Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 67: Sát tinh khó cầu

Tần Giản

21/05/2017

Ngũ Thuần Phong lập tức khẩn trương, nhìn Giang Tiểu Lâu một chữ cũng nói không nên lời, chờ hắn miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, mới biểu lộ bộ dáng nghĩa chánh ngôn từ nói : “Giang tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?”

Khuôn mặt Giang Tiểu Lâu có một nửa chìm trong ánh tịch dương nhu hòa, còn lơ lửng ở ngoài là nụ cười nhã nhặn: “Ta bất quá muốn thỉnh đạo trưởng tới làm khách mà thôi, không cần khẩn trương.”



Làm khách, có cách thức mời khách như vậy sao? Ngũ Thuần Phong không phải đứa ngốc, hắn vẫn chú ý những đại hán thân hình vạm vỡ vây chung quanh, những người đó hai tay ôm quyền, ánh mắt u lãnh theo dõi hắn, tùy thời có thể đi lên xé xác hắn thành mảnh nhỏ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Ngũ Thuần Phong có chút căng thẳng, ngón tay cố ý vô tình nắm chặt rồi lại buông ra, trên mặt lộ ra một tia chỉ trích : “Giang tiểu thư, ta bất quá là thay ngươi diễn giải bát tự, hơn nữa đều là có ý tốt nhắc nhở. Ngươi hôm nay sử xự vô lễ, rốt cuộc là vì cái gì ?”

Giang Tiểu Lâu nhìn đối phương khẩn trương đến mất huyết sắc, cười nói: “Chỉ là muốn hỏi vài vấn đề.”

Chung quanh kia vài đạo tầm mắt càng thêm âm lãnh, Ngũ Thuần Phong rõ ràng cảm nhận lưng phát run lại còn mạnh hơn nhưng vẫn cố chống đỡ: “Hỏi vấn đề gì?”

Mâu quang Giang Tiểu Lâu sâu xa, ngữ khí thong thả: “Ngày hôm qua đạo trưởng nói, về ngày sinh tháng đẻ của ta, những lời này là sự thật ?”

Ngũ Thuần Phong ưỡn thẳng sống lưng, thần sắc trấn định: “Tất nhiên là thật . Ngươi đừng quên, thông qua bát tự của ngươi ta sớm nắm rõ chuyện xảy ra trong quá khứ của ngươi, tuyệt không nửa điểm sai lầm.”

Giang Tiểu Lâu ý cười ấm áp như gió xuân: “Phàm là kẻ lừa đảo đều phải khổ luyện mánh khoé che mắt người khác, không có chút tài năng rất nhanh sẽ bị vạch trần. Ngươi thân là đạo sĩ nổi danh kinh thành, chút kỹ xảo diễn xiếc ấy cũng dám ra đây giả danh lừa bịp, thật đúng là to gan lớn mật.”

Vẻ mặt Ngũ Thuần Phong hơi kinh ngạc rồi đột nhiên hạ quyết tâm: “Chỉ giáo cho?”

Khóe môi Giang Tiểu Lâu lộ ra chút giảo hoạt: “Ta chỉ là thông qua Tiểu Điệp thả vài câu ra ngoài, quả nhiên đã có người mắc câu . Mà ngươi —— bất quá là cái bia ngắm.”

Ngũ Thuần Phong lập tức hiểu được, trước mắt là một bẫy rập, hắn bày bố tự cho là đúng, lại thật không ngờ lúc này gặp hạn. Giang Tiểu Lâu sớm biết Tinh Tinh cùng Tiểu Điệp luôn qua lại nói lời khách sáo, vì thế tự nhiên mà nương theo miệng Tiểu Điệp đem một số tin tức về bản thân thả ra ngoài. Kể từ đó, vốn những kẻ chỗ tối rục rịch tự nhiên sẽ không chịu đựng được .

Ngũ Thuần Phong giờ phút này đã biết, tin tức hắn có được là sai lầm, nhưng hắn lại cứng cổ nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì !”

Giang Tiểu Lâu ngữ điệu thập phần bình tĩnh, không có một chút phập phồng: “Ngay từ đầu ngày sinh tháng đẻ chính là giả , trong Tạ phủ trừ bỏ Tạ bá phụ không ai biết ta sinh năm nào tháng nào ngày nào, nhưng hắn lại không ở quý phủ. Cho nên ngày sinh ta viết đưa cho ngươi, cùng ta không có nửa điểm quan hệ. Ta còn cố ý dệt thành câu chuyện ba tuổi thiếu chút nữa lạc đường, mười ba tuổi thiếu chút nữa mất mạng đều là nói dối, kết quả ngươi đều tính sai, ngươi nói ngươi có phải rất ngu ngốc không ?”

Ngũ Thuần Phong chỉ cảm thấy sợ hãi, hắn có thể khẳng định mọi chuyện hoàn toàn là bị người tính kế. Hắn cắn răng nói, “Giang tiểu thư, người Tạ gia mời ta tới cửa tróc nã quỷ hồn, ta chỉ là nghĩa vụ giúp ngươi bói một quẻ, vốn đoán mệnh xem quẻ phải có thông tin xác thực …………………… Ngươi đã cho ta ngày sinh tháng đẻ là giả , ta đây tính ra tin tức đương nhiên không đủ chuẩn xác, ngươi sao có thể đổ lỗi trên đầu ta ?”

Giang Tiểu Lâu “A” một tiếng: “Xem ra, Ngũ đạo trưởng là chưa tới phút cuối chưa từ bỏ, không thấy quan tài không đổ lệ.”

Ngũ Thuần Phong theo bản năng lui về phía sau từng bước, vài đái hán vạm vỡ lập tức đi lên đem Ngũ Thuần Phong giữ chặt, có người đập vào cổ hắn, có người vặn cánh tay hắn, có người hung hăng một cước đá trên đầu gối hắn, Ngũ Thuần Phong oa oa kêu loạn. Nhấn đổ sau, bọn họ lập tức lấy dây thừng đem hắn trói gô lại, hai cổ tay trói cùng một chỗ, phía dưới hai chân trói cùng một chỗ, Ngũ Thuần Phong còn đang liều mạng giãy dụa, ý đồ muốn thoát ly khống chế những người này. Thế nhưng bọn họ đều là hạng người hung hãn, hắn chỉ là một đạo sĩ mềm yếu có thể nào đối kháng. Bọn họ cột cả người hắn vào trên cây, nhất thời máu dồn hết lên đầu, đầu óc Ngũ Thuần Phong lâm vào một trận choáng váng mơ hồ.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi đến gần hắn, thần sắc vô cùng ôn hòa, ánh mắt xinh đẹp rung động lòng người, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn xem, đây là cái gì ?”

smiley_936

Ngũ Thuần Phong liều mạng trừng to mắt, liền thấy trong tay một tên đại hán mang theo cây đuốc, không có hảo ý giơ giơ lên về phía hắn.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Nếu như ngọn đuốc châm vào chân đạo trưởng chậm rãi bốc lên, ngọn lửa sẽ từ chân cháy tới đầu của ngươi, đến lúc đó ngươi có thể nghe được âm thanh xèo xèo thiêu đốt da thịt, tiếp theo huyết nhục trên người bắt đầu trở nên bùn nhão, cũng sẽ không lập tức chết đi, chỉ có thể cảm nhận mình từng chút từng chút bị đốt thành tro tàn. Nếu ta nói, chết kiểu này kỳ thật không đau khổ, bởi vì đến cuối cùng cơ hồ đã không còn cảm giác . Chính là vẫn chưa có cơ hội nghiệm chứng, lần này may mắn để ta tìm được một người thích hợp. Đạo trưởng ngươi tiên phong đạo cốt, pháp thuật cao thâm, làm cho ta tận mắt chứng kiến quang cảnh hỏa thiêu tiên nhân, được không ?”

Sắc mặt Ngũ Thuần Phong trắng bệch, mồ hôi theo càng ngày tuôn càng nhiều thấm cả vào mắt, truyền tới một trận nóng rát cay xè, hắn giương miệng thanh âm trở nên suy yếu: “Vô liêm sỉ………….. Ngươi dám !”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu ẩn ở trong bóng cây , nhìn không rõ ràng lắm: “Như thế nào, đạo trưởng hoài nghi ta không dám làm?”

Ngũ Thuần Phong hừ lạnh một tiếng: “Giết người thì đền mạng! Ngươi đương nhiên không dám.”

Giang Tiểu Lâu bừng tỉnh đại ngộ: “Đạo trưởng nhắc nhở ta mới nhớ, một khi đốt lửa, sẽ đem phiến rừng này thiêu cháy theo, đến lúc đó còn sẽ liên lụy người bên ngoài, lại dễ dàng bị người phát hiện. Ta không thể bởi vì ngươi trên lưng đeo tội danh giết người, cho nên biện pháp này tuy rằng có thể giải hận, ta cũng không dễ dàng sử dụng.”

Trên mặt Ngũ Thuần Phong không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, hắn chỉ biết nữ nhân này chỉ là một con động vật nhỏ mềm lòng , miệng nói sắc bén, còn không phải không dám động thủ ! Chẳng qua là vì nhất thời phẫn hận hù dọa hắn một phen mà thôi, nào dám thật sự giết người chứ ?

“Nếu không thể lưu lại vết thương, chúng ta vẫn nên đổi biện pháp khác.” Nàng trầm tư suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên nhãn tình sáng lên nói, “Có, ta tin tưởng phương pháp này nhất định hợp tâm ý của đạo trưởng.” Nàng quay đầu, hướng một đại hán trong số đó thấp giọng phân phó hai câu.

Ngũ Thuần Phong vặn vẹo giãy dụa, suy nghĩ muốn nghe thanh nàng rốt cuộc nói là cái gì, nhưng Giang Tiểu Lâu như là cố ý thừa nước đục thả câu, đè thấp thanh âm căn bản không để hắn nghe được.

Một lát sau, Ngũ Thuần Phong liền hiểu được , bởi vì hắn thấy tên đại hán kia bỏ cây đuốc qua một bên, đổi lấy một cây thanh sắt dài nhỏ. Thiết điều hắn thoạt nhìn thập phần quen mắt, đó là vật bình dân bá tánh thường dùng đến thông hỏa lò .

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Hồi trước đại ca của ta du ngoạn khắp nơi, tình cờ nhìn thấy một thôn trấn dùng biện pháp xử trí kẻ lừa đảo. Bọn họ dùng cây đuốc đốt hết thân thiết côn cháy sạch đỏ bừng, từ dưới hướng lên trên đâm sâu vào trực tràng [ 1 ], xuyên thấu một đường khoang bụng tâm phế, đem ngũ tạng lục phủ của ngươi thiêu rụi, trộn lẫn vào nhau, thoạt nhìn bên ngoài không hề để lại vết thương nào. Ta thật ra cảm thấy từ dưới hướng lên trên chướng tai gai mắt, hẳn là từ trên xuống càng có ý tứ hơn. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm thần không biết quỷ không hay, không để ngươi cảm thấy chút thống khổ nào. Người bên ngoài dù cóphát hiện, cũng chỉ nghĩ rằng ngươi ăn lượng đan dược quá lớn mà cháy hỏng ngũ tạng lục phủ, tuyệt đối không thể tưởng được trong thân thể của ngươi có một cây thiết côn……………..”

[ 1 ] phần cuối cùng của đại tràng gần hậu môn

Khóe môi nàng giương lên nụ cười lạnh, vỗ tay nhè nhẹ, một đại hán tiến lên đột nhiên nắm Ngũ Thuần Phong càng dưới, lập tức muốn đem thiết điều nhét vào.

Ngũ Thuần Phong gắt gao cắn chặt khớp hàm, đại hán nhất thời bị chọc giận, giơ tay đánh hắn mười cái tát, thẳng đến lúc đánh hắn gãy răng, miệng đầy máu tươi, lại vẫn không còn cách nào khác đem thiết điều nhét vào.

Giang Tiểu Lâu nhạt nhẽo cười, nhẹ nhàng bâng quơ: “Vậy gỡ quai hàm hắn xuống, loại giang hồ thuật sĩ chỉ biết dựa vào miệng lưỡi qua mặt người khác, lừa gạt tiền tài, đời này không thể mở miệng nói chuyện ngược lại là tạo hóa.”

Nghe nàng nói vậy, tên đại hán lập tức nghe theo, Ngũ Thuần Phong bị đáy mắt nàng ẩn ẩn hiện ra u quang dọa đến, đột nhiên kêu to lên: “Ta nói, ta nói, ta tất cả đều nói!”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Ngũ đạo trưởng, ta không thích miễn cưỡng người khác ……….”

“Không miễn cưỡng! Không miễn cưỡng!” Hắn hoảng sợ nói, nước bọt đều rơi xuống.

Đại hán giống như xách con gà con lên đưa cả người hắn xoay lại, bởi vì dây thừng buộc chặt, đột nhiên ma sát làm cho da thịt Ngũ Thuần Phong lập tức như bị xé rách , hắn kêu thảm một tiếng, thanh âm cực kỳ khủng bố.

Giang Tiểu Lâu mặt nhăn màynhíu nói: “Sao lại thô lỗ như vậy, ta đã nói với các ngươi, đạo trưởng là người nhã nhặn, phải nhẹ tay một chút…………………..” Nói xong, ánh mắt nàng giống như nước chảy róc rách dừng ở trên thanh sắt. Ngũ Thuần Phong đột nhiên đánh rùng mình một cái, lập tức nói: “Là Tạ tam tiểu thư ! Tạ tam tiểu thư cho ta tiền, để ta tới cửa giúp giúp nàng. Nàng bảo ta bói một quẻ cho ngươi, còn phải nói bát tự của ngươi cùng Tạ gia xung khắc, nghĩ cách làm cho Tạ lão gia chán ghét ngươi, đem ngươi đuổi ra Tạ phủ, đến lúc đó nàng chắc chắn cảm tạ ! Tạ gia phú quý bức người, ta chỉ có thể dựa theo nàng nói mà làm, nhưng nàng chỉ mới trả một nửa, một nửa còn lại ta còn không chưa lấy đến tay !”

Giang Tiểu Lâu khẽ cười nói: “A, thì ra là Tạ tam tiểu thư.”

Vẻ mặt Nàng như có chút suy nghĩ làm cho Ngũ Thuần Phong càng cảm thấy sợ hãi, hắn không nhìn thấu một cô nương tuổi còn trẻ làm sao có thể tâm ngoan thủ lạt như thế, hơn nữa nàng còn có dung nhan xinh đẹp diễm lệ, nước mắt không khỏi tung hoành nói: “Tiểu thư, ngươi tha ta đi, ta cũng chỉ là lấy tiền tài thay người giải nạn, nhất thời hồ đồ mới có thể làm chuyện sai lầm, về sau ta cũng không dám nữa , ngươi buông tha ta đi !”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn một cái, quân tử chân chính trong lòng không có quỷ, căn bản không úy kỵ quỷ thần, người giả thần giả quỷ, không vì làm trái với lương tâm mà sợ hãi, muốn mượn lực lượng quỷ thần đạt tới mục đích chính mình không thể cho ai biết. Tạ Hương làm như vậy bất quá muốn đuổi Giang Tiểu Lâu ra phủ mà thôi, chính là chiêu số của nàng quá mức nham hiểm, ngay cả Mạch Nhi đã chết cũng không buông tha…………………….. Nếu không có Giang Tiểu Lâu sớm có phòng bị, nay đã bị nàng thành công đuổi ra Tạ phủ. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lại dừng ở trên người Ngũ Thuần Phong, thần sắc bỗng nhiên nổi lên ba phần hứng thú: “Ngươi xem tướng thật sự chính xác sao?”

Ngũ Thuần Phong run lên: “Này…………….. Nếu tiểu thư đem ngày sinh tháng đẻ chân chính ta sẽ bói ra được .”

Giang Tiểu Lâu gật gật đầu nói: “Ta đây đã ngày sinh nói cho ngươi, ngươi tính cho ta, tính sai ……………………”

Nàng ngừng lại, ánh mắt mang ý cười nhìn Ngũ Thuần Phong, thẳng đem hắn nhìn đến tóc gáy dựng thẳng, mới liên thanh nói, “Ta sẽ tận lực, ta nhất định tận lực!”

Giang Tiểu Lâu lạnh lùng cười, nói ngày sinh chính mình. Trong miệng Ngũ Thuần Phong lẩm bẩm, còn thật sự nghiên cứu, nửa ngày sau sắc mặt trắng bệch, không nói được một lời.

Giang Tiểu Lâu theo dõi hắn: “Như thế nào, tính không ra?”

Trong lòng Ngũ Thuần Phong chột dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng : “Tiểu thư là kim mệnh, cả đời bình an suông sẻ, phú quý không thể nói hết —— “

“Nói bậy.” Giang Tiểu Lâu khinh miệt nhìn hắn một cái.

Bên cạnh, đại hán vạm vỡ lập tức cho hắn một bạt tai, Ngũ Thuần Phong bị đánh cho miệng đổ máu, trong lòng kêu khổ không ngừng.

Giang Tiểu Lâu nói: “Lại tính.”

Ngũ Thuần Phong cắn chặt răng lại nói: “Ngươi chính là nhất thời thời vận không đủ, tương lai chắc chắn vợ chồng hoà thuận, hôn nhân hạnh phúc, con cái đầy nhà.”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Lại sai rồi.” Đại hán bốp một tiếng, một cái tát giáng xuống đánh rớt răng cửa của Ngũ Thuần Phong, hắn ô nức nở khó khan nói: “Giang tiểu thư, cầu ngươi tha ta đi, ta cũng không dám nữa , đừng bắt ta tính nữa! Ta không dám tính a!”

Giang Tiểu Lâu nói: “Không được, tính đến ta vừa lòng mới thôi, ngươi mới có thể rời đi, tiếp tục .”

Ngũ Thuần Phong bị cưỡng ép tiếp tục tính , nhưng mà mỗi một lần cho ra đáp án Giang Tiểu Lâu đều không thích, cho nên hắn ước chừng lại trúng mười cái tát, hai bên hai má đều bị đánh cho nóng bừng như thiêu như đốt, sưng phù giống như đầu heo, Giang Tiểu Lâu mới phân phó đại hán vạm vỡ dừng tay.



Nếu nói láo đối phương không thích nghe, Ngũ Thuần Phong đơn giản kêu to lên: “Ngươi là Thiên Sát cô tinh ! Thiên Sát cô tinh !”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, trên mặt không cười : “Đem lời nói mới rồi lặp lại một lần.”

Ngũ Thuần Phong che mặt, run run nói: “Thiên Sát cô tinh khắc lợi hại. Năm đầu sống trong phú quý, từ nhỏ tang mẫu còn khắc phụ, không một ai may mắn thoát khỏi, hôn nhân gian nan, lúc tuổi già thê thảm, lẻ loi hiu quạnh, xa cách thân quyến , thân hữu không có, cô độc sống quãng đời còn lại !Nếu có quý nhân tương trợ thì không vấn đề, nhưng không tránh khỏi thương tích nhẹ, trọng thương có thể khắc phục.”

Ngũ Thuần Phong một bên liều mạng nói xong, một bên sợ hãi lạnh run. Nhưng mà Giang Tiểu Lâu thật lâu sau không nói gì, cũng không có phân phó người lại đánh hắn. Dung nhan xinh đẹp đắm chìm ở trong ánh tịch dương cô liêu, một nửa sáng một nửa tối, có vẻ phá lệ u ám tĩnh mịch. Trong lòng thong thả nghiền ngẫm từng lời hắn nói, bỗng nhiên cười: “Lần này, ngươi nói không sai.”

smiley_936

Ngũ Thuần Phong có chút không dám tin, lời này nghĩa là —— nàng buông tha hắn ?

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Ngũ Thuần Phong, tươi cười càng sâu, thoáng như đào lý: “Hôm nay ta buông tha ngươi, nhưng mà —— nếu Tạ phủ có người chết , vậy phải phiền đạo trưởng lập đàn làm pháp sự vẫn phải tiếp tục.”

Ngũ Thuần Phong vội vàng nói: “Không, không ! Cho ta nhiều tiền ta cũng không dám làm.” Hắn không nghĩ tới đời này còn muốn gặp lại sát tinh như Giang Tiểu Lâu, quả thực là kẻ điên, nói cũng bị đánh không nói cũng phải bị đánh, nói sao cũng là sai , nàng rõ ràng chính là cố ý ép buộc hắn.

Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi: “Nếu như không đi, chẳng lẽ còn muốn ăn mười cái tát.”

Ngũ Thuần Phong sợ hãi mười phần: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Giang Tiểu Lâu cũng không nhiều lời, chính là nói: “Rất nhanh, đạo trưởng sẽ biết .”

Nghe được hai chữ “Rất nhanh”, Ngũ Thuần Phong theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Giang Tiểu Lâu vươn một đôi tay mảnh mai nâng mặt hắn xem xét hai bên trái phải, chậc chậc nói: “Tốt cho một khuôn mặt đạo mạo trang nghiêm , vì sao lại đắc tội người không nên đắc tội. Tiếp theo người Tạ gia đến mời ngươi phải nói như thế nào, đạo trưởng hiểu chưa?”

Ngũ Thuần Phong mạnh mẽ đánh rùng mình một cái: “Hiểu được, ta tất cả đều hiểu được.”

Giang Tiểu Lâu vừa lòng gật gật đầu, lại đánh giá hắn một cái nói: “Thương thế trên mặt cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, người khác nếu hỏi đến………………”

Ngũ Thuần Phong nói: “Là ta chính mình ngã , chính mình ngã !”

Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu: “Ngã sẽ không tạo thành thương thế như vậy , đạo trưởng không bằng nghĩ ra lý do tốt hơn.”

Ngũ Thuần Phong tròng mắt đổi tới đổi lui, ngoan độc hạ quyết tâm: “Là ta tiết lộ nhiều thiên cơ, lão thiên gia trừng phạt ta.”

Thấy Giang Tiểu Lâu xoay người rời đi, hắn không biết bị cái gì xui khiến, đột nhiên lớn tiếng nói: “Giang tiểu thư, nếu như ngươi không tìm thấy quý nhân giúp đỡ, cả đời định trước không bạn bè không thân thích, cơ khổ cả đời!”

Giang Tiểu Lâu cước bộ dừng một chút, chính là trong một cái chớp mắt liền quay về trạng thái cũ.

Một đường ra rừng cây, Giang Tiểu Lâu cho vài đại hán một ít tiền thưởng, hỏi: “Đại thiếu gia ở nơi nào?”

Trong đó một người lập tức khom người trả lời: “Đại thiếu gia ngay tại rừng cây phía đông ở trong xe ngựa chờ ngài.”

Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, bước đi theo phương hướng hắn chỉ.

Vài đại hán vạm vỡ nhìn bóng dáng của nàng, không khỏi lặng lẽ nghị luận: “Vị Giang tiểu thư này thật sự là tâm ngoan thủ lạt nha.”

“Phải nha, ngươi không có nhìn thấy Ngũ Thuần Phong bị đánh cho thành bộ dáng đầu heo sao, ta nghĩ hắn trong vòng một hai năm cũng không dám đi ra ngoài xem quẻ lung tung.”

Bên này bọn họ nghị luận , Giang Tiểu Lâu đã muốn lên xe ngựa.

Tạ Liên Thành đang trong xe nhắm mắt dưỡng thần, Giang Tiểu Lâu cười nói: “Hay cho một Tạ đại thiếu, ta ở đây liều mạng, ngươi lại ở trong này thản nhiên tự đắc, nói đến cùng cũng là gia sự Tạ gia, hẳn là ngươi tự mình xử trí mới đúng.”

Tạ Liên Thành thở dài một hơi nói: “Hù dọa người ta không thích hợp, cho nên chỉ có thể giao cho ngươi đi làm .”

Giang Tiểu Lâu lập tức cong cong khóe miệng: “Ngươi cảm thấy ta đang hù dọa hắn sao?”

Tạ Liên Thành ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi vừa rồi theo như lời đều là thật sự?”

Tạ Liên Thành người chưa tới , sớm biết trong rừng đã xảy ra chuyện gì, Giang Tiểu Lâu không chút do dự: “Tự nhiên là thật , ta chưa từng nghĩ muốn hù dọa ai.”

Tạ Liên Thành nhìn vẻ mặt Giang Tiểu Lâu, trong lòng không biết tư vị gì, nữ tử này lại cường hãn như vậy, hơn nữa cũng không che dấu, rốt cuộc nên nói nàng không biết sợ hãi hay là thành thật, thật không biết hắn nên nói cái gì cho tốt. Hắn chậm rãi nói: “Bước tiếp theo hẳn là đi tróc nã quỷ hồn.”

Giang Tiểu Lâu sáng sủa cười, tươi cười có vẻ phá lệ hòa khí: “Đúng vậy.”

Giang Tiểu Lâu xinh đẹp nhìn từ ngoài kỳ thật cùng Tạ Du tương xứng. Nhưng mà Tạ Du luôn trưng ra dáng vẻ thanh cao lãnh ngạo, giống như một đóa thủy tiên, làm người khác không dễ thân cận. Mà Giang Tiểu Lâu giống một đóa thủy tiên ôn nhu, nhìn như hòa nhã xinh đẹp, làm ngươi không tự chủ được cảm thấy dụ hoặc, chỉ khi nào ngươi chân chính đến gần rồi mới có thể nhận thấy được nàng kỳ thực chính là một hoa sen nằm giữa vòng xoáy sâu thăm thẳm.

smiley_936

Mâu quang hắn như hồ sâu, mỉm cười nói: “Ngươi vừa rồi nói không sai, nếu chuyện phát sinh ở Tạ gia, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu thật muốn tróc nã quỷ hồn, vậy tính ta một phần.”

Giang Tiểu Lâu mặt mang xem kỹ: “Tạ đại thiếu là lo lắng ta thương tổn muội muội của ngươi? Ngươi cũng không nên quá lo lắng, ta thoạt nhìn là người xuống tay tàn nhẫn sao?”

Tạ Liên Thành yên lặng ở trong lòng nói: nhìn rất giống.

Ba ngày sau, Tạ gia bất đắc dĩ lại mời tới Ngũ Thuần Phong, thỉnh hắn làm pháp sự tiêu trừ tai ương. Ngũ Thuần Phong dựa theo lời Giang Tiểu Lâu phân phó, làm bộ làm tịch một phen, than thở nói: ” Oán khí của quỷ hồn quá nặng, nơi nơi gây hại tính mệnh, bần đạo đã muốn nghĩ ra cách vì Tạ phủ tiêu tai giải ách. Chính là cần làm pháp sự bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong vòng bốn mươi chín ngày, tạm thời không thể tránh khỏi quỷ hồn quấy phá. Cho nên các vị trăm ngàn phải cẩn thận, không cần nghe nàng nói, buổi tối tận lực đóng cửa không được ra khỏi phòng.”

Nghe vậy, trong lòng mỗi người đều thập phần sợ hãi. Trên mặt Tạ Hương cũng lộ ra tia đắc ý, nàng nhìn lướt qua xung quanh, không có nhìn thấy thân ảnh tứ tiểu thư Tạ Du, tròng mắt vừa chuyển không khỏi nảy ra ý hay.

Tiễn bước Ngũ Thuần Phong, Tạ Hương quay đầu đi vào trong viện tứ tiểu thư. Chờ nàng vào phòng, phát hiện Tạ Du đang ở trước bàn học luyện chữ, không khỏi cười nói: “Tứ muội muội thật là có nhàn rỗi, trong nhà xảyra c huyện lớn, ngươi lại cùng không có việc gì nhân giống nhau.”

Tạ Du ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Hương, không khỏi sắc mặt hơi trầm xuống: “Sự tình trong nhà tự nhiên có Vương di nương cùng tam tỷ ngươi quan tâm, ta dù sao chỉ là một người không phận sự, nói nhiều nửa câu ngươi đều ghét bỏ , ta cần gì phải chọc người chán ghét.”

Tạ Hương ngọt ngào cười: “Cũng không thể nói như vậy, Mạch Nhi là nha đầu trong viện tứ muội muội ngươi, nàng đột nhiên chết lòng mang oán hận, tự nhiên sẽ chạy khắp nơi tác quái, gã sai vặt nói vậy cũng là nàng kéo xuống làm đệm lưng, chẳng lẽ ngươi không sợ?”

Tạ Du mí mắt run lên, gục đầu xuống tiếp tục luyện chữ, nhưng tay lại không tự chủ được có chút run run, nàng vội vàng dùng tay trái đặt tại cổ tay phải, thế này mới đem một chữ “Tĩnh” cuối cùng viết xong.

Nhìn thấu vẻ mặt của nàng cố làm ra vẻ trấn định, Tạ Hương ở trong lòng cười lạnh, cố ý cúi đầu quan sát một phen mới nói: “Chà chữ viết rất tốt, không biết tứ muội ngươi có biết không, Giang Tiểu Lâu đối với thư pháp cũng rất tinh thông.”

Tạ Du nghe vậy không khỏi ngẩng đầu, con ngươi lạnh băng không có chút ý cười. Tạ Hương bừng tỉnh nói: “Nghe nói cầm kỳ thư họa không gì không biết không gì không giỏi, quả nhiên là tài nữ.”

Tạ Du chỉ cảm thấy ngực đột nhiên căng thẳng, lời đối phương giống như một cây châm vô, làm cho nàng đau đến đứng không nổi. Theo bản năng , nàng cơ hồ là ôm nỗi hận căm tức , Tạ Hương cũng là vô cùng trấn định. Tạ Du là nữ tử thanh cao lãnh ngạo, ỷ vào chính mình được sủng ái, ỷ vào mỹ mạo xuất chúng của mình, xưa nay tự cho mình là người được sủng ái nhất Tạ phủ. Nhưng hiện ở trong phủ xuất hiện người so với nàng càng vĩ đại, đẹp hơn lại tài giỏi, càng được Tạ lão gia sủng ái, nàng tự nhiên lòng mang ghét hận, cái chuôi hỏa này—— xem ra thực dễ dàng có thể khơi mào.

Tạ Hương thần bí thấp giọng nói, “Bất quá, nàng bộ dạng xinh đẹp cũng không có chỗ dùng. Nếu không vì nàng, Mạch Nhi lại làm sao vô duyên vô cớ tự sát ?”

Trong lòng Tạ Du run lên, chỉ cảm thấy răng nanh đều đau nhức: “Nếu một người đã chết, còn nhắc đến nàng làm cái gì?”

Tạ Hương lắc lắc đầu, đáy mắt tràn đầy thân thiết: “Người ta cũng không giống tứ muội trạch tâm nhân hậu, sau lưng không biết nói huyên thuyên cái gì. Ai, ta thật không nên nói , miễn cho ngươi tức giận.”

Tạ Du lập tức truy vấn: “Nói cái gì ?”

Tạ Hương dò xét bốn phía, thế này mới lén lút nói: “Tứ muội, ngươi không biết Giang Tiểu Lâu ở sau lưng nói ngươi ——” nói tới đây cố ý tạm dừng một chút, quả nhiên nhìn thấy trên mặt Tạ Du vẻ mặt bộc phát lo lắng, thế này mới chậm rì rì nói tiếp, “Nàng nói Mạch Nhi chết cùng tứ muội ngươi thoát không được can hệ !”

Tạ Du cả người chấn động, bút lông trong tay “ba” một tiếng đánh rơi trên giấy tuyên thành, vốn là một chữ “Tĩnh” thanh tú đoan trang tao nhã lập tức đã bị mực nước bôi đen. Nàng bất chấp nhặt lên bút lông, cầm trụ cổ tay Tạ Hương, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì?”

Tạ Hương vội vàng hô đau, Tạ Du biết chính mình nhất thời thất thố cuống quít buông tay, mạnh mẽ trấn định, trên mặt lại vô cùng áy náy, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi tam tỷ, ta nhất thời hơi kích động, ngươi chớ có trách ta, ta chỉ muốn biết —— nàng vì sao phải nói như vậy.”

Trong lư hương đốt hương bách hợp, mùi hương mang đến cảm giác ngột ngạt. Tạ Hương xoa xoa chỗ đỏ lên nơi cổ tay, tươi cười ra vẻ thoải mái: “Nhìn không ra tứ muội ngươi bình thường ôn nhu nhược nhược, thế nhưng có khí lực lớn như vậy, cổ tay ta suýt chút bị ngươi siết đứt. Kỳ thật cũng không có gì, nàng bất quá là muốn dời đi tầm mắt người khác, mọi người không phải đều nói Mạch Nhi chết cùng nàng có can hệ sao, nàng đem chuyện này đổ lên trên người tứ muội, kể từ đó nàng mới có thể tránh thoát hiềm nghi.”



Tạ Du rũ mắt xuống, lông mi mỏng manh che khuất đôi mắt, mang đầy tâm sự nặng nề. Nàng đương nhiên biết lời Giang Tiểu Lâu không dễ dàng có người tin tưởng, nhưng là đại ca sẽ nhìn nhận thế nào……………………. Nói đến cùng, Mạch Nhi là nha đầu của nàng, nàng căn bản không thể trốn tránh trách nhiệm. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng càng thêm đem Giang Tiểu Lâu hận đến tận xương tủy, từ trước chính là ghen tị đối phương mỹ mạo cùng tài hoa xuất chúng, càng ghen tị phụ thân đối với Giang Tiểu Lâu trân trọng hơn vượt xa mình. Lại sau đó, nàng ghi hận Giang Tiểu Lâu có thể đến gần đại ca, cơ hội này nàng hy vọng xa vời cả đời, vĩnh viễn chỉ có thể ngộ mà không thể cầu .

Một ngày trôi qua, nàng cảm thấy mọi chuyện phát sinh trên người mình đều do Giang Tiểu Lâu mang đến. Nếu nàng không tiến vào Tạ phủ, nếu nàng không khiến mình ghen tị, nếu nàng không có khả năng gả cho đại ca, hết thảy cũng sẽ không phát sinh.

Nàng chậm rãi khép lại tròng mắt, giây lát lại mở, cười lạnh một tiếng nói: “Nàng nói ta cái gì ta đều không thèm để ý, đầu sỏ gây nên không phải ta, ta cũng không sợ .”

Tạ Hương không khỏi có chút nheo lại hai tròng mắt: “Đạo trưởng nói chuyện này còn không chưa kết thúc, nay oan hồn Mạch Nhi chung quanh quấy phá, còn không biết muốn gieo họa cho ai tiếp theo, tứ muội muội chung quy phải cẩn thận một chút.”

smiley_936

Trong lồng ngực Tạ Du khí huyết đều quay cuồng, trong mắt ẩn ẩn toát ra một tia lửa, cũng hiểu được không thể lại thất thố, cho nên mạnh mẽ đè ép cơn tức trong lòng, chính là từ từ cười nói: “Đa tạ tam tỷ nhắc nhở, ta tự nhiên sẽ cẩn thận .”

Giang Tiểu Lâu vừa mới trở lại Họa lâu, Tiểu Điệp liền vô cùng chào đón, cao giọng nói: “Tiểu thư ngài đã trở lại !” Vừa nói, một bên hạ giọng: “Tiểu thư, Tinh Tinh hôm nay lại hướng nô tỳ hỏi thăm quá khứ của người.”

Giang Tiểu Lâu làm sâu sắc ý cười: “A, ngươi nói cho nàng sao?”

Tiểu Điệp ánh mắt cong cong, cái mũi nhăn nhúm lại , vốn là khuôn mặt chất phác thuần thiện không hiểu sự đời, thậm chí bộ dáng có chút ngốc nghếch lập tức tăng thêm vài phần hảo cảm của người khác : “Tiểu thư, người cho Tiểu Điệp là đứa ngốc sao, thời điểm chúng ta ở nơi đó Tiểu Điệp cũng chưa từng rước lấy phiền toái nha. Thinh Tinh ngày đầu tiên truy vấn chuyện của tiểu thư ta cũng đã phản ứng kịp, sao còn có thể mặc nàng dẫn dắt?”

Giang Tiểu Lâu chĩa chĩa trán nàng nói: “Xem ngươi đắc ý kìa, lúc trước là ai đem chính mình ăn giống như con heo.”

Gương mặt Tiểu Điệp lập tức đỏ lên : “Đều là chuyện xưa, tiểu thư sao còn nhắc tới .” Nói xong nàng lại hạ giọng thần bí nói: “Vị đạo sĩ kia lúc đi có nói qua, quỷ nước chung quy oán khí không tiêu tan, là vì muốn tìm đến hung thủ sát hại nàng, nhưng vẫn tìm không thấy phương hướng, cho nên quấy phá khắp nơi, bởi vậy mới vây chúng ta ở trong viện này.”

Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua cánh cửa ra bên ngoài, lạnh lùng cười nói: “Tiểu Điệp, ngươi đi tìm một ít lươn huyết, đến nửa đêm lén lút thả ở tường rào ngoài viện tứ tiểu thư.”

Tiểu Điệp chấn động: “Lươn huyết, nó là loài rất tanh , tiểu thư là muốn làm gì?”

Hôm đó ban đêm, Tiểu Điệp quả thực dựa theo Giang Tiểu Lâu phân phó, lặng lẽ lấy lươn huyết thả ở ngoài sân của Tạ Du. Đến đêm khuya, ma ma canh gác liền nghe được bên ngoài vang lên thanh âm xì xì, giống như có tiếng người đi lại, hoặc như là tiếng vỗ vỗ, liền phủ thêm áo khoác đốt đèn lồng ra ngoài xem xét. Ai ngờ vừa mở cửa, đèn lồng chợt lóe, thanh âm liền biến mất. Nàng nhìn quanh ngoài cửa cái gì đều không có, đương nhiên nghĩ rằng chính mình nghe lầm , chỉ có thể trở lại trong phòng. Ai ngờ sau một lát, lại nghe thanh âm kỳ quái ban nãy, chỉ có thể mở cửa lần nữa, vẫn không có gì bất thường. Cứ liên tiếp lặp lại chừng mười lần, thủy chung cũng tìm không thấy bất luận kẻ nào.

Nàng nào biết đâu rằng, lươn huyết rất tanh, có thể hấp dẫn con dơi dù ở rất xa. Loài dơi vừa nghe thấy liền tìm đến, càng không ngừng vỗ cánh, đều đánh vào trên tường viện Tạ Du . Nhưng chúng nó là động vật thích nơi âm u, thập phần sợ hãi ánh sáng, nàng mang theo đèn lồng đi ra, tự nhiên sẽ dọa bọn chúng bỏ chạy.

Ngày hôm sau, ma ma giữ cửa đem hết thảy báo cho Cố ma ma, nàng nghe xong trong lòng không khỏi run lên: “Ngươi nói có người gõ cửa, người nào?”

Ma ma giữ cửa lắc đầu nói: “Không biết ! Mỗi lần đi ra ngoài lại không thấy bóng người.”

Thần kinh Cố ma ma lập tức căng thẳng , sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Trên thực tế, liên tục nhiều ngày nàng đều gặp ác mộng, trong mộng nhìn thấy Mạch Nhi cả người trắng bệch mặt oán hận nhìn chằm chằm mình, lại không nói lời nào. Mỗi một lần nàng đều trong ác mộng tỉnh giấc, ngồi ở trên giường thở hổn hển, hai tay tạo thành chữ thập, miệng thì thào niệm kinh, một bên niệm một bên nằm xuống, Quỷ Hồn vẫn là cả đêm không chịu buông tha nàng. Nếu dựa theo lời ma ma trông cửa, hết thảy không phải là mộng, lại càng không lòng nàng nghi ngờ sinh ám quỷ, mà là Mạch Nhi thật sự tìm đến đây.

Trong lòng nàng run run một trận, từ lúc Tạ gia đồn đãi chuyện ma quỷ nàng đã nghĩ muốn đi xem, nhưng là tứ tiểu thư nghiêm lệnh cấm, kiên quyết không cho phép. Nàng chỉ có thể tránh ở trong phòng, trong lòng thập phần sợ hãi. Nhưng nàng thật không ngờ, trong nháy mắt quỷ hồn đã đến cửa.

Từ buổi tối hôm đó bắt đầu, liên tục ba ngày trong viện Tạ Du luôn phát sinh chuyện quỷ dị, trong chốc lát là nửa đêm có quỷ gõ cửa, trong chốc lát là trên cửa có vết tay máu khô khốc, đem Cố ma ma sợ tới mức cả đêm khó ngủ, chỉ có thể ngồi ở trên giường trơ mắt đợi đến hừng đông. Đến buổi tối ngày thứ tư, nàng rốt cục nhịn không được .

Ở mặt sau tường rào viện Tạ Du có một cái giếng, bình thường chỉ dùng để tưới hoa, Mạch Nhi chính là chết chìm tại đó. Cố ma ma lá gan lớn, lặng lẽ tránh đi ánh mắt mọi người, lập tức hướng bên cạnh giếng đi đến. Nàng ở sân sau đứng một hồi, cũng không có người chú ý tới nàng, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

smiley_936

Nàng đi đến bên cạnh miệng giếng, mang theo trong hộp đựng thức ăn lấy ra một nén nhang cùng một cái lư hương, đem nén hương cắm vào lư hương, lại từ tầng dưới hộp đựng thức ăn lấy ra một xấp tiền giấy chuẩn bị tốt trước đó. Đem tiền giấy châm lửa , nàng quỳ rạp xuống đất, một bên dập đầu một bên đốt giấy tiền vàng bạc, miệng lẩm bẩm nói: “Mạch Nhi, ngươi chớ có trách ta, ta bất đắc dĩ mới làm vậy, ai biểu ngươi biết được những chuyện không nên biết.”

Ai ngờ đúng lúc này, phía sau trong rừng trúc đột nhiên phát ra tiếng bước chân sột soạt, Cố ma ma nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy đến một cái đổ phi tóc dài, nữ tử trẻ tuổi một thân áo trắng từ trong rừng phiêu phiêu bước ra, nàng sợ hãi đến cực hạn, kia mắt hạch trừng lão đại, dường như muốn ăn thịt người, đột nhiên hét rầm lên : “Đừng tìm ta, ta không phải cố ý giết ngươi ! A, đừng tìm ta!”

Đột nhiên, bên tai nàng vang lên một tràng tiếng bước chân hỗn độn, Cố ma ma bản năng cảm thấy không đúng, lại vừa mở mắt, đã thấy nữ quỷ khuôn mặt xa lạ, căn bản không phải Mạch Nhi ! Trong long nàng biết không tốt, vội vàng vươn tay quăng giấy tiền vàng bạc vào đống lửa, còn chưa kịp đốt hết, phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc : “Bắt!”

Lúc Cố ma ma bị người trấn trụ kéo đến phòng khách, mọi người đã chờ sẵn ở phòng khách chờ nàng.

Vương Bảo Trân không nhúc nhích, ý cười đoan trang: “Đại thiếu gia, canh giờ không còn sớm vì sao kêu mọi người tập hợp ở đây. Cố ma ma lại phạm phải sai lầm gì, vì sao bị bắt trói lại ?”

Trong lòng mọi người đầy nghi vấn đều đặt ở trên mặt, Tạ Liên Thành liếc nhìn Cố ma ma một cái đang bị trói gô ở một chỗ, lãnh đạm nói: “Vương di nương không bằng hỏi chính nàng.”

Cố ma ma một cái lạnh run: “Đại thiếu gia, nô tỳ là muốn đốt giấy tiền cho Mạch Nhi cô nương yên tâm an nghỉ , chẳng lẽ cũng là sai sao?”

Vương Bảo Trân nghe xong lời này, không khỏi chân mày cau lại: “Ngươi đốt vàng mã cho Mạch Nhi ?”

Cố ma ma liên tục gật đầu nói: “Phải, phải ! Nô tỳ chính là đốt vàng mã cho Mạch Nhi cô nương, chung quy cũng là từng quen biết……………….”

Tạ Liên Thành nhẹ nhàng thở dài: “Hoài An.”

Hoài An lập tức đi ra, lớn tiếng nói: “Vương di nương, lão nô tài này rõ ràng đang nói dối! Vừa rồi nô tài phụng mệnh đại thiếu gia trốn ở trong bụi cỏ bên cạnh, rõ ràng nghe thấy miệng nàng lẩm bẩm, nói cái gì Mạch Nhi cô nương tha ta đi, ta cũng không phải cố ý , lại nói cái gì ngươi không nên trách ta, hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão, ngươi nghe được chuyện không nên nghe. Tiếp theo, chúng ta tìm một tỳ nữ đi ra hù dọa của nàng, nàng cả người lập tức hét rầm lên đầy sợ hãi ——” Hoài An học lời Cố ma ma nói giống nhau như đúc, sắc mặt mọi người nhất tề biến đổi.

Cố ma ma trừng mắt to, hé ra mặt trắng bệch như tờ giấy.

Vương Bảo Trân không khỏi giận tái mặt : “Cố ma ma, ngươi còn gì để nói?”

Cố ma ma không biết mình nên biện giải thế nào mới có thể thoát tội, bởi vì một đôi mắt giờ phút này đều trừng lớn nhìn nàng. Tạ Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói: “Cố ma ma, vừa rồi theo như lời Hoài An là thật sự, nói như thế, cái chết của Mạch Nhi cùng ngươi có liên quan?”

Tạ Hương cúi đầu uống trà, chính là không mở miệng.

Cố ma ma miệng vừa động, muốn vì chính mình biện giải. Còn không chờ nàng mở miệng, Vương Bảo Trân đã muốn tỉnh ngộ nói: “Ngươi là nghe nói chuyện ma quỷ gần đây, nhất thời có tật giật mình, cho nên muốn đích thân đốt vàng mã cho Mạch Nhi, vì chính mình tiêu tai.”

Lời này xem như nói đúng điểm mấu chốt, đại não Cố ma ma ầm ầm một tiếng, đáy lòng hoảng sợ ngay cả hô hấp đều hỗn loạn , lại cứng cổ lạnh lùng nói: “Tùy các ngươi nói thế nào, nô tỳ cái gì cũng không biết.”

“Miệng ngươi cũng cứng rắn lắm !” Vương Bảo Trân lạnh lùng thốt: “Ngươi là ma ma thân cận bên tứ tiểu thư, ta không tốt xử trí ngươi, chuyện này vẫn nên giao cho tứ tiểu thư chính mình xử lý đi.” Nói xong, nàng phân phó hạ nhân bên người lập tức đi thỉnh tứ tiểu thư lại đây.

Giang Tiểu Lâu thấy một màn như vậy, chính là cúi đầu thưởng thức chiếc nhẫn trên tay nàng, trong mắt huyết tinh lắng đọng lại, khóe miệng nhếch lên một độ cong.

Tạ Du là bị người làm bừng tỉnh giấ, đoạn thời gian này nàng vẫn ngủ không ngon, nàng cũng thường xuyên mơ thấy Mạch Nhi. Một màn làm cho nàng khó có thể đi vào giấc ngủ, cho nên cố ý thêm an thần hương, thẳng đến có người gõ cửa lớn mới đem nàng đánh thức.

Vội vàng rửa mặt chải đầu đuổi tới phòng khách, Tạ Du liếc mắt một cái nhìn thấy Cố ma ma bị trói quỳ trên mặt đất, cơ hồ là hút một ngụm lãnh khí, tâm đột nhiên đập thình thịch , lớn tiếng nói: “Các ngươi làm gì vậy, Cố ma ma phạm vào sai lầm gì, các ngươi sao có thể đối đãi nàng…………..”

Thanh âm Tạ Liên Thành lạnh lẽo như nước: “Tứ muội, Cố ma ma giết người.”

Tạ Du cả người run lên, chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng nhìn chằm chằm Tạ Liên Thành, cơ hồ biến thành một rối gỗ, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào: “Ta……. Ta……… Điều đó không có khả năng!” Theo bản năng , nàng quay đầu lớn tiếng nói: “Các ngươi mau thả Cố ma ma, bằng không —— ta sẽ hướng phụ thân giải thích hết thảy, nói các ngươi trong lúc hắn không ở đây, còn không biết hướng người bên cạnh ta áp đặt tội danh gì !”

smiley_936

Nàng vừa nói xong, Tạ Nguyệt lại cao ngạo nhướng mày, chậm rãi nói: “Tứ muội muội lời này nói sai rồi, Cố ma ma là hạ nhân bên cạnh ngươi, chẳng lẽ Mạch Nhi không phải? Nàng là tỳ nữ thân cân cùa ngươi, cùng ngươi cảm tình cũng không tệ, lại vẫn trung thành và tận tâm, chăm chỉ làm việc, nàng không minh bạch đã chết, ngươi không nghĩ vì nàng đòi công đạo sao?”

Tạ Du mắt lạnh nhìn Tạ Nguyệt, thần sắc cực kỳ lạnh như băng: “Đại tỷ, Mạch Nhi chết là chuyện trong viện ta, hết thảy ta sẽ xử trí, hôm nay các ngươi bãi như vậy đại trận trận, luôn miệng nói Cố ma ma giết người, có chứng cớ không ?”

Vương Bảo Trân nhìn Tạ Du, ánh mắt nháy mắt không nháy mắt, rốt cục mở miệng: “Tứ tiểu thư, tối hôm nay chúng ta ngay tại bên giếng bắt được Cố ma ma, nàng êm đẹp vì sao nửa đêm chạy đến bên cạnh giếng đi tế bái, thấy tỳ nữ mặc áo trắng vì sao sợ tới mức không thành hình người ? Hoài An còn chính tai nghe thấy Cố ma ma yên lặng tụng niệm, nói nàng thực xin lỗi Mạch Nhi, căn bản không phải cố ý muốn giết nàng .”

Sắc mặt Tạ Du trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng thật không ngờ Cố ma ma thế nhưng hội đương trường bị bắt trụ, miễn cưỡng định thần mới nói: “Tối hôm nay gió lớn như vậy, nói không chính xác là Hoài An nghe lầm. Vương di nương, Cố ma ma đối Mạch Nhi cảm tình giống như mẫu tử, nàng căn bản không có lý do thương tổn đối phương, hết thảy đều chỉ là hiểu lầm thôi.”

Hoài An lớn tiếng nói: “Tứ tiểu thư, không riêng gì nô tài nghe thấy được, bên người vài tên hộ vệ cũng đều nghe thấy.”

Tạ Du trong lòng đột nhiên bị kiềm hãm, đem mặt trầm xuống: “Không được lại nói hươu nói vượn !” Mà lúc này Cố ma ma đã muốn ngã nhào, phủ phục bắt lấy chân Tạ Du, thê lương nói: “Tứ tiểu thư, ngươi không cần vì nô tỳ tranh cãi , dù sao bọn họ là quyết định chủ ý muốn đem bồn nước bẩn hắt ở trên người nô tỳ ! Tứ tiểu thư, lão gia đối đãi ngươi càng tốt, những người đó càng không thể dung tiểu thư !”

Trên người Vương Bảo Trân không khỏi một trận âm hàn, nặng nề mà vỗ mặt bàn, thần sắc cực kỳ lãnh khốc nói: “Cố ma ma, ngươi nói lời này là có ý gì?”

Tạ Du thoáng mang theo chút trào phúng, chậm rãi nói: “Ý tứ của Cố ma ma rất dễ lý giải, tức là nói các ngươi đã sớm xem kẻ dư thừa như ta không vừa mắt, muốn thừa dịp phụ thân không ở đây đem ta khu trục xuất ra ngoài. Đối với ta không tiện hạ thủ, cho nên các ngươi xuống tay trên người Cố ma ma, cứng rắn muốn đem Mạch Nhi chết oan uổng ở trên đầu nàng. Đáng thương nàng là một lão phụ nhân, làm sao có nhiều khí lực giết chết Mạch Nhi? Quả thực là ý nghĩ kỳ lạ !”

Chỉ chớp mắt, lại thoáng thấy Giang Tiểu Lâu bình yên thong dong ngồi ở một bên, trên mặt là một bộ dáng không liên quan mình, phảng phất như đang chê cười xem tình cảnh chật vật của nàng, trong tay áo dài nhỏ của Tạ Du ngón tay trắng nõn gắt gao nắm chặt, trong khoảng thời gian ngắn phẫn nộ, nhục nhã, ghen tị, thống khổ các loại cảm xúc giao hội cùng một chỗ, giống như một phen đại hỏa hừng hực, ở trong lòng nàng thiêu đốt không ngừng.

Trong lòng nàng đem ba chữ Giang Tiểu Lâu lặp đi lặp lại đọc vài lần, cơ hồ nghiền đến xuất huyết !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xướng Môn Nữ Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook