là Linh khí hạ phẩm, bên trong Hoan Hỉ Thất Tử có hai người sử dụng phi kiếm, chính là phẩm giai này.

Giống phi kiếm trong tay Dao Tuyết, là Linh khí trung phẩm, có hai đạo Linh Văn.

Ba đạo Linh Văn là thượng phẩm, bốn đạo Linh Văn là cực phẩm!

Khi Tu chân giả chém giết, linh khí rót vào bên trong Linh khí, sẽ kích phát Linh Văn lóe sáng, số lượng Linh Văn càng nhiều, Linh khí càng có uy lực lớn.

Cái gọi là Ngụy linh khí, là chỉ vật liệu luyện khí đều giống Linh khí chân chính, cũng do Luyện Khí Sư luyện ra, chỉ là phía trên không có Linh Văn.

Đối với Tô Tử Mặc mà nói, có Linh Văn hay không cũng không khác biệt, hắn đều không kích phát được.

Chỉ cần binh khí đủ cứng rắn , có thể ngăn cản Linh khí trùng kích, có thể tạo thành sát thương đối với Luyện Khí sĩ là đủ.

Các chủ Thiên Bảo các nói: "Nếu như chỉ là luyện chế hai kiện Ngụy linh khí, sẽ tốn hao rất ít, tính cả vật liệu, phí thuê Luyện Khí Sư cũng chỉ tốn mấy trăm khối hạ phẩm linh thạch là đủ rồi."

"Mất bao lâu mới có?" Tô Tử Mặc mơ hồ cảm giác được, Tô gia có lẽ sắp phải đối diện với một kiếp nạn, hắn muốn nhanh chóng tăng thực lực lên.

"Ít nhất là ba ngày." Các chủ Thiên Bảo các nói ra: " Ngoài ra, luyện chế thân cung dễ làm nhưng dây cung thì không tiện làm."



Dao Tuyết chỉ bên hông Tô Tử Mặc, dịu dàng cười một tiếng: "Gân mãng mà ngươi buộc bên hông này có thể làm dây cung."

Bây giờ Tô Tử Mặc còn khoác da thú, bên hông buộc mãng gân, Dao Tuyết xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đẩy hạ Tô Tử Mặc, che nói: "Nhanh đi tắm, đổi y phục, vừa vặn thay thế mãng gân kia."

Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ, vội vàng đi theo hai thị nữ tạm thời rời khỏi lầu hai Thiên Bảo các.

Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc trở lại Thiên Bảo các, Dao Tuyết ghé mắt nhìn lại, hai mắt không khỏi tỏa sáng.

Lúc này Tô Tử Mặc mặc một bộ thanh sam, râu xanh trên mặt đã cạo sạch, lộ ra gương mặt thanh tú, toàn thân lộ ra dáng vẻ thư sinh, so với dáng vẻ lúc trước tưởng như hai người!

"A, đây là ai nhỉ?" Dao Tuyết chắp hai tay sau lưng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, áp sát tới, trong mắt hiện lên ý cười, quay đầu hỏi.

Ánh mắt Tô Tử Mặc vẫn tỉnh táo, mỉm cười không nói.

"Quả nhiên là một công tử ca, gọi ngươi là Tô công tử, ngược lại cũng không gọi sai." Dao Tuyết vừa cười vừa nói.

Tô Tử Mặc không chịu được kiểu trêu chọc này, ôm quyền nói: "Dao cô nương nói đùa."

"Không đùa ngươi." Dao Tuyết lắc lắc tay nhỏ, lại hỏi: " Linh thạch còn dư lại, ngươi dự định dùng như thế nào ?"

"Không biết thuê Luyện Khí sĩ cần bao nhiêu Linh thạch ?" Tô Tử Mặc định thuê một vị Luyện Khí sĩ đi bảo vệ Tô gia.

Các chủ Thiên Bảo các nói: "Chuyện này phải xem Luyện Khí sĩ kia có cấp bậc gì."

"Càng cao càng tốt!"

"Nếu như là Luyện Khí sĩ tầng bảy, thuê một ngày năm khối hạ phẩm linh thạch là đủ rồi, nếu là Luyện Khí sĩ tầng tám, một ngày mười khối, nếu là Luyện Khí sĩ chín tầng, cần một trăm khối!"

Trong lòng Tô Tử Mặc tính toán một phen.

Tổng cộng hắn chỉ còn thừa hơn ba ngàn khối Linh thạch, thuê Luyện Khí sĩ chín tầng đương nhiên là tốt nhất, nhưng thời gian chỉ có một tháng.

Ai cũng không thể bảo đảm, nguy hiểm sẽ rơi xuống ngày nào giờ nào.

Nhưng thuê Luyện Khí sĩ tầng tám, lại có thể bảo vệ hộ Tô gia một năm, tương đối có lợi.

Trầm ngâm một chút, Tô Tử Mặc nói ra: "Vậy thuê một vị Luyện Khí sĩ tầng tám, thời hạn làm một năm."

"Được."

Các chủ Thiên Bảo các phất phất tay, một thị nữ hiểu ý, đi xuống lầu một Thiên Bảo các.

Dao Tuyết giải thích nói: " Trong đại điện Thiên Bảo các, thỉnh thoảng sẽ đổi mới một chút nhiệm vụ, nếu có Luyện Khí sĩ muốn nhận, tự sẽ tìm tới cố chủ."

Dừng lại một chút, Dao Tuyết đưa một khối lệnh bài màu vàng óng trong tay cho Tô Tử Mặc, nói ra: "Đây là Thiên Bảo Kim Lệnh, sau này ngươi tới Thiên Bảo các mua bảo vật, dựa vào lệnh bài này sẽ rẻ được một nửa giá tiền."

"Nhiều như vậy ?" Tô Tử Mặc giật mình.

Các chủ Thiên Bảo các ở một bên giải thích nói: "Thiên Bảo các lệnh bài phân thành ba loại, cấp thấp nhất là đồng lệnh, rẻ một thành, tiếp theo là Ngân lệnh, rẻ được hai thành, sau đó chính là Kim Lệnh."

"Thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận." Tô Tử Mặc nghe thấy các chủ Thiên Bảo các giải thích, sao hắn còn không biết độ quý hiếm của miếng Kim Lệnh chứ.

"Thu đi, ta còn có đây này."

Không nói gì, Dao Tuyết trực tiếp nhét vào trong ngực của Tô Tử Mặc, lại dặn dò: "Ngươi cần phải giấu kỹ, đừng để người khác trông thấy, nếu không dễ dẫn tới tai họa."

Tô Tử Mặc khẽ nhíu lông mày, còn muốn chối từ, Dao Tuyết xụ mặt nói ra: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, mệnh của bản cô nương còn không đáng tấm Kim Lệnh rách này sao?"

". . ."

Tô Tử Mặc không phản bác được.

Các chủ Thiên Bảo các ở bên cạnh thấy mà mắt trợn trắng, trong lòng lẩm bẩm: "Kim Lệnh rách. . . Loại Kim Lệnh này ở toàn bộ Đại Chu vương triều cũng không có mười cái! Tiểu cô nãi nãi bỏ ra số tiền lớn như vậy, cũng không biết tên tiểu tử nghèo này nhặt được phúc khí ở đâu."

Lúc này Tô Tử Mặc cũng không biết, Kim Lệnh Thiên Bảo trong tay hắn cầm cũng không phải loại thường.

Cho dù là như trong tay cầm Thiên Bảo Kim Lệnh bình thường, đi vào Thiên Bảo các cũng chỉ rẻ ba thành.

Thiên Bảo Kim Lệnh có thể rẻ được một nửa, chỉ có một địa phương mới có!

---------

Người dịch: Leo239

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook