Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 77: Lưu Yên chết

Tần Giản

21/05/2017

Tần Tư nghiến răng nghiến lợi, mối hận trong lòng bộc phát điên cuồng, giờ phút này hắn đã không còn chút cảm giác Giang Tiểu Lâu xinh đẹp rung động lòng người, chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt thật đáng giận, hắn hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả.

Tần Tư càng tức giận, Giang Tiểu Lâu cười càng ôn nhu, chậm rãi nói: “Còn có, đừng quên đem khế ước trạch viện Giang gia cũng đồng thời đưa tới. Nếu như chậm trễ, ta không thể cam đoan kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì .”

Tần Tư hừ lạnh một tiếng, đem hộp gỗ dằn mạnh ngã trên mặt đất, xoay người rời đi.

Tiểu Điệp đem hộp nhặt lên, vỗ vỗ tro bụi trên mặt, có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, ngài công khai cùng Tần phủ trở mặt, chỉ sợ bọn họ sẽ tìm cớ trả thù .”

Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, trốn cũng trốn không thoát , không có dũng khí đối diện hết thảy, hôm nay ta sẽ không đứng ở chỗ này.”

Ngự sử phủ

Lưu phu nhân vừa nghe nói nữ nhi bị người nha môn mang đi, nhất thời quá sợ hãi, xông vào thư phòng, cầm cánh tay Lưu ngự sử, gấp giọng hỏi: “Nói cho ta biết, Yên nhi làm sao vậy?”

Lưu ngự sử nhìn thê tử của mình, thở dài: “Nàng bị Kinh Triệu doãn mang đi , nay nhốt tại ngục giam Kinh Triệu.”

Trong đầu Lưu phu nhân ”ong ong” một tiếng, trước mắt nhất thời tối sầm: “Dựa vào cái gì? !”

Lưu ngự sử đặt mông ngồi ở trên ghế, nổi giận đùng đùng nói: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng nàng phóng hỏa thiêu rụi bốn mươi lăm cửa hàng của người ta, chỉ vì hận thù cá nhân nguy hại đến người khác ! Có một nữ nhi giỏi như vậy, quả thực là bại hoại gia phong, mất hết mặt mũi của ta!”

Lưu phu nhân sắc mặt khẽ biến: “Đã đến lúc nào , ngươi còn quan tâm mặt mũi của mình, có một nữ nhi ngoan như vậy lại bị giam vào địa phương không thấy ánh mặt trời, ngươi còn không mau tìm biện pháp cứu nàng ra !”

Lưu ngự sử hừ lạnh một tiếng nói: “Sự tình vừa phát sinh, ta cũng đã phái người tặng vàng bạc châu báu cho Kinh Triệu doãn, bên trong chứa năm ngàn lượng ngân phiếu. Thế nhưng người ta căn bản là không dám thu, hàm nghĩa trong đó, ngươi đã hiểu chưa?”

Lửa giận trong mắt Lưu phu nhân đột nhiên bốc lên ngùn ngụt : “Ta không rõ, hắn là chê tiền ít sao? Nếu là vậy, ta lập tức chuẩn bị càng nhiều tiền, cần phải mau chóng đem nữ nhi cứu ra!”

Trả lời của nàng là Lưu ngự sử trầm mặc, sự tĩnh lặng đánh úp, chỉ còn lại vắng vẻ mờ mịt. Lồng ngực Lưu phu nhân đập bình bịch, lỗ tai ong ong, trong lòng sốt ruột, nước mắt ào ạt hạ xuống: “Ngươi sao không nói lời nào, nói mau !”

Lưu ngự sử nặng nề lắc lắc đầu: “Chỉ sợ ngươi có xuất ra nhiều tiền, cũng không có biện pháp đem Yên nhi từ trong lao ngục thả ra.”

Lưu phu nhân không dám tin: “Ngươi thân là Ngự sử, là trọng thần trong triều, chẳng lẽ ngay cả chút việc nhỏ cũng không làm được sao?”

Lưu ngự sử khó được đầy mặt suy sụp: “Dương Các lão hạ bút viết một quyển tấu chương dâng lên bệ hạ, bệ hạ mặt rồng giận dữ. Tần Tư cũng quá mức bạc tình, nhìn thấy không có đường sống, không chút do dự cùng Yên nhi đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng, nghe nói còn tự tay viết xuống hưu thư ! Thái tử vốn định biện hộ cho Lưu Yên, còn chưa mở miệng đạ bị bệ hạ trách cứ ……………………… Nay việc này đã vượt qua khả năng hồi thiên (xoay chuyển trời đất) ! ?”

Lưu phu nhân nước mắt giàn giụa, lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Ngươi mặc kệ, ta lập tức tiến cung đi tìm Lệ Tần, kêu nàng nghĩ cách cứu muội muội của nàng !”

Lưu ngự sử một tay giữ chặt Lưu phu nhân : “Ngươi làm cái gì vậy? Ba hài tử đã tổn hại hai đứa, chẳng lẽ ngươi muốn ngay cả chỗ nương tựa cuối cùng cũng mất ?”

Ngay cả Lệ Tần cũng không thể nhúng tay? ! Lưu phu nhân đầy mặt trắng bệch: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

1199_200803061011101qj9k

Lưu ngự sử khó khăn lắc lắc đầu: “Sự tình không bị Dương Các lão nháo lớn, ta cùng thái tử có thể trấn áp, còn có con đường sống. Nhưng nay đã sớm nháo đến trước mặt bệ hạ, lại là gia quyến Thám Hoa Lang, ngươi ngẫm lại xem, ở trong triều sẽ khiến cho bao nhiêu người chấn động? Đó là bốn mươi lăm cửa hàng, liên lụy rất rộng, khiến cho nhiều người tức giận, ngươi bảo ta nên cứu nàng thế nào !”

Lưu phu nhân một phen giữ chặt tay áo hắn, vẻ mặt cầu xin: “Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải nghĩ cách cứu nữ nhi!”

Lưu ngự sử trừng mắt nàng: “Ta đã cố gắng hết sức, ngươi buông, ta còn có chuyện trọng yếu phải làm!”

Lưu phu nhân kéo cánh tay hắn lắc lư: “Hết sức, cái gì kêu hết sức? Ta chỉ biết ngươi căn bản không quan tâm Yên nhi, ngươi còn cơ hội nuôi dạy con thứ xuất của tiện nhân kia , ta có cái gì………….”

Lưu ngự sử rốt cục tức giận đứng lên, sắc mặt xanh mét: “Vì chuyện này ta chạy khắp các nha môn, tốn không ít bạc, tất cả đều giẫm chân tại chỗ! Ngươi ở trong phủ, chuyện gì cũng không biết, phía sau cửa hàng liên lụy bao nhiêu người , bao nhiêu ích lợi, quan hệ rắc rối phức tạp, nhiều đến nỗi hù chết ngươi ! Tiền tài tổn thất chỉ sợ sẽ phải bồi thường táng gia bại sản, nói thẳng cho ngươi biết, bồi ta là bồi không nổi, Yên nhi phạm sai lầm, chính nàng tự gánh vác đi!”

Lưu phu nhân nước mắt trào ra: “Trên đời còn có phụ thân nhẫn tâm như ngươi sao !”

“Buông tay ra!”

“Ta không buông !”

“Buông ra!” Lưu ngự sử rốt cục một phen giãy khỏi nàng, cũng không quay đầu lại rời đi. Lưu phu nhân lâm vào tuyệt vọng, ngồi trên mặt đất che mặt khóc lớn lên.

Buổi trưa, cỗ kiệu ở dừng lại trước cửa Bác Cổ Trai, chưởng quầy đang chỉ huy nhân công đi qua đi lại thu thập sửa sang, khi hắn thấy một cỗ kiệu hoa lệ, không khỏi tâm sinh nghi hoặc, chủ động giải thích nói: “Bổn điếm vừa mới gặp bất hạnh, tạm thời không mở cửa buôn bán, nếu muốn mua đồ cổ, vẫn nên đi nơi khác đi!”

Trước kiệu, tỳ nữ trẻ tuổi tiến lên, nhét cho hắn hai khối bạc vụn, vẻ mặt tươi cười nói: “Vị tiên sinh này, chúng ta không phải đến mua đồ cổ, phu nhân nhà ta là muốn tìm lão bản cửa hàng.”

Chưởng quầy nhìn người trước mắt có chút sửng sốt, hắn làm ăn ở cửa hàng đã lâu, duyệt người vô sổ, trên người tỳ nữ mặc váy màu xanh biếc, chất liệu của nó là loại tơ lụa thượng đẳng, nghĩ rằng là nha đầu có địa vị cao của nhà quyền quý, liền không dám chậm trễ nói: “Thỉnh phu nhân chờ một lát, ta đi vào trước bẩm báo tiểu thư nhà ta, nếu là nàng đồng ý gặp, lại thỉnh phu nhân đi vào.”

Tỳ nữ thập phần lễ độ nói: “Vâng, chúng ta ở bên ngoài chờ, thỉnh tiên sinh đi trước thông báo.”

Chưởng quầy đầy bụng hồ nghi đi vào, chỉ chốc lát sau lấy được sự cho phép của Giang Tiểu Lâu, đi ra hướng tỳ nữ nói: “Mời phu nhân nhà ngươi vào nói chuyện đi.”

Thời điểm Lưu phu nhân đi vào phòng, liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi ở trước bàn nhàn nhã uống trà, đôi mắt long lanh sáng rỡ, tóc mai đen nhánh, hé ra gương mặt làm người ta kinh diễm, Lưu phu nhân khẽ cắn môi, tiến lên nói: “Giang tiểu thư, còn nhớ rõ cố nhân sao?”

Giang Tiểu Lâu chậm rì rì nâng mắt, như là vừa mới nhìn thấy Lưu phu nhân, mỉm cười nói: “Thì ra là Ngự sử phu nhân, đột nhiên đại giá quang lâm, không biết có gì chuyện quan trọng?”

Thời điểm còn ở Tần gia, Lưu phu nhân mỗi lần đến bái phóng, đều phân phó Giang Tiểu Lâu đi ra bưng trà rót nước, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến làm người ta chán ghét, nàng thường xuyên nhất treo hai chữ tiện tỳ ở ngoài miệng, sợ người khác không biết Giang Tiểu Lâu ở Tần gia đã muốn luân lạc làm nô tỳ. Có một lần, nàng thậm chí đem nước trà còn nóng hắt ở trên người Giang Tiểu Lâu, còn xui khiến Lưu Yên mau chóng đem nàng giống như tiện tỳ bán ra ngoài, tâm tư không thể nói là cay nghiệt độc ác bình thường.

Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu một bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng Lưu phu nhân dâng lên phẫn uất, nhưng nàng mạnh mẽ ngăn chận, cố ý trưng ra vẻ mặt ôn hoà nói: “Hôm nay tới chơi, đương nhiên là có chuyện trọng yếu cùng với Giang tiểu thư thương lượng.” Nói xong nàng vỗ vỗ tay, tỳ nữ bên người lập tức đem một hộp đựng châu báu nhẹ nhàng thả tới trên bàn trà, nàng nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Đây là ta nhiều năm tích cóp, mong ngươi vui lòng nhận cho.”

Giang Tiểu Lâu nâng một đôi sáng ngời quét qua chiếc hộp, mỉm cười: “Phu nhân đây là có ý gì ?”

Trên mặt Lưu phu nhân hiện vẻ tươi cười: “Số tiền đó là dùng để bồi thường tổn thất mười lăm cửa hàng của tiểu thư, ta biết số cửa hàng của ngươi tổn thất lớn nhất, hơn phân nửa đều thiêu hủy , mà số tiền này cũng đủ để ngươi đem cửa hàng một lần nữa tu sửa, trang hoàng đổi mới hoàn toàn. Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi đại nhân đại lượng, thả nữ nhi của ta một con ngựa, đi nha môn Kinh Triệu doãn huỷ bỏ bản án.”

Nay lão bản của bốn mươi lăm cửa hàng, đều có xấp đơn kiện dày cộm nằm ở trên bàn Kinh Triệu doãn.

Trước mắt Lưu phu nhân tựa như một mãnh thú nhe răng nanh dài sắc bén, trong lòng sớm hận không thể đem Giang Tiểu Lâu xé nát, nhưng vẫn còn muốn che lại răng nanh, lộ ra tươi cười dối trá.

Giang Tiểu Lâu ý cười nhợt nhạt, tao nhã mà tự nhiên: “Thì ra Lưu phu nhân là vì chuyện này mà đến .”

Lưu phu nhân giật mình trong lòng: “Ta biết, hết thảy đều là Yên nhi không đúng! Nàng rất hay đố kỵ, tính tình lại bị ta làm hư , nhưng nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, lúc này nàng cũng đã nhận trừng phạt ! Một nữ nhi được nuông chiều từ bé, bị giam trong lao ngục tối tăm không ánh mặt trời, không biết đã chịu nhiều kinh hách thế nào ! Nếu ngươi muốn giáo huấn nàng, cũng đã đủ rồi, mong ngươi thu tay lại!”

Giang Tiểu Lâu chớp chớp hai mắt như làn thu thủy sáng ngời hàm chứa ý cười: “Lời Lưu phu nhân nói thật kỳ lạ, phóng hỏa là Tần thiếu phu nhân sai người gây nên, hết thảy trách nhiệm tự nhiên phải do nàng gánh vác, cùng ta lại có quan hệ gì ? Sao ngươi không đi trách cứ nàng, ngược lại đến cầu khổ chủ là ta, không phải lẫn lộn đầu đuôi sao.”

Lưu phu nhân thật sự nhịn không được, cất cao âm lượng nói: “Giang Tiểu Lâu, ta biết chuyện này nhất định cùng ngươi có liên quan, nói không chính xác Yên nhi là trúng bẫy rập của ngươi ! Phải, chuyện năm đó là chúng ta không đúng, nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi, ngươi hiện tại không phải sống tốt sao? Vì sao không thể buông tha Yên nhi, ngươi cũng coi như tích chút âm đức !”

Giang gia đã muốn cửa nát nhà tan, đại ca bỏ mình, nàng cũng tích tụ vết thương đầy mình, hiện tại Lưu phu nhân lại còn nói nàng sống tốt, lời nói tốt đẹp này, thật đúng là làm người không rét mà run.

Giang Tiểu Lâu tay bưng chén trà chợt siết chặt, hai mắt nheo lại: “Lưu phu nhân, những lời này ngươi nên hướng Kinh Triệu doãn nói, đem phần âm đức (**) tặng cho hắn đi!”

(**) âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ

Lưu phu nhân lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: “Nếu như hắn đáp ứng, ta cần gì phải đến tìm ngươi thương lượng !”

Giang Tiểu Lâu tươi cười giống như ánh mặt trời nhợt nhạt: “Tần thiếu phu nhân tổng cộng thiêu hủy bốn mươi lăm cửa hàng, trong đó mười lăm cửa hàng là thuộc về sở hữu của ta, nhưng con người ta cũng rất dễ nói chuyện, lúc trước Tần gia đã bồi thường một phần, chính là xa xa không đủ. Nếu Lưu phu nhân bồi thường tổn thất cửa hàng của ta gấp ba, ta sẽ đồng ý huỷ bỏ đơn kiện, phóng Tần thiếu phu nhân một con ngựa.”

Lưu phu nhân giận dữ nói: “Gấp ba? Ngươi thật sự là công phu sư tử ngoạm! Ngươi là muốn Lưu gia táng gia bại sản sao?”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Lưu phu nhân, ngươi là phu nhân danh môn, tất nhiên không biết khai trương cửa hàng gian khổ. Tất cả cửa hàng đều do một mình ta gây dựng, không biết hao phí bao nhiêu tâm huyết. Cửa hàng bị đốt sạch thành như vậy, nếu lúc này ta không đem bảng giá đề cao một ít, tương lai ta làm sao khai trương cửa hàng, sinh ý tất nhiên cũng không còn tốt như trước. Ta cũng là nhân chi thường tình (lẽ thường của con người) , hy vọng Lưu phu nhân thứ lỗi.”

1199_200803061011101qj9k



Nghe thấy thanh âm nhỏ nhẹ của đối phương, lại giống như đao thương sắc bén lướt qua, Trên mặt Lưu phu nhân lúc trắng lúc xanh, nàng kiệt đem hết toàn lực cũng bất quá miễn cưỡng lấy ra số tiền trước mắt, bởi vì bốn mươi lăm cửa hàng, duy nhất cùng Lưu Yên có cừu oán là Giang Tiểu Lâu, cho nên biện pháp duy nhất chính là cầu đối phương giơ cao đánh khẽ. Nhưng Giang Tiểu Lâu vừa mở miệng chính là giá gấp ba, hạ một số tiền lớn như vậy, nàng sao có đủ năng lựa gom góp? Dựa theo luật lệ Đại Chu, nếu như đương sự huỷ bỏ đơn kiện, hơn nữa bồi thường hợp lý, như vậy vụ phóng hỏa sẽ không thể phán tội, ngược lại nếu không có khả năng bồi thường, mà đương sự lại kiên trì không chịu huỷ bỏ, tội chủ mưu phóng hỏa ít nhất cũng bị phán lưu đày. Lưu Yên nữ lưu nhu nhược, từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu như kim chi ngọc diệp, cuộc sống lưu đày chỉ sợ nàng một ngày cũng không qua nổi.

Lưu phu nhân càng nghĩ càng bất an, chỉ có thể hạ thấp thanh âm cầu xin nói: “Giang tiểu thư, lúc trước là chúng ta có lỗi, nhưng hết thảy đã là chuyện quá khứ, đại ca ngươi cũng không thể sống lại, nhũ mẫu ngươi cũng sẽ không sống lại ! Cho dù ngươi muốn Yên nhi đền mạng thì sao chứ, số tiền đó ta toàn bộ cho ngươi, ngươi còn muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể làm, ta đều đáp ứng ngươi ! Buông tha Lưu Yên đi.”

Giang Tiểu Lâu vẫn không nhúc nhích, mặt mang mỉm cười, gương mặt trắng noãn vô cùng yên tĩnh.

Từ trước Giang Tiểu Lâu, tin tưởng giáo dục của Giang Thừa Thiên lấy ơn báo oán, đối mặt khốn khổ, thái độ là nhẫn nhục chịu đựng. Người khác khi dễ nàng, nàng đều nhẫn, bị đánh nát răng cũng chỉ nuốt vào trong bụng, ngược lại đối với hiểu lầm thiện chí của mình, dùng tâm đi cảm hóa hắn, dùng tình cảm động hắn. Nhưng trên thực tế, chỉ có đẩy nàng vào đường cùng, lâm vào tuyệt cảnh mới hiểu được, kẻ ác nhân mới hi vọng nhất người bị hại lấy ơn báo oán, chỉ có lấy ơn báo oán mới là kẻ ngu dốt, mới có thể thành thành thật thật phục tùng mệnh lệnh bọn họ . Vị hôn phu vứt bỏ, nghĩ muốn lấy ơn báo oán; bị buộc làm nô tỳ, nghĩ muốn lấy ơn báo oán; bị người khi dễ, nghĩ muốn lấy ơn báo oán; bán nhập thanh lâu, nghĩ muốn lấy ơn báo oán; chịu vô số đòn hiểm gần chết, vẫn là phải nghĩ muốn lấy ơn báo oán! Những người đó nghĩ hết mọi biện pháp hãm hại nàng, tra tấn nàng, thời điểm quay đầu muốn bọn họ nếm phải nỗi đau tuyệt cảnh, lại yêu cầu nàng thủ hạ lưu tình.

Ha ha, thiên hạ này thật không công bằng .

Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Lưu phu nhân vì sao nghĩ rằng ta phải tha thứ cho nàng?”

Lưu phu nhân vội vàng nhìn nàng, ánh mắt tỏa sáng: “Bởi vì ngươi có tấm lòng thiện lương, lúc trước ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không , ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy? Nhìn xem ta đi, ta là một mẫu thân đáng thương, ta hôm nay cầu ngươi, van cầu ngươi, tha thứ Yên nhi được không?”

Bởi vì nàng thiện lương, cho nên phải tha thứ Lưu Yên?

Những người này, lần lượt đem ẩn nhẫn thành yếu đuối, đem thoái nhượng của nàng cho rằng đương nhiên, đem thiện lương cho rằng cho rằng có thể tùy ý giẫm lên. Nàng vẫn nhượng bộ, bọn họ lần lượt hãm hại nàng, ngày càng thậm tệ hơn.

Ly Tuyết Ngưng bị người thương tổn, nhưng nàng không muốn lấy bạo chế bạo, bởi vì nàng không muốn bản thân lưu lạc thành bộ dáng xấu xí giống như những người đó. Nhưng Giang Tiểu Lâu lại cho rằng, Tuyết Ngưng quá nhân từ , nàng đem chính mình trở thành đấng cứu thế. Rõ ràng đều là người giống nhau , bị thương tổn sẽ bi thương, sẽ rơi lệ, sẽ đổ máu, sẽ mất mạng, vì sao không thể phẫn nộ, vì sao không thể trả thù? Chỉ cần làm sai, nên chịu trừng phạt, vô hạn nhường nhịn sẽ chỉ làm những người này xem mọi thứ đều có thể tha thứ , thế giới này càng trở nên không kiêng nể gì. Ác sói cắn người, thì phải nhổ sạch răng nanh, đánh gãy tứ chi của nó, làm cho nó không dám cắn mới thôi ! Bởi vì bản tính thiện lương, làm cho đối phương càng hung ác, lại càng nhiều người vô tội bị thương tổn, đây là cái đạo lý gì ? !

Giang Tiểu Lâu không cần làm người thiện lương, lại càng không muốn làm người đạo đức cao thượng. Người như vậy, dung túng ác niệm, dung túng thương tổn. Nay, lòng nhân từ của nàng đã cạn kiệt, ngay cả một chút đều không còn sót lại. Không có tâm đồng tình, không có tâm thương hại, nàng hiện tại chỉ là một người lãnh tâm lãnh tình, ngay cả có cảm tình, cũng tuyệt đối sẽ không lãng phí ở trên người súc vật.

Lưu phu nhân thấy nàng thủy chung thờ ơ, trong lòng đem Giang Tiểu Lâu hận đến cực điểm, cơ hồ muốn đem nàng thiên đao vạn quả, trong lòng mặc niệm nếu về sau có thể bắt lấy nhược điểm của nàng, nhất định phải rửa lại sự sỉ nhục hôm nay, trên mặt lại càng thêm bi thương, bất chấp thân phân, quỳ phịch ở trên đất, nước mắt cuồn cuộn: “Cầu ngươi đại từ đại bi, tha Yên nhi một mạng, ta đã mất đi một nhi tử, không thể lại mất đi Yên nhi !”

Giang Tiểu Lâu bị Lưu phu nhân gắt gao ôm hai chân, nàng chậm rãi gục đầu xuống, nhìn Lưu phu nhân, đáy mắt bắt đầu khởi động tựa hồ là phức tạp thương xót, trong lòng Lưu phu nhân vui vẻ.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nâng tay, một chút, một chút, đem ống tay áo từ trong tay Lưu phu nhân rút ra, ánh mắt Lưu phu nhân chậm rãi trừng lớn .

” Trên đường lưu đày, nhớ rõ giúp ta hướng Lưu Yên nói một câu, bảo trọng.”

Lưu phu nhân ức chế không được đáy mắt toát ra tia lửa phẫn nộ: “Ngươi từ đầu tới đuôi đều đùa giỡn ta?”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Lưu phu nhân, ngươi ra đường cái đi về hướng nam, đi đến có thể nhìn thấy An vương phủ một màu kim bích huy hoàng. Ở cửa thành tâm quỳ , nói không chừng An vương điện hạ một khi cao hứng, sẽ tha thứ nữ nhi của ngươi .”

Lưu phu nhân nghiến răng nghiến lợi, An vương cùng hoàng đế xưa nay cảm tình không tệ, hắn làm người lại thập phần khiêm tốn, bình thường mặc dù không cùng người khác phân tranh, nhưng trong khung xương cũng là người thập phần ngạo mạn, đắc tội hắn cuối cùng đều không có kết cục tốt. Lần phóng hỏa này đã thiêu rụi hết trang sức châu báu trong cửa hàng, bên trong có một pho tượng hắn thỉnh ngọc tượng không ngủ không nghỉ điêu khắc ba ngày ba đêm, chỉ chờ sinh thần Thái hậu nương nương sẽ dâng ngọc phật làm lễ vật. Nghe nói hắn sớm phát lời thệ, nhất định phải đem chủ mưu phóng hỏa nghiêm trị không tha !

Lưu phu nhân sớm biết điểm này, mới trước đến cầu cạnh Giang Tiểu Lâu, dựa theo tính tình mềm lòng của Giang Tiểu Lâu, nhất định sẽ tha thứ Lưu Yên. Đến lúc đó nàng lại tự mình đi Thái tử phủ, cầu Thái tử phi ra mặt chu toàn, nhưng nàng thật không ngờ ngay cả một cửa ải nàng cũng không qua được! Đang cầm hộp, Lưu phu nhân tràn ngập oán hận nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi đừng tưởng rằng như vậy đã thắng, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi thực hiện được mưu đồ !”

Nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng, cầm theo hộp bước nhanh rời đi.

Giang Tiểu Lâu nhìn bóng dáng của nàng, lạnh lùng cười. Ly Tuyết Ngưng từ sau bình phong đi ra, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâu, lần này có thể lật đổ Lưu Yên sao?”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình thản: “Lưu Yên gây ra sai lầm rất nghiêm trọng, nàng không nên vì đối phó ta mà đem sự tình nháo lớn, một mồi lửa thiêu hủy không riêng gì cửa hàng, còn có thể diện của An vương . Nàng hoàn toàn chọc giận An vương điện hạ, Tần Tư lại đắc tội Dương Các lão, hai bút cùng vẽ, ngươi nói người ta sao có thể dễ dàng buông tha?”

Ly Tuyết Ngưng im lặng suy nghĩ một lát: “Đối với ngươi, chỉ sợ cừu hận lần này càng kết càng sâu.”

Giang Tiểu Lâu như là nghe được chuyện buồn cười: “Vốn chính là tử cừu, thì sợ gì? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi án binh bất động, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Cừu hận sớm tiến vào linh hồn, xuyên thẳng vào trái tim, mọc rễ nẩy mầm, cả đời cũng như giòi trong xương (**), không chết không ngừng.

(**) giòi trong xương, cực kỳ đau đớn khó chịu mà không cách nào lấy ra nổi

Ly Tuyết Ngưng lo lắng từ đầu tới cuối đều là Giang Tiểu Lâu, nàng báo thù là có tính chất huỷ diệt, không đem đối phương phá hủy tuyệt không dừng tay, nhưng những người đó thế lực rất khổng lồ, rút giây động rừng…………….. Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: “Vương Hằng……… Ngươi định xử trí như thế nào?”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Dù sao ta sẽ không để hắn mất mạng.”

Ly Tuyết Ngưng thở dài: “Ta tin tưởng ngươi.”

Một ngày này, trong quán trà khách khứa ra vào tấp nập, không còn ghế trống, trong không khí tràn ngập trà hương thoang thoảng, tiểu nhị mang theo ấm trà chạy tới chạy lui, bận rộn bất diệc nhạc hồ [ 1 ]. Náo nhiệt nhất là vài bàn ở gần cửa sổ, mọi người đang khí thế ngất trời nghị luận oanh động bản án phóng hỏa ở kinh thành.

[ 1 ] bất diệc lạc hồ hay bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất

Một thư sinh giương giọng nói: “Vừa rồi trên bố cáo các ngươi có thấy không, bệ hạ tự mình hạ chỉ, kết tội phóng hỏa chủ mưu bị lưu đày đến Nghĩa Châu! Cái loại địa phương hoang vắng, ôn dịch hoành hành, người đi còn có đường sống sao?”

Khách nhân áo bào tro cười nói: “Thật sự là nằm mơ cũng không thể tưởng được, đường đường một thiên kim Ngự sử, thê tử của Thám Hoa lại gây ra loại chuyện này, ta còn tưởng rằng bệ hạ sẽ nương tay, ai ngờ lại phán nghiêm trọng như vậy !”

Thư sinh chậc chậc lưỡi: “Cũng khó mà nói……………….. Thiêu rụi cửa hàng của An vương điện hạ , cũng không phải là khổ chủ dễ đắc tội, nghe nói hắn chạy đến trước mặt bệ hạ lên án mạnh mẽ Tần gia một phen, bệ hạ tức giận đến mức quăng ngã chén trà!”

Một khách nhân khác đang cầm ấm trà tử sa sáp lại, cười hắc hắc: “Ngẫm lại hai năm nay, Tần gia trèo lên rất cao, coi như cũng thuận buồm , khó khăn đỗ đạt chức Thám Hoa cho nên mới đắc ý như vậy, bất chấp bấu víu Thái tử điện hạ, lúc này được, Thái tử cũng không để ý bọn họ .”

Thư sinh bĩu môi: “Ngươi thì biết cái gì ? Thái tử điện hạ tự mình mang theo Tần Tư tiến cung thỉnh tội, Tần gia còn tự nhận yêu cầu bồi thường tổn thất!”

Mọi người chậc chậc lấy làm kỳ lạ, Tần phủ coi như là dám làm dám chịu .

Khách nhân vận áo xanh lam thần bí hề hề cười nói: “Tần gia kia dùng một xe bạc vận chuyển ra, hù chết người nhìn ! Đầu tiên là bồi thường mười rương vàng thỏi, gấm lụa vải vóc ba trăm cuộn, bạc đếm không xuể, hay dùng nhân sâm, lộc nhung, da thú, đồ cổ trân quý cùng nhau ùn ùn kéo đến, tổng cộng hơn mười xe, đại đa số vận chuyển đến An vương phủ, An vương mới miễn cưỡng hết giận !”

Trong trà lâu, một nữ tử trẻ tuổi đeo mạn che mặt mỉm cười, đứng dậy ra khỏi trà lâu. Tiểu Điệp vội vàng đuổi kịp, cười khanh khách nói: “Tiểu thư, lần này Lưu Yên bị lưu đày đến địa phương xa xôi như vậy, rốt cuộc không còn cơ hội về được.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Cũng chưa chắc.”

Tiểu Điệp kinh ngạc, lại nháy mắt hiểu được: “Tiểu thư là nói Lưu gia sẽ tìm cứu nàng sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn mặt trời lặn phía chân trời xa xa, tươi cười ấm áp: “Việc này phải xem Lưu phu nhân rốt cuộc có lá gan lớn cỡ nào .”

Ai đều không thể tưởng được một trận hoả hoạn nho nhỏ, thế nhưng gây chấn động ở kinh thành lớn như vậy, Thái tử, Dương Các lão, An vương lần lượt gia nhập, một đoàn hỗn loạn, ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy đau đầu, hận không thể không đem chủ mưu Lưu Yên này sung quân đến Nghĩa Châu. Lưu phu nhân bỏ một khoản tiền lớn, khó khăn mới nhìn thấy nữ nhi của mình, trừ bỏ đưa cho Lưu Yên y phục chống lạnh, còn đặc biệt nhắc nhở nàng một vài lời. Chờ nàng nói xong, đã là nửa canh giờ sau. Lưu phu nhân từ trong ngục giam đi ra, Kinh Triệu Doãn vẫn đang chờ, hắn nhìn thấy Lưu phu nhân, mỉm cười: “Lưu phu nhân, lời nên nói đều nói xong ? Ba ngày sau, tuân theo mệnh lệnh bệ hạ, ta sẽ phái người áp giải nàng ra đi.”

Trên mặt Lưu phu nhân thoáng cái trở nên xám trắng, ánh mắt hiện ra lo lắng, nàng vẫy vẫy tay, tỳ nữ lập tức đưa lên một chiếc rương nhỏ. Kinh Triệu Doãn đem nắp rương mở ra, một tia hào quang chói mắt từ trong rương bắn ra, vàng thỏi sáng loáng, phỉ thúy xanh biếc, trân châu trắng noãn, thậm chí là mã não đỏ tươi………………………. Trang bị đầy thùng. Kinh Triệu Doãn nhìn chằm chằm Lưu phu nhân nói: “Đây là có ý gì?”

Lưu phu nhân thở dài “Yên nhi từ nhỏ nuông chiều từ bé, ta sợ nàng còn chưa tới Nghĩa Châu đã không chịu nổi, xem như ta trợ giúp đại nhân, hy vọng ở trên đường đi chiếu cố nàng nhiều hơn.”

Kinh Triệu Doãn mỉm cười nói: “Bất quá là việc nhỏ, phu nhân không cần lo lắng.”

Ánh mắt Lưu phu nhân chớp động: “Nếu là đại nhân có thể bình an hộ tống Yên nhi đến Nghĩa Châu, ta còn có lễ đáp tạ khác.”

Kinh Triệu Doãn hiển nhiên đã hiểu được, hắn hơi trầm tư một chút, mới gật gật đầu nói: “Phu nhân không cần lo lắng, ta cam đoan tiểu thư nhất định bình an tới đó, tuyệt không có chút tổn thương.”

Lưu phu nhân lộ ra tươi cười, pha chút thâm ý: “Chờ đại nhân hồi phủ, ta còn có năm ngàn lượng dâng lên.”

1199_200803061011101qj9k

Đến ngày Lưu Yên bị áp giải đi sung quân, trên đường cái người vây xem tấp nập, tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào Lưu Yên . Một tiểu thư nhà cao cửa rộng, thê tử của Thám Hoa Lang, dám cả gan làm ra chuyện phóng hỏa này, thật sự làm lòng người khiếp sợ. Cùng Lưu Yên bị lưu đày , còn có Vương Hằng trực tiếp phóng hỏa. Dựa theo ý chỉ của bệ hạ, hắn phải bị chém đầu thị chúng, nhưng Dương Các lão lại kiên trì cho rằng người này có công khai báo, hình phạt phải giảm nhẹ lại , vì thế mệnh lệnh hoàng đế là đưa hắn cùng Lưu Yên áp giải đến Nghĩa Châu. Lúc ấy, những người khác tham dự trong mưu đồ bí mật này, đã có mặt trong đội ngũ, thất tha thất thểu đi tới.

Bên trong nhã gian của trà lâu, Lưu ngự sử vội vàng tới, nhìn thấy thê tử quả nhiên đứng ở cửa sổ nhìn chăm chú xuống phía dưới, thở dài nói: “Ngươi vẫn nên nghĩ thông một chút, Yên nhi phải ra đi, đến Nghĩa Châu, ta sẽ tìm người chiếu cố nàng nhiều hơn.”

Lưu phu nhân đem mọi người vẫy lui, lạnh lùng nói: “Ngươi yên tâm, ta đã nghĩ được phương pháp hoàn hảo cứu nàng .”

Lưu ngự sử sửng sốt: “Ngươi muốn làm gì?”

Vẻ mặt Lưu phu nhân phá lệ bình tĩnh: “Ta đã âm thầm đưa hối lộ Kinh Triệu Doãn, đồng thời mua đồ để giải trừ xui xẻo, trong ngục vừa mới chết một nữ tù, đã nghiệm thi thể, còn chưa có đem chôn, Kinh Triệu Doãn che giấu không có trình báo lên trên, đợi cho Yên nhi lên đường, sẽ nói nàng bệnh chết ở trên đường, dùng tử tù đến thay thế, đem mặt làm hỏng, ai có thể xác định có phải Yên nhi hay không ? Đến lúc đó, ta sẽ tìm người đưa Yên nhi đến địa phương khác tự do tự tại sống hết đời.”

Vẻ mặt Lưu ngự sử khiếp sợ, không dám tin: “Ngươi quả thực là to gan lớn mật, chuyện lớn như vậy, sao không cùng ta thương lượng qua !”



Lưu phu nhân lạnh lùng cười, đáy mắt dữ tợn: “Không có gì phải thương lượng ! Ngươi cứ chờ xem, Yên nhi không có việc gì, ta dù có liều mạng, cũng sẽ không để cho tiện nhân kia thực hiện được mưu đồ !”

Người vây xem không ngừng quăng lên đầu Lưu Yên, trên người đều bị dính đồ dơ bẩn, nàng làm sao chịu qua nhục nhã thế này, lại không thể không áp chế phẫn hận, trong lúc vô ý hướng trong đám người nhìn thoáng qua, chỉ thấy được một nữ tử trẻ tuổi vận váy lụa màu tím, tươi cười trong suốt nhìn nàng. Ánh mắt Lưu Yên đột nhiên hiện tia sắc bén, ánh mắt cừu hận nhìn nữ tử, hé ra vẻ mặt đáng giận, tươi cười nhàn nhã làm người thống hận, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên !

Giang Tiểu Lâu chính là lẳng lặng nhìn Lưu Yên, thần sắc ôn hòa.

Phía sau nha sai đẩy Lưu Yên một phen, lạnh lùng nói: “Lề mề cái gì, còn không đi!”

Lưu Yên lại gắt gao nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, nếu như có thể, nàng đã sớm chạy lên cắn đứt yết hầu Giang Tiểu Lâu, nhưng là nàng không thể, bởi vì trên cồ cùng trên chân của nàng đều bị còng xiềng xích nặng nề. Nàng là thiên kim Ngự sử thân phận cao quý, Giang Tiểu Lâu bất quá là tiện nhân xuất thân hèn mọn, nàng chỉ xứng phủ phục ở dưới chân mình ! Vì sao, vì sao hết thảy đảo ngược!

Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu đều là mặt mang mỉm cười nhìn Lưu Yên, trên mặt thập phần bình tĩnh, không phẫn nộ cũng không hận ý, tựa như nhìn một người xa lạ.

Lưu Yên bị áp giải ly khai kinh thành, sau khi ra khỏi thành, nha dịch lấy lý do nàng là trọng phạm, cố ý đem nàng cùng Vương Hằng đi trước áp giải tiến lên xe chở tù, về phần những phạm nhân khác rớt lại phía sau, đi bộ đến Nghĩa Châu. Dựa theo lệ thường, ước chừng phải đi bốn mươi ngày mới có thể đến Nghĩa Châu, mỗi ngày chạng vạng đều phải tìm trạm dịch đặt chân. Ba ngày sau, đứng đầu đoàn áp giải Vương Bình phân phó trước đem phạm nhân vào phòng, sau đó hắn tiếp đón những người khác cùng nhau ngồi xuống uống trà. Lưu Yên bị giam ở trong phòng, không bao lâu liền nghe thấy ngoài cửa phát ra tiếng vang, theo sau có người mở ra, một người tên là Hà Lâm dẫn đầu đi đến. Hắn ở trong phòng dạo qua một vòng, không có nhìn thấy điều khác thường, liền phân phó nói: “Mang ngưởi vào.” Thanh âm hắn rất nhẹ, như đang che dấu bí mật.

Lưu Yên đứng lên, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm đối phương. Hai người nâng một cái cáng tiến vào, trên cáng là một nữ thi tuổi còn trẻ, bề ngoài thân hình cùng Lưu Yên có ba phần tương tự. Hà Lâm nói: “Tối hôm nay, trạm dịch sẽ có đạo tặc tràn vào, ngươi vô tình bị đạo tặc giết, nghe hiểu chưa?”

Lưu Yên sửng sốt, trong mắt dâng lên một trận mừng như điên, nàng nhịn lâu như vậy, rốt cục cơ hội đã đến ! Mẫu thân sớm nói qua, nàng thu mua Kinh Triệu doãn, đến lúc đó sẽ tìm cách cứu nàng ra ngoài, sắc mặt không khỏi vui mừng nói: “Tốt, ta hiểu được. Các ngươi chuẩn bị cho tốt, không được thất bại!”

Hà Lâm không quá thích thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của nữ nhân này, xem ở phân thượng vẫn là gật gật đầu, phân phó hai người kia đem thi thể thả xuống dưới sàng giấu kỹ, thế này mới lần nữa lui ra ngoài đem cửa khóa kỹ. Lưu Yên nhìn thi thể dưới giường, trong lòng ức chế không được mừng như điên, trong lòng thầm tính toán, chờ sau khi chạy thoát, nhất định phải tìm cơ hội đem tiện nhân Giang Tiểu Lâu đưa vào chỗ chết.

Đêm khuya, hết thảy dựa theo kế hoạch tiến hành, ngay tại lúc Hà Lâm che mặt giả dạng làm đạo tặc tiến vào bằng cửa sổ, Lưu Yên bất chấp rụt rè, nghe theo biện pháp hắn sớm an bài tốt từ mép cửa sổ leo qua phòng trống cách vách, ngoài cửa lại rầm một tiếng bị người đá văng , một đám nha dịch vọt vào.

Cầm đầu đúng là phụ trách trông coi Lưu Yên chính là Vương Bình, sắc mặt hắn trầm xuống, phẫn nộ quát: “Ngươi dám dung túng tù phạm, còn không mau hắn bắt lại !”

Hà Lâm lắp bắp kinh hãi: “Đại ca, không phải ngươi phân phó ta ——” Lời hắn còn không có nói xong, những người khác đã nhất tề vọt lên, đem hắn giống như bánh chưng trói lại.

Lưu Yên vốn đã bước ra ngoài cửa sổ, thấy thế, huyết sắc trên mặt lập tức trắng nhợt ! Vương Bình chỉ vào nàng lạnh lùng nói: “Còn không mau bắt lấy nàng!”

Hắn sử một cái ánh mắt, mọi người lập tức xông lên.

Lưu Yên thất kinh, tay không còn sức lực, cả người ngã nhào từ cửa sổ lầu hai xuống. Vương Bình hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, nhìn thấy máu tươi chảy đầy đất, giống như đóa huyết hoa nở rộ, người ngã vào trong vũng máu tựa hồ không còn nhúc nhích, hắn không khỏi nhíu mày.

Vốn muốn thả Lưu Yên, Hà Lâm đầy mặt khiếp sợ nhìn, hắn thất thanh nói: “Đại ca, rõ ràng là đại nhân phân phó chúng ta làm như vậy , sao lâm thời ngươi lại thay đổi !”

Vương Bình cười lạnh một tiếng: “Chính là đại nhân ra lệnh cho ta ở trong này canh gác , trông coi phạm nhân cẩn thận. Không nghĩ tới ngươi chính là tên phản đồ, cũng dám tự ý thả tù phạm, cũng may ta đúng lúc đuổi tới ! Tốt lắm, các ngươi đem hắn áp giải xuống đi.”

Chờ nha dịch đem người áp giải xuống, hắn mới đi đến một gian phòng khác, mở gông xiềng cho Vương Hằng, thản nhiên nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Vương Hằng đầy mặt không dám tin: “Ngươi nói cái gì?”

Vẻ mặt Vương bình không kiên nhẫn: “Đừng có nói nhảm nữa, ngươi có thể đi rồi, nơi này hết thảy ta sẽ an bài thỏa đáng !”

Vương Hằng thật sự khó mà tin được vận may của chính mình, hắn thoát khỏi gông xiềng, bay nhanh ly khai trạm dịch, mới vừa đi đến cửa sau, đã thấy đến một nữ tử xinh đẹp vận áo trắng mang theo tỳ nữ đứng ở trong sân. Hắn nhất thời kinh hãi, một lát sau mới nhận ra mỹ nhân dưới ánh trăng là ai, không khỏi phịch một tiếng quỳ xuống đất, liên thanh nói: “Đa tạ Giang tiểu thư, đa tạ Giang tiểu thư, cảm ơn người cứu ta một mạng!”

Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Ngươi nếu đã thay ta làm việc, ta tự nhiên phải giữ lời hứa, thê tử của ngươi đang ở nông trang cách nơi này hơn một dặm, ngươi có thể mang theo bọn họ xa chạy cao bay, nhớ kỹ lời ta nói, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không cần trở về. Nếu để ta phát hiện ngươi xuất hiện ở kinh thành, ngươi sẽ không may mắn như lần này đâu .”

Vương Hằng cả kinh, luôn mãi dập đầu, không chút do dự biến mất ở trong bóng tối.

Giang Tiểu Lâu lững thững đi vào sân, cước bộ của nàng rất nhẹ, đi thẳng tới vết máu kéo dài cuối chỗ Lưu Yên nằm, còn chưa có lập tức tắt thở, nàng mở to hai mắt, trừng mắt Giang Tiểu Lâu.

Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, miệng vết thương sau gáy không ngừng trào ra máu tươi, trong miệng cũng không ngừng hộc máu, lại gắt gao trừng mắt Giang Tiểu Lâu, thân thể cơ hồ khó có thể khống chế.

Đám mây xám trắng tản đi, ánh trăng sáng tỏ xuất hiện, Giang Tiểu Lâu ngắm nhìn ánh mắt sắp tan rã của Lưu Yên, thần sắc ôn nhu: “Kinh Triệu Doãn luôn thích ăn hai mặt , thu tiền của Ngự sử phu nhân, đương nhiên cũng sẽ thu tiền của ta.”

1199_200803061011101qj9k

Lưu Yên thấy rõ vô cùng, trong nháy mắt trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười lạnh như băng. Nàng muốn tức giận mắng, muốn lên án mạnh mẽ, nhưng lại cảm giác toàn thân lạnh như băng, cả người run rẩy mãnh liệt đến cực hạn.

Một trận gió thổi qua, một cỗ mùi vị máu tanh truyền vào khoang mũi thật lâu không tan, Giang Tiểu Lâu thở dài: “Có phải rất đau, rất khó chịu hay không ?”

Lưu Yên giống như một con cá gần chết, miệng đóng rồi mở, đau tê tâm liệt phế, một câu cũng nói không nên lời.

“Lúc trước vú nuôi chết, cả người gân cốt đều bị đánh gãy , ta nghĩ nhất định rất đau, vô cùng thống khổ. Ta thường xuyên mơ thấy nàng, nàng luôn nói với ta, nàng rất tịch mịch, rất khó chịu, cả người đều đau………………” Ngữ khí Giang Tiểu Lâu ôn nhu tận xương, tươi cười cũng vô cùng mềm mại.

“Biết ta vì sao lựa chọn chỗ này động thủ không, đó là một địa phương tốt, cách trạm dịch hơn mười dặm, có một nơi gọi là Quách gia thôn, đó là cố hương vú nuôi của ta. Sau đó, ta trở lại kinh thành, liền đem phần mộ của nàng chuyển đến nơi đó. Kỳ thật trong phần mộ chẳng có gì cả, vú nuôi sớm bị ngươi quăng vào bãi tha ma , ngay cả thi thể ta cũng tìm không thấy. Nhưng trong mộ chôn trang phục và di vật, cũng là để niệm tưởng, ngươi nói đúng không …………………………………..”

Lưu Yên nghe không thấy Giang Tiểu Lâu nói cái gì , nàng tràn ngập oán độc trừng mắt to, rốt cục đình chỉ hô hấp.

Giang Tiểu Lâu quan sát nàng trong chốc lát, mới mỉm cười nói: “Đem thi thể của nàng đốt thành tro.”

Phía sau hộ vệ lập tức nói: “Vâng, tiểu thư.” Nói xong bọn họ liền tiến lên, đem thi thể Lưu Yên nâng lên, khiêng vào trong viện, dùng củi lửa thiêu.

Đợi cho thi thể từng chút từng chút bị hỏa diễm cắn nuốt hết, Giang Tiểu Lâu mới từ từ phun ra một hơi: “Đem tất cả tro cốt đều thu thập lại, ta có chỗ dùng khác.”

Tiểu Điệp có chút kỳ quái hỏi: “Tiểu thư, tro cốt đó người muốn làm gì?”

Giang Tiểu Lâu chính là mỉm cười, cũng không trả lời. Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu cấp một tòa am ni cô cũ nát gần Quách gia thôn cúng hai trăm lượng, ở bên trong chính là đặt bài vị vú nuôi của nàng. Lúc Tiểu Điệp nhìn thấy đằng trước bài vị quỳ một pho tượng hình người, không khỏi giật mình nói: “Đây là cái gì?”

Giang Tiểu Lâu cười cười, Tiểu Điệp cẩn thận đánh giá nửa ngày, nhất thời ngây người.

“Này… Này… Đây là —— “

Giang Tiểu Lâu sai người đem thi thể Lưu Yên đốt thành tro, lẫn vào bên trong bùn đất, suốt đêm tạo ra một pho tượng người đất, lấy tư thái quỳ xuống an trí trên mặt đất, đối diện với bài vị. Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Tiểu Điệp, thần sắc Giang Tiểu Lâu vẫn như thường: “Mỗi người làm sai đều nên trả giá đại giới, mối nợ nàng hại chết vú nuôi vẫn chưa thanh toán, sống vẫn còn, dù chết cũng còn; kiếp này vẫn còn, kiếp sau cũng vậy. Ta muốn làm cho nàng đối mặt bài vị vú nuôi, cứ quỳ mãi, kiếp này kiếp sau, vĩnh viễn!”

Lưu Yên phóng hỏa đốt cửa hàng, bị phán lưu đày, hết thảy đều là nàng bị trừng phạt đúng tội. Nếu nàng ngoan ngoãn đi hưởng thụ thống khổ, Giang Tiểu Lâu sẽ lưu nàng một tánh mạng, cố tình chính nàng không cam lòng. Kết cục sẩy chân ngã chết, tất cả đều là gieo gió gặt bảo……………. Nhưng, về khoản nợ, chết cũng không thể tránh khỏi.

Tiểu Điệp thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Tiểu thư, Kinh Triệu Doãn bên kia đã chuẩn bị chu toàn, bọn họ sẽ nói là Lưu Yên ý đồ thừa dịp hỗn loạn chạy trốn mới ngã chết, hết thảy cũng không liên lụy đến trên người chúng ta. Nhưng nô tỳ có chút không rõ, Kinh Triệu Doãn lâm thời thay đổi, sẽ không sợ Lưu phu nhân tìm hắn gây phiền toái sao?”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, Lưu phu nhân hối lộ Kinh Triệu Doãn đã là tội lớn, tự ý dung túng thả phạm nhân, tội danh nàng ta lại gánh vác không nổi, ngươi cho là nàng sẽ đem hết thảy khai ra sao?”

Nói xong, Giang Tiểu Lâu đã chậm rãi bước xuống bậc thang. Ánh tịch dương đem bóng dáng nàng kéo dài trên mặt đất, thoạt nhìn phá lệ thon dài. Tiểu Điệp theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt người đất xinh đẹp tuyệt trần, bất giác cả người rét run, giậm chân một cái, bước nhanh đuổi theo.

Ngự sử phủ

Lưu phu nhân đang lo lắng cùng chờ đợi, nàng biết rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến, nếu hết thảy thuận lợi, nữ nhi của nàng sẽ bình an rời đi, xa chạy cao bay. Quản gia bước nhanh tiến vào, vẻ mặt hoảng sợ: “Phu nhân, thời điểm tiểu thư đi đến cách sườn núi mười dặm đột nhiên từ trên lầu ngã xuống đã tắt thở, những người đó nói nàng thu mua nha dịch, có ý đồ chạy trốn……………”

Nghe xong lời này, Lưu phu nhân trước mắt tối sầm, đột nhiên choáng váng ngã xuống đất.

Lưu ngự sử vội vàng đuổi tới, vừa thấy một màn, vội vàng tự mình đi lên đem nàng nâng dậy, lúc tỉnh táo lại vẻ mặt Lưu phu nhân phẫn nộ ngút trời, liên thanh mắng nói: ” Triệu Tiến là tên hỗn đản, ta đưa số tiền lớn thỉnh hắn cứu Yên nhi một mạng, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, ta nhất định phải tố cáo hắn!”

Lưu ngự sử vừa nghe nhất thời sắc mặt đại biến: “Ngươi còn dám nói, ta đã sớm không đồng ý ngươi làm chuyện này ! Nữ nhân chính là tóc dài kiến thức ngắn, ngươi cũng không ngẫm lại, chuyện hối lộ há có thể tuyên dương mọi người đều biết ! Đến lúc đó đừng nói ô sa của ta khó giữ được, ngay cả trên dưới Lưu gia cũng đều muốn đi theo ngươi gặp tai ương!”

Lưu phu nhân lập tức đứng lên, đôi mắt trở nên đỏ ngầu : “Ngươi là lão già vô dụng, Yên nhi của ta đã chết, nàng đã chết ngươi biết không? ! Ta muốn hiện tại tiến cung, lập tức đi gặp Lệ Tần, ta muốn nàng báo thù cho Yên nhi, ta muốn đem tiện nhân Giang Tiểu Lâu xé thành mảnh nhỏ!” Nàng nói xong này một câu, lập tức chạy nhanh rời đi, Lưu ngự sử đột nhiên đem nàng kéo lại, không chút nghĩ ngợi mạnh tay tát nàng một cái.

Lưu phu nhân bị đánh cho mặt lệch một bên, ánh mắt dữ tợn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Lưu ngự sử mặt như hàn sương, trong miệng lạnh lùng nói: ” Bắt đầu từ hôm nay, phu nhân phải ở trong phòng đợi, không có sự phân phó của ta, ngươi một bước cũng không cho rời đi!”

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại bước nhanh ra ngoài, Lưu phu nhân hướng về phía bóng dáng hắn hô to: “Ta sẽ không để yên đạu, ta tuyệt đối sẽ không quên !” Nhưng mặc kệ nàng kêu to thế nào, ngay cả thanh âm đều trở nên khàn khàn, Lưu ngự sử cũng không hề quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xướng Môn Nữ Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook