Vương Quốc Màu Xám

Chương 59

Nhất Độ Quân Hoa

30/06/2023

Edit: Lộ Vỹ

Beta: Crow Very Fun

Chương 59: Ngày 14 tháng 4 b chương

A-A+

Tần Thái đi vài vòng xung quanh cây dâu, Thích Ấn và Vô Địch Tử đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng rồi. Tả Lực Khôi mở miệng: "Hay là... Đào lên xem một chút? Ban ngày ban mặt, chắc không sảy ra chuyện gì đâu."

Tần Thái cũng gật gật đầu, hai người bắt tay cùng đào cây dâu lên, đất phía dưới vô cùng xốp, chỉ chốc lát sau liền thấy rễ. Không lâu lắm, Tần Thái cảm thấy tay bị đâm, đào sâu chút nữa, thì ra là xương sườn.

Tả Lực Khôi đem xương lau sạch sẽ, cẩn thận mà cất vào túi đựng vật chứng.

Tần Thái quan sát rễ cây, cây dâu vẫn là cây dâu, trưởng thành cành lá xum xuê. Trên đất còn rải rác vài quả chín rụng.

"Có thể nhìn ra nguyên nhân không?" Tả Lực Khôi hỏi Tần Thái.

Tần Thái đánh giá xương sườn, lại nhìn cây dâu, ngữ khí kiên định: "Cây dâu dưới cây chôn người chết, dâu yêu hấp thu âm khí của người này, cũng có chút đạo hạnh, liền khống chế cái xác đi ra hấp thu tinh khí cho mình sử dụng! Hơn nữa người này nói không chừng còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp!"

Tả Lực Khôi cảm thấy suy đoán này rất có Logic: " Cô phát hiện ra nhanh như vậy?!"

"Không, " Tần Thái lắc đầu, "Thiến Nữ U Hồn nói như thế."

" Mệt cô nghĩ ra được!!" Tả Lực Khôi không biết nên khóc hay cười, "Cô cho rằng cô là Trữ Thải Thần hay tôi là Trữ Thải Thần!"

Tần Thái cũng đang cười, nếu nơi này phát hiện ra thi thể, chuyện sẽ không đơn giản nữa. Tả Lực Khôi ra hiệu cho mọi người cẩn thận, dưới cây có cái gì, khả năng phải tìm kiếm tỉ mỉ xem xét.

Tuy rằng có chút khôi hài, nhưng Tả Lực Khôi vẫn để cho Tần Thái vẽ bùa hộ mệnh cho cả đoàn tham gia tìm kiếm. Bùa hộ mệnh Tần Thái vẽ ra chỉ có hiệu quả với ma... Cô vẽ cho mỗi người mười tấm, đoàn người đều cảm động đến phát khóc, Tần Thái chỉ đành phải nói thật: "... Mười tấm toàn bộ dán trên người, ta cũng không biết tờ nào hữu hiệu..."

==

Một đêm không ngủ, Tần Thái còn phải về Thông Dương Quán đi làm, Tả Lực Khôi phụ trách đưa cô về. Tần Thái chạy tới Thông Dương Quán liền phát hiện không đúng —— Thông Gia và Đàm Tiếu đều không đi làm, Đàm Hải cũng không thấy đâu.

A Tử cảm thấy kỳ quái: "Chị Lam, điện thoại Đàm trợ lý không ai tiếp."

Tần Thái lúc này mới cảm thấy sự tình nghiêm trọng —— trong tình huống bình thường, điện thoại Thông Gia còn có thể không gọi được, nhưng điện thoại Đàm Tiếu khẳng định luôn liên lạc được!

Trong lòng cô bất an, lại đánh xe chạy về biệt thự Thông Gia. Cũng may hai đồ đệ cho cô chút tiền lì xì, nếu không ngày hôm nay cô có chút thảm.

Trở lại biệt thự, bốn phía không người. Phòng Thông Dương Tử và Đàm Tiếu đều trống không. Tần Thái trong lòng thình thịch nhảy loạn —— lẽ nào thật sự xảy ra chuyện rồi?!

Phản ứng đầu tiên của Tần Thái chính là cầm dao gọt hoa quả, đi xuống tầng ngầm. Cô vừa căng thẳng lòng bàn tay liền đổ mồ hôi, hay trước tiên gọi điện cho Sa Ưng?!

Xảy ra chuyện cũng có người đến nhặt xác!

Tần Thái điện thoại cho Sa Ưng, kết quả là tắt máy.

Mẹ nó, liều mạng!!

Tần Thái nắm dao đi xuống tầng ngầm, vừa vào thang máy, liền phát hiện người làm quay lưng với cửa thang máy, sớm vậy đã bắt đầu quét tước rồi. Tần Thái bắt chuyện: "Vu Tả."

Vu Tả không trả lời, Tần Thái ngẩn ra, không khỏi nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô: "Vu Tả?"

Chỉ là nhẹ nhàng vỗ một cái, Vu Tả liền cứng đơ co quắp ngã trên mặt đất —— cô ấy té xỉu rồi.



Tần Thái trong lòng càng khẩn trương, ngay vào lúc này thang máy vang lên một tiếng, đến tầng ngầm rồi. Có đi hay là không?!

Nếu như đi, sinh tử khó đoán. Nếu như không đi, chính mình có thể thoát ra ngoài không. Thông Gia chết rồi càng tốt hơn, thế gian sẽ không có ai đuổi bắt cô. Chỉ cần đề phòng cẩn thận là được.

Nhưng mà lươn tinh dù sao cũng là chính mình kiếm về, Thông Dương Quán tuy rằng không phải chỗ tốt, nhưng cũng chưa bao giờ thiếu cô tiền lương.

Thông Dương Tử mấy ngày nay nắm hồn phách của cô làm thí nghiệm, cũng vẫn tính là dạy cô ít thứ.

Tần Thái nuốt nước bọt, kệ nó, trước tiên xem thế nào đã!!

Cô bước vào lầu phụ, xung quanh không có động tĩnh. Tần Thái đứng ở cửa phòng thí nghiệm, thăm dò kêu một tiếng: "Thông Gia?"

Bên trong truyền đến một trận tiếng vang, như là thở dốc lại có chút thống khổ, Tần Thái đỏ mặt —— Mẹ nó, không phải hắn và Đàm Tiếu không đi làm vì đang việc đó chứ?

Trước mắt cô lóe lên roi da, một đống nến, Đàm Tiếu bị trói ở trên ghế, Thông Gia cầm ngân châm, cười gằn...

Còn không nghĩ xong, cái người đang thở dốc đột nhiên nói hai chữ: "Đi mau..."

Tần Thái dùng sức đẩy cửa sắt, bên trong đã khóa lại, cô tưc giận quát một tiếng: "Thông Dương Tử, hay vẫn là lươn tinh, ngươi nhanh mở cửa cho ông đây!!"

Không có động tĩnh, chỉ có tiếng nói đứt quãng của Đàm Tiếu bên trong: "Hắn điên rồi..."

Tần Thái dùng sức va cửa sắt, bên trong lại có một trận tiếng vang, Thông Dương Tử không có lên tiếng, Đàm Tiếu điếc không sợ súng.

Tần Thái phải tìm công cụ, nếu như Thông Dương Tử thật sự điên rồi, cái dao gọt hoa quả này không sử dụng được —— lần trước lươn tinh bám lên thân Ngô Tích, nếu như không phải mấy người ở đó giúp,Tần Thái cũng bị nó quất ngã chết.

Tầng ngầm có phòng chứa đồ, bên trong có đồ da dụng bày ngổn ngang. Lúc này trên sàn nhà còn có người làm cả người đều cứng ngắc. Hắn miệng mở lớn giống như có thứ gì đó bò vào trong miệng.

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có vết thương khác.

Tần Thái cầm một cái cưa điện. Cô cũng không kịp nhớ cái khác, trực tiếp đến cửa Thiết Môn, đem phích cắm hướng về ổ điện trên máy hút bụi cắm xuống, suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng cũng coi như là đem cưa điện mở ra!

Thiết Môn rất nhanh bị cưa mở, tình cảnh bên trong lại làm cho Tần Thái giật mình sợ hãi —— nằm trước cửa là Đàm Hải, Đàm Tiếu đang chảy máu, Thông Dương Tử đang dùng lực banh cái miệng của hắn ra.

Tần Thái đi vào tạo tiếng vang hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn nhìn phía Tần Thái, trong ánh mắt dĩ nhiên có chút kiêng kỵ. Tần Thái hai tay giơ cưa điện lên, như thiên thần giáng lâm: "Thằng khốn, lập tức nhận lấy cái chết!"

Cô ôm cưa điện xông tới, Thông Dương Tử lúc này vẫn còn có chút sợ, nhưng hắn cũng thông minh, lập tức đem Đàm Tiếu nâng dậy che ở trước mặt.

Dây cưa điện ngắn, không chạm đến được góc của lươn tinh. Hắn phát hiện, chỉ đứng ở trong góc nhỏ không đi ra, còn muốn tiếp tục mở miệng của Đàm Tiếu.

Tần Thái không biết hắn tại sao làm thế, nhưng nhất định sẽ sảy ra chuyện đáng sợ. Cô nắm dao gọt hoa quả, bỏ cưa điện xuống, xông lên liền cho Thông Dương Tử một đao!

Thông Dương Tử lúc này hành động phi thường nhạy bén, lướt người đi tránh thoát, nhưng cũng đem Đàm Tiếu ném xuống đất.

Tần Thái đỡ Đàm Tiếu trước mặt, hỏi: "Không có sao chứ?"

Đàm Tiếu miệng đều sắp bị hắn xé rách: "Không có chuyện gì, ngươi cẩn thận."

Tần Thái càng ngày càng bạo, Thông Dương Tử trong phòng này pháp khí không ít, cô bắt được một cái kiếm gỗ làm từ gỗ đào, tay phải là dao gọt hoa quả, cùng Thông Dương Tử chính diện đánh lên.

Thông Dương Tử đầu tiên có chút sợ cô, nhưng sau liền phát hiện cô thân thủ không tốt. Hắn có chút điêu luyện, cũng không biết là Thông Dương Tử võ nghệ siêu quần hay là lươn tinh có tuyệt kỹ.

Tần Thái chém kiếm đào xuống bị hắn đỡ được, theo sau tay phải hắn xoắn một cái, suýt nữa đem cánh tay Tần Thái xoắn đứt. Tần Thái chỉ đành mượn lực một cái vươn mình lại bị hắn đá một cước vào đầu.

Tối hôm qua một đêm không ngủ, vết thương cũ cũng chưa lành. Tần Thái đây chính là hoạ vô đơn chí. Cô bắt đầu cảm thấy như vậy không được, dựa vào chính mình đánh bừa không chắc có thể thoát chết không.

Cô lui về phạm vi dây cưa điện có thể với tới, Đàm Tiếu cũng đỡ tường lui về sau, hai người cùng nhau đối đầu với Thông Dương Tử.



Thông Dương Tử có vẻ hơi nôn nóng, Đàm Tiếu dặn Tần Thái: "Bảo vệ tốt cửa, tuyệt đối không để cho hắn đi ra ngoài!"

Tần Thái trong tay ôm cưa điện nhìn hắn: "Bình thường cũng không nhìn ra anh là người có tinh thần trọng nghĩa a!"

Đàm Tiếu trong tay cũng nắm hai cái kiếm gỗ đào —— dưới tình huống này, vẫn là trong tay có vũ khí khá là an tâm: "Hắn sợ kiếm đào?!"

Tần Thái liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng lắc đầu: "kiếm gỗ đào dùng đối phó cương thi, ai biết nó có sợ cái này không."

Đàm Tiếu lúc này cảm thấy kỳ lạ: "Vậy cô cầm kiếm đào làm gì ma?"

Tần Thái liếc mắt nhìn hắn: "Trong phòng có đèn không?!"

Đàm Tiếu gật đầu: "Có!"

Tần Thái nuốt ngụm nước bọt: "Tôi giữ chân hắn một lúc, anh mở đèn trong phòng lên, tốt nhất có bao nhiêu mở hết ra!!"

Dứt lời, Tần Thái xông lên —— loại dũng khí này quả thực là Khâu Thiểu Vân nhập rồi! Đàm Tiếu cũng không để ý vết thương trên người đem đèn trong phòng đều mở ra.

*Khâu Thiểu Vân: Người lính trung quốc chết năm 391 trong cuộc chiến triều tiên, được chính phủ trung quốc vinh danh là anh hùng chiến tranh

Thông Dương Tử che mắt lại, đầu tiên là nắm chặt dao gọt hoa quả của Tần Thái, bị Tần Thái chém kiếm đào vào đầu —— cánh tay cô quá ngắn, đâm không tới hắn!!

Vừa mới chém xong, liền bị Thông Dương Tử đạp trúng bắp đùi. Tần Thái sấn tới gào một tiếng: "Lại mở thêm đèn!"

Mẹ nó! Tần Thái bị đạp ngã xuống đất, cáu giận, chém một đao trên chân hắn, cái chân còn lại của Thông Dương Tử giẫm xuống, suýt chút nữa giẫm gẫy lưng Tần Thái!

Tần Thái ôm lấy chân của hắn, liều mạng không bỏ, đem hắn lôi ngã xuống đất. Hai người đánh hoàn toàn không có tính kỹ thuật.

Tần Thái trên đỉnh đầu bắt đầu chảy máu, chảy dính một ít ở mắt, cũng không biết là do ngã hay do Thông Dương Tử đánh. Thông Dương Tử khí lực so với Tần Thái lớn, lúc này lại ngồi dậy, hai cái chân mang theo Tần Thái, lần thứ hai vung lên nắm đấm.

Đột nhiên ánh đèn sáng choang!!

Này ánh sáng chiếu lên, xung quanh trong nháy mắt sáng mù mắt chó!

Nhiệt độ đột nhiên tăng lên!!

Cũng còn tốt Tần Thái không có chính diện nhìn vào ánh sáng, nhắm mắt lăn qua một bên. Bằng không xong chuyện này mắt chắc chắn là mù!

Đàm Tiếu ở một bên thở dốc —— phòng chứa đồ có đèn dự bị 1000W, hắn níu qua cắm điện vào!

Nhắc tới cũng kỳ quái, này cường quang chiếu vào, Thông Dương Tử động tác đột nhiên chậm lại. Tần Thái xé vải che đậy mắt —— ánh sáng thực sự là quá mạnh mẽ rồi! Cô dũng mãnh xông lên, một kiếm đào trực tiếp đánh vào giữa trán Thông Dương Tử.

Một thoáng này cơ hồ đem hết sức bú sữa dùng sạch, hơn nữa đầu mũi kiếm nhọn, đóng Thông Dương Tử trên tường.

Thông Dương Tử còn muốn giãy dụa, dao gọt hoa quả bên tay phải của Tần thái mạnh mẽ vạch một cái, từ cổ họng một đường thẳng đến bụng! Máu liền bắn lên mặt Tần Thái!

Thông Dương Tử co giật một thoáng, sau đó bất động.

Máu trên mặt Tần Thái ấm áp, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.

Cô giết lươn tinh, cũng giết Thông Dương Tử.

Tổng kết lại, cô giết cả ba rồi.

Chuyện này, quả thật rất quỷ dị!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook