Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Quyển 3 - Chương 23: Còn có người tốt

Hạ Nhiễm Tuyết

30/10/2020

“Không cần đâu Lưu Thẩm, cháu tìm được chìa khóa rồi,” Lạc Tuyết lấy chìa khóa đang cầm trong tay ra. Cửa vừa mở thì bên trong liền bay ra mùi ẩm mốc, bụi bặm vì lâu không có người ở.

“Làm sao cô biết chìa khóa để ở đâu?” Lưu Thẩm lấy làm lạ. Hơn một năm trước, cảnh sát đã tới và phá mở khóa cửa. Sau này lại có một người đàn ông đến đây làm lại khóa mới để khóa lại. Từ đó đến nay liền không có ai đến mở cửa nhà này nữa.

Mà cô gái xa lạ này khiến bà cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như Lạc Tuyết đang đứng trước mặt bà vậy.

“Là Lạc Tuyết nói với cháu,” Lạc Tuyết nhìn thoáng qua khóa cửa lại thấy là khóa mới. Đến tột cùng là ai biết được thói quen để chìa khóa ở bậu sửa sổ của nàng chứ?

“Vậy cô mau vào đi,” Lưu Thẩm nhìn nhìn nhưng cũng không có nhiều lời liền rời đi làm việc của mình.

“Lưu Thẩm, con trai thẩm có thi đỗ đại học không?”

“Đỗ chứ. Đó là một trường lớn, chúng ta đều rất mừng,” Lưu Thẩm hơi chút kiêu ngạo mà nâng cằm lên.

Nhưng mà ai hỏi vậy nhỉ? Bà quay người lại thấy cô gái đứng ở cửa căn nhà nhỏ kia.

“Cô làm sao mà biết được?” Bà khó hiểu. Sao cô ta lại biết cả chuyện này nhỉ?

“Cháu. .” Lạc Tuyết mím mím môi, cũng không biết phải giải thích như thế nào.

“Ta biết rồi, là Lạc Tuyết nói cho cô nghe phải không,” Lưu Thẩm cũng nở nụ cười, “Con bé hay học viết chữ với con ta. Có những lúc bán đồ kiếm được nhiều tiền chút nó liền mua cho con ta mấy thứ đồ dùng học tập, chỉ tiếc …”

“Vâng, là cô ấy nói với cháu,” Lạc Tuyết rũ mắt để che giấu chút bi thương trong đó.

Cô rõ ràng là Lạc Tuyết nhưng bề ngoài lại không giống trước kia.



Đóng cửa lại, cô tiến vào nhà. Bên trong vẫn y như khi cô rời khỏi, trên chăn phủ dầy một lớp bụi, trên cái bàn thô sơ bày một ít quần áo của đứa nhỏ, còn có bình sữa gì đó. Cô bước qua đem mấy bộ quần áo đó ôm trong lòng, thở dài một tiếng. Trong đôi mắt cô ẩn chứa lệ.

‘Tiểu Vũ, ngươi hứa với mẹ, nhất định phải sống thật tốt.” Cô xoay người, nhìn ngắm căn nhà mình đã ở mười mấy năm.

“Ta đã trở về, các ngươi. . có vui không?”

Cô dứt khoát lau nước mắt, xắn tay áo lên, bắt đầu lau cái bàn và sàn nhà thật sạch sẽ. Trứng gà bị hỏng trong bếp cô cũng bỏ đi. Đến khi trời tối cuối cùng cô cũng làm xong. Cô ngồi trên giường, nhìn ngôi nhà trống vắng, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

“Tiểu Vũ, mẹ rất là nhớ ngươi. .” Cô co đầu gối rồi ghé cằm gầy yếu lên đó. Người cô gầy đến chỗ nào cũng chỉ thấy xương, nhìn thật đáng thương.

Mà buổi tối hôm nay cô cũng chẳng có gì để ăn cả.

Cốc cốc, ngoài cửa truyền đến những tiếng đập cửa. Cô bước xuống giường, mở cửa, không biết muộn thế này còn ai đến.

Cửa vừa mở, cô thấy Lưu Thẩm đang đứng ở ngoài cửa, trên người vẫn là bộ quần áo dính đầy khói dầu. “Cô xem, tôi thế mà quên mất không hỏi tên cô là gì,” Lưu Thẩm vừa muốn mở miệng mới phát hiện mình không biết tên người ta. Sau này cũng không thể cứ gọi người ta là “này” được.

“Lưu Thẩm, cháu tên là Lí Ngôn Hi, thẩm cứ gọi cháu Ngôn Hi là được rồi, ” Lạc Tuyết đứng ở một bên, nhường Lưu Thẩm tiến vào.

“A, Ngôn Hi a,” Lưu Thẩm cười hiền lành, “Ngươi cũng giống Lạc Tuyết, loáng cái đã dọn cái phòng nhỏ này thật sạch sẽ, ngăn nắp.” Lưu Thẩm đem một cái bát đặt vào trong tay Lạc Tuyết, “Ngôn Hi, cháu ngày đầu tiên đến đây cũng chưa mua cái gì ăn đúng không? Cái này là Lưu Thẩm cố ý làm cho cháu. Chỗ ta cũng không có cái gì tốt, nên chỉ làm được bát mỳ đơn giản này thôi.”

Bát vẫn còn nóng, mà bên trong còn bay ra mùi mì khiến cho Lạc Tuyết không biết phải cảm ơn Lưu Thẩm như thế nào. Cả ngày nay cô chưa có ăn cơm.

“Cám ơn Lưu Thẩm,” cô cầm cái bát bằng hai tay, luyến tiếc không muốn ăn.

“Không cần,” Lưu Thẩm xua tay, “Ta trước kia cũng không quan tâm nhiều đến Lạc Tuyết, giờ nhớ lại liền thấy khổ sở,” Lưu Thẩm nói xong, ánh mắt liền đỏ, “Trước kia nàng hỏi vay tiền, ta cũng không cho nàng vay. Hiện tại ngẫm lại, Lạc Tuyết là một đứa bé ngoan, ta cho nàng mượn tiền thì dù có phải nhịn ăn, nàng cũng sẽ trả lại. Giờ muốn đối xử tốt với nàng thì người đã mất.”



“Cháu yên tâm. Cháu là bạn của Lạc Tuyết nên Lưu Thẩm sẽ đối xử tốt với cháu. Vài người chúng ta ở đây vẫn là dựa vào nhau mà sống.”

“Vâng,” Lạc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, cúi đầu nhìn bát mì trong tay, xót xa khó chịu, “Lưu Thẩm, kỳ thực thẩm không cần tự trách, nàng cũng sẽ không trách thẩm đâu.”

“Ta biết, nàng là một đứa trẻ tốt,” Lưu Thẩm chỉ có thể cười khổ, “Tốt lắm, ăn xong rồi nghỉ ngơi cho tốt sau đó tìm một công việc là có thể nuôi sống bản thân.” Lưu Thẩm vuốt ve tóc mái tóc ngắn của Lạc Tuyết. Đứa bé ngoan như vậy, thật đáng tiếc.

Nhưng Lưu Thẩm không biết rằng người đứng trước mặt bà lúc này chính là Lạc Tuyết.

Đóng cửa xong, Lạc Tuyết lúc này mới ngồi xuống đem bát mì ăn từng miếng.

Từ khóe mắt cô rơi xuống một giọt nước mắt. Cô buông đũa, khóc không thành tiếng, “Lưu Thẩm không biết, Lạc Tuyết thật sự cho tới bây giờ chưa bao giờ trách thẩm, ta biết thẩm có nỗi khó xử, và ta . . Cám ơn thẩm đối với ta tốt như vậy.”

Cô cúi đầu, đem bát đặt ở bên miệng, lúc này mới uống hết nước canh trong bát.

Đến khi trong chén sạch sẽ thì bụng cô cũng no rồi. Cô vừa lòng nằm trên giường nhỏ của mình, nhắm mắt lại. Ngày mai cô sẽ ra ngoài hỏi thăm tin tức của Tiểu Vũ và còn phải kiếm tiền nữa.

Trên đường cái, cô cúi đầu đem một cái lon nước ném ra gói to đằng sau lưng. Trên người cô nơi nào cũng là bùn đất, cả mái tóc và khuôn mặt cũng dính bẩn chỗ đen chỗ trắng. Thân thể gầy yếu giống như có thể bị gió thổi ngã bất kỳ lúc nào. Cô bây giờ lại quay trở về làm một người nhặt rác.

Cô ngẩng đầu, ngước nhìn lên TV ở trên tường thì nhìn thấy một người đàn ông. Cô còn nhớ lúc trước cũng đã thấy anh ta. Ánh mắt cô lúc này trở nên mông lung mà trên màn hình, người đàn ông đang ôm lấy cô gái trong lòng, trên mặt là ý cười hạnh phúc.

“Đường tiên sinh, xin hỏi ngài cùng Đỗ tiểu thư sắp kết hôn đúng không? Tôi tin rằng rất nhiều người đều đang mong tin tức của hai vị.” Người chủ trì cầm microphone hỏi người đàn ông tuấn tú bất phàm đứng trong khung hình.

“Đúng vậy,” người đàn ông ôm chặt lấy cô gái trong lòng, trả lời không chút do dự. Mà cô gái được hắn ôm thì cười càng ngọt ngào.

Anh ta là thiếu gia của nhà nào đó, tên là Đường Mặc Vũ. Mà cô gái kia là vị hôn thê của anh ta tên Đỗ Tâm Ái. Sau hai năm đính hôn, hai người rốt cục thì cũng sắp kết hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook